Anh, hiểu ý em ư?

Ừ.

Anh thật sự hiểu đấy chứ?

Ừ.

Tề Tĩnh vẫn hoàn toàn không thể chắc chắn Thẩm Nhạn có hiểu điều anh muốn là gì hay không.

Thẩm Nhạn đưa lưng về phía anh, không nhìn rõ nét mặt hắn, chỉ nhẹ nhàng vươn tay kéo anh lại, bước nhanh về phía khách sạn. Anh hốt hoảng theo sau, tất cả cõi lòng đều dán chặt vào nơi đôi bàn tay hai người giao nhau, bước chân vội vã, loạng choạng, lao đi nhanh hơn.

Khi đi qua sảnh khách sạn, nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm bọn họ, các vị khách khác cũng nhìn sang, dường như để ý thấy họ nắm tay nhau.

Nhưng họ không quan tâm.

Đi qua hành lang khách sạn, đèn hay bên hành lang chậm rãi lùi về sau, cảm giác như choáng váng, đất trời đảo điên. Bước chân thất tha thất thểu vì men say, tay vẫn nắm thật chặt, như con thuyền bấp bênh trên mặt sông, chỉ níu chặt vào sợi dây buộc thuyền. Vào tới thang máy, tình trạng này mới dừng lại. Một lát sau, ngón cái Thẩm Nhạn chạm vào mu bàn tay anh lén lút cọ cọ, Tề Tĩnh thấy trong lồng ngực như nổi trống, tiếng trống rầu rĩ, gào thét như muốn nhảy ra khỏi ngực anh, nhảy vào lòng bàn tay hắn.

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch.

Trong không gian khép kín của thang máy, nhịp đập vang lên không rõ ràng nhưng vô cùng kịch liệt.

Mười ngón tay vô thức quấn quít lấy nhau, dùng tất cả sức lực trên cơ thể để đè nén thanh âm kia, đè nén chính mình. Nhưng chỉ vô ích mà thôi.

Cửa phòng mở ra, Thẩm Nhạn bước vào trước. Hắn không mở đèn, cũng không nói gì, chỉ buông tay ra.

Đôi mắt Tề Tĩnh nhất thời không kịp thích ứng với bóng tối, lúc này hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ có thể ỷ lại vào thính giác. Anh nghe thấy Thẩm Nhạn bước lên phía trước hai bước, kéo dài cự li giữa hai người. Có tiếng vải vóc ma sát vang lên, anh vội vàng đuổi theo, đánh móc sau gáy, ôm chầm lấy hắn từ phía sau không buông – có lẽ anh tưởng rằng hắn đổi ý, muốn trốn nên hoảng hốt.

"Ha ha." Thẩm Nhạn cười nhẹ.

Thật ra hắn chỉ muốn cởi áo khoác ra, đặt lên giá treo quần áo. Bây giờ, áo khoác mới cởi được một nửa, hai tay hắn lại bị người kia giữ chặt không nhúc nhích được.

Hắn không giãy dụa, lẳng lặng để Tề Tĩnh ôm, tay buông khỏi cúc áo, chậm rãi duỗi thẳng xuống, không làm ra bất cứ động tác nào.

Bởi vì không cảm thấy hắn định bỏ trốn, hô hấp Tề Tĩnh dần bình tĩnh lại, hai tay thả lỏng, ôm hắn thật lâu như vĩnh viễn không muốn rời xa hắn. Sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, anh ngẩng đầu, chỉ thấy ánh sáng đơn bạc ngoài cửa sổ tô lên đường viền của người đàn ông này, tựa như đường nét bị bôi nhòe đi trong một bức tranh vẽ chì tuyệt đẹp, nửa thực nửa hư, nhưng vẫn khiến người nhìn rung động.

Tề Tĩnh vừa nghĩ, vừa vươn tay lên cởi nốt chiếc áo đang cởi dang dở của Thẩm Nhạn xuống, ném lên ghế sô pha, chỉ còn lại một cái áo sơ mi, anh vươn người tới, vùi chóp mũi vào cổ hắn, cách áo nhẹ nhàng ma sát bên gáy hắn.

Thẩm Nhạn nhắm mắt lại, yên lặng cầm tay Tề Tĩnh, hơi thở bất giác trở nên nặng nề hơn.

Trong khoảng thời gian này, Tề Tĩnh ở đài truyền hình rất bận rộn, sau khi về nhà, ngoại trừ trước khi ngủ có thể gần gũi tâm sự, thân mật một hồi, thì hầu như hai người không có cơ hội làm gì. Hiện tại, hai người đang ở một thành phố khác, trong phòng khách sạn, không cần nghĩ tới công việc, cũng không cần lo lắng việc nhà, hắn cũng rất muốn.

"A Nhạn." Tề Tĩnh thở hổn hện, khẽ nói. "Quay người lại, em muốn nhìn mặt anh."

Thẩm Nhạn nghe theo, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với anh.

Ngay khoảnh khắc đó, Tề Tĩnh lập tức dán người lên, yên lặng tước đoạt quyền lợi nói chuyện của hắn, vừa phóng khoáng vừa ương bướng, nhưng hắn luôn lặng lẽ bao dung, ngay cả hương rượu nhàn nhạt từ đôi môi kia truyền tới cũng chấp nhận, dịu dàng đáp lại.

Tề Tĩnh "nhìn" hắn – không phải nhìn bằng mắt, mà là dùng tay để "nhìn". Tay anh vuốt ve mặt hắn, "nhìn" từng ngóc ngách trên gương mặt ấy. Sờ soạng xong, anh vẫn cảm thấy sờ thiếu cái gì đó, dần dần mò xuống vai Thẩm Nhạn, sờ ngực hắn, cách một lớp áo mỏng manh mà vẫn cảm thấy phỏng tay, ngón tay anh lướt qua cúc áo, bật ra âm thanh cực nhỏ, không biết vì sao nghe thấy khiến anh muốn giật đứt chúng.

Sờ đến đâu cũng không thẩy đủ, Tề Tĩnh thở gấp, nhẹ nhàng đẩy hắn về phía sau. Thẩm Nhạn nương theo động tác của anh, lùi lại hai bước, ngồi xuống chiếc giường phía sau hai người.

Tề Tĩnh vừa thở vừa đè lên, đầu gối chống ở mép giường, hai tay chống lên vai hắn ấn xuống, đè hắn xuống chăn đệm.

Anh cúi người, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc mai trên trán Thẩm Nhạn, giữ chặt đầu hắn, hơi kéo ngửa lên, nhìn yết hầu cứng rắn lộ ra giữa cổ áo sơ mi rộng mở, anh vô thức nuốt nước bọt, biết bao âu lo hóa thành sự khô cạn, khao khát lúc này. Không biết có phải do ý thức vị trí thay đổi hay không, nhưng khi nhìn hắn ở góc độ này, anh chỉ trông thấy vô cùng ngon miệng, muốn cắn một miếng.

"Em nghĩ... có lẽ em sẽ rất gấp." Tề Tĩnh bỗng nhiên thì thào.

Thẩm Nhạn nghe thấy câu này thì ngẩn người, sau đó cười nhẹ, một tay vươn lên đan vào tóc anh, kiên nhẫn vỗ về, chơi đùa với tóc anh.

Hắn chợt lên tiếng đáp lại.

"Gấp lắm ư? Rõ ràng đến giờ em vẫn chưa làm gì mà."

Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên giống như hai người họ chỉ đang thảo luận về chuyện nhỏ trong cuộc sống hằng ngày.

Nhưng người nghe không nghĩ như vậy.

Chỉ loáng thoáng thấy trong đường viền mờ tối, tiếng thở hào hển của Tề Tĩnh bị ép xuống. Mặc dù đã kiềm nén, nhưng nhiệt độ nóng hổi như bị sốt vẫn tỏa ra trên mặt. Dẫu vậy, anh vẫn không làm gì.

Thẩm Nhạn không nói nữa, tay đang đặt bên thái dương anh cũng rụt về.

"Nếu mà em không làm được..." Hắn nói. "Vậy thì để anh."

Nói xong, hắn vô tình hoặc cố ý hơi động đậy, làm bộ như muốn bật người đè anh xuống. Đúng giờ khắc này, vai hắn bị người kia nặng nề ấn lại giường. Anh đã dốc hết sức, cho dù hắn cố giãy dụa cũng không thể cựa ra được.

Huống chi, hắn không hề có ý định giãy dụa.

Tề Tĩnh cúi đầu thở dốc, hai tay giữ hắn thật chặt, có lẽ động tác giả vờ đứng dậy của hắn đã kích thích anh, từ tiếng thở dốc có thể nghe được sự cấp bách. Phản ứng như vậy khiến hắn cười rộ lên, nhưng khi anh chợt cúi người xuống, cắn một miếng lên yết hầu, hắn không cười nổi nữa. Hắn kêu một tiếng, cũng nhẹ nhàng thở hổn hển, cố hết sức giữ đầu anh, yên lặng ấn anh vào người mình.

Bao cao su, gel bôi trơn, khi thu dọn hành lí, Tề Tĩnh thầm nghĩ biết đâu lại có cơ hội dùng mấy cái này, vì vậy vẫn mang theo. Lúc đó, anh không nghĩ nhiều tới vậy, càng không ngờ lần này thay đổi người dùng.

Chuyện này, cho tới giờ, anh chỉ có kiến thức lí thuyết, chưa từng thực hành.

Tới khi chính thức thực hành, anh mới biết hóa ra không dễ dàng như vậy, cần phải chậm rãi thích ứng, sẽ gây đau đớn, nhưng nhờ có gel bôi trơn, ít nhất không làm đối phương bị thương. Khoảnh khắc tiến vào, nhìn thấy Thẩm Nhạn nhăn mày thật chặt, anh vẫn cảm thấy áy náy.

Dẫu vậy, lúc này nửa chữ anh cũng không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.

Chỉ có thể cúi đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, động đậy thật chậm, thật nhẹ nhàng, giống như cách người đàn ông này luôn đối xử với anh, vừa kiềm chế vừa chậm rãi thẳng tiến... Ít nhất là trong lúc anh vẫn còn lí trí để mà kiềm chế.

"Ưm..."

Tiếng thở dốc hổn hển bởi vì khoái cảm xa lạ dưới thân truyền tới, làm anh rên rỉ, ngâm nga.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình ở phía trên, nhưng thực tiễn chứng minh, trước mặt người mình yêu thương sâu đậm, bản năng của đàn ông vẫn tồn tại.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh có cảm giác này, hơn nữa dựa vào men rượu, thân thể không nghe theo sự điều khiển của anh, hỗn loạn, hoảng hốt như bị tiến vào một nơi chật hẹp, tiến không được lùi cũng không xong, nhưng cảm giác ép chặt ấy vô cùng thoải mái, khiến anh không kiềm chế được muốn đẩy mạnh hơn. Mỗi lần anh làm vậy đều có thể cảm thấy lưng Thẩm Nhạn căng cứng, khiến anh càng thêm đằm chìm, không thể tự kiềm chế.

Từ đầu tới cuối, Thẩm Nhạn đều ít khi phát ra tiếng. Đôi khi, hắn chỉ thì thào tên anh, dùng chất giọng khàn khàn, yếu ớt kêu.

"A Tĩnh."

Lần đầu tiên trong đời anh thấy tên mình hay như vậy.

Khi tất cả kết thúc, anh cảm thấy toàn thân tê dại, mọi tri giác biến mất trong khoảnh khắc, tới khi ý thức quay về, anh đã nặng nề đè lên ngực Thẩm Nhạn mà thở gấp.

Hệ thống sưởi trong phòng rất mạnh, lưng anh toát một lớp mồ hôi mỏng, nửa khô nửa ướt, ánh sáng từ thành phố xa lạ chiếu lên, khi anh khôi phục hô hấp rồi nhổm người dậy, có thể nhìn thấy lớp ánh sáng kia chậm rãi chảy xuôi. Dường như hai người đã dùng hết sức lực của cả đời này, yên lặng nằm cùng nhau, hít thở hương vị mằn mặn, ẩm ướt của muối biển – chính là hương vị độc nhất của thủy triều sau khi rút đi.

"Anh còn chưa..."

"Không sao." Có lẽ vì không quen nằm dưới, Thẩm Nhạn chưa giải phóng. Hắn lẳng lặng nằm trên gối, không nhúc nhích.

Tề Tĩnh luôn thấy áy náy, giờ lại càng thêm áy náy, không thể cứ để hắn nhẫn nhịn như vậy. Anh im lặng chui vào chăn, trong khi hắn chưa kịp phản ứng đã ngậm lấy vật phía dưới. Thẩm Nhạn ngẩn ra, vội vã hít sâu, tay bất giác ấn vào gáy anh, nhưng ngón tay không còn sức, chỉ có thể cười khổ vuốt ve tóc ở đó, im lặng nhắm mắt, ngầm chấp nhận.

Thật ra hắn luôn ở trong trạng thái cương, chỉ thiếu một ít tác động mà thôi. Tề Tĩnh kiên nhẫn giúp hắn chậm rãi tác động.

Chốc lát sau, Tề Tĩnh nghe thấy tiếng người kia kêu lên, còn nhẹ nhàng lấy tay đẩy đầu anh ra. Anh nhất quyết không buông, kiên trì ngậm lấy, lập tức thấy đối phương run lên, thư sướng bắn ra.

Tề Tĩnh rũ mắt mỉm cười, im lặng lùi ra, ngón cái chà sát khóe môi, thản nhiên nuốt hết những gì còn sót lại, sau đó mới chui ra khỏi chăn, quay về lồng ngực rắn chắc kia.

"Thật ra ở phía trên cũng không tệ." Anh cười nói, nửa đùa nửa thật, rúc đầu bên cổ hắn, giương mắt lên nhìn, quan sát phản ứng của đối phương.

Thẩm Nhạn chỉ cười nhẹ, giọng nói vẫn còn khàn khàn. "Em thích là được."

Tề Tĩnh nghe hắn nói vậy, khẽ cười rộ lên. "Đồ ngốc... Em gạt anh thôi. Ở phía trên mệt chết đi được... Em lại lười thế này, sau này cứ để anh ở trên đi."

Nhưng thỉnh thoảng đổi chỗ một lần như vậy cũng không tệ. Anh âm thầm nghĩ.

Thẩm Nhạn không trả lời, bỗng nhiên nhẹ nhàng nghiêng người đè lên người anh, để anh gối lên gối đầu, hôn cắn vồ vập, dây dưa hồi lâu, lâu tới mức Tề Tĩnh cảm thấy mình sắp hôn mê vì thiếu dưỡng khí, hắn mới buông ra, vừa thở dốc vừa nhìn nhau, ngón tay chậm rãi men theo gương mặt Tề Tĩnh. Hắn nói: "Bây giờ, anh đã cho em tất cả, không giữ lại cái gì..."

Tất cả quá khứ, tất cả vết sẹo, tất cả bản thân hắn.

"Đều cho em hết." Hắn khẽ nói.

Tề Tĩnh không chớp mắt nhìn hắn, một lát sau mới cười nhẹ nhàng, "ừ" một tiếng. Anh dùng vẻ vui đùa che giấu đôi mắt ướt át: "Em biết, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Thẩm Nhạn nghe vậy thì sửng sốt, sau đó hắn bật cười, ôm lấy anh thật chặt.

Ngày hôm sau là ngày ghi âm chính thức, Trương Trình cho xe công ty tới đón bọn họ từ sáng sớm. Dựa theo kế hoạch, ngoại trừ những người sống ở Bắc Kinh như Đàm Tử Hiền có thể tự đi tới studio, các thí sinh khác đều phải tập hợp ở trước cửa khách sạn lúc tám giờ sáng, chờ xe tới đón.

Mọi người đều cực kì nhất trí tin rằng Thẩm Nhạn là một người vô cùng tuân thủ giờ giấc, cứ nghĩ chắc chắn hắn sẽ ngồi chờ ở cửa trước nửa tiếng.

Khi hắn xuất hiện trước cửa khách sạn lúc bảy giờ năm mươi phút, rất nhiều người đều âm thầm nghĩ lại "hóa ra Ba ba mèo cũng thuộc kiểu cao su". Điều làm họ ngạc nhiên hơn là Chẳng hỏi ngày về – người mà họ tưởng đã quay về từ hôm qua – cũng xuất hiện, hơn nữa hoàn toàn không phải từ bên ngoài chạy tới mà là ở luôn trong khách sạn này, dường như hai người cùng nhau xuống lầu.

"Ngoại trừ tham gia chương trình họp báo giới thiệu, gặp gỡ các thầy cô, tôi còn có hẹn với một người bạn ở Bắc Kinh, vì vậy đặt phòng ở khách sạn này luôn cho tiện."

Đó là lí do của Chẳng hỏi ngày về.

Mọi người nghe vậy, bàn tán ầm ĩ, nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng may là không ai cố gắng tìm hiểu sâu hơn.

Tuy nhiên, chuyện anh và Thẩm Nhạn gần như xuất hiện cùng một lúc quá đáng nghi. Hơn nữa, từ đầu đến cuối, anh luôn ngồi cạnh Thẩm Nhạn, giúp Thẩm Nhạn chiếm chỗ ở phía đầu xe, thậm chí khi Thẩm Nhạn ngồi xuống, anh còn vươn tay ra đỡ. Hôm qua Thẩm Nhạn ăn cơm tối với họ đã nói "thân thể không khỏe", vì vậy có lẽ bây giờ hắn vẫn đang ốm, ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không có gì kỳ quái, kẻ kì quái chính là Chẳng hỏi ngày về.

Săn sóc như vậy không thể dùng cái cớ "phép lịch sự" để ngụy biện nữa rồi.

"Anh ta là vợ của cậu chắc? Cho dù anh ta ốm cũng đâu đến lượt cậu chăm sóc?" Từ trước tới nay, Tiếng pháo vang trời luôn đối địch với họ, vừa mở miệng nói đã dùng bom oanh tạc. Quả bom của hắn không nhỏ, vừa nổ đã nổ trúng tim đen của anh.

Tề Tĩnh sửng sốt, ánh mắt bất giác nhìn sang mắt Thẩm Nhạn, bên tai ửng đỏ. May mà chỉ hơi ửng lên, không bị nhìn thấy.

Anh còn chưa nói gì, các nữ thí sinh đều bắt đầu cười vui vẻ, giải vây cho anh.

"Chú Pháo, anh bớt tranh cãi được không?"

"Đúng vậy đó, cho dù là vợ, thì Chẳng hỏi ngày về cũng giống vợ của người ta hơn..."

Tề Tĩnh nghe tới đây, nhẹ nhàng ho khan.

Thẩm Nhạn chỉ lẳng lặng nhìn anh, mỉm cười không nói.

Hôm nay hiếm khi thấy Tề Tĩnh dậy còn sớm hơn hắn. Khi Thẩm Nhạn vừa mở mắt ra, anh đã dậy từ lâu, ghé bên tai hắn, trầm giọng nói một câu "chào buổi sáng". Nếu như đây chỉ là bắt đầu, vậy thì sau đó động tác của anh càng ngày càng lộ liễu. Khi xuống giường, anh cẩn thận vươn tay nâng hắn dậy, khi vào phòng tắm, anh đã chuẩn bị sẵn quần áo thay, nước nóng, tắm xong đi ra còn thấy anh kiểm tra ghế sô pha có cứng quá hay không...

Cái trước thì có thể chiều theo anh, nhưng đến cái sau thì Thẩm Nhạn không nhịn được cười nữa.

Em không cần hầu hạ anh cẩn thận như vậy, anh không sao, không thấy đau.

Không được, để em được rình rập anh thì em mới an tâm. Hôm nay em không có lòng dạ đâu mà làm việc khác, anh cứ để em hầu hạ anh đi.

Nhớ lại những lời nói trước khi ra khỏi cửa, hắn bất giác hiểu ý cười cười.

"Ồ, Ngày Về, cậu cũng ở đây à?" Tám giờ mười phút, Trương Trình vừa bước vào công ty đã nhìn thấy Tề Tĩnh, quả nhiên cũng kinh ngạc.

Tề Tĩnh khẽ mỉm cười nhắc lại lí do mình bịa ra hồi sáng, Trương Trình rất vui vẻ vỗ vỗ vai anh: "Hôm nay may mà cậu vẫn ở Bắc Kinh... có muốn cùng nhau phối âm hay không?"

Tề Tĩnh bất ngờ, rất biết điều cười từ chối: "Không cần đâu. Hôm qua đến đây chỉ để gặp cô Bồ và thầy Viên mà đi ké xe đã là quá đáng lắm rồi... Tôi không phải thí sinh trúng giải, hôm nay là ngày ghi âm chính thức, e rằng sẽ để lại ảnh hưởng không tốt."

Nếu nói tới ảnh hưởng, đương nhiên ám chỉ tâm trạng của các thành viên chính thức trong nhóm ghi âm.

Nếu anh cứ mặt dày đi theo sẽ khiến người ta phản cảm một á quân như anh mà được hưởng đãi ngộ của quán quân, đắc ý vênh váo.

Trương Trình cười nói: "À, thật ra kế hoạch phối âm như của chúng ta thường có một số đoạn "lẫn lộn" lúc hậu kì, mấy đoạn này hay bị thiếu người, cậu có thể phối vai người qua đường A, B, C gì đó."

"Lẫn lộn", dựa theo ngôn ngữ phối âm chuyên nghiệp, lúc ghi âm xong toàn bộ lời thoại của nhân vật chủ thể trong tác phẩm, cần có âm bối cảnh. Trong bối cảnh có nhiều người cùng phối, thường thường không yêu cầu người phối âm phải có năng lực cao, vì chỉ để phục vụ tạo tính chân thực khi làm hậu kì mà thôi. Thậm chí những người phối phần này còn không được liệt kê trong danh sách diễn viên. Bởi vì "Tru thiên lệnh" không phải là tác phẩm điện ảnh hay phim truyền hình, vì vậy khi làm hậu kì khó mà giải quyết được đoạn "lẫn lộn", tốt nhất là cố gắng hoàn thành ghi âm luôn trong ngày hôm nay.

Trương Trình đã chủ động nói, các thí sinh sẽ không lời ra tiếng vào nữa.

Nhờ vậy, mọi chuyện đều được sắp xếp ổn thỏa.

"Nhưng chất giọng của tôi mà phối người qua đường A, B, C gì đó, liệu có diễn nổi không?" Tề Tĩnh bất an nhất ở chỗ này. Chất giọng của anh thường dùng để phối nhân vật chính, nhân vật phụ, nếu phối vai quần chúng, người qua đường thì quá thu hút sự chú ý của người nghe. Điều này ngược lại hoàn toàn với Thẩm Nhạn.

"Việc này thầy đã giải quyết rồi." Trương Trình hoàn toàn không lo lắng.

Kịch bản đã chốt rồi, trong đó sẽ có vai quần chúng thích hợp với anh ư?

Chú thích:

Đoạn "lẫn lộn": tức là đoạn âm bối cảnh xì xào, ồn ào, nhiều tiếng của quần chúng. (ví dụ như giữa chợ, giữa đường, trong cửa hàng, trong công ty,...)