:

Trước khi ngồi xuống, Đàm Tử Hiền giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.

"Chắc ba mươi phút là đủ."

Thời gian nói chuyện càng dài, không khí càng căng thẳng, dễ đi tới đường cùng. Quá ngắn cũng không tốt, có khi chưa kịp nói xong đã xông vào đánh nhau. Cậu nghĩ khoảng ba mươi phút rồi quay lại là hợp lí, cho dù hai người kia đánh nhau thật cũng đủ thời gian để họ đánh cho thoải mái, xả hết tâm sự nhưng không đến mức tàn phế.

Cậu tìm một chỗ ngồi, sau đó tự nhiên bình thản gõ ngón tay lên bàn quầy bar, gọi bartender, có vẻ rất thường xuyên đi uống rượu: "Để họ nói chuyện của họ, chúng ta uống của chúng ta. Anh muốn uống rượu gì?"

Mãi không nghe thấy tiếng Tề Tĩnh trả lời, Đàm Tử Hiền quay sang nhìn, ánh mắt Tề Tĩnh vẫn hướng về phía căn phòng, vẻ mặt âu lo, dường như vẫn thấy lo lắng tiến triển của cuộc nói chuyện.

Đàm Tử Hiền vỗ tay mạnh trước mặt anh, kéo anh về hiện thực. Tề Tĩnh ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi cậu hỏi tôi cái gì?"

Đàm Tử Hiền nhếch méo, nhận lấy menu cốc tai từ bartender, nhưng không đưa cho Tề Tĩnh mà tự độc chiếm quyền lựa chọn: "Đã qua trễ rồi. Anh không trả lời nên tôi sẽ quyết định thay anh. Rõ ràng đi uống rượu với tôi mà dám nghĩ tới người đàn ông khác, tôi sẽ chọn cho anh loại đắt nhất để anh xót ví."

"Ha ha." Tề Tĩnh bật cười, anh ngồi xuống, hào phóng nói, "Cứ chọn đi, cậu cũng uống cái đó. Tôi mời, coi như tạ tôi."

Đàm Tử Hiền chọn hai ly cốc tai được đề cử. Ly của Tề Tĩnh là rượu Rum trắng và Brandy ở đáy, tạo nên một lớp rượu màu vàng nhạt. Ly của Đàm Tử Hiền là rượu Vermouth kết hợp với Champagne thành một lớp rượu màu trắng ngà. Hai người đều uống rượu mạnh, nhưng cái sau mạnh hơn cái trước.

Tề Tĩnh nghe bartender giới thiệu xong, trước khi Đàm Tử Hiền đặt menu xuống thì nhẹ nhàng ngăn cản: "Ngày mai cậu còn phải ghi âm, uống rượu mạnh như vậy có ổn không?"

Đàm Tử Hiền cười nhạt: "Không cần lo, tôi thường uống rượu như vậy, uống quen rồi, huống hồ tửu lượng của tôi rất tốt. Anh thì sao?"

Tề Tĩnh cười nói: "Tửu lượng của tôi cũng không tệ, thường phải chắn rượu cho cấp trên mà rèn luyện ra."

Lúc này, anh bỗng nhiên nhớ tới đêm anh uống rượu cùng Thẩm Nhạn. Một đêm mưa, Thẩm Nhạn mơ màng kéo tay anh, giống như một đứa trẻ đi lạc mặc anh dẫn đường, vừa bước qua cửa đang ôm chặt anh, khẽ khàng năn nỉ anh đừng đi... Cuối cùng, trong tiếng mưa rơi tí tách não nề ngoài cửa sổ, họ hôn nhau lần đầu tiên trên chiếc giường kia, cũng là lần đầu tiên ôm nhau say giấc.

Chuyện cũ như đoạn phim nhựa chiếu lại từng màn, ánh mắt anh bất giác lóe lên chút dịu dàng, say đắm.

"Tửu lượng của anh ấy rất tệ." Không nói rõ "anh ấy" là ai, nhưng người được anh nhắc tới với giọng điệu cưng chiều, yêu thương như vậy, Đàm Tử Hiền có thể đoán được. "Uống một ly rượu vang thôi cũng có thể say, tuy rằng lúc say, anh ấy cực kì đáng yêu."

"Ừ, tên kia cũng có tửu lượng rất tệ." Những gì Đàm Tử Hiền nói như một giọt mực rơi vào mặt nước, âm thanh không lớn, mực lan dần trong nước, khiến Tề Tĩnh chấn động, "Đây chắc là di truyền dòng họ."

Tề Tĩnh hoảng hốt, nghẹn lời trong chốc lát.

Anh ngạc nhiên nhìn Đàm Tử Hiền, chớp mắt mấy cái, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình và năng lực suy nghĩ.

"Cậu vừa nói..."

"Tôi nói, đó là di truyền dòng họ." Người bên cạnh chậm rãi nhắc lại, mặt không thay đổi bưng rượu lên nếm thử một ngụm. "Dù sao trước sau gì anh cũng sẽ biết."

Tề Tĩnh nghe được cả tiếng hít sâu của chính mình, vô thức che miệng lại.

Trái tim như vọt tới tận óc, máu chảy cấp tốc khiến anh choáng vàng muốn ngất xỉu.

"Sao có thể thế được... Tên kia, rõ ràng không phải họ Thẩm..." Bởi vì quá khiếp sợ, anh còn tự lẩm bẩm phủ nhận.

Đàm Tử Hiền tán thành.

"Đúng vậy, nhưng mẹ anh ta họ Thẩm..."

"Thẩm".

Cái họ này là họ của người kia, vốn phải là điều đáng xấu hổ nhất mà không ai dám nhắc tới. Nhưng Thẩm Nhạn lại chủ động nói ra.

Nghe thấy đối phương nói trước, Cầu Thiên Dương sững sờ, rồi cười khổ một tiếng, mí mắt rũ xuống.

Đột nhiên không còn thấy xấu hổ nữa, mà thay vào đó là nỗi chua xót không nói nên lời.

"Cậu... vẫn khỏe." Hai tay hắn đan vào nhau, cố gắng dùng tư thế tự nhiên nhất đặt trên đầu gối, ngón cái ma sát một cách máy móc, cố làm mình bình tĩnh. "Giờ cậu không ở Bắc Kinh nữa, cứ yên tâm đi. Không cần lo gặp phải ông ấy ở đây."

Trong phòng riêng, sự trầm mặc bao phủ.

Thẩm Nhạn yên lặng rất lâu, không biết có phải hắn không muốn tiếp tục hỏi cụ thể hơn hay không – ví dự như tình hình của cha hắn.

Thẩm Nhạn không tiếp tục, Cầu Thiên Dương đành chủ động nói tiếp: "Cách đây không lâu, ông ấy đã tạm thời từ chức, ra nước ngoài định cư, hiện tại đang sống ở Canada, bởi vì..."

Nói tới đây, hắn ngập ngừng, giọng nhỏ hơn, cũng e dè hơn.

"Bởi vì, em gái cậu... được trường đại học Toronto chọn làm nghiên cứu sinh, cần đào tạo sâu ở bên đó, vì thế..."

Người ngồi đó vẫn im hơi lặng tiếng, vẻ mặt nhạt nhẽo, không hề có phản ứng gì. Nhưng "không có phản ứng" đối với Cầu Thiên Dương mà nói đã là rất tốt rồi.

Chí ít, còn hơn nỗi đau đớn, căm hận ngày ấy... đã tốt hơn rất nhiều...

"Có vẻ cậu đã không quá kích động với người nhà như trước đây."

Lòng nghĩ gì, miệng bất giác nói ra.

Cầu Thiên Dương hoảng sợ, vội vã ngậm miệng, trong lòng tự trách mình nhanh nhảu. Thẩm Nhạn vẫn ngồi yên, ngay cả những lời hắn vừa nói cũng không để ý, giống y như con rối.

"Tôi biết, năm đó, cậu tôi có lỗi với cậu." Lát sau, Cầu Thiên Dương nói tới chủ đề chính thức của cuộc nói chuyện lần này. "Tôi cũng..."

"Được rồi." Thẩm Nhạn đột nhiên cắt đứt hắn, dường như không muốn nghe tiếp. Nhưng Cầu Thiên Dương vẫn kiên trì.

"Có thể nghe tôi nói rõ một lần không? Tôi chưa từng có cơ hội mặt đối mặt nói chuyện với cậu tử tế, một lần thôi cũng được, xin hãy nghe tôi nói."

Thẩm Nhạn không trả lời, nhưng cũng không phản đối.

Cầu Thiên Dương hít sâu một hơi, hai bàn tay đang nắm chặt nhau đã toát mồ hồi, vừa ẩm vừa lạnh. Mặc dù có lẽ ban đầu, câu chuyện của hắn vẫn mang sắc màu rực rỡ như đèn hoa ngợp trời trong lễ mừng năm mới...

"Khi còn nhỏ, mỗi khi tới năm mới, cả nhà cậu tôi sẽ tới chơi, cùng nhau ăn cơm, trò chuyện... Trong ấn tượng của tôi, cậu tôi rất chu đáo lo toan cho gia đình, chững chạc, lúc nào cũng quan tâm tới người nhà. Ba người nhà họ ở trước mặt tôi luôn vui vẻ hòa thuận, trông vô cùng hạnh phúc. Khi đó, cha tôi thường bận rộn làm ăn, xã giao bên ngoài, mẹ tôi cũng chỉ biết đến công việc, cả nhà thường hiếm khi tụ họp cùng nhau, vì vậy tôi rất hâm mộ gia đình cậu tôi." Thì thào tới đây, hắn cười khổ sở, nói thẳng thắn. "Tôi hâm mộ cậu tôi, sùng bái cậu tôi, lúc nào cũng coi cậu tôi là tấm gương của một người chồng tốt, người cha tốt."

Đúng vậy, một tấm gương sáng.

Người đàn ông đó có bề ngoài hết sức nghiêm túc, không cười không nói, nhưng ở trước mặt người thân luôn mang vẻ mặt dịu dàng.

Vợ ông ta xinh đẹp, đoan trang, cử chỉ nhã nhặn, còn có nhà mẹ đẻ vô cùng danh giá.

Con gái ông ta rất thông minh, dễ thương.

Bất kể là bản thân ông ta hay gia đình ông ta đều khiến cho kẻ khác vô cùng ao ước, khiến hắn muốn nhào nặn lại cuộc sống của mình.

"Cho tới ngày đó... Tôi mới biết là tôi sai rồi."

Cầu Thiên Dương tự kể lại, câu chuyện giống như lớp vỏ giấy ấm áp, xinh đẹp, bóc ra từng lớp, từng lớp mới phát hiện bên trong có một chiếc hộp mày đen.

"Ngày đó, tôi nghe thấy mợ ở phòng khách khóc với mẹ tôi, lên án cậu ngoại tình, hơn nữa người đàn bà kia còn sinh cho cậu một đứa con trai đã hơn hai mươi tuổi, còn được cậu ngầm đồng ý để ông nội Thẩm len lén nuôi lớn lên."

Hơi thở của hắn hơi ngưng lại, trong thanh âm mang đậm nỗi đau đớn.

"Tín ngưỡng mà tôi tôn thờ suốt hai mươi năm đột nhiên sụp đổ, cảm giác giống như bị phản bội vậy, cậu có hiểu không?"

Thẩm Nhạn không lên tiếng, môi vẫn luôn mím chặt, chỉ là ánh mắt chúc xuống thấp hơn.

Cầu Thiên Dương chết lặng tiếp tục nói.

"Tôi nói những lời này chỉ đại biểu cho cá nhân mình... Mợ đối xử với tôi vô cùng tốt. Từ nhỏ tới lớn, lúc nào tới nhà chơi cũng mang cho tôi rất nhiều đồ ăn ngón, luôn nở nụ cười thân thiết với tôi. Khi nghe tin cậu tôi làm chuyện có lỗi mới mợ, tôi giận điên lên, giận tới run rẩy."

Nói tới đây, hắn còn chật vật bật cười.

"Hơn nữa, tôi phát hiện hóa ra tôi quen biết cậu... Đúng vậy, thật khéo là chuyện tôi quen biết cậu lại do chính ông ngoại... tức là ông nội của cậu thúc đẩy."

Thiên Dương à, ông có thể nhờ con giúp đỡ một người không?

Người ông lâu ngày không gặp đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà con gái, sau khi bước vào vẫn luôn im lặng, chỉ nhẹ nhàng kéo tay cháu ngoại trai, trò chuyện tình hình gần đây, khi nghe hắn kể về việc phối âm trên mạng với bạn bè, ông bỗng nói ra câu này.

Giúp đỡ một người?

Giúp người có gì khó đâu.

Khi đó, nhóm của họ mới có năm người, phối âm trên internet mới phát triển ở giai đoạn đầu, thậm chí còn chưa từng có khái niệm "giới võng phối", chỉ có một số người nghe lẻ tẻ, người phối thì gần như không có, càng đông người thì càng náo nhiệt chứ sao. Huống chi, ông ngoại còn có một lí do vô cùng đặc biệt: "Đứa trẻ kia bị hội chứng suy giảm ngôn ngữ, mong có thể giúp nó từ từ khôi phục, các cháu cũng có thể làm bạn bè."

Vì vậy, hắn không hề do dự đồng ý.

Mặc dù lúc đó, người mẹ ngồi cạnh hắn hơi trốn tránh và cố kị, nhưng hắn đâu nghĩ nhiều được tới vậy, lấy được cách liên lạc trên mạng của đối phương.

Liên hệ online, không giống như liên hệ ngoài thực tế.

Một, không cần gặp mặt.

Hai, không cần tên thật.

"Ông ngoại cố gắng che giấu thân phận thật của cậu, mong chúng ta có thể quen biết nhau dưới tình huống không biết đối phương là ai, dần dần quen thuộc, chậm rãi giải quyết mỗi quan hệ giữa cậu và những người thuộc thế hệ này của nhà họ Thẩm." Cầu Thiên Dương nhỏ giọng nói, đồng thời cúi đầu nhìn đất.

Những giọt nước khi nãy hắn bất cẩn hắt ra đã vạch một đường ngăn cách giữa hắn và Thẩm Nhạn.

Nhưng theo thời gian, nước rồi sẽ khô, đường ngăn cách sẽ dần dần biến mất.

"Ông luôn cho rằng... trên người cậu chảy dòng máu nhà họ Thẩm, luôn tin rằng sẽ có một ngày cậu trở thành người như chúng tôi, trở thành một thành viên trong gia đinh này."

Đáng tiếc, giấy không gói được lửa. Chưa được một tháng, mợ hắn phát hiện ra kế hoạch này, vừa đau xót vừa phẫn nộ chạy tới khóc lóc, náo loạn với mẹ hắn.

"Nhà họ Thẩm các người lén lút nuôi lớn nó, tôi đã giả vờ như không biết nhiều năm như vậy, nó không làm gì, tôi cũng sẽ chịu đựng. Vậy mà hôm nay các người còn định đem thằng con riêng kia về một cách quang minh chính đại ư? Chị là chị gái mà dung túng như thế, mẹ con chúng tôi ở nhà họ Thẩm phải làm thế nào?" Mợ hắn khóc nức nở, mặc kệ người mẹ đang yên lặng không biết phải làm sao của hắn, nắm tay hắn như chết đuối vớ được cọc: "Thiên Dương! Thiên Dương! Rốt cuộc con có biết con đang làm bạn với ai không hả?"

Hắn không biết, cho tới lúc này mới hiểu ra. Người mà hắn giới thiệu vào nhóm phối âm, người trở thành thành viên thứ sáu – Lão lục – là ai.

Khi hiểu được, cảm giác phẫn nộ, uất ức xông thẳng lên đầu.

"Lúc đó, tôi chỉ có một cách." Hắn thẫn thờ nói ra từng câu từng chữ. "Đó là làm thế nào dạy dỗ thằng con riêng như cậu một phen, khiến cho cậu không ngóc đầu dậy được nữa."

Năm đó, bất kể trên truyền thống đạo đức hay dư luận xã hội, mọi người đều mạnh mẽ phê phân kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc gia đinh người khác, đồng thời cũng khinh rẻ, coi thường con riêng.

"Có phải các người ghét bỏ tôi chỉ sinh được con gái, muốn bảo vệ người đàn bà kia và đứa con riêng, sau này cho nó mang họ "Thẩm" để thừa kế gia sản, còn vợ chính thức như tôi và đứa con trong giá thú thì phải chịu đựng khổ sợ, công bằng ở đâu chứ?"

Người đàn bà đó nói vậy, biết bao thê lương.

Mặc dù đó chỉ là suy nghĩ của riêng bà, nhưng không biết tại sao, hắn lại coi những lời này là thật.

Đúng thế, sao không bênh vực vợ chính thức mà lại về phe hồ ly tinh?

Chẳng lẽ không ai hiểu đạo lí này hay sao?

"Ha ha..."

Cầu Thiên Dương nói xong một câu dài như vậy, yết hầu khô khốc nên hơi khản giọng, càng nói càng gian đoạn, tới đây thì im bặt. Tay hắn chán chường xoa xoa đầu, tóc hắn cũng vì vậy mà rối bời, rũ xuống, không khác nào trạng thái tinh thần của hắn lúc này.

Hắn bỗng hít một hơi thật sâu, vươn tay tháo nút chai rượu, rót nửa ly, một hơi cạn sạch.

Ánh mắt Thẩm Nhạn hơi nhấc lên, nhìn về phía hắn, nhưng cũng chỉ yên lặng nhìn li rượu trong tay hắn dần cạn, không nói lời nào.

Cầu Thiên Dương nhíu mày uống xong, rồi vứt ly lên mặt bàn, mượn rượu nói ra những lời mình không muốn nói nhất.

"Khi đó, tôi vẫn còn trẻ, bướng bỉnh, cố chấp, không chịu thu mình, đặc biệt là khi tiến vào giới võng phối, trở nên nổi tiếng, được nhiều fan hâm mộ, càng khiến tôi tự đắc hơn. Tôi quyết định phải dạy dỗ cậu một phen, bên ngoài cười nói sẽ giúp cậu chữa trị hội chứng suy giảm ngôn ngữ, trên thực tế lại âm thầm muốn cậu mất mặt."

"Nhưng tôi không ngờ cậu lại nghiêm túc như vậy, thành thật phối âm cùng mọi người. Đám Lão nhị ai cũng thích cậu, ngược lại khiến tôi nhận ra điểm yếu của mình. Lúc đó... Tôi cực kì giống với Đồng Tước Đài bây giờ. Tôi tự biết ưu thế chất giọng của mình, chỉ dựa vào nó thôi cũng đủ tung hoành trong giới võng phối, lời khen ngợi của fan gâm mộ khiến tôi tự hào, hoàn toàn không để tâm tới chuyện phối âm tử tế. Cho tới khi thấy cậu nghiêm túc luyện tập phát âm, đối kịch,... Tôi càng muốn đánh bại cậu."

Hắn ngừng lại, thanh âm run rẩy. Quá trình thừa nhận chuyện này còn gian nan, xấu hổ hơn tưởng tượng của hắn.

Tự giãi bày tất cả mới khiến hắn nhìn rõ lúc đó hành vi của mình độc ác tới cỡ nào.

"Tôi... chưa bao giờ cho cậu cơ hội phối vai chính, mỗi lần đều đưa kịch bản vai phụ không ai thèm cho cậu, thậm chí còn tìm mấy vai... con riêng vứt cho cậu phối, nghe cậu liên tiếp mắc lỗi khi đối kịch trên SK(1), tôi vô cùng sung sướng."

Lúc này, hắn vươn tay, muốn rót chén rượu thứ hai.

Thẩm Nhạn bỗng nhiên giữ chặt chén rượu, không cho hắn động vào.

"Đủ rồi." Đây là lời thứ hai Thẩm Nhạn nói trong suốt buổi tối ngày hôm nay, vẫn nhàn nhạt, không cảm xúc, nhưng rõ ràng mang theo nhiều áp lực hơn.

Cầu Thiên Dương nhìn hắn vươn tay ra trước mặt mình, ánh mắt dao động không yên, tiêu điểm trong đặt ở bàn tay kia mà hoảng hốt nhìn vào cái chen dưới ánh đèn, câu chữ cũng hỗn loạn.

"Khi tôi biết cậu là gay... Tôi đã rất vui vẻ chạy đi nói cho mợ, nói rằng cậu tuyệt đối không thể giành quyền thừa kế với em gái, bởi vì cậu không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Thẩm."

"Thật ra tôi không hề kì thị gay, bởi vì trong số các CV cũng có rất nhiều người như vậy... Lúc đó tôi nói ra, mục đích chỉ vì muốn giải quyết một nỗi lo trong lòng mờ, chỉ không ngờ... không ngờ mợ lại nói chuyện này ra với cậu tôi, để họ sỉ nhục cậu trước mặt mọi người."

Môi Thẩm Nhạn khẽ mấp máy, giọng điệu vô cảm như một tờ giấy trắng tinh: "Tôi chính là tôi, bà ấy nói ra cũng được, không nói ra cũng được, dù sao tôi cũng là chính mình."

Năm hắn học cấp ba, lần đầu tiên người đàn bà kia phát hiện ra sự tồn tại của hắn, chạy tới trường học gây náo loạn, mắng chửi hắn là đồ con riêng, hắn không hề phủ nhận.

Bởi vì đó là sự thật.

Ai nói, nói lúc nào, nói với ai... Đều không thể thay đổi được sự thật rành rành này.

"Quan điểm của tôi lúc này vẫn giống như trước kia. Tôi không cần cha nhận tôi, không cần ông ta can thiệp vào cuộc sống của tôi, lựa chọn của tôi, không cần bất cứ tài sản nào của ông ta..." Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Cầu Thiên Dương, hô hấp trở nên gấp gáp vì đang kiềm nén tâm tình của mình, khàn khàn gằn từng chữ. "Nhưng có một chuyện, tôi tuyệt đối không đồng ý."

Cầu Thiên Dương giật mình.

Một lát sau, sắc mặt hắn tái nhợt, cười cười, trông vô cùng xấu xí.

"Ý cậu là căn nhà mà cậu đã lớn lên ư?" Hắn hỏi, mười ngón tay xiết chặt vào nhau. Cho dù như vậy, cũng không thể nào giấu được sự chật vật lúc này. "Lúc... lúc ông ngoại nằm viện, tôi đã suýt nữa nghe theo lời mợ, đuổi cậu ra khỏi căn nhà ấy."

Thẩm Nhạn bất ngờ đứng phắt lại, hai tay túm lấy cổ áo hắn, mạnh mẽ kéo người đứng lên.

"Chỉ có cái đó, chỉ có những hồi ức quý giá mà ông nội để lại cho tôi, các người không thể cướp đi!"

Tay hắn túm chặt cổ áo đối phương, run rẩy.

Giọng nói đã trở nên lẩy bẩy, không biết là do đau đớn, xót xa khi nhớ lại lúc ông nội qua đời, hay sự tuyệt vọng, phẫn nộ khi giãy dụa trên sàn nhà lạnh như băng, bị người của nhà họ Thẩm ngăn cản ở ngoài phòng bệnh, giữ chặt không cho hắn nhìn mặt ông lần cuối. Nước mắt bỗng dưng trào ra khỏi mi, lã chã rơi xuống.

Chú thích:

(1) SK: Skype