Trái tim anh nảy lên theo bản năng khi nghe thấy số "67" – đập mạnh hai nhịp, lồng ngực run lên rộn ràng.

Âm thanh xung quanh dường như bị kéo đến nơi thính giác không thể nghe thấy được.

MC nói gì, anh không nghe rõ, thính giả bình luận thế nào, anh không nhìn thấy... Chỉ biết trái tim anh đập thình thịch ngày càng kịch liệt.

Tề Tĩnh máy móc đứng lên khỏi chỗ ngồi.

"Thí sinh Chẳng hỏi ngày về, anh chuyển xuống nhóm 67 được không?" Trên kênh, Khúc nhạc dương xuân đang trưng cầu ý kiến của anh.

Lát sau, vẫn không thấy ai trả lời.

Khúc nhạc dương xuân buồn bực hỏi lại, "Thí sinh Chẳng hỏi ngày về, anh chuyển xuống nhóm số 67 có được không?" Tuy rằng hậu cần đã sắp xếp xong xuôi, nhưng về nguyên tắc thì vẫn phải hỏi một câu theo thông lệ.

Cuối cùng cô cũng nghe thấy trong tai nghe truyền tới tiếng xột xoạt từ phía bên kia, sau đó, đèn chỉ thị của anh sáng lên, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng nhỏ tới mức nếu không cố gắng lắng nghe sẽ không nghe được. May mà anh đã đồng ý rồi. Khúc nhạc dương xuân yên tâm, yêu cầu nhóm thứ 66 bắt đầu trước.

Tề Tĩnh vẫn đứng im không nhúc nhích ở chỗ cũ.

Trong đầu anh trống rỗng, giống như một tấm khăn trải bàn trắng tinh được giặt giũ sạch sẽ, cuốn phăng mọi suy nghĩ, cất giấu mọi thứ, làm anh hoảng hốt.

Sau khi chịu đựng chấn động cực hạn, anh dần dần bình tĩnh lại. Không phải anh không còn hoảng hốt, mà là hoảng hốt tới chết lặng rồi. Phản ứng sinh lí không theo kịp tâm lí, khi anh chống tay lên mặt bàn, chậm rãi quay lại ghế ngồi, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay đổ mồ hồi, mười ngón tay vẫn còn run rẩy. Anh biết mình đang rất luống cuống.

Vì vậy, anh vào phòng tắm, dứt khoát hắt nước lạnh lên mặt mình.

Tốc độ đập của trái tim cũng nhanh như những giọt nước liên tiếp rơi xuống khỏi mặt anh, từ nhanh đến chậm, vất vả lắm mới ngừng lại được, trở về yên ổn như nước đọng ở cằm.

"Hô..."

Tề Tĩnh hít sâu rồi thở ra một hơi dài, khóa vòi nước, hai tay mạnh mẽ vỗ hai cái lên má, bóng rát đau đớn, người cũng bình tĩnh lại.

Tâm trạng của anh lúc này quả thật giống như người đã xác định tâm lí sẽ nghèo khổ cả đời bất ngờ trúng vé số một trăm triệu.

Vừa mừng vừa sợ, suýt chút nữa phát bệnh tim.

Tề Tĩnh nhịn không được, bật cười thành tiếng. Nhìn gương mặt bê bối của mình trong gương, anh càng buồn cười hơn, vừa rút khăn lau mặt vừa cười, lau khô xong vẫn cười, cười tới văng cả nước. Cuối cùng, anh sắp xếp lại tâm trạng, lấy bình tĩnh bước ra ngoài.

Trở lại trước bàn, màn hình điện thoại vừa tối đi, hình như có tin nhắn mới.

Tề Tĩnh biết ai gửi tới.

Mở ra nhìn, bên trong chỉ có một dòng chữ duy nhất không hề liên quan tới cuộc thi, một câu ngắn ngủi: "Anh đang nắm cúc áo trong tay."

"Xảo quyệt..." Hắn biết rõ trong tay anh chẳng có gì, muốn sờ cũng không sờ được.

Anh lẩm bẩm oán thầm, đôi mày lại giãn ra, cúi đầu cười. Đợi về đến nhà... anh sẽ giật một cái cúc áo của người kia coi như trả thù là được.

Trong lúc anh đang chìm đắm trong sung sướng, chợt nghe MC gọi tên: "Thí sinh Chẳng hỏi ngày về, tiếp theo sẽ tới nhóm số 67, cảm ơn anh đã đồng ý với phương án xử lí đặc thù của ban tổ chức. Hiện tại, tôi sẽ yêu cầu hậu cần đưa các thí sinh trong nhóm lên mic."

Nghe vậy, yết hầu Tề Tĩnh khẽ nhúc nhích.

Chỉ thấy danh sách thí sinh thay đổi, quả thật xuất hiện một nhóm mà tối nay anh đã cho rằng không có khả năng xảy ra.

Nhóm số 67: "Chẳng hỏi ngày về" vs. "Ba baの mèo".

Cứ tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng khi nhìn thấy ID của hai người đồng thời xuất hiện, Tề Tĩnh vẫn căng người trong vô thức, thậm chí còn muốn quay lại tát nước lạnh lên mặt thêm lần nữa.

Đáng tiếc, thời gian không cho phép.

Dù căng thẳng tột cùng, nhưng anh đã được thông báo trước, vì vậy biểu hiện bên ngoài không có phản ứng quá khích nào.

Ngược lại, các thính giả không biết gì hết. Vừa nhìn thấy nhóm này, hiện trường nổ tan tành như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, hét rầm rầm trên khung bình luận.

Người nghe 1: Cái gì!! Ngày về và Ba ba mèo??? A a a a a a người đâu, cứu mạng... Cái nhóm này... quá kinh khủng!!!

Người nghe 2: A a a a a đây là một nhóm vô cùng bất ngờ!!

Người nghe 3: (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴ Sắp hết 70 nhóm rồi mới xuất hiện nhóm này, có để cho người ta đi ngủ hay không hả?

Người nghe 4: (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴ Dù sao đã có nhiều nhóm làm người ta mất ngủ rồi, thêm một nhóm cũng không sao! (hu hu hu hu thật ra tôi đang rất phấn khích!)

Người nghe 5: Con! Mẹ! Nó! Chẳng hỏi ngày về và Ba ba mèo! (nhóm này thật khiến người ta hăng máu!)

Người nghe 6: Con! Mẹ! Nó! Hai người này lập thành một nhóm, nghe từ đầu tới giờ làm tôi thấy hơi mệ, nhưng vừa thấy nhóm này tôi tỉnh như sáo luôn! Cực cực cực cực cực kì chờ mong hu hu hu hu! (←kích động tới mức nói lắp...)

...

...

"Xin mời hai thí sinh thử thiết bị." Khúc nhạc dương xuân tủm tỉm cười bắt chuyện với họ.

Khung bình luận vẫn nhiệt liệt thảo luận và chú ý tới nhóm này, thật ra cô rất thích bọn họ, nhưng dù sao cô cũng là MC, cần phải giữ thái độ đối xử bình đẳng với tất cả các thí sinh, chẳng qua lần này nói chuyện vui vẻ hơn nhiều.

Lòng bàn tay Tề Tĩnh vẫn ẩm ướt, bởi vì lúc rửa mặt không lau khô hay bởi vì toát mồ hôi, anh hoàn toàn không đoán được.

Nhấn xuống nút "F2", anh cảm thấy mình như biến thành con trỏ chuột, nhấp nháy theo tiết tấu. Giờ khắc này, tim anh vẫn đập rộn ràng.

Tề Tĩnh biết tất cả mọi người đang đợi con trỏ chuột anh đây di chuyển về phía trước, gõ ra chữ gì đó, nhưng đối mặt với trang word trống rỗng, anh vẫn chậm chạp không nhúc nhích.

Người kia cũng đang lẳng lặng chờ.

Anh chợt nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, hắn cũng không chủ động lên tiếng, chỉ yên lặng chờ ở một bên đợi đối kịch, là một cái bóng có trách nhiệm. Anh bắt đầu nảy ra hiếu kì với cái bóng này, suy nghĩ đó nhẹ nhàng lóe lên trong đầu, chỉ muốn tìm hiểu kỹ một chút, vậy mà bất tri bất giác rọi sáng lần đầu tiên trong đời được cùng nhau xuất hiện của bọn họ...

Khi đó, anh đã nói gì nhỉ?

Khi đó...

Đôi môi bất giác hé ra, dường như cuối cùng con trỏ chuột cũng chịu nhúc nhích, đẩy mạnh về phía trước, bật ra một câu khiến toàn thể kinh ngạc: "Chào ông ạ."

Người đàn ông bên kia cũng ngẩn người, sau đó hắn khẽ cười nhẹ nhàng, hơi thở phả lên micro. Bầu không khí hòa hợp một cách khó hiểu.

Các thính giả cũng cười vang.

Người nghe 1: o(*≧▽≦)ツHa ha ha ha ha đây là cách chào hỏi ân cần kiểu gì vậy~

Người nghe 2: o(*≧▽≦)ツHa ha ha ha ha Ngày về đại nhân, anh đừng bắt nạt Ba ba mèo ngay khi vừa xuất hiện như vậy chứ~ (giả giọng ông nội đâu có dễ)

Người nghe 3: o(*≧▽≦)ツVốn rất mong chờ lời dạo đầu sắc bén của Chẳng hỏi ngày về (đã trở thành phong cách đặc trưng của anh, có thể xin độc quyền ← mặt nghiêm túc). Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được lời đầu tiên của anh lại là cái này, phụt...

Người nghe 4: o(*≧▽≦)ツKhông ngờ được lời đầu tiên của anh lại là cái này +1

Người nghe 5: o(*≧▽≦)ツKhông ngờ được lời đầu tiên của anh lại là cái này +2

Người nghe 6: o(*≧▽≦)ツQuá sung sướng!! Lần đầu tiên gặp mặt, Ba ba mèo đã bị người ta đùa giỡn??

...

...

Thật ra, đây đâu phải lần đầu tiên gặp mặt.

Nhưng đây đúng là câu đầu tiên anh đã nói khi gặp nhau lần đầu. Hơn nữa, anh cũng dùng giọng điệu đùa giỡn người ấy như vậy...

Vành tai Tề Tĩnh hơi đỏ lên.

Ở đây, ngoại trừ họ, không ai biết điều này.

Lúc đó, anh chỉ trêu chọc, khẽ cười mà nói ra. Bởi vì anh nghe nói người tới thay thế đại thần là một CV phối giọng ông già "tiên phong đạo cốt", được tổ kịch mới tới giúp đỡ, đồng thời còn là một người chẳng bao giờ lên QQ nói chuyện phiếm, lần đầu tiên đồng ý lên YY. Anh vui đùa chào hỏi như vậy chỉ vì muốn đối phương không bị áp lực, dễ dàng đối kịch với anh hơn.

Không ngờ... Người bị áp lực nặng nề ngày hôm nay lại chính là anh.

"Em vẫn khỏe chứ?" Lúc này, hắn nhỏ giọng hỏi, nụ cười nhẹ nhàng, trong veo như ẩn như hiện truyền tới.

Giữa "em" và "khỏe" còn có từ "vẫn", ngay lập tức chuyển từ giai đoạn mới gặp sang lúc đã quen biết.

Đáy lòng Tề Tĩnh nóng lên.

"Ừ..." Anh đáp lại rất nhỏ, chỉ dùng hơi để trả lời, ấm áp tràn lan.

"Hình như em rất căng thẳng, giọng còn run." Người kia nghe tiếng thở của anh một lúc, sau đó nghiêm túc tỏ vẻ quan tâm.

Tề Tĩnh cố gắng đè nén trái tim đang đập bình bịch, nhưng không cố gắng kiềm chế sự run rẩy của dây thanh quản, mặc kệ nó lộ ra ngoài, giọng khàn khàn thẳng thắn trả lời: "Đúng vậy, vừa rồi em mới đối kịch với thầy Trường Cung xong... vẫn còn hơi căng thẳng. Em sợ..."

"Em sợ cái gì?"

"Sợ không phối hợp được với anh."

"Không đâu." Hắn tươi cười, thanh âm bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào, còn nói ra những lời mà không ai có thể ngờ tới, "Lần đầu tiên chúng ta đối kịch trước mặt mọi người, đều nhờ em chủ động phối hợp với anh, nói với anh rằng không cần phải căng thẳng... Em còn nhớ không?"

Hắn nói như vậy là đang cố tình phủ nhận giả thiết "người xa lạ".

Vốn anh muốn tỏ ra như người xa lạ trước mặt người nghe, tránh cho đám anti fan chớp thời cơ hắt nước bẩn lên người hắn. Nhưng...

Tề Tĩnh đột nhiên có cảm giác đáy lòng mình bị cạy ra một vết nứt nhỏ, tâm tình vừa ngọt ngào vừa ê ẩm chảy ra, khiến anh nhớ lại sự ấm áp khi uống một chén canh nóng bên sạp nhỏ vào mùa đông lạnh lẽo hồi còn bé. Quả thật thỏa mãn tới mức muốn rơi nước mắt.

"... Em nhớ." Đến đây, thanh âm của anh nhẹ nhàng hơn, "Đương nhiên em còn nhớ."

"Ừ, cứ giống như trước đây là được."

Giọng điệu của người đàn ông này không hề khác so với quá khứ, cứ như hai người bạn cũ vô cùng thân thiết cùng trò chuyện việc nhà trước mặt mọi người. Hai người như thảnh thơi tán ngẫu hằng ngày mỗi khi ngồi trước bàn cơm, trên ban công, hoặc tựa vào gối đầu, hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt của người khác.

Chỉ cần như vậy, trong thế giới này chỉ còn hai người bọn họ tồn tại, trong mắt chỉ có nhau...

Người nghe 1: Σ(っ °Д °)っA...

Người nghe 2: Σ(っ °Д °)っA a a a a...

Người nghe 3: Σ(っ °Д °)っLần đầu tiên đối kịch?? Lúc nào? Lúc này không phải là lần đầu tiên ư?

Người nghe 4: Σ(っ °Д °)っTôi nhớ là trong suốt trận chung kết này họ chưa từng gặp nhau mà?? Lẽ nào... quen biết từ trước ư?? (Trời ạ! Mở ra thế giới mới rồi!)

Người nghe 5: Nghe hai người họ nói chuyện quả thật có cảm giác... không biết hình dung thế nào... rất ấm áp chăng?? (Tôi nói không được rành mạch cho lắm)

Người nghe 6: Hóa ra họ quen nhau, hơn nữa quan hệ khá tốt?? A a a a a a làm sao đây? Bất chợt huyết áp tôi tăng vọt! Hơn nữa, trong vòng đầu loại chẳng phải có người nói giọng bạn cùng phòng của Ba ba mèo rất giống Chẳng hỏi ngày về sao???

...

...

Trước đó thì chẳng sao, tự nhiên có người nhắc tới "bạn cùng phòng", khung chat tức khắc trở thành ấm đun nước siêu tốc, liên tục phun hơi phì phì, sốt xình xịch.

Người nghe 1: Σ(っ °Д °)っĐù má! Chẳng phải diễn đàn đã nói bạn cùng phòng của Ba ba mèo là đại thần lui giới Khoái Mã Khinh Cầu sao?

Người nghe 2: Σ(っ °Д °)っĐù má! Chẳng lẽ thật sự là Chẳng hỏi ngày về? (còn đang trong trạng thái sốt xình xịch)

Người nghe 3: Σ(っ °Д °)っChuẩn bị có tin cực hot sao?? (còn đang trong trạng thái sốt xình xịch giống lầu trên)

Người nghe 4: Σ(っ °Д °)っHoàn toàn không để cho người ta ngủ mà!!

Người nghe 5: Σ(っ °Д °)っKhông ai biết tra IP sao? Tôi cực kì muốn biết bọn họ có IP giống nhau hay không!!!

Người nghe 6: Có, có, bạn học áo đen biết tra IP đó!! Bạn học áo đen, xin nhờ anh tiện tay làm thêm một chuyện tốt được không?? Van xin anh cho chúng tôi biết IP của họ có giống nhau không? Tôi chỉ muốn biết địa chỉ của họ có giống nhau hay không!! ┭┮﹏┭┮ (lăn đi lăn lại trên đất cầu xin)

...

...

Tới nước này thì cục diện đã không thể cứu vãn được nữa.

Tuy rằng anh dùng thân phận "người quen cũ", nhưng sao lại có thêm thân phận "bạn cùng phòng" vậy?? Thành thật mà nói trong tình hình này, mọi chuyện dừng lại ở đây là tốt nhất, cứ tiếp tục sẽ không có gì hay ho. Không biết bạn học áo đen kia có nhận lời của họ hay không, Tề Tĩnh hơi thấp thỏm.

Quả nhiên, bạn học áo đen đã chấp nhận, nhưng đưa ra một đáp án vô cùng kỳ diệu.

Tiện tay làm việc tốt: Ái chà chà, có nhiều người cầu xin như vậy, tôi chỉ có thể nói một câu để tránh xâm phạm đời tư cá nhân của người khác. Tóm lại là IP hiện tại của họ hoàn toàn khác nhau~

Đây là sự thật.

Tề Tĩnh thầm thấy may mắn bây giờ mình đang ở ngoài.

Có vẻ áo đen quá uy tín, vừa dùng hai từ "hoàn toàn" mang tính chất phủ định tuyệt đối đã dập tắt ngọn lửa "bạn cùng phòng". Các thính giả vẫn oán thán "xem ra bạn cùng phòng thật sự là Khoái Mã Khinh Cầu", còn có người kêu "Không phải là Chẳng hỏi ngày về sao... tiếc quá", nhưng ai cũng bỏ qua giả thiết này, nghĩ theo hướng khác.

Tuy nhiên, bạn học áo đen lại sử dụng từ "hiện tại", ám chỉ "chỉ có IP hiện tại của họ không giống".

Trong lòng Tề Tĩnh rất hiếu kì, rất muốn biết bạn học áo đen này rốt cuộc là ai.

"Khụ khụ, vậy có thể bắt đầu chưa?"

Khúc nhạc dương xuân cũng bị đứng hình khi hai người nói chuyện với nhau, bây giờ mới lấy lại tinh thần, nhớ ra nhiệm vụ dẫn chương trình của mình, vội vã hắng giọng hỏi một câu.

Tề Tĩnh đang định đồng ý, chợt nghe người bên kia nhẹ nhàng mở miệng ngăn cản: "Chờ chút. Trước khi bắt đầu... tôi có một yêu cầu."

Á...

Tề Tĩnh ngẩn người.

Khúc nhạc dương xuân vô cùng tò mò: "Thí sinh Ba ba mèo cứ nói."

Giọng nói của người kia vẫn yên ả như mặt nước, chậm rãi nói: "Tôi muốn đổi về ID thật sự của mình, mong MC đồng ý."

Tề Tĩnh giật mình, ngẩng đầu lên. Bên tai dường như có tiếng chuông vang vọng, phát ra tiếng "koong" dồn dập, khiến não bộ tê dại, muốn nhúc nhích một chút cũng không thể.

Muốn gõ chữ, ngón tay cứng đờ.

Muốn nói chuyện, cổ họng nghẹn đắng.

Khung chat sôi trào trong nháy mắt, cực kì đối lập với phản ứng của anh.

Người nghe 1: Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu!! °. °(((p(≧ 口 ≦)q)))°. °

Người nghe 2: 〒▽〒ID thật sự của Ba ba のmèo!! Hu hu hu hu!! (hưng phấn lũy thừa MAX)

Người nghe 3: 〒▽〒Tôi biết ngay ID Ba ba mèo là acc clone mà!!!

Người nghe 4: 〒▽〒A a a a a máu dồn lên đỉnh đầu trong chớp mắt!! Trước khi bắt đầu trận chung kết, tôi còn ai oán trên diễn đàn vì không ai tìm ra được ID thật sự của Ba ba mèo, giờ anh ấy chủ động muốn nói ra!! (Tha lỗi cho tôi, tôi quá kích động)

Người nghe 5: 〒▽〒Là đại thần sao? Nhất định là đại thần trong giới võng phối hoặc giới phối âm thương mại?? (Mẹ ơi, tim đập nhanh sắp chết)

Người nghe 6: 〒▽〒Bất kể là gì cũng được, rất chờ mong, mau nói ra đi!!

...

...

Về lí thuyết, chuyện thí sinh giữa chừng thay đổi ID cũng không có vấn đề gì, chỉ cần vẫn đúng là thí sinh đó, không vi phạm quy tắc thi đấu là được.

Vì vậy, Khúc nhạc dương xuân ngơ ngác đồng ý: "Được..."

Người kia nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn MC."

Tiếp theo, ID trên danh sách thí sinh thay đổi từ ba chữ "Ba baの mèo" sang ba chữ mà hắn đã sử dụng từ ngày đầu tiên gặp "Chẳng hỏi ngày về".

"Nhạn Bắc Hướng".

Đi một vòng lớn, cuối cùng cũng quay về điểm xuất phát. Coi như đây chính là kết thúc, một cái kết trọn vẹn.

"Phần thi này, tôi muốn sử dụng ID thật sự của mình, cũng chỉ sử dụng trong phần thi này mà thôi. Bởi vì..." Hắn dừng lại một chút, chốc lát sau mới bật ra tiếng cười nhàn nhạt. "Như vậy, mới là duy nhất."