Trong màn đêm tĩnh lặng, bên dưới văn phòng sáng đèn, mấy người Lâm Khải Thụy vây quanh.

Sau khi nghe thấy Hướng Viên trả lời “được thôi”, Từ Yến Thời dựa hẳn vào cửa xe Porsche, chìa tay ra với cô.

Hướng Viên do dự nửa khắc rồi đặt tay mình vào, tay anh vừa dày vừa khô ráo, khớp ngón tay rõ ràng, có vết chai mỏng, có cảm giác nham nhám có một không hai của đàn ông. Cô vừa chạm vào thì đã bị anh níu chặt kéo đến, cúi đầu hôn lên trán cô, thấp giọng hỏi: “Còn bướng nữa không?”

Tất cả mọi người: …

Lâm Cẩu Thụy: Được lắm, quá ngược FA rồi.

Mọi người đang định đi xe ăn khuya, nhưng giờ vì có thêm Hướng Viên nên đổi sang đi bộ. Thế là, đội ngũ rồng rắn thẳng tiến đến quán ăn khuya ở gần đó. Trên đường đi thi thoảng sẽ gặp phải người quen ăn xong quay về tăng ca, cũng có không ít người chào hỏi Hướng Viên. Hướng Viên được anh nắm tay dắt đi, đột nhiên cô có cảm giác thật sự thỏa mãn, hình như anh ở Thượng Hải không tệ chút nào.

Có thể tệ được ư? Còn hút thuốc chung với người ta mà, nghĩ đến đây, Hướng Viên lại hất mạnh tay anh ra.

Hai người đi cuối hàng, Từ Yến Thời thấy cô vùng tay ra thì cúi đầu liếc nhìn, bình tĩnh nắm lấy.

Lại hất tay ra.

Lại nắm tiếp.

Rồi hất tay nữa.

Rồi lại nắm lại.

Một người hất không biết mệt, một người kiên nhẫn không bỏ.

“…”

Chờ khi vào phòng ăn, tất cả mọi người ngồi xuống, một bàn năm sáu người đồng loạt cười hiền nhìn cặp tình nhân duy nhất trong đội ngũ. Từ Yến Thời dựa vào ghế ngồi, giới thiệu đơn giản một lượt với cô.

Bắt đầu từ người đàn ông tóc ngắn đeo kính, tuy không hẳn đẹp trai nhưng được cái ngũ quan đoan chính, mặt hơi vuông, thoạt nhìn không lớn hơn Từ Yến Thời là bao, tên là Tất Vân Đào.

Một chàng trai mắt phượng không đeo kính ngồi bên tay phải Tất Vân Đào, trông tuổi khá nhỏ mới chừng hai mươi, tên là Vương Nhất Tiếu, cậu ta khá giống Vưu Trí, bỏ tóc mái kiểu Hàn Quốc, lúc cười lại có phần xấu hổ.

Chị gái ngồi cạnh Vương Nhất Tiếu trông rất lạnh lùng, Từ Yến Thời nói cô ấy tên là Diệp Tư Thấm.

Bên cạnh Diệp Tư Thấm chính là cô gái giật thuốc ban nãy, để tóc ngắn tên là Tần Minh, người cũng như tên, là một cô gái trông rất hào sảng. Lâm Khải Thụy nói thật ra cô ấy là con trai, ngay đến tên cũng y chang con trai. Tần Minh cười cười, “Em quen trêu mọi người như thế rồi, chị dâu đừng để ý nhé.”

Người cuối cùng ngồi cạnh Từ Yến Thời là Lâm Khải Thụy, là người phụ trách đoàn đội này.

Bầu không khí vô cùng sôi nổi, vừa ngồi xuống đã lập tức bàn tán rôm rả về công việc ngày thường. Hướng Viên không nói chen vào được, chỉ có thể ngồi bên yên lặng lắng nghe, sau đó cô lại nhìn Từ Yến Thời. Anh ngả người ra sau, một tay vắt lên lưng ghế cô, một tay khác lật ngược ly lại, sau đó cầm lấy bình trà rót trà cho cô.

Hướng Viên nhìn dáng vẻ thờ ơ ấy của anh, có người vừa ý anh cũng chẳng lạ.

Với thân phận địa vị bây giờ, lại có thêm vẻ dù-làm-gì-cũng-rất-ung-dung kia thì thật sự quá mời ong gọi bướm.

Sau ít ngày sống chung với nhau, giữa Từ Yến Thời và Lâm Khải Thụy đã thân đến mức có thể mặc chung một cái quần, nói chuyện cũng không còn vẻ xấu hổ nội hàm như lần đầu gặp nữa, mà thường là bắt đầu rất trực tiếp. Miệng mồm Từ Yến Thời càng lúc càng độc, nhưng rốt cuộc là một người thế nào thì Lâm Khải Thụy cũng nhìn thấu, quả thật trong công tác anh không hề tắc trách qua loa, bình thường chung đụng với đồng nghiệp cũng vừa phải, không nói nhiều, thậm chí còn khá lạnh lùng. Đối nhân xử thế vô cùng chu toàn.

Nhưng những lúc kìm nén đến hỏng thì lại khiến người ta chỉ hận không bóp chết được anh.

Ví dụ như bây giờ.

Lâm Khải Thụy rót nước xong, nhìn ly rỗng trước mặt Từ Yến Thời thì giả vờ rót cho anh, Từ Yến Thời lạnh lùng từ chối rồi còn thật lòng khuyên anh ta: “Không cần, tôi uống của cô ấy là được rồi. Cẩu Thụy, anh độc thân nên uống nhiều một chút cho ấm người.”

Lâm Cẩu Thụy: “Coi như tôi tiện tay.”

Rồi ông ta khích bác nhìn sang Hướng Viên không nói câu nào: “Sao cô lại nhìn trúng tên súc sinh này thế?”

Hướng Viên nghe thấy hai chữ “súc sinh” thì định giáo dục lại vị giám đốc Lâm này.

Nhưng Từ Yến Thời đã bất chợt lên tiếng: “Vậy há chẳng phải anh còn không bằng súc sinh sao?”

Lâm Cẩu Thụy: “…”

Lâm Khải Thụy đau lòng ôm đầu nhìn Hướng Viên, vẻ mặt như thể cải trắng bị heo ăn hết: “Sao cô có thể cùng đường vậy được? Muốn yêu cậu ta sao? Cậu ta biết nói lời âu yếm ư? Lời tỏ tình từ miệng cậu ta có thể nghe được sao?”

Hướng Viên đang định nói anh ấy biết, hơn nữa lại còn rất cảm động.

Từ Yến Thời vẫn mặt không cảm xúc: “Mấy lời âu yếm chỉ là lúc đàn ông hưng phấn bài tiết nhiều dopamine truyền đến đầu óc, rồi sau đó trong đầu tổ chức   ngữ lần nữa, cho nên chỉ cần đàn ông có não và nhiều dopamine thì sẽ biết nói lời âu yếm, Cẩu Thụy, hình như anh còn thiếu đấy.”

Double kill.

Tất Vân Đào cúi đầu châm trà cho hai vị đại lão.

Vương Nhất Tiếu im lặng mở điện thoại ra ghi chép lại trích dẫn kinh điển của phó giám đốc Từ, qua thời gian làm việc chung với nhau vừa qua, bản ghi nhớ trong điện thoại của anh ta đều là vài trích dẫn kinh điển do Từ Yến Thời bất chợt thốt lên.

Lâm Khải Thụy rất thích hỏi vì sao, lại còn rất soi mói về mặt kỹ thuật, phòng kỹ thuật đều bị hành hạ tới mức không còn hình người, kết quả là có một lần ông ta Từ Yến Thời, “Vì sao ở đây phải dùng mật mã này?”

Từ Yến Thời không lạnh không nóng đáp, “Chuyện này cũng cùng đạo lý như việc vì sao tên anh là Lâm Khải Thụy chứ không phải là Lâm Dạng Chân*.”

(*Lâm Khải Thụy có phiên âm là lín kǎi ruì, nghe gần giống phiên âm lín kāi tuǐ của từ Lâm Dạng Chân.)

Từ sau hôm đó, Lâm Khải Thụy tức Cẩu Thụy lại được thêm một biệt danh mới, Lâm Dạng Chân.

Hướng Viên rất hâm mộ bầu không khí ở đoàn đội này, mà đây cũng chính là dáng vẻ của phòng kỹ thuật ở Tây An khi có anh, trước kia Hướng Viên cảm thấy thế giới này không phải là không có ai thì không được.

Nhưng phòng kỹ thuật thiếu anh thì lại như bớt đi vị nào đấy.

Dù bất kể anh ở đâu cũng đều như trung tâm của vũ trụ, là tâm bão, tầm mắt của mọi người sẽ bất giác đi theo anh.

Hướng Viên thật lòng ngưỡng mộ.

Có người dù đang ở đâu, thì anh ấy vẫn luôn có thể sống theo cách mình muốn.

Thượng Hải lúc này như phòng kỹ thuật Tây An thứ hai.

Trong phòng có một bàn mạt chược, mấy người Lâm Khải Thụy Tần Minh ăn xong thì đi qua đánh một ván. Ở giữa có một máy karaoke có thể hát, như một phòng KTV thu nhỏ.

Từ Yến Thời đi vào nhà vệ sinh, Hướng Viên ngồi trên ghế chọn bài.

Mọi người quay lại, Lâm Khải Thụy gọi anh và Hướng Viên qua chơi, Từ Yến Thời hỏi cô có chơi không, Hướng Viên thân thiện từ chối: “Anh đi đi.”

Người đàn ông cười cười, đứng trước sofa cúi đầu ôm mặt cô, “Muốn anh đi thật hả?”

Hướng Viên không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông đĩnh đạc ngồi xuống cạnh cô, tiện tay với lấy hai hộp xúc xắc trên bàn, “Anh không đi, ngồi đây chơi với em.”

Trong phòng, chỗ bên bọn họ không bật đèn mà chỉ có mỗi ánh đèn bên bàn mạt chược, song dù vậy cả hai cũng có thể thấy rõ nhau, âm nhạc bốc lửa chấn động, cả phòng như chấn động.

Lâm Khải Thụy ghét ồn ào nên bảo Tất Vân Đào đổi sang nhạc nhẹ.

Kết quả Tất Vân Đào lại chọn bài “Bad Boy”, tuy không hẳn nhẹ nhàng, nhưng so với khúc DJ khiến người ta điếc tai ban nãy thì tốt hơn nhiều. Quan trọng hơn nữa là Lâm Khải Thụy thích Trương Huệ Muội, vừa nghe thấy bài này thì la oai oái không cho đổi.

Từ Yến Thời đặt hộp xúc xắc lên bàn, nghiêng người nhìn cô: “Chơi bao giờ chưa?”

Đổ xúc xắc, dĩ nhiên chơi rồi.

Không biết có phải do âm nhạc không, mà lúc này Hướng Viên có cảm giác hoóc-môn trên người Từ Yến Thời bùng nổ, không khác gì bad boy.

Đột nhiên cô thấy kích thích, như đôi nam nữ mập mờ vô tình gặp nhau ở khách sạn.

Cô rục rịch nhìn ngón tay anh đặt lên xúc xắc, “Muốn chơi với em hả?”

Anh bật cười dựa lưng ra sau, mặt đầy vẻ uể oải, “Em biết cái gì nào?”

“Gì cũng biết hết.” Hướng Viên không che giấu.

Anh gật đầu, tung xúc xắc lên, “Vậy chơi đoán số đi.”

Hướng Viên đáp: “Được ạ.”

“Thua phải nói thật.”

Hướng Viên bĩu môi, “Anh cũng ngây thơ vậy hả.”

Chơi đoán số phải cần có năm xúc xắc, kết quả có vài viên xúc xắc bị người chơi mạt chược lấy đi, một bên bốn viên một bên ba viên, cả hai đều khó xử. Từ Yến Thời chỉ có thể cất bớt một viên, mỗi người ba viên xúc xắc, trò chơi rất đơn giản, chỉ có hai lượt.

Hướng Viên vô cùng chắc chắn, ván thứ nhất hô lên đầy khí thế: “Ba số 2.”

Từ Yến Thời không chút do dự mở ra.

Thật ra ván này rất dễ, Hướng Viên hùng hồn hô ba số 2 vì đánh cược Từ Yến Thời không dám mở của cô, bởi vì trong tay cô có hai số 2, chỉ cần Từ Yến Thời thêm đến bốn số 2 thì cô lập tức mở. Kết quả Từ Yến Thời không chút do dự mở ra, chứng tỏ trong tay anh không có số 2.

Không hề hạ thủ lưu tình chút nào.

Thua rồi, phải nói thật.

Từ Yến Thời hỏi thẳng: “Vừa rồi giận thật đấy hả?”

Hướng Viên không ngờ lại anh lại thẳng thắn như thế, trái lại cũng chẳng giấu diếm, ừ trả lời.

Anh gật đầu nhướn mày.

Ván tiếp theo, Từ Yến Thời đoán trước.

Anh thả lỏng người nhấp một hớp nước, chậm rãi đoán hai số 5.

Âm nhạc trong phòng chậm rãi như nước chảy, bầu không khí mập mờ, Hướng Viên lén mở hộp xúc xắc ra, xác nhận mình có đến mấy số 5.

Cô hết xoắn xuýt lại do dự nhìn Từ Yến Thời, trông anh vô cùng nhàn hạ, không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào.

Trò chơi này rút gọn chỉ còn ba viên xúc xắc thì đột nhiên trở nên khó chơi, cơ bản chỉ cần đoán một cái đã định thắng bại.

Nhìn dáng vẻ cháy xém lông mày của cô, Từ Yến Thời lên tiếng, “Muốn thắng thế hả?”

Hướng Viên chợt tiến lại gần, thổi một hơi vào tai anh vô cùng mập mờ, lại mong mỏi nhìn anh.

“Đương nhiên rồi.”

Tai Từ Yến Thời như bị một luồng nhiệt chạy dọc qua, tê dại đến đáy lòng.

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt trở nên thâm trầm, không cười nữa, mở xúc xắc ra.

“Thua rồi.”

Hướng Viên không hỏi gì, chợt cảm thấy thắng quá dễ, thế là bắt anh không được nhường, muốn nghiêm túc chơi một ván.

Kết quả là sau ba ván, không biết xúc xắc của Từ Yến Thời trúng tà gì mà mỗi lúc nào cũng là 0, 2, 5.

Lần nào Hướng Viên mở, anh cũng là 0, 2, 5.

Chơi đến khi Hướng Viên thấm mệt rệu rã, cho đến khi mấy người Lâm Khải Thụy bên kia nghỉ ngơi chuẩn bị ra về.

Hai người thu dọn hộp xúc xắc.

Lúc này Hướng Viên mới phát hiện ra huyền cơ trong một chiếc hộp ở trên bàn.

Xúc xắc tỏ tình 520.

Đó là hộp xúc xắc gì chứ, mới đầu cô còn thấy lạ vì sao hộp xúc xắc này lại thiếu mấy viên, Từ Yến Thời lại còn giả vờ với cô, làm như không biết cố ý bỏ bớt một viên xúc xắc, trong này vốn chỉ có ba viên xúc xắc, viên nhiều hơn đó có thể là do trước đó có người nhàm chán bỏ vào chơi.

Hướng Viên: “Anh lại trêu em phải không?”

Từ Yến Thời khoanh tay dựa vào ghế, cười không dừng được: “Không phải em chơi vui lắm sao?”

“…”

Mấy người Lâm Khải Thụy vào nhà vệ sinh, Từ Yến Thời cũng đi theo, ngay trước mặt mọi người, anh lấy ví tiền trong túi áo ra đưa cho Hướng Viên: “Trả tiền đi, tấm thẻ màu đen.”

Hướng Viên cắn răng trợn mắt nhìn anh, thốt ra một câu giữa kẽ răng: “Bây giờ anh thật sự sai em đến mức muốn gì được nấy rồi phải không? Giám đốc Từ?”

Còn đen hơn cả tấm thẻ nữa. Quỷ mới biết mật khẩu thẻ anh là gì?

Hướng Viên tức giận, nhìn anh thốt lên hai chữ: “Mật, khẩu!”

Từ Yến Thời: “Sinh nhật em.”

Lâm Cẩu Thụy không chờ anh đi vệ sinh nổi nữa, kéo Tất Vân Đào nói: “Đúng là chó xưa không bằng nay, chết ngộp mất thôi.”

Tất Vân Đào khiếp sợ, lần đầu tiên nghe thấy có người chửi mình như vậy.

Lâm Khải Thụy cũng kịp phản ứng, chợt vỗ mông Tất Vân Đào, nhéo một cái: “Tôi vừa nói gì vậy?”

“Anh không nói gì cả.”

***

Hướng Viên trả tiền trước quầy thu ngân, thuận lợi ký hóa đơn rồi tức giận đứng dưới lầu đợi mấy người Từ Yến Thời xuống, nhưng cô càng nghĩ càng không đúng, hình như vừa rồi có thiếu một bước.

Đại não chợt thoáng qua, má ôi, chưa nhập mật khẩu!

Cô ôm âu phục của Từ Yến Thời vội vã quay lại quầy, hỏi nhân viên vừa quẹt thẻ ban nãy: “Có phải vừa rồi tôi chưa trả tiền thành công không? Hình như chưa nhập mật khẩu.”

Nhân viên tươi cười nói với cô:”Tấm thẻ này của anh Từ không cần mật khẩu.”

Lại trêu cô rồi?!

Có thể thành thật chút được không?!

Vừa dứt lời thì mấy người bọn họ đi xuống, Từ Yến Thời đi ở phía trước, Hướng Viên vẫn nhịn không hỏi, đợi đến khi quay về dưới cao ốc công ty, Từ Yến Thời lấy vali của cô xuống khỏi xe Lâm Khải Thụy rồi đến garage lái xe mình ra.

Hướng Viên ngồi vào ghế phụ.

Xe chạy vào đường chính trong thành phố, ngoài cửa là cảnh đêm phồn vinh đèn điện sáng choang, đèn đường như những vầng sáng trắng lơ lửng giữa không trung, tạo nên con đường rực rỡ dọc theo đường xe chạy.

“Đi đâu thế?”

Từ Yến Thời đánh vô lăng rẽ, nhìn vào kính chiếu hậu mà nói, “Nhà anh.”

“Em đã đặt khách sạn rồi.” Hướng Viên nói.

Từ Yến Thời nhìn cô.

“Em tưởng anh thuê chung nhà với người ta.” Cô vô thức giải thích.

Từ Yến Thời xệ khóe miệng, mệt mỏi nói: “Không cần giải thích, là do anh không cân nhắc tốt, giờ đưa em về nhà cũng không thích hợp. Đưa địa chỉ khách sạn cho anh, anh chở em đến đó.”

Hướng Viên bật dẫn đường lên.

Xe dừng lại dưới khách sạn. Sau khi làm thủ tục nhận phòng giúp cô xong, Từ Yến Thời trở lại trong xe nhưng không lái đi.

Hướng Viên chọn một khách sạn gần công ty anh nên thật ra cách nhà anh cũng không xa, bên này cũng được coi như là nơi yên tĩnh nhất khu Tĩnh An. Bây giờ đã gần mười hai giờ khuya, hai bên đường là hàng cây ngô đồng đứng sừng sững.

Trên đường gần như không có ai, xe lại càng ít hơn, chỉ còn mỗi đèn đường yên tĩnh treo trên không.

Bỗng trên trời đổ mưa, những giọt nước mưa nối thành sợi trở nên rõ ràng dưới đèn đường, như một tấm rèm trong suốt long lanh, trông còn sáng hơn cả tinh tú trên trời đêm.

Một chiếc xe màu đen đậu trước cửa khách sạn không đi. Từ Yến Thời đút hai tay vào túi dựa vào cửa xe, ngẩng đầu nhìn màn mưa giăng lối, mưa liên miên lại dịu dàng, như rơi tí tách vào cõi lòng mềm mại trong anh.

Điện thoại kêu *ting*, anh lấy ra nhìn.

Hướng Viên: Em muốn đến nhà anh.

XYS: Đang ở trong xe chờ em.

Mười phút sau, Hướng Viên lại xách vali xuất hiện trước cửa khách sạn. Từ Yến Thời nhận lấy đặt vào cốp sau rồi lại thắt dây an toàn cho cô, lúc này mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái.

***

“Tách”, đèn bật sáng lên, căn nhà đen thui chợt bừng sáng, đồng hồ trên tường chỉ đúng mười hai giờ rưỡi.

Nhà có hai tầng, lấy hai màu đen trắng làm tông màu chủ đạo, đơn giản sạch sẽ. Phong cách Loft* đơn giản, chỉ có hai căn phòng ngủ, một phòng trong đó đã bị Tất Vân Đào chiếm, thỉnh thoảng anh ta sẽ đến đây ở, nhưng tối nay biết bạn gái người ta đến nên anh ta không tiện chiếm ổ, rất thức thời quay về nhà mình.

(*Hay còn gọi là phong cách công nghiệp, là sự kết hợp giữa cũ và mới. Những thứ hiện đại như kim loại, máy móc hoàn toàn có thể kết hợp với những món đồ nội thất như sofa da cũ, rương chứa đồ…)

Từ Yến Thời nhường phòng mình cho cô, đem chăn của mình ném vào phòng của Tất Vân Đào.

Sau đó anh ngồi xuống ghế nhìn Hướng Viên tất bật sửa soạn vali, không có thời gian cũng như không có ý định ôm anh nói chuyện.

Từ Yến Thời cũng không sốt ruột, vô cùng kiên nhẫn ngồi trên sofa phòng khách đợi cô dọn dẹp xong.

Cho đến khi kim giờ chỉ vào số 1.

Từ Yến Thời cởi hai nút áo sơ mi ra, tay chống lên chân, vùi đầu nghiêng mặt nhìn cô đi lui đi tới thu dọn, lúc bước qua phòng khách thì bước chân nhanh lên.

Xoẹt một cái, đi qua sau lưng anh.

Lại xoẹt cái nữa, đi qua trước mắt anh.

Một giờ rưỡi, Từ Yến Thời nhìn hai chiếc điện thoại trên bàn, anh khom người cầm điện thoại mình lên, đuôi mắt liếc nhìn người phụ nữ bận rộn trong phòng ngủ.

Rồi anh mở khóa, bấm số của Hướng Viên gọi đi.

Một chốc sau, chiếc điện thoại trên bàn bỗng phát ra tiếng chuông chói tai.

Hướng Viên ló đầu ra khỏi phòng ngủ, nghi ngờ hỏi: “Điện thoại của ai thế?”

Từ Yến Thời bình tĩnh như thường: “Của em.”

Hướng Viên ớ một tiếng, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, vừa đi ra vừa lẩm bẩm, “Đã giờ này rồi mà ai gọi điện thế không biết.”

Hướng Viên đi vòng qua sau lưng ghế, song vừa đi vào giữa thì bị Từ Yến Thời duỗi chân kẹp cô lại giữa hai chân mình.

Tay anh bấm tắt điện thoại, ném thẳng xuống bàn.

Anh thả lỏng mình ngồi trên sofa, kéo tay níu người ngồi xuống.

Hướng Viên không đứng được, bị ép phải cúi người đối diện với tầm mắt của anh, hô hấp của cả gần trong gang tấc, ánh mắt của anh thẳng như muốn khoét trên người cô một cái hang. Bỗng anh dịch lại gần hơn, chóp mũi khẽ chạm nhau, hơi thở dồn dập của anh ở bên tai làm nhịp tim cô tăng vọt, thình thịch thình thịch như muốn nhảy lên cổ họng, máu dịch khắp người đều chảy ngược lên đầu, chỉ chốc lát mặt đã đỏ bừng.

“Nhớ anh không?” Từ Yến Thời khàn giọng hỏi.

Thấy cô không đáp thì anh lại kéo tay cô, suýt nữa hai môi đã chạm vào nhau, chỉ cách có một cm, nhưng trước sau vẫn không chạm đến. Như thế trái lại làm Hướng Viên ngứa ngáy, muốn hôn anh lại vừa hy vọng anh chủ động, nhưng người đàn ông này vẫn chỉ như cười như không nhìn cô, cứ rề rà không hôn.

“Không nhớ, anh là đồ lừa đảo.”

“Vẫn còn giận hả?” Anh cười, tay nhéo mũi cô, “Nhãn lực không được rồi, không nhìn ra ai thích anh à?”

Hướng Viên tròn mắt, hô hấp dồn dập, “Anh còn tự hào lắm hả?”

Thân là đàn ông đều biết rõ phụ nữ có hảo cảm về mình không, người có EQ chỉ cần nhìn là biết cô gái này thích mình. Tần Minh không thích anh thật, toàn bộ công ty ai cô ấy cũng giật thuốc được, chỉ có thuốc của Lâm Cẩu Thụy là cô ấy không dám giật, còn những người khác cô ấy không hề kiêng nể.

“Vì sao không dám giật thuốc của Lâm Cẩu Thụy?”

“Còn có thể vì sao nữa?” Anh cười, “Vì thích thôi.”

“Dù vậy cũng không thể giật thuốc của người khác được, mất vệ sinh quá.” Hướng Viên lí nhí.

“Anh lấy về vất.”

“Vậy anh nói ai còn thích anh?”

“Diệp Tư Thấm, Lâm Cẩu Thụy thích cô ấy.”

“Cô ấy thích anh?”

Từ Yến Thời ừ đáp.

“Loạn quá đi thôi.”

Từ Yến Thời cười, “Nhưng mọi người đều vì tập thể, nên dù thích Diệp Tư Thấm thì Lâm Cẩu Thụy cũng không dám trêu chọc, Tân Minh biết Lâm Cẩu Thụy thích Diệp Tư Thấm nên cô ấy mới không nói ra, nhưng em nói xem Lâm Cẩu Thụy có thể không biết sao? Con người tinh quái như anh ta sao có thể không biết, e là giả ngốc thôi. Bọn họ có thể giả ngốc, nhưng anh thì không, vì anh có em rồi.”

“Tấm thẻ đó là Lâm Cẩu Thụy mới làm cho anh, anh vẫn chưa cài đặt mật khẩu, cũng định đặt mật khẩu của em.”

Nói đoạn, Từ Yến Thời kéo người xuống, lúc này cánh mũi chạm vào nhau, hơi thở nóng bừng khăng khít, giữa môi chỉ cách nhau có một tí, Hướng Viên bị anh ấn ngồi trên đùi mình, tim đập nhanh điên cuồng.

Ánh mắt anh đã thay đổi, thậm chí là còn đỏ lên, hơi thở rối loạn, lặp lại lần nữa: “Nhớ anh không?”

Hướng Viên như ngồi trên con thuyền nhỏ giữa sông, bập bềnh lắc lư qua lại giữa bãi sậy. Người đàn ông thanh tâm quả dục này như thể rất quan tâm đến vấn đề có nhớ hay không.

Hướng Viên gật đầu, “Nhớ anh lắm.”

Cô cứ tưởng anh sẽ hôn mình tới tấp.

Nào ngờ, Từ Yến Thời bỗng bế cô lên, đi vào phòng ngủ.

Anh anh anh anh, anh làm gì thế?

“Vậy còn do dự gì nữa?” Anh nói.