Ninh Tiểu Tinh bắt đầu hối hận vì tham gia buổi họp lớp lần này.

Kỳ nghỉ tết thanh minh, Ninh Tiểu Tinh trở về viếng mộ bố mẹ, vừa hay gặp lại người bạn cùng lớp cấp Ba tên Lý Thanh Vũ. Nhất thời “rơi não”, bị đối phương thuyết phục, Ninh Tiểu Tinh liền đồng ý tham gia buổi họp lớp.

Buổi họp lớp chính thức là vào ngày mai, tối nay chỉ có mấy người hẹn nhau đi uống rượu, hát karaoke.

Sau khi đến, Ninh Tiểu Tinh mới phát hiện ra, những người tham gia buổi tụ tập này, không cùng một thế giới với cô.

Hồi còn đi học, Ninh Tiểu Tinh là kiểu học sinh cá biệt dễ thấy trong nhiều trường học: Không học hành nghiêm chỉnh, nhà có tiền, thành tích lẹt đẹt. Cũng may cô chỉ ham chơi chứ chưa bao giờ bắt nạt người khác, thế nên mới không bị nhiều người ghét.

Ngoại trừ Thẩm Trầm.

Suốt thời gian học cấp Ba của Ninh Tiểu Tinh, cô vẫn luôn theo đuổi Thẩm Trầm, kết quả cuối cùng, chỉ là vẻ mặt lạnh tanh của cậu.

Sau này bố Ninh phá sản, từ một cô công chúa nổi bật, trong nháy mắt cô biến thành một đứa nghèo túng không có nổi tấm bằng tốt nghiệp Trung học, nhìn thấu thói đời nóng lạnh, nếm hết mọi sự buồn đau.

Mà hôm nay, rõ ràng là buổi tụ tập của những học sinh ưu tú, hoặc chí ít là những người đã từng nỗ lực suốt thời học sinh, đại đa số đều bước ra từ những trường đại học không tồi, hiện giờ hoặc là đang học nghiên cứu sinh, hoặc là có một công việc ổn định.

Ở đây, Ninh Tiểu Tinh trở thành một kẻ khác biệt.

Giống như giữa một bầy khổng tước, bỗng nhiên xuất hiện một con gà ngốc nghếch, nhìn thế nào cũng thấy không hòa hợp.

Lúc này, Ninh Tiểu Tinh ngồi một mình trong góc nhỏ của phòng bao.

Sau những lời chào hỏi xã giao khách sáo, mọi người dần tìm đối tượng để bắt chuyện theo mục đích rõ ràng… Xuất phát từ cảm tình, hoặc là, từ lợi ích.

Mà cả hai thứ này, Ninh Tiểu Tinh đều không có.

Thật ra, ở đây cũng có người từng có thiện cảm với Ninh Tiểu Tinh khi còn đi học. Thời cấp Ba, Ninh Tiểu Tinh thật sự rất nổi bật, gương mặt xinh đẹp, tính tình thẳng thắn, gia cảnh tốt, ra tay hào phóng.

Có điều, chuyện trước đây Ninh Tiểu Tinh theo đuổi Thẩm Trầm gây cho người ta ấn tượng quá sâu sắc, ai ở bên cạnh cô, sẽ gần như trở nên hạ giá trong mắt đám bạn.

Hơn nữa, tới độ tuổi này, mọi người sẽ đều trở nên thực tế. Nhà Ninh Tiểu Tinh phá sản, ai biết có còn nợ nần nữa hay không, vì một gương mặt xinh đẹp mà rước phiền toái vào thân thì quả là không đáng.

Quan trọng nhất là, hồi ấy Ninh Tiểu Tinh theo đuổi Thẩm Trầm một cách quá cố chấp, với kiểu tính cách đó, nếu thật sự dây vào cô, chắc chắn là không dễ đẩy ra được. Bởi vậy, mọi người đều ăn ý mà hắt cô sang một bên.

Ninh Tiểu Tinh nhìn chằm chằm màn hình di động, nhìn đến thất thần.

Đáng ra không nên đến, lúc đó cô phải kiên quyết hơn một chút mới đúng.

Haiz, thôi, đến cũng đến rồi, hai ngày này gắng gượng một chút… Không, có lẽ gắng gượng qua tối hôm nay thôi là được giải thoát rồi.

Đột nhiên, lớp phó học tập ngồi xuống.

“Đừng trốn một mình ở đây nữa, lại đây, uống rượu nói chuyện với mọi người đi.”

Ninh Tiểu Tinh ho khan mấy tiếng, che lại cổ họng, cố tình đè thấp giọng xuống, “Đau họng, không uống rượu được, cũng không muốn nói chuyện. Xin lỗi nhé, các cậu chơi đi, không phải để ý đến tôi đâu.”

Cậu lớp phó học tập lại khuyên: “Thế thì ra ngồi với mọi người. Cậu yên tâm, tôi không để họ rót rượu cho cậu đâu.”

Anh chàng này tính tình trầm ổn, lúc đi học đã rất có uy tín, tuy ít khi giao tiếp, nhưng Ninh Tiểu Tinh lại có ấn tượng không tệ về cậu ta. Tối nay, cậu ta cũng là người nhiệt tình nhất với Ninh Tiểu Tinh.

“Thật mà, cổ họng tôi khó chịu lắm. Cứ để tôi nghỉ ngơi một chút đã, đến đông đủ rồi tôi sẽ qua đó.”

Nói đến mức này rồi, lớp phó học tập cũng không miễn cưỡng nữa. Cậu ta đứng dậy, bê một đĩa hoa quả lại.

“Nào, cổ họng khó chịu thì ăn nhiều hoa quả vào. Đây, lê này, ăn nhiều một chút.”

Khó có được một người đến giờ mà vẫn tốt với mình, Ninh Tiểu Tinh thầm cảm kích trong lòng, cầm một miếng lê lên.

“Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn cái gì chứ.”, ngẫm nghĩ một lúc, lớp phó học tập dứt khoát đặt đĩa hoa quả xuống trước mặt Ninh Tiểu Tinh. Cô bị sự nhiệt tình đó làm cho hoảng hốt, mà cậu ta thì lại xua tay vẻ không sao, “Không sao đâu, cậu ăn trước đi, đến đông đủ rồi lại bê ra. Thôi, tôi không luyên thuyên với cậu nhiều nữa.”

Ninh Tiểu Tinh đáp: “Cảm ơn.”

Một tràng âm thanh ầm ĩ, điện thoại của người nào đó đổ chuông.

Ninh Tiểu Tinh nhìn theo hướng âm thanh phát ra, thấy lớp phó học tập nhấc điện thoại lên.

Nghe điện thoại xong, cậu ta bỗng cất giọng cười nói: “Đoán xem vừa nãy là ai gọi điện nào?”, không đợi mọi người đoán, cậu ta chủ động công bố đáp án luôn, “Thẩm Trầm đấy. Không ngờ phải không? Cậu ấy nói cậu ấy đang ở gần đây, cũng đang định đến… Cái tên này, hôm qua tôi gặp cậu ấy, cậu ấy còn bảo là không đến cơ.”

Bàn tay cầm miếng dưa vàng của Ninh Tiểu Tinh bỗng khựng lại.

Mọi người cũng gần như là thế, cái tên Thẩm Trầm, để lại trong mọi người những hồi ức không giống nhau.

Vài giây sau, mọi người đều như tìm lại được giọng nói.

“Sao cậu ấy lại đến? Không giống với tính cách của cậu ấy chút nào.”

“Người ta làm ông chủ rồi, chắc chắn không thể thiếu chuyện xã giao được, làm sao mà giống hồi cấp Ba chứ.”

“Giờ Thẩm Trầm làm ăn khấm khá lắm nhỉ?”

“Hồi trước người ta đã là học sinh xuất sắc rồi đấy nhé.”, một cô gái nói.

“Học sinh xuất sắc thì đầy ra, nhưng người khác đâu làm được như cậu ấy. Nghe nói công ty của cậu ấy kiếm được nhiều tiền lắm.”

Ninh Tiểu Tinh cầm miếng dưa vàng, khẽ cắn một miếng nhỏ, nhệu nhạo nhai rồi nuốt xuống.

Cô đoán, ấn tượng của mọi người về Thẩm Trầm ít nhiều có phần phức tạp. Nhưng cô dám khẳng định, bọn họ đều không bằng cô. Suy cho cùng, cô chính là nữ sinh mà Thẩm Trầm không thích nhất.

Phàm là thứ gì dính đến chữ “nhất”, đều có chút tính đặc thù.

Cửa phòng bao bỗng nhiên được mở ra, hai bóng dáng một trước một sau xuất hiện.

Người mặc váy đỏ phía trước là Lý Thanh Vũ, mặc áo sơ mi đen phía sau là Thẩm Trầm.

“Xin lỗi nhé, bọn mình đến muộn.”, Lý Thanh Vũ nở nụ cười xinh đẹp.

Mọi người kinh ngạc nhìn hai người họ.

Thang Miêu là người nhào tới đầu tiên, nháy mắt với Lý Thanh Vũ, cười đến là mờ ám: “Chẳng trách bảo là không đi với tớ, thì ra… hừ hừ, còn không mau thành thật khai báo!”

Mặt lớp phó học tập cũng như hiện đầy dấu hỏi chấm, “Thanh Vũ, cậu với Thẩm Trầm ở bên nhau à?”

Lý Thanh Vũ bước vào, thuận tay vén lọn tóc xòa bên má ra sau tai, sóng mắt dập dềnh, giọng nói có vài phần ngượng nghịu, “Đừng nói lung tung, bọn mình đi đến nửa đường thì gặp nhau thôi.”

Nói xong, cô ta lại quay đầu nhìn Thẩm Trầm, hai mắt lấp lánh, “Sao còn đứng thế, anh Thẩm?”

Thẩm Trầm tiến vào phòng bao.

Tối nay Lý Thanh Vũ mặc một bộ váy đỏ quyến rũ, môi đỏ, tóc đen, bả vai và cần cổ trắng nõn, chỉ cần khẽ mỉm cười đã vô cùng động lòng người rồi.

Thời học sinh, dung mạo của cô ta kém hơn Ninh Tiểu Tinh một chút, nhưng vẫn được coi là xinh đẹp, giờ lại trang điểm tỉ mỉ, xem ra cực kỳ kiều diễm.

Còn Ninh Tiểu Tinh, một bộ áo sơ mi và quần jeans, để mặt mộc, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.

Thẩm Trầm thì trông lại rất chững chạc, áo sơ mi đen, mái tóc đen, đôi mắt đen láy như mực, lạnh lùng y như hồi cấp Ba.

Ừm, có lẽ còn lạnh lùng hơn cả hồi cấp Ba.

Mọi người vây quanh chào hỏi Thẩm Trầm và Lý Thanh Vũ, Ninh Tiểu Tinh đang do dự không biết có nên lại gần hay không, thì bỗng nhiên Thang Miêu gọi cô.

“Ninh Tiểu Tinh, làm gì mà cứ ngồi đấy thế. Thẩm Trầm đến mà cậu chẳng có phản ứng gì là sao, thiệt cho cậu ngày xưa còn theo đuổi cậu ấy lâu như vậy, ha ha ha.”

Mọi người cũng cười phá lên theo. Có người dời sự chú ý sang việc khác ngay, có người vẫn còn muốn xem trò vui, cũng có người âm thầm khinh miệt và giễu cợt giống như Thang Miêu và Lý Thanh Vũ.

Chỉ có Thẩm Trầm, gương mặt vẫn lặng như nước.

Ninh Tiểu Tinh rút khăn giấy ra chậm rãi lau tay.

Lúc còn đi học, Ninh Tiểu Tinh thì mặt dày mày dạn theo đuổi Thẩm Trầm, còn Lý Thanh Vũ thì khá rụt rè, chỉ dám yêu thầm, tuy rằng việc yêu thầm ấy cũng được không ít người biết. Cho nên, ở một khía cạnh nào đó, hai người đã từng là tình địch. Thang Miêu là bạn thân của Lý Thanh Vũ, ẩn ý của câu nói vừa rồi quả thực là “lòng dạ Tư Mã Chiêu”[1].

Haiz, thời niên thiếu quá khờ dại, coi việc không biết xấu hổ thành dũng khí, tới giờ mới cảm thấy ê chề đến mức nào.

Ninh Tiểu Tinh đứng dậy, tiến về phía trước vài bước, đi đến trước mặt hai người họ, một ngón tay cái ngoắc vào viền túi quần.

“Hi! Hai cậu đến muộn thế này, có phải là nên phạt rượu không?”

Thang Miêu cười, khẽ đẩy Lý Thanh Vũ: “Hai cậu thảm rồi! Tiểu Tinh quả nhiên là từng lăn lộn trong quán bar, vừa mở miệng là nhắc ngay đến phạt rượu.”

Hai chữ “quán bar” khiến tim Ninh Tiểu Tinh khẽ thót lại, cô bất giác đưa mắt nhìn Thẩm Trầm.

Đối phương vẫn giữ ánh mắt hờ hững, thậm chí còn chẳng nhìn cô.

Giả đứng đắn!

Ninh Tiểu Tinh ôm lấy cánh tay đang buông thõng, khẽ cười mỉa.

“Đùa chút thôi.”

Lý Thanh Vũ vẫn tủm tỉm cười, “Ngại quá, tôi thật sự không biết uống rượu.”

Lớp phó học tập cười: “Tiểu Tinh nói đúng, đến muộn là phải phạt, không phạt là không được. Thế này đi, cậu uống nước trái cây, Thẩm Trầm uống rượu.”

Có người lập tức rót nước trái cây và rượu rồi mang ra, lại cười nói: “Phạt, nhất định phải phạt.”

Lý Thanh Vũ e thẹn liếc nhìn Thẩm Trầm, rồi thỏ thẻ hỏi: “Cậu có thể không?”

Thẩm Trầm ngửa đầu, lẳng lặng uống cạn ly rượu.

Lý Thanh Vũ cũng uống hết cốc nước trái cây. Xong xuôi, mọi người mới lại ngồi xuống.

Như vô tình lại như cố ý, Lý Thanh Vũ ngồi cạnh Thẩm Trầm, bị mọi người vây quanh.

Mấy năm nay, bố Lý Thanh Vũ làm ăn rất khá, ở thành phố nhỏ này, coi như là một người có tiền. Còn về Thẩm Trầm, trước đây anh hơn họ ở thành tích học tập, hiện tại vẫn hơn họ trên phương diện sự nghiệp… Mọi người phần lớn là mới khởi nghiệp, hoặc còn đang học nghiên cứu sinh, vậy mà anh thì đã có công ty riêng của mình ngay từ năm ba Đại học.

Vừa rồi, có mấy người nói chuyện phiếm hình như nhắc đến việc công ty trò chơi của Thẩm Trầm một tháng kiếm được số tiền lên đến bao nhiêu con số không. Còn nghe nói, Thẩm Trầm là người của nhà họ Thẩm lừng danh, chỉ là tin này chưa được chứng thực mà thôi.

Ninh Tiểu Tinh lùi về góc nhỏ của mình, lại ngồi nhìn đám đông, rất có vẻ bàng quan trước sự đời.

Xưa nay dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó, thế nên không thể trách người khác tung hô người giàu, giẫm đạp người nghèo, muốn trách thì chỉ trách mình không đủ mạnh mẽ mà thôi.

Nhớ trước đây…

Nhớ trước đây…

Cách đây sáu năm, cô không còn nhớ rõ Ninh Tiểu Tinh khi xưa có dáng vẻ như thế nào nữa rồi.

Lý Thanh Vũ ngồi giữa đám người bỗng vẫy tay với Ninh Tiểu Tinh.

“Tiểu Tinh, sao lại ngồi một mình ở đấy thế, lại đây đi, nói chuyện với mọi người.”

Trong nháy mắt, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về Ninh Tiểu Tinh.

Tối nay, dù sao cũng là người xấu hổ làm chuyện xấu hổ, so đo nhiều làm gì, tốt xấu gì cũng nên miễn cưỡng cho qua buổi tụ tập này đi.

Ninh Tiểu Tinh mỉm cười nhích lại gần, Thang Miêu dịch người chừa chỗ cho cô, để cô ngồi bên phải Lý Thanh Vũ.

Lý Thanh Vũ nói: “Hôm đó vội vàng quá, cũng không nói chuyện với cậu được nhiều. Cậu không học lên Đại học đúng không?”

Ninh Tiểu Tinh bình tĩnh gật đầu, nở nụ cười tự giễu, “Bằng tốt nghiệp cấp Ba còn chưa có nữa là.”

Cô đoán, trong đám học sinh giỏi này, chắc chắn có người đang thầm chê cười cô, nhưng không sao, không thẳng thắn chọc ngoáy thì vẫn có thể tiếp tục làm bạn học cũ.

Lý Thanh Vũ khẽ nhếch môi, dường như kinh ngạc: “Thế bây giờ cậu làm gì?”

Ninh Tiểu Tinh đáp: “Đầu bếp.”

Ánh sáng lờ mờ cũng không thể che đi được những ánh mắt phong phú đó.

Nhưng thật ra Ninh Tiểu Tinh lại rất bình tĩnh. Người khác nghĩ thế nào đều không còn quan trọng nữa, cuộc sống là của chính mình, có ổn hay không tự cô biết.

“Đầu bếp á?”, có cậu bạn tỏ vẻ sửng sốt, “Tôi cảm thấy con gái ít khi làm đầu bếp lắm. Có phải là kiểu blogger ẩm thực không?”

Ninh Tiểu Tinh khẽ lắc đầu, “Cũng có dự định đó, nhưng bây giờ tạm thời vẫn là kiểu truyền thống. Ừm, coi như là đầu bếp riêng đi, có điều, tôi vẫn chưa định làm chuyên nghiệp.”

Lớp phó học tập nói, “Tiểu Tinh, cậu xinh thế này, nếu mà làm blogger ẩm thực thì chắc chắn là có nhiều fan lắm đấy.”. Con người cậu lớp phó học tập này, bất kể là lúc nào cũng đều giỏi về khoản cảm thông như vậy.

Ninh Tiểu Tinh nở nụ cười ngọt ngào, “Cảm ơn nhé.”

Có một cô bạn hỏi: “Tiểu Tinh, thế chẳng phải là cậu nấu ăn giỏi lắm sao? Ôi trời, tôi thì chỉ biết ăn, chẳng biết làm gì cả.”

“Tàm tạm thôi, nhưng thầy của tôi nổi tiếng lắm đấy.”

Có cậu bạn khác lại trêu chọc: “Khi nào Tiểu Tinh thể hiện tài năng đi, để bọn tôi còn có lộc ăn. Cả đám này đều chỉ biết ăn sẵn thôi.”

Ninh Tiểu Tinh hào phóng gật đầu, “Được thôi, đừng chê là được.”

Lại có một cô bạn tò mò hỏi: “Kiểu gì cũng biết làm à? Ví dụ như là bánh ngọt kiểu Âu hay món Nhật, đều làm được ư?”

Ninh Tiểu Tinh cảm giác mình giống như thím Tường Lâm đang bị mọi người vây quanh hỏi về A Mao[1] vậy, lúc họ hỏi những điều này, trong sự tò mò còn mơ hồ khoe ra sự hơn người của mình.

Có điều, Ninh Tiểu Tinh hoàn toàn không quan tâm. Cô vẫn tỏ vẻ vô cùng bình thản.

“Tôi học từ thầy chủ yếu là đồ ăn Trung Quốc, nhưng bình thường tôi cũng tự học làm thêm những món khác nữa.”

Sự tò mò và cảm giác hơn người được thỏa mãn, mọi người yên tĩnh lại trong thoáng chốc.

Bỗng Thang Miêu giơ mu bàn tay đặt dưới mũi, cười mỉa mai: “Chẳng trách lúc Tiểu Tinh ngồi xuống, tôi đã thoang thoảng ngửi thấy mùi thức ăn rồi. Tiểu Tinh, bình thường có phải là cậu tắm mất công lắm đúng không, bằng không thì tẩy không hết được mùi?”

Căn phòng đột nhiên im phăng phắc.

Cả một buổi tối, lần đầu tiên Ninh Tiểu Tinh cảm thấy bị xúc phạm.

Không phải vì cô, mà là vì nghề đầu bếp.

Trong lòng sinh ra cảm giác tức giận, nhưng giây tiếp theo, cô lại chẳng thấy tức nữa.

Cần gì phải thế.

Qua tối hôm nay, cả đời này còn có thể gặp lại nhau hay không còn là một vấn đề, hà cớ gì phải đấu khẩu.

Cô thản nhiên cười, đang định đáp một câu “Đúng là mất công lắm đấy.”.

Kết quả lại bị người khác cướp lời.

“Thật sự không chịu để ý đến anh à?”, Thẩm Trầm hơi nhếch khóe miệng, vẫy tay với Ninh Tiểu Tinh, “Anh đã xin lỗi rồi mà vẫn không được à?”

— Hết chương 1 —

***

[1] Ngụy Đế Tào Mao từng nói: “Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy”, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.

[2] Thím Tường Lâm là nhân vật trong truyện ngắn “Chúc phúc” của Lỗ Tấn, là điển hình cho mẫu người phụ nữ khốn khổ của vùng nông thôn Trung Quốc xưa. A Mao là con của thím Tường Lâm, chết vì bị sói ăn thịt.