Hạ Thanh Từ đã hỏi rõ về nơi mà hôm trước Thẩm Ý phát tờ rơi, đều ở phố thương mại, nhưng các bạn cùng lớp của Thẩm Ý nói rằng Thẩm Ý chuyên phát ở khu vực gần quán Net.

Net: viết tắt của Internet.

Bởi vì là vùng ngoại ô nên gọi là khu thương mại, ngoại trừ trung tâm thương mại tương đối phồn hoa thì những nơi khác kỳ thật đều là thành thị nông thôn, mấy con ngõ thông nhau, hai bên đủ loại các cửa hàng.

Hạ Thanh Từ nhanh chóng tìm được địa điểm, cậu đến quán Net nằm ở cuối con phố dài, phía trên có bảng hiệu được thắp sáng rực rỡ và có rất nhiều nam sinh mặt mày bặm trợn phì phèo điếu thuốc đang vây quanh mấy con hẻm lân cận.

Cậu cầm điện thoại di động, bây giờ nghĩ lại, cậu không có bất kỳ bức ảnh nào của Thẩm Ý, vì vậy không dễ để tìm, thế nhưng Thẩm Ý rất nổi bật giữa đám đông và dễ thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau khi vào quán Net, Hạ Thanh Từ ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc khiến cậu bất giác cau mày. Cậu nhớ rằng Tạ Bệnh Miễn cũng hút thuốc, nhưng mùi của nó dường như không có khó chịu như này.

Mùi thuốc trên người Tạ Bệnh Miễn rất nhẹ, thường xen lẫn với hơi thở bạc hà, sẽ không khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Tại quầy, Hạ Thanh Từ sắp xếp từ ngữ và hỏi: "Xin lỗi... bạn có nhìn thấy một cậu nam sinh mặc đồng phục xanh đậm không? Cậu ấy chiều hôm qua có đến bên này."

"Cậu nói cái gì?" Ở quầy quán Net có một cậu nam sinh tóc vàng, cậu ta đang xem esport, lơ đãng nghe Hạ Thanh Từ hỏi sau đó thì quay đầu lại: "Ra sao? Hôm qua có rất nhiều người mặc đồng phục học sinh lại đây phát tờ rơi."

"Cậu ấy đẹp trai, cao ráo và kiệm lời."

Sau khi Hạ Thanh Từ nói xong, tên tóc vàng nhìn cậu từ trên xuống dưới, thô lỗ hỏi: "Cậu đang nói mình đấy à?"

Khóe môi Hạ Thanh Từ mím chặt, Thẩm Ý không giống cậu, cậu còn đang nghĩ nên miêu tả thế nào thì đầu vàng đã vỗ đầu một cái, nói: "Người mà cậu nói hình như hôm qua có tới.. Chiều hôm qua, cậu ấy không có vào quán, chỉ đứng ngoài cửa, lúc tôi ra ngoài mua cơm có gặp."

Đầu vàng nhớ lại: "Có vẻ cậu ta nói rất ít, phát tờ rơi cũng cứng ngắc. Tôi thấy cậu ta dường như có mâu thuẫn với một vài nam sinh từ trường nghề phía sau."

Hạ Thanh Từ nghe vậy không khỏi sững sờ, hỏi: "Sau đó cậu ấy đi đâu?"

"Tôi cũng không biết." Đầu vàng là kiểu người thích náo nhiệt, ăn ngay nói thật: "Hình như mâu thuẫn là vì cậu ta va phải người nào đó, vừa vặn đụng vào mấy cái gai ở trường nghề, bọn họ bắt phải xin lỗi, nhưng nửa ngày một cái rắm cậu ta còn chẳng buồn thả."

"Sau đó tôi cũng không biết, tôi đi mua cơm." Đầu vàng nhún vai, loại kết cục này rất dễ đoán: "Tôi đoán cậu ta bị đánh, cậu tới tìm là vì cậu ta không về à? Chẳng lẽ đắc tội lớn với người ta, bị nhốt ở đâu rồi?"

"Tên nhóc đó thoạt nhìn cũng rất thành thật, khả năng là không đánh trả. Ồ, nếu đánh trả, nhất định sẽ càng bị đánh nặng hơn, dù sao bên kia cũng có mấy người."

Vành môi của Hạ Thanh Từ căng thẳng, lại hỏi: "Vậy cậu biết những nam sinh kia hiện tại ở đâu không?"

"Không biết." Đầu vàng nói: "Có một cái xưởng bỏ hoang ở con đường nhỏ phía sau quán Net, bọn họ hình như thường đánh nhau ở đó, cậu có thể đến xem có tìm được người hay không...Có lẽ người mà cậu đang tìm ở đằng đó."

"Tốt nhất đừng đi một mình, cũng đừng đánh nhau với chúng, chúng đánh hết người này đến người khác, nhìn các cậu như học sinh ngoan, rất dễ gặp chuyện."

Sau khi đầu vàng nói xong, cậu ta tiếp tục xem trận đấu esport của mình, Hạ Thanh Từ cảm ơn, rời khỏi quán Net, cậu đứng đó một lúc, nhưng cậu cũng không thể gọi cảnh sát trong vòng 24 gi vì vậy chỉ còn cách gọi người qua đó cùng cậu.

Nhưng Hạ Thanh Từ cũng không biết kêu ai.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu gửi địa chỉ cho Đường Viễn, nếu trong vòng một tiếng cậu không trả lời, cậu ta nhanh chóng báo cảnh sát.

Gửi xong, Hạ Thanh Từ đi dạo trong ngõ nhỏ, trên mặt đất có rất nhiều tờ rơi, chắc là người đi đường ném, lon nước ngọt và đá bỏ đi được chất thành đống.

Phía trước là phố thương mại, phía sau là dãy nhà chờ phá dỡ cùng xưởng bỏ hoang, bê tông cốt thép đang được xây chen vào nhau, gạch vụn chất thành nhiều đống, khi gió quét qua tiếng túi nhựa xào xạc vang vọng khắp mọi ngóc ngách.

Hạ Thanh Từ nhìn, xa xa có một khung sắt cao, ít nhất cao bằng một tòa nhà ba tầng, lan can đã rỉ sét, và tấm biển sắt bị gió thổi leng keng, đằng sau là xưởng bỏ hoang mà đầu vàng nói.

Nhà máy chỉ có hai tầng, Hạ Thanh Từ đi chậm và không tìm thấy ai. Cậu nhìn thấy một vài tờ rơi ở cửa, đi đến góc, giày thể thao giẫm phải một trong những tờ rơi, vừa vặn gió thổi tới, mấy tờ giấy cọ vào nhau và phát ra tiếng vang.

Với âm thanh đó, Hạ Thanh Từ bước đến lối vào và đối mặt với hai nam sinh bên trong xưởng bỏ hoang.

Trên mặt đất có một tấm nệm, hai nam sinh đang ngồi trên đó. Họ nhuộm tóc với những màu khác nhau, một đỏ một xanh, và có vẻ họ đang mặc đồng phục, nhưng trên đó đều được bao phủ bởi những hình vẽ bậy màu đen, không thể nhìn rõ dáng hình ban đầu.

Đầu đỏ cầm trong tay một chai rượu, đầu xanh đang chơi game, cả hai đồng thời quay đầu lại khi nghe thấy động tĩnh và nhìn về phía Hạ Thanh Từ, đôi mắt của họ đầy ắp ngạc nhiên, nụ cười thật thô lỗ.

"Yo, cậu từ đâu đến vậy, bé ngoan của tôi? Cậu làm gì ở đây? Không thấy tấm biển ở trước có ghi không được vào à?"

"Không phải là đến tìm cái tên xui xẻo hôm qua đấy chứ?"

Đầu xanh nhanh chóng di chuyển ngón tay, không ngừng bấm vào màn hình, tùy ý nói: "Cũng có thể, mày nói cho nó biết đại ca của mình nói, tên nhóc kia trừ khi xin lỗi sẽ không tha cho nó về."

"Cũng không phải người câm, đánh nó còn dám đánh lại, không trừng trị nó, sau này còn trừng trị được ai?" Đầu xanh nói xong liếc Hạ Thanh Từ: "Có lẽ bọn nó từ trường trong thành phố đến đây thực nghiệm. Mày là bạn thân hay bạn cùng lớp với nó? Không cần biết mày là ai, đi nói với nó một tiếng, khuyên nó nói một câu xin lỗi là xong."

"Không xin lỗi, đại ca tức giận không tha cho nó đâu."

Hạ Thanh Từ hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác, đứng tại chỗ hỏi: "Mấy người nhốt cậu ấy ở đâu?"

Đầu đỏ chỉ vào bên trong, phía sau họ có một cánh cửa nhỏ, hình như dẫn xuống tầng hầm, một nửa căn phòng nằm ở phía dưới, cửa sắt đã rỉ sét, có khóa.

Hạ Thanh Từ đứng đó một lúc, sau đó cậu gọi một tiếng "Thẩm Ý?" Khi cậu đến cửa, dường như có thể nhìn thấy bóng người bên trong thông qua khe cửa.

"Thẩm Ý."

Hạ Thanh Từ ngồi xổm xuống, xuyên qua khe vừa vặn nhìn thấy một bóng người, Thẩm Ý ngồi dựa vào góc tường, nghe thấy động tĩnh, cậu ấy di chuyển đầu ngón tay, sau đó chậm rãi quay đầu lại.

Khóa cửa là loại được gài bằng dây xích nên khe hở không nhỏ, Hạ Thanh Từ thấy Thẩm Ý chỉ có vết bầm ở khóe môi thì cũng yên tâm một chút, miễn là không có chuyện gì nghiêm trọng là tốt rồi.

Bên trong có một bóng đen, khi Hạ Thanh Từ gọi Thẩm Ý, Thẩm Ý đầu tiên hình như có chút tê dại, sau đó ánh mắt rơi trên người cậu, con ngươi chuyển động, trong mắt dần dần có tia sáng.

Bóng đen che ở nửa bên mặt, khi ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái nhợt, Thẩm Ý đứng dậy đi tới khe cửa, đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của cậu ấy chạm vào mép cửa, giữa họ chỉ cách có một cánh cửa.

"Cậu làm sao...lại ở đây."

"Tôi đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, nhưng cậu không trả lời." Hạ Thanh Từ nói: "Tôi đã gọi điện, nhưng không có ai trả lời."

Trong một khoảnh khắc, Hạ Thanh Từ tưởng rằng Thẩm Ý không muốn làm bạn với cậu nữa và dùng cách này để giữ khoảng cách với cậu.

"Điện thoại của tôi hỏng rồi." Thẩm Ý giải thích, sau đó nói với cậu: "Đừng ở chỗ này, về trước đi."

Cậu đã đến, làm sao có thể quay lại?

Hạ Thanh Từ rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào vết bầm trên khóe môi Thẩm Ý: "Cậu bị đánh."

Hạ Thanh Từ nói rất rõ ràng.

Thẩm Ý bắt gặp ánh mắt của người đối diện, trầm mặc một hồi "ừm" một tiếng, Thẩm Ý khẽ quay mặt đi, không hiểu sao không muốn đối phương nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

"Bọn họ nói cậu xin lỗi liền có thể ra ngoài." Hạ Thanh Từ nói tiếp: "Trước tiên cậu ra ngoài cái đã."

Hạ Thanh Từ cảm thấy một lời xin lỗi nhất thời cũng chẳng là gì, dù sao cậu và Thẩm Ý chưa chắc có thể đánh thắng được họ, điều kiện tiên quyết là phải để Thẩm Ý ra ngoài trước, nếu không, cậu càng không thể rời đi một mình.

Đầu đỏ và đầu xanh luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hai người, một người nói "** mẹ", hai người họ thì thầm gì đó rồi lại nhìn Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý có chút khinh thường.

"Mày chắc chắn?"

"Vừa nhìn đã biết, bọn nó đại khái là rất thân. Nhìn ánh mắt của phế vật trong đó đi, giống như nhìn thấy đồ vật quý hiếm vậy."

Đầu đỏ thấy cũng có lý, nổi cả da gà: "Cả hai đều khá gầy, vậy ai nằm trên?"

3

Đầu xanh: "..."

Sau khi nghe Hạ Thanh Từ nói, Thẩm Ý khẽ lắc đầu, mọi chuyện không đơn giản như vậy: "Tôi xin lỗi, nhưng có lẽ họ sẽ không thả tôi ra ngoài."

"Có thể phải mất hai ngày nữa."

Phải trừng trị cậu cho đến khi ai đó hài lòng mới thôi.

Hạ Thanh Từ nghe vậy đầu ngón tay nắm chặt khóa cửa, cậu nói: "Tôi sẽ ra ngoài và gọi cảnh sát."

Giọng nói im bặt, xa xa có tiếng lon bị dẫm nát, cậu nghe thấy "Đại ca—" đầu xanh và đầu đỏ đồng thời kêu lên, lon nước bị đá bay về phía cậu.

*

Đầu vàng hôm nay gặp được trai đẹp, vốn dĩ muốn nói chuyện với chị gái, dụ chị sau này thường xuyên xuống trông quán, biết đâu lại được được trai đẹp.

Đang định lên lầu gọi chị thì một người khác từ ngoài đi vào, nam sinh này cũng mặc đồng phục giống hệt nam sinh lúc trước, cậu ta... cũng rất đẹp trai. Còn đẹp hơn cả mấy nghệ sĩ trên TV, cậu sững sờ trong giây lát.

Tạ Bệnh Miễn sốt ruột gõ bàn, dùng điện thoại đưa ra một bức ảnh: "Cậu từng thấy người này không? Cậu ấy vừa đi qua đây đúng chứ?"

Hắn sau khi nhận được tin từ Lộ Tiểu Lộ thì vội vàng chạy tới, nơi này cách trung tâm mua sắm không xa, tòa nhà nổi tiếng duy nhất chính là quán Net này, vì vậy hắn đã đi thẳng đến quán Net, tự hỏi liệu mình có gặp được Hạ Thanh Từ đúng lúc hay không.

Rõ ràng là không kịp.

Đầu vàng định thần lại và bình tĩnh một chút, đó không phải là người vừa rời khỏi đây sao? Cậu ta kể lại toàn bộ câu chuyện.

Nói xong, chờ Tạ Bệnh Miễn rời đi hồi lâu, đầu vàng mới nhận ra một lời cảm ơn hắn còn chẳng có, thật bất lịch sự... thế nhưng vẫn không quá khó chịu.

Trong xưởng bỏ hoang.

Hạ Thanh Từ nhìn thấy đại ca của đầu xanh đầu đỏ, người được gọi là đại ca này trông lớn hơn họ vài tuổi, có một vết sẹo trên trán, lông mày sắc bén, khuôn mặt dữ tợn, trên cổ có một chuỗi hình xăm tiếng Phạn.

"Mày muốn nó ra ngoài? Như vậy cũng được." Phía sau thanh niên có sẹo trên trán còn có mấy người nữa, vẫy vẫy tay: "Thả nó ra."

Trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt, cười nói: "Nói xin lỗi liền có thể đi, nhưng bất quá không thể chỉ một câu xin lỗi là xong, dù sao nó cũng đánh anh em tao, chuyện này không thể bỏ qua...Một trong hai người bọn mày quỳ xuống dập đầu với anh em tao."

"Chuyện này coi như bỏ qua, nếu như không muốn, bọn tao cũng không ngại lại tiếp thêm một chuyện."

Lúc Tạ Bệnh Miễn đi vào liền nghe được một câu như vậy, hắn cười lạnh một tiếng, thanh âm không lớn cũng chẳng nhỏ, mọi người đều quay đầu lại.

Hạ Thanh Từ ở bên trong cùng, nghe thấy giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn sang.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, cậu liền cảm thấy nhẹ nhõm, vốn dĩ cậu là người sẽ bị đánh, bây giờ lại có thêm một người chống cự với cậu.

Hạ Thanh Từ ngây người, suy nghĩ xấu lại hiện lên, Tạ Bệnh Miễn thèm đòn đến vậy, khả năng cao cậu cũng không cần phải bị đánh.

1

"Tiếp thêm một chuyện?" Tạ Bệnh Miễn khoác trên vai áo đồng phục, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, lúc này tuy miệng cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, toát ra một chút địch ý cùng hung ác.

Chân mày nhướng lên, giọng nói có phần lạnh nhạt.

Tạ Bệnh Miễn tháo cà vạt, chiếc cà vạt được nới lỏng, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện, giọng nói lộ ra sự vui vẻ, cả người toát ra khí chất hoang dã.

"Chắc không phiền tiếp thêm cái nữa đâu ha?"

_____