Phó Huân cau mày, hiển nhiên không nghĩ tới Giang Phi đột nhiên trả lại hết như vậy.

“Những thứ anh cho em đều là anh tự nguyện cho em.” Phó Huân nói: “Cho em là đã thuộc về em, em không cần phải trả lại cho anh.”

“Trước đây tôi cũng cho là vậy.” Giang Phi tựa như tự giễu cười nói: “Bởi vì khi đó cực kỳ hận anh nên mới cảm thấy ngu sao không cầm…”

“Vậy hiện tại sao lại thay đổi chủ ý, bởi vì không hận anh nữa?”

“Không hoàn toàn là bởi vì những thứ này.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Nhiều hơn là vì ban đầu khi nhận những thứ này của anh, quan hệ của anh và tôi không ngang hàng, đó không phải là anh tặng cho tôi mà là bố thí cùng ban thưởng của Phó Huân anh đối với tình nhân, tựa như để chọc cười chó mèo vậy, khi đó tôi ở trong mắt là rẻ rúng, ti tiện…”

Sắc mặt Phó Huân phức tạp: “Kỳ thực khi đó anh đã yêu em rồi, chỉ là anh còn chưa ý thức được, lại thêm bị cừu hận che mất tâm trí, cho nên mới…thật xin lỗi.”

“Tôi không phải đang nhắc lại chuyện cũ với anh, tôi là bởi vì tha thứ cho anh nên mới có thể nói những thứ này một cách phong khinh vân đạm như vậy.” Giang Phi cười nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ là nói cho anh tại sao tôi lại trả lại những thứ này cho anh mà thôi.”

“Vậy sau khi anh nhận những thứ này.” Phó Huân có thâm ý khác hỏi: “Có phải liền đại biểu chúng ta có thể ngang hàng mà bắt đầu?”

Giang Phi mím môi gật đầu một cái, đối diện với ý cười thâm tình nơi đáy mắt của Phó Huân nhất thời lại có chút không biết làm sao, vừa vặn lúc này phục vụ liền bắt đầu dọn thức ăn lên, bây giờ mới hóa giải được quẫn bách trong lòng của Giang Phi.

Buổi sáng ngày thứ hai, dưới sự khuyên nhủ lần nữa của Giang Phi, Phó Huân mới trở về công ty làm việc, Giang Phi vẫn chăm sóc ở bệnh viện như cũ, đến buổi tối thì Phó Huân gọi điện thoại tới hỏi tình trạng của mẹ Giang Phi, nói xong câu cuối cùng, Phó Huân còn thâm tình thêm một câu nữa, Giang Phi, anh nhớ em…

Thần trí của mẹ Giang Phi đã khôi phục như thường nhưng trí nhớ thì cần phải một thời gian để dần dần khôi phục lại, mới đầu chỉ nhận ra Giang Phi, mấy ngày sau mới nhớ dần dần lại một vài đoạn ký ức vụn vặt trước khi mình mất trí hoàn toàn tám năm trước.

Ít nhất hai ngày Phó Huân lại đến bệnh viện một lần, bởi vì bác sĩ đề nghị Giang Phi không nên chủ động yêu cầu mẹ mình nhớ lại để tránh đại não chịu áp lực thêm cho nên Giang Phi liền tạm giới thiệu Phó Huân là bạn của mình cho mẹ mình.

Đoạn ký ức liên quan tới chồng mình từng đưa con riêng về Giang gia, Nhan Hiểu vẫn còn chưa nhớ lại cho nên khi đối mặt với Phó Huân bà cũng chỉ coi hắn là bạn tốt của con trai mình.

Phó Huân mỗi lần tới đều chỉ tìm Giang Phi rồi lễ phép khách sáo đôi câu với Nhan Hiểu chứ chưa bao giờ trò chuyện thêm cái gì, nhiều lần, Nhan Hiểu mơ hồ cảm giác được giữa mình và Phó Huân có tồn tại loại địch ý nào đó, chỉ là khi thấy Phó Huân cực kỳ ôn nhu với Giang Phi, Nhan Hiểu liền cho rằng là mình suy nghĩ nhiều…

Mất trí tám năm nay, đối với mẹ Giang Phi Nhan Hiểu mà nói giống như là một giấc mộng, tám năm gần đây bỗng dưng biến mất, ký ức gần nhất của Nhan Hiểu chỉ dừng lại ở lúc nghe được tin tức chồng mình vào tù tám năm trước…

Nhan Hiểu khôi phục thần trí giống như được hồi sinh, sinh mạng của bà hôm nay chỉ nguyện lấy Giang Phi làm trung tâm.

Chạng vạng tối hôm nay, Phó Huân lại đến bệnh viện, xách theo giỏ trái cây như thường lệ.

Giang Phi đang ngồi bên giường bệnh nói chuyện phiếm với mẹ, thời điểm Phó Huân gõ cửa tiến vào, Giang Phi liền đứng dậy tiếp đãi, mà ánh mắt của Nhan Hiểu lại như có điều suy nghĩ một mực rơi trên khuôn mặt của Phó Huân.

Trừ giỏ trái cây ra, Phó Huân còn mang theo hộp giữ nhiệt, bên trong đựng canh cá * được đầu bếp chính của khách sạn chế biến.

“Canh cá*, cực kỳ bổ dưỡng.”

Giang Phi nhận lấy vật trong tay của Phó Huân cười nói: “Còn chu đáo hơn cả em…Cảm ơn.”

Phó Huân cố ý hạ thấp giọng cười nói: “Sau này đều là người một nhà, khách khí cái gì.”

Giang Phi cơ hồ đã quen với kiểu trêu chọc này của Phó Huân, chỉ hừ một tiếng coi như phản bác, sau đó liền xách đồ Phó Huân mang tới để lên trên bàn.

“Cậu là…con trai của Phó Thu Uyển?” Nhan Hiểu đang dựa vào giường bệnh bỗng nhiên mở miệng nói.

Giang Phi cùng Phó Huân đều ngẩn ra, đồng thời cũng ý thức được Nhan Hiểu đã nhớ lại phần ký ức nào đó trong quá khứ.

“Tôi luôn cảm thấy cậu rất giống thằng nhóc đó…” Nhan Hiểu nhìn Phó Huân: “Mà cậu lại vừa vặn tên là Phó Huân, cho nên…Tiểu Phi, là vậy sao?”

“Mẹ, hắn là…”

“Bác gái bác đã đoán đúng, mẹ cháu chính là Phó Thu Uyển.” Phó Huân ngắt lời Giang Phi, nhìn Nhan Hiểu trên giường bệnh ung dung mỉm cười nói: “Trong lúc bác đang khôi phục, Giang Phi không muốn để bác chịu thêm áp lực gì cho nên liền nói dối cháu là bạn của em ấy, bây giờ bác đã nhớ lại hết thảy, cháu cũng không cần gì phải gạt bác nữa.”

Phó Huân thấy rõ đáy mắt Phó Thu Uyển lóe lên tia khác thường, cái kia như là sợ hãi, như là chột dạ…

“Vậy sao, tôi nhớ cậu sau khi được thân nhân đón rời khỏi Giang gia thì không còn tin tức gì.” Nhan Hiểu cảm khái nói: “Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy rồi, cậu cùng Tiểu Phi lại chung một chỗ lần nữa…”

Phó Huân cười cười, không nói gì.

Phó Huân ở bệnh viện cũng không được bao lâu, sau khi nhận được một cuộc điện thoại liền nói có vài chuyện làm ăn cần phải xử lý rồi định rời đi.

Lúc đi Giang Phi tiễn hắn ra thẳng đến ngoài bệnh viện, cuối cùng bất thình lình bị Phó Huân hôn lên khóe miệng một cái.

“Tối mai anh thuê phòng ở nhà hàng **.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Ăn với anh bữa cơm được không?”

Giang Phi đỏ mặt, yên lặng gật đầu một cái.

Sau khi Phó Huân rời đi, Giang Phi liền trở lại phòng bệnh của mẹ, khi mẹ hỏi mình chuyện có liên quan đến Phó Huân, Giang Phi bèn nói hết chuyện phát sinh giữa mình cùng Phó Huân từ lúc gặp phải Phó Huân cho tới nay, bao gồm cả chuyện Phó Nam còn sống…

Dĩ nhiên, tư tâm quấy phá, miêu tả của Giang Phi đều là mặt tốt đẹp sau khi được bổ sung thêm đủ các loại.

Kỳ thực Giang Phi rất muốn hỏi mẹ mình nguyên nhân cái chết có liên quan đến mẹ nuôi Phó Huân Phó Thu Uyển, cho dù lần trước cậu đã chứng thực ở chỗ cha nhưng cậu vẫn cảm thấy không thể tin nổi như cũ, lại lo lắng lúc này mà hỏi sẽ tạo thành kích thích không cần thiết cho mẹ nên đến cuối cùng, Giang Phi vẫn quyết định sau này hẵng nói…

Tối hôm đó, Giang Phi dùng cơm cùng Phó Huân bên trong một phòng bao ở một nhà hàng, không ngờ giữa chừng Phó Huân lại đột nhiên ngỏ lời tỏ tình, một chiêu tấn công này khiến Giang Phi bất ngờ không kịp đề phòng.

Hoa hồng, nhẫn, lại thêm diễn tấu đàn violon của hai thành viên ban nhạc ở bên cạnh. 

Cũ kĩ nhưng không mất đi vẻ lãng mạn, đối mặt với ánh mắt đưa tình của Phó Huân, mặt Giang Phi cơ hồ nóng đến muốn bốc khói.

Phó Huân rất tự tin với lần tỏ tình này, hắn đã cho Giang Phi đủ thời gian để thay đổi tình cảm, khiến cậu theo thói quen mà dần dần tiếp nhận hết thảy, như vậy mới khiến trận tỏ tình này không quá đột ngột.

Thật ra thì nhớ lại giờ phút này, bản thân Phó Huân vẫn có chút không thể tin nổi, hắn lại hao phí nhiều kiên nhẫn cùng thời gian trên người nam nhân này như vậy.

Bất quá khi nghĩ đến hết thảy những gì có thể đổi lấy trong tương lai, lại cảm thấy thời khắc này bỏ ra cực kỳ đáng giá!

Hết thảy như suy đoán của Phó Huân, Giang Phi thẹn thùng quẫn bách chấp nhận hắn…