Tránh Sủng II

Quyển 2 - Chương 33: Đúng là cặn bã thấu trời xanh!

Giang Phi không giãy giụa nữa nhưng thân thể căng thẳng vẫn ở trong trạng thái cực kỳ cảnh giác như trước.

“Phó Huân, nếu tối nay anh dám động đến tôi, ngày mai tôi sẽ nói với Phó Nam.” Giang Phi nhìn chằm chằm Phó Huân, khí thế hung hăng nói: “Trừ phi anh giết tôi!”

“Tôi giết cậu làm gì.” Phó Huân cúi đầu, nhắm mắt lại, gò má chôn vào cổ Giang Phi dùng sức hít thở.

Hành động tựa như dã thú trước khi ăn xác định cử động của con mồi này khiến Giang Phi rợn cả tóc gáy, mặc dù cậu nói với khí thế như vậy nhưng cũng không muốn chết, lại thêm trong lòng cũng rõ ràng, nếu Phó Huân tối nay thật sự làm gì đó với cậu, với cái sức lực kinh người của hắn tuyệt đối có thể đạt được.

Giang Phi quyết định không thỏa hiệp với Phó Huân nữa, trước khi thỏa hiệp cũng rơi vào cái tình cảnh quẫn tuyệt đó, hôm nay không thỏa hiệp ít nhất…

Ít nhất đau lâu không bằng đau ngắn!

Phó Huân ngẩng đầu lên, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười ôn hòa lại có phần tà ác, nhẹ giọng nói: “Dù sao hiện tại cũng không có ai muốn cậu, không bằng tạm thời đi theo tôi trước đi.”

Giang Phi không cam lòng yếu thế: “Tôi có người muốn hay không, có liên quan gì đến anh.”

Phó Huân cũng không tức giận, tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Cậu cũng hẳn thấy rõ mình, tướng mạo cùng vóc người đều bình thường, cha thì ngồi tù, mẹ lại vướng víu, cậu như vậy, gia đình như thế, ai để ý chứ…”

Giang Phi thiếu chút nữa bị chọc giận cười: “Bởi vì tôi không ai muốn, cho nên tôi phải làm tình nhân của anh?”

“Làm tình nhân của Phó Huân tôi có cái gì không tốt, thứ cậu muốn tôi đều có thể cho cậu, người sống một đời không phải là hưởng thụ sao, cậu được hưởng vinh hoa phú quý mà người khác không hưởng thụ được, chính là sống đáng giá hơn những người khác.” Dừng một chút, Phó Huân lại nghiêm trang bổ sung: “Bất quá lần này cậu yên tâm, tôi sẽ không hạn chế sinh hoạt cùng xã giao của cậu nữa.”

Giang Phi nhịn hồi lâu mới khắc chế được cơn giận dữ muốn mắng ra khỏi miệng trở về, cậu biết loại người cao cao tại thượng như Phó Huân rất khó đứng ở góc độ người bình thường như cậu mà suy tính vấn đề, nếu nói thẳng cự tuyệt, có lẽ hắn sẽ cho rằng mình ra vẻ thanh cao, khẳng định còn thêm một phen luận điệu hoang đường nữa để thuyết phục mình.

“Được thôi, tôi có thể sống chung lần nữa với anh, mỗi đêm bồi anh, anh muốn thế nào cũng được.” Giang Phi bỗng nhiên vẻ mặt thành thật nói.

Trên mặt Phó Huân lộ ra vẻ kinh hỉ, khi vừa định nói cái gì, Giang Phi lại chợt nghiêm túc nói: “Nhưng tôi muốn anh nói quan hệ giữa tôi và anh với tất cả mọi người, bao gồm cả Phó Nam, tôi muốn quan hệ giữa tôi và anh được công khai hoàn toàn.”

Sắc mặt Phó Huân quả nhiên trầm xuống: “Đó không phải tình nhân, là người yêu.”

“Đúng, tôi nói chính là người yêu.” Giang Phi cố tình ép sát từng bước: “Nếu anh nói không ai muốn tôi anh liền thu tôi, vậy chúng ta đương nhiên phải sống chung với nhau cả đời, tình nhân là sự tồn tại chơi chán rồi ném đi, cuối cùng vẫn là cái kết quả không ai muốn, nhưng người yêu lại khác, coi như cuối cùng chia tay, tôi vẫn là quang minh chính đại.”

Sắc mặt Phó Huân âm lãnh nhìn chằm chằm Giang Phi rất lâu, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Cậu đúng là tham lam, tôi nuôi nhiều tình nhân như vậy nhưng chưa có một ai dám ở bên cạnh tôi trắng trợn muốn danh phận như thế.”

Giang Phi mặt không đổi sắc: “Bọn họ tham tiền của anh, tôi tham bản thân anh, tôi phải cao quý hơn bọn họ.”

Phó Huân không khỏi buồn cười: “Cậu tham bản thân tôi? Tôi thấy cậu là tham mạng của tôi.”

“Vậy anh còn muốn tôi không?” Giang Phi nhìn ánh mắt Phó Huân, trào phúng cười một tiếng, có thâm ý khác nói: “Phó Huân, có phải anh thích tôi hay không?”

“Thích cậu thì tuyệt không thể nào nhưng thích thượng cậu trái lại là thật.”

“Anh…”

“Lần này tôi nghiêm túc.” Phó Huân cúi thấp đầu hơn, chóp mũi anh tuần gần như chạm vào gò má của Giang Phi, rồi sau đó nhẹ giọng nói: “Cậu là tình nhân của tôi, tôi đối xử tốt với cậu, giữa chúng ta không còn bất hòa thù cũ nữa, lần này tôi sẽ sủng ái, cũng sẽ tận lực tôn trọng suy nghĩ của cậu, có lẽ cuối cùng cậu có thể yêu tôi…”

Giang Phi cảm thấy buồn cười, nam nhân này cuối cùng vẫn đứng ở trên nơi cao mà cho rằng thoáng hạ thấp tư thế chính là ban ân lớn cho người khác.

Giang Phi cố ý nói: “Vậy Phó Nam đâu? Anh định gạt cậu ta mãi?”

Phó Huân cho rằng Giang Phi hỏi như vậy là bởi vì dao động nên trong lòng không khỏi mừng rỡ, liền nhanh chóng nói: “Phía Phó Nam tôi tự có cách, em ấy sẽ không biết quan hệ giữa cậu và tôi.”

Giang Phi chợt vì Phó Nam mà cảm thấy đáng buồn: “Anh rốt cuộc đối với Phó Nam có tình cảm gì? Anh coi cậu ta là anh em hay là người yêu, nếu như anh đã cam kết sẽ sống với cậu ta cả đời, vậy hiện tại anh đối với tôi như vậy, không phải là phản bội cậu ta sao?”

Sắc mặt Phó Huân lại lần nữa trầm xuống, có phần không nhịn được: “Chuyện giữa tôi cùng Tiểu Nam không liên quan đến cậu, coi như sau này tôi kết hôn với em ấy rồi, tôi với cậu nên thế nào còn ra sao, không có bất kỳ ảnh hưởng gì.”

“Anh đã quyết định kết hôn với cậu ta rồi, lại còn ở nơi này nói lời như vậy.” Giang Phi nói: “Anh đúng là cặn bã thấu trời xanh!”

Phó Huân nhếch môi, khẽ cười một tiếng: “Cặn bã? Có làm hại mới kêu cặn bã, trong kế hoạch của tôi ai cũng sống an nhàn hưởng thụ, cho nên tôi cặn bã với ai?”

Giờ phút này Giang Phi quả thật có phần đồng tình với Phó Nam, cậu coi trọng cảm tình mà Phó Huân dành cho Phó Nam nhưng bản tính khốn kiếp của nam nhân này căn bản là trời sinh, vô luận là đối với bất kỳ ai…

Đừng trách cậu không muốn làm tình nhân của Phó Huân, Phó Nam không thù không oán với hắn, hắn cũng không có đạo lý tổn thương Phó Nam như vậy!

“Tôi không chấp nhận.” Giang Phi nói thẳng: “Tôi chính là tham lam, thế nên hoặc để tôi làm người yêu công khai của anh, hoặc là chúng ta không còn bất kỳ qua lại gì nữa, tôi sẽ phối hợp giúp anh ứng phó với Phó Nam, nhưng tuyệt không làm tình nhân ngầm của anh.”

Phó Huân hơi nheo cặp mắt lại, ý vị sâu xa cười hỏi: “Cậu cố chấp làm người yêu của tôi như vậy, là cố tình muốn cho tôi biết khó mà lui hay là thật sự mơ ước với vị trí của người yêu của Phó Huân tôi, hửm? Cậu có phải ghen với Tiểu Nam không?” Nói xong câu cuối cùng, đáy mắt Phó Huân liền hiện lên một trận tiếu ý.

Giang Phi tức giận nói: “Anh bớt tự luyến đi, vậy tôi nói rõ, tôi không đồng ý, tôi cũng định bán nhà rời khỏi thành phố Trung Nam, anh đừng hòng đánh bất kỳ chủ ý gì lên người tôi!”

Giang Phi đẩy Phó Huân ra lần nữa, kết quả Phó Huân lại trực tiếp nằm xuống bên người Giang Phi, để phòng cậu chạy trốn, hai tay Phó Huân giữ chặt eo của Giang Phi, cũng uy hiếp nói: “Cậu cử động nữa, tôi liền cởi.”

“…”

Trên người Giang Phi chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, Phó Huân có thể cảm giác rõ ràng được nhiệt độ thân thể của cậu, xúc cảm ấm áp khiến hắn không kiềm chế được mà ôm chặt Giang Phi hơn.

“Tôi không phải tới gây gổ với cậu, tôi chỉ là muốn cởi bỏ mâu thuẫn giữa chúng ta.” Phó Huân nhẹ giọng nói: “Trước kia tôi có phần hung ác với cậu nhưng tôi bảo đảm với cậu, sau này nhất định sẽ cưng chiều…”

Thân thể Giang Phi căn bản không nhúc nhích được, cằm bị ép phải đặt trên chòm râu ngắn nhỏ của Phó Huân, bị cọ có chút nhột nên cậu định đẩy ngực Phó Huân ra, kết quả trong lúc không an phận giãy giụa lại chợt cảm giác được nơi nào đó của Phó Huân trở nên khí thế mạnh mẽ…