Tránh Sủng II

Quyển 1 - Chương 54: Đánh!

Thời điểm nhìn qua mắt mèo phát hiện người đứng bên ngoài là Phó Huân, Giang Phi sợ đến lạnh cả sống lưng, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Trải qua vài lần sống chung, Giang Phi phát hiện, chỉ cần cậu ở trước mặt Phó Huân thấp giọng hạ khí ngoan ngoãn nghe lời, Phó Huân sẽ không làm gì cậu, nhiều nhất là nói hai câu khó nghe.

Trong lòng Giang Phi suy nghĩ, lần trước Phó Huân sốt cao cậu hết lòng chăm sóc, chuyện này hẳn hóa giải được ít nhiều thành kiến của Phó Huân đối với cậu.

Không biết đã trễ thế này Phó Huân tìm tới cửa là vì chuyện gì, Giang Phi mặc dù có chút sợ hãi nhưng không hề chột dạ, bởi những ngày qua cậu vẫn luôn đường hoàng ở phòng trọ, không hề làm bất cứ chuyện gì khiến Phó Huân tức giận.

Cho nên Giang Phi cảm thấy lần này Phó Huân tới, hẳn sẽ không tìm mình để tính sổ đâu.

Chỉ cần không phải chuyện xấu thì không vấn đề gì.

Giang Phi mở cửa phòng ra, nhìn Phó Huân sắc mặt lạnh tanh ở ngoài cửa liền nặn ra một nụ cười nhẹ giọng nói: “Phó tổng tối…chào buổi tối, ngài tới trễ như vậy là có chuyện gì sao?”

Phó Huân nhìn chằm chằm mặt Giang Phi không nói lời nào.

Giang Phi bị Phó Huân nhìn chăm chú trong lòng sợ hãi một trận, liền cúi đầu nghiêng người nhường đường cho Phó Huân, Phó Huân nhấc chân đi vào, Giang Phi ở phía sau yên lặng đóng cửa lại.

Phó Huân đi tới bên cạnh bàn trà nhỏ trong phòng khách mới dừng lại, hắn cúi đầu cuốn ống tay áo, mặt không cảm xúc, động tác chậm chạp.

Giang Phi luôn cảm giác Phó Huân có cái gì đó không đúng, cậu nhìn bóng lưng cao lớn của Phó Huân, tại nơi sâu thẳm cảm giác được cát bay đá chạy trước cơn bão, cái loại áp lực vô hình đó khiến tim cậu đập rộn lên.

Giang Phi nuốt nước bọt một cái, trong lòng lo lắng.

“Phó tổng ngài…ngài có đói không?” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Nếu không tôi…tôi làm cho ngài bữa ăn khuya nhé.”

Phó Huân xắn hai ống tay áo lên đến khuỷu tay, lúc này mới xoay người nhìn về phía Giang Phi.

“Hôm nay tôi tra rõ được một chuyện.” Phó Huân nhàn nhạt nói: “Có liên quan đến cái chết của Phó Thu Uyển, mẹ đẻ của Phó Nam.”

Giang Phi ngẩn người.

Giang Phi biết Phó Thu Uyển là ai, là tiểu tam khiến cha mình lạc lối ở bên ngoài năm đó, nghe nói là sau đó bị bệnh chết, cũng là sau khi chết vì bị bệnh, Phó Huân cùng Phó Nam được cha mang về nhà.

Giang Phi đối với người đàn bà phá hoại quan hệ hôn nhân của cha mẹ mình cũng chẳng có cảm tình gì, nhưng người đã mất, cậu cũng không nên nói lời gì hỉ ác.

Giang Phi có thể đoán được, Phó Thu Uyển là mẹ nuôi của Phó Huân, chăm sóc Phó Huân hơn mười năm, đại khái là một người thân rất quan trọng trong lòng Phó Huân, có lẽ còn thân hơn cả mẹ đẻ của hắn.

“Khi còn bé tôi nghe nói…” Giang Phi thận trọng nói: “Bà…bà ấy hình như bị bệnh qua đời.”

Phó Huân đi tới bên cạnh Giang Phi, nhìn Giang Phi gằn từng chữ một: “Bà ấy bị mẹ cậu hại chết.”

Thân thể Giang Phi chấn động một cái, nhất thời con ngươi co rút lại.

Phó Huân chậm rãi nói: “Tôi đến ngục giam gặp cha cậu, chính miệng lão cũng thừa nhận chuyện này, đáng tiếc mẹ cậu đã thần chí không rõ, nếu không món nợ này liền khiến bà ta phải trả bằng máu rồi.”

Sắc mặt Giang Phi rút không còn chút huyết sắc nào, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Không…không thể nào…”

“Giang Hải Tông bảo tôi ngàn vạn lần đừng tổn thương cậu, nhưng tôi quả thực không biết lửa trong lòng tôi hiện tại, nên phát tiết trên người ai, cha cậu ở ngục giam, mẹ cậu thần chí không rõ, cho nên cũng chỉ còn lại cậu.”

Giang Phi hoảng sợ lui về phía sau, run rẩy lắc đầu: “Không, cái này…trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, Phó tổng ngài…ngài bình tĩnh, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó, ngày mai tôi sẽ đi hỏi cha tôi, khẳng định không phải như vậy, không thể nào!”

“Cậu sợ chết, dĩ nhiên sẽ không tin, giống như cậu chết cũng không thừa nhận mình khi đó giết Phó Nam.”

Giang Phi lui về phía sau, Phó Huân liền từng bước đi về phía trước, hắn cười âm hiểm: “Cậu cứ ở trước mặt tôi giả bộ khôn khéo vô tội, thật sự cho rằng tôi không nhìn thấy xấu xa cùng ác độc bên trong cậu sao?”

Giang Phi lắc đầu, vành mắt chợt đỏ lên: “Tôi không phải người như vậy.”

“Tám năm trước cậu sớm nên chôn cùng Phó Nam.” Ánh mắt Phó Huân dần dần dữ tợn: “Nhiều năm như vậy, cậu sống cũng đủ rồi.”

Tay Phó Huân đột nhiên đưa về phía cổ Giang Phi.

Khi Phó Huân nói đến chữ ‘chôn theo’, Giang Phi đã phát giác có chuyện không ổn, cho nên phản ứng rất nhanh lui về phía sau một bước, xoay người muốn chạy về phía cửa.

Phó Huân bước đôi chân dài, chưa tới hai bước liền đưa tay bắt được tóc của Giang Phi, cứng rắn lôi cậu trở về, sau đó trở tay tát một cái lên mặt Giang Phi.

Bàn tay này của Phó Huân cơ hồ dùng hết sức lực, Giang Phi cảm giác má trái giống như bị thanh sắt nung đỏ đốt nóng vậy, ngay sau đó là trời đất quay cuồng, trước mắt trắng bệch, tai trái trong nháy mắt mất đi thính giác, cuối cùng cả thế giới chỉ còn lại một trận vù vù.

Bịch một tiếng, Giang Phi quỵ người xuống đất, mười mấy giây nằm trên đất không nhúc nhích tựa như đã chết, cuối cùng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lúc này mới hoảng hoảng hốt hốt từ dưới đất ngồi dậy.

Giang Phi bị đánh đến ngốc, không biết làm sao ngồi ở dưới đất, khóe miệng vẫn còn nhỏ máu, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, kết quả trực tiếp thấy một họng súng đen ngòm chỉ vào đầu mình.

Huyết dịch toàn thân Giang Phi đều đông cứng lại, cậu liều mạng dịch về phía sau, hoảng sợ đến quên cả khóc.

Trên mặt Phó Huân không có bất cứ biểu tình gì, hai con mắt giống như tảng băng ngưng kết lại trong bóng đêm, không có chút nhiệt độ nào, hắn nhìn Giang Phi run lẩy bẩy, mặt đầy sợ hãi, tay cầm súng ngày càng xiết lại, nhưng ngón trọ vẫn chậm chạp không nhúc nhích.

“Đừng…đừng giết tôi…” Hàm răng Giang Phi run rẩy: “Tôi…tôi còn…còn phải trả tiền anh đó…Van cầu anh…đừng giết tôi tôi…tôi thật sự cái gì cũng không biết, khẳng…khẳng định là hiểu lầm…”

Nước mắt Giang Phi rơi như mưa, cậu run rẩy bò dậy sau đó quỳ xuống bên chân Phó Huân, hai tay nắm lấy quần Phó Huân, ngửa đầu tràn đầy nước mắt nhìn Phó Huân, tiếp tục cầu khẩn nói: “Tôi…tôi sẽ cố gắng kiếm tiền đền lại…Giang gia thật…thật sự xin lỗi các ngươi, tôi…tôi dùng cả đời này trả lại có được hay không…đừng giết tôi…tôi…tôi sẽ cố gắng vẽ tranh, một mực vẽ…Tất cả tiền kiếm được đều cho anh…van cầu anh…”

Giờ phút này trong đầu Giang Phi đều là nếu như cậu chết, cha mẹ cậu phải làm sao đây…Cuộc sống của mẹ không thể nào tự lo liệu được, năm sau cha ra ngục cũng đã cao tuổi, bọn họ đều không thể thiếu mình.

“Ca…” Giang Phi đột nhiên nhỏ giọng kêu: “Ca…ta…chúng ta vẫn là anh…anh em mà, thì…thì nhìn trước đây tôi từng gọi ngài là anh, ngài liền…liền gây khó dễ tôi thôi có được không…Ca…”

Lúc này, Phó Huân chậm rãi bỏ súng xuống.

Giang Phi thở phào nhẹ nhõm nhưng lời Phó Huân ngay sau đó lại khiến cậu rợn cả tóc gáy: “Một phát súng giết chết thì quá tiện nghi ngươi, vẫn là đánh chết ngươi mới khiến ta cảm thấy thống khoái hơn.”

Vừa nói, Phó Huân vừa xách cổ áo Giang Phi lôi từ dưới đất dậy.

“Chờ đã.” Giang Phi bỗng nhiên hô to.

Phó Huân quả thực dừng lại.

“Tôi với Phó Nam là anh em.” Giang Phi vắt hết óc mới tìm được một cách giúp mình tránh được một kiếp bất thình lình buột miệng nói: “Tôi với hắn có máu…có quan hệ máu mủ, so với…so với quan hệ của anh và hắn còn…còn thân thiết hơn, anh…anh nhìn tôi…mặt tôi, cùng hắn ít nhất có…giống đến 20%, anh…anh giết tôi, chính là…chính là giết anh ruột của Phó Nam, anh…anh nhẫn tâm sao?”

Phó Huân bị lý luận rắm chó không kêu* này của Giang Phi trong lòng càng phát cáu: “Anh của Phó Nam chỉ có ta, ngươi coi ngươi là cái gì mà xứng làm anh em với Phó Nam chứ?”

*** “Cẩu thí bất thông.”

Dịch: “Rắm chó không kêu.”

Thành ngữ này ban đầu là: “Cẩu bì bất thông” tức là “Da chó không thông.”

Da chó không có tuyến mồ hôi, chó luôn mượn đầu lưỡi để thoát nước, “da chó không thông” ý chỉ đặc điểm này, dần dần biến tướng thành như thế.