Hạ Huyền Thời vui vẻ đồng ý. Thế là buổi chiều êm dịu này, hai người cùng lười nhác nằm trên giường, Hạ Vân Tự nắm tay y lên ngắm nghía, cào nhẹ vết chai được tạo thành do nhiều năm tập bắn cung trên ngón tay y, sau đó bị y nắm tay trở lại.

“Sao nàng thấy gì cũng thích nghịch vậy?” Y mỉm cười hôn lên trán nàng, nàng rụt lại, cười khúc khích. “Thần thiếp chưa từng được nhìn thấy hoàng thượng bắn cung đó!” Nàng chớp hàng mi dài rậm, nói tiếp: “Chỉ từng nghe tỷ tỷ kể lại thôi.”

Ánh mắt y càng thêm dịu dàng, tay vân vê mái tóc nàng, y ôn hòa bảo: “Nếu nàng muốn xem thì hôm nào trẫm dẫn nàng đến trường bắn.”

“Trường bắn thì có gì vui?” Nàng lém lỉnh đòi hỏi: “Thần thiếp muốn vào rừng chơi, hoàng thượng săn gì đó được không? Có gà rừng vịt rừng thì nướng ăn, có thỏ hay chồn thì mang về may áo.”

“Nàng thật biết tìm niềm vui.” Y véo đôi má mềm mại của nàng. “Được rồi, để rảnh rỗi trẫm sẽ sắp xếp, triệu các triều thần, quý tộc đến tổ chức buổi đi săn, coi như cho mọi người giải trí một chút.”

Vừa nói xong, mắt nàng sáng rực lên, lấp lánh như hai viên ngọc. Y ngắm nghía nàng hồi lâu, nàng cũng không né tránh mà thẹn thùng nhìn vào mắt y.

Ánh mắt dạt dào tình cảm chắc là thế này đây. Nàng cảm thấy mỗi một biểu cảm trong mắt y đều trở nên dịu dàng, tan chảy. Cuối cùng sự trìu mến ấy dâng trào mênh mông.

Y bỗng nhiên sát lại gần, đầu tiên là mắt nhìn mắt, mũi chạm mũi, sau đó môi kề môi nồng cháy. Mười mấy ngày nay hai người chưa từng ôm hôn như vậy, Hạ Vân Tự cười khẽ một tiếng, rụt rè đáp lại tình cảm của y.

Đôi chân ngọc đạp lên thành giường một cái, nàng xoay người đè lên người y.

Bốn mắt nhìn nhau, nàng nghiêm túc nhìn y một lát rồi bất ngờ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên môi y.

Nụ hôn này chỉ là một cái chạm khẽ, không thể bì được với nụ hôn mãnh liệt nồng cháy của y khi nãy nhưng chút thẹn thùng, chút rụt rè và chút ái mộ toát ra từ ánh mắt đã bày tỏ hết cảm xúc dạt dào trong lòng nàng thiếu nữ.

Hạ Huyền Thời cảm thấy mọi phiền não đều tan biến, cả người cực kỳ khoan khoái. Y nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc xõa trên trán nàng. “Mấy ngày trước trẫm nghe cung nhân khen nàng, bảo nàng đẹp như tiên nữ hạ phàn.”

Nàng nằm trên ngực y, nghiêng đầu, chớp mắt. “Sao nữa?”

“Lúc đó trẫm cảm thấy rất có lý nên đã thưởng cho người đó một thỏi bạc. Bây giờ xem ra la thưởng nhầm rồi.” Vừa nói y vừa vươn tay ôm chặt nàng vào lòng, cười khẽ. “Tiên nữ sẽ thanh tao, không nhuốm chút bụi trần, đâu có giống nàng. Nàng rõ ràng là một tiểu yêu tinh xinh đẹp, tinh quái.”

Nói xong y mỉm cười nhìn nàng, đợi nàng giận dỗi. Nhưng nàng không giận mà đảo mắt, nói: “Thần thiếp chẳng phải Yểu cơ của hoàng thượng sao? Chữ “yểu” và “yêu” đồng âm với nhau. Quả nhiên là ông trời ban cho thần thiếp từ này, thần thiếp cứ yên tâm mà làm một tiểu yêu tinh thôi!”

Y bật cười, nhưng giọng nghiêm túc dần. “Những lời này nói với trẫm thì không sao nhưng không được nói linh tinh ra ngoài biết chưa. Nếu không sau này được phong phi, người ta lại mượn cớ này nói nàng là yêu phi hại nước.”

Hạ Vân Tự nhoẻn miệng cười. “Thần thiếp biết mà.”

Tốt lắm, y đã vô thức lo cho an nguy của nàng rồi. Không biết tình hình này sẽ duy trì được bao lâu nhưng tất cả tình ý chân thành ngay giờ này phút này đều đang có lợi cho nàng.

Ngay sau đó nàng tự xoay người ngồi dậy, níu tay áo y. “Thần thiếp không muốn bị thế nhân mắng là yêu phi hại nước, hoàng thượng mau dậy phê duyệt tấu chương đi.”

Y mỉm cười ngồi dậy, lập tức có hoạn quan tiến lên hầu hạ y mang giày. Y nắm tay nàng, bảo: “Ở trong này một mình nàng lại thấy chán, ra kia đọc tấu chương với trẫm đi.”

Hai người cùng sang điện bên kia. Gần đây họ thường như thế, nàng bầu bạn với y, sang đây là ở cả buổi chiều.

Lúc y phê duyệt tấu chương, khi thì nàng mài mực, khi thì đọc cho y nghe. Dần dần, nàng cảm nhận được y không còn đề phòng nàng như trước nữa.

Nàng đã đọc hai ba bản tấu chương liên quan đến bí mật quân cơ và một bản tấu chương Đàm Tây Vương tiến cử quan viên vào Binh Bộ. Những điều này tạm thời không liên quan đến nàng, có điều biết chút ít vẫn hơn là không biết, ngày nào đó nàng nuôi dưỡng Ninh Nguyên, những cái này sẽ có tác dụng.

Chiều nay không có tấu chương nào khẩn cấp nên y mang những tấu chương vấn an của các địa phương ra phê duyệt một lượt. Đa số phê một chữ “đã duyệt” là được, còn nếu của các trọng thần tấu lên thì sẽ phê vài câu thăm hỏi tỏ vẻ quan tâm, nói chung toàn là những việc vặt vãnh.

Chỉ thế thôi mà cũng kéo dài đến giờ dùng bữa tối. Trên bàn có món canh gà nấu vị rất thanh. Ngày hè Hạ Vân Tự thường không thèm ăn cho lắm, chỉ thích những món canh thế này nên bèn nhằm vào món canh ấy, ăn hai ba chén.

Lúc dọn thức ăn xuống, y trêu nàng không biết hưởng thụ, cả bữa cơm ngon trước mặt mà chỉ ăn canh thôi. Nàng lườm y không nói tiếng nào. Trong lúc đang liếc mắt đưa tình, Phàn Ưng Đức bước nhanh vào, khom người bẩm báo: “Hoàng thượng.”

Hạ Huyền Thời nhìn sang, Phàn Ưng Đức nói: “Cái thai của Linh thải nữ dường như không ổn, Thuận Phi nương nương đã truyền thái y rồi nhưng muốn yên tâm nên vẫn sai người đến báo.”

Hạ Vân Tự không nói gì, chỉ im lặng đợi phản ứng của y.

Thật ra chuyện của Linh thải nữ dạo gần đây đã không được bẩm báo đến chỗ y nữa rồi, hễ những chuyện Thuận Phi xử lý được thì sẽ không dám quấy rầy y, lần này sai người đến hẳn là có gì không ổn thật.

Khổ là y chẳng có bao nhiêu tình cảm với Linh thải nữ nên nghe thế chỉ đáp lại một câu: “Biết rồi.”

Phàn Ưng Đức không ngu đến nỗi tự nhiên mềm lòng nói giúp cho Linh thải nữ, thấy hoàng đế mất hứng thì khom người lui ra.

Hạ Vân Tự cũng không ở lại lâu, nàng mượn cớ phải may áo mặc mùa thu đông cho Ninh Nguyên nên cáo lui. Oanh Thời đứng đợi ngoài điện vội bước tới đỡ nàng. Đi được vài bước, nàng hỏi thật nhỏ: “Chuyện Linh thải nữ là thế nào?”

“Hình như cũng không có gì, nói là bị động thai.” Oanh Thời khẽ cau mày, nghĩ ngợi rồi nói: “Với nàng ta đây là chuyện bình thường mà. Nô tỳ nghe nói cái thai của nàng ta vẫn luôn không ổn, bây giờ lớn tháng lại gặp trời nóng, cứ hai ba ngày lại mời thái y đến bắt mạch châm cứu.”

Tuy nói thế nhưng nhìn thần sắc của Oanh Thời, Hạ Vân Tự biết suy nghĩ của nàng ta chắc cũng giống mình. Động thai không có gì lạ, nhưng phái người đến bẩm báo với hoàng đế thì chưa hẳn đã đơn giản như vậy.

Quả nhiên, hôm sau đến vấn an thì thấy mắt Thuận Phi thâm quầng rất rõ, ngay cả son phấn cũng không che được.

Các phi tần quan tâm hỏi han, Thuận Phi cười miễn cưỡng. “Không sao. Hôm qua cái thai của Linh thải nữ không ổn, bản cung trông chừng nàng ấy cả đêm nên thiếu ngủ mà thôi.”

“Nương nương vất vả rồi.” Các phi tần gật đầu, Nghi quý cơ thở dài. “Cái thai này của Linh thải nữ thật cũng là khó, mang thai mà cứ không ngừng giày vò, thảo nào thai không vững.”

Đường Lan Chi nghe thế thì bật cười. “Bị giày vò như vậy chẳng phải nàng ta tự tìm sao? Không lo dưỡng thai mà cứ gây chuyện thị phi khiến Chiêu Phi nương nương và Thuận Phi nương nương đều không được yên ổn, đúng là có tội.”

“Dù gì muội ấy cũng đang mang long thai, Đường mỹ nhân đừng cay nghiệt thế.” Nghi quý cơ hờ hững nhìn nàng ta, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Có điều bây giờ bụng cũng lớn rồi, có bình an hay không cũng chỉ trong giai đoạn quyết định này nữa thôi. Thần thiếp lắm mồm nói một câu, từ giờ Thuận Phi nương nương phải cẩn thân hơn mới được, dù gì trong cung nhiều người, lắm thị phi… Nếu đến lúc đó có ai nảy sinh ý đồ gì thì mạng của Linh thải nữ là chuyện nhỏ nhưng tính mạng của đứa bé và tương lai của nương nương là chuyện lớn.”

Cả hậu cung đều biết nàng ta là người của Chiêu Phi, những lời này nghe có vẻ như là đang khuyên nhủ nhưng thực tế là có ý đang đợi Thuận Phi gặp xui xẻo trong đó.

Mọi người không ai dám nói gì, Thuận Phi đanh mặt, bưng chén trà lên hớp một ngụm. “Bản cung tự có cách.” Nói xong thì dặn dò mọi người. “Đã nói đến nước này thì bản cung cũng cảnh cáo trước, nếu trong các người ai có tính toán gì thì tốt nhất là dừng lại cho bản cung. Bản cung phụng chỉ chăm sóc cái thai của Linh thải nữ, chắc chắn sẽ không để nàng ta xảy ra chuyện gì. Từ nay, những người ra vào chỗ bản cung, ngoại trừ Linh thải nữ, còn lại phải bị soát người. Nếu ai đó mượn tay cung nhân mang thứ gì đó bất lợi cho long thai vào mà bị ma ma lục soát được thì đừng trách bản cung không nương tay.”

Những lời này rất thẳng thắn, dứt khoát, không chừa chút mặt mũi.

Các phi tần vội vàng ra khỏi chỗ, hành lễ rất cung kính. “Thần thiếp ghi nhớ.”

Những lời cảnh cáo này khiến không khí trở nên nặng nề, đến khi cáo lui ra khỏi điện, Hạ Vân Tự nghe có phi tần thở dài. “Đúng là thời thế thay đổi. Thần thiếp tiến cung ba năm, hai năm đầu chẳng thấy Thuận Phi nương nương đâu, không ngờ hôm nay lại có quyền lực đến vậy.”

Đang trò chuyện với nàng ta chính là Nghi quý cơ, nghe thế thì cười cười, sau đó ngẩng đầu thấy Hạ Vân Tự cũng đi ra thì lắc đầu cười xùy. “Đúng vậy, ai mà ngờ được chứ? Cũng nhờ Yểu muội muội của chúng ta đấy thôi.”

Người lúc nãy nói chuyện bỗng quay người lại, nhất thời lúng túng. “Nương tử vạn an.”

Hạ Vân Tự không để ý đến nàng ta mà nhìn chằm chằm vào Nghi quý cơ. “Hoàng thượng coi trọng Thuận Phi nương nương thì liên quan gì đến thần thiếp? Xin quý cơ nương nương nói rõ cho.”

Nghi quý cơ cười khẽ mà không trả lời. Hạ Vân Tự không muốn dây dưa với nàng ta nên vịn tay Oanh Thời, ngồi lên kiệu, đi thẳng về Ngọc Trúc Hiên.

Trên kiệu, chống tay lên má, Hạ Vân Tự trầm ngâm không nói.

Gần đây, nàng luôn cảm thấy Nghi quý cơ hơi là lạ, nhưng lại không thể nói rõ được.

Cố tình nói ra những lời đó, có lẽ nàng ta thích hơn thua, nói cho sướng miệng?

Chuyện này thật ra cũng không thể nói lên điều gì. Bản tính nàng ta cũng không phải người trầm tĩnh, chín chắn, lúc Chiêu Phi vừa gặp khốn khó thì khép nép được vài ngày, bây giờ trở lại như trước cũng không có gì lạ. Nhưng trực giác luôn khiến nàng cảm thấy có gì không ổn lắm.

Nhất thời có trăm ngàn suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng, nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ thì lại không bắt được manh mối.

——

Sau Thư Hà Trai của Thuận Phi, Thải Linh ngồi rũ rượi trên giường, hai mắt vô hồn, cả người không có sinh khí.

Có tiếng mở cửa vang lên, nàng ta vô thức ngước mắt lên, sau đó hai mắt sáng ngời, lập tức ôm bụng đứng dậy.

“Cô cứ nằm xuống đi!” Người tới ăn mặc như cung nữ nhưng chất liệu quần áo lại rất tốt, không kém gì cung tần đang có mang như Thải Linh.

Thải Linh lập tức níu lấy cánh tay nàng ta. “Quý cơ nương nương… Quý cơ nương nương nói thế nào?” Níu rất chặt, như đang níu lấy chiếc phao cứu mạng của mình vậy.

“Haiz, quý cơ nương nương đúng là người lương thiện.” Cung nữ kia khẽ thở dài. “Nương nương thấy thương cho cô, cũng muốn giúp cô, nhưng phải xem cô có đủ quyết tâm để mạo hiểm không thôi.”

“Tôi đồng ý!” Thải Linh gần như hét lên, giải phóng cảm xúc bị kìm nén.

Chưa nói xong, nước mắt của nàng ta đã tuôn trào, chảy dài theo hai gò má nhợt nhạt, nhỏ tí tách xuống hoa văn chìm trên chiếc chăn. “Sơn Trà tỷ tỷ, xin tỷ nhắn lại với nương nương giúp muội. Muội không muốn phải chịu đựng những ngày tháng bị chà đạp này thêm một ngày nào nữa… Hoàn toàn không có ai coi muội là người. Xin quý cơ nương nương che chở muội, xin quý cơ nương nương che chở muội!”

“Được rồi được rồi!” Sơn Trà cười hiền lành, vỗ về tay Thải Linh. “Ta sẽ nhắn lại giúp cô. Cô cứ yên tâm dưỡng thai, đây mới là chuyện quan trọng nhất, nếu không long thai có chuyện gì, nương nương muốn gúp cô cũng không giúp nổi.”