Một người một gấu đối diện nhau, trong khoảnh khắc ấy, không bên nào nhúc nhích.

Mãi đến khi trong căn phòng kế bên có tiếng cung nữ hét thất thanh.

“Grừ…” Con gấu giận dữ rống lên, nhảy phắt qua như bị thứ gì kích thích đến. Trong tiếng kêu hét hỗn loạn, cửa căn phòng bên cạnh kêu rầm một tiếng, sau đó chỉ còn nghe tiếng vải vóc bị xé rách.

Hạ Vân Tự vô thức nhắm mắt lại, thầm cầu mong người đã kịp chạy ra ngoài, con gấu chỉ xé được vạt áo nhưng trong đầu lại không ngừng tưởng tượng ra cảnh người bị nó xé tan nát.

Giống như nửa cánh tay rớt xuống suối khi nãy vậy, máu me đầm đìa.

Hình ảnh trong đầu còn chưa kịp nhạt đi thì con gấu đã quay trở lại, tiến vào tầm mắt nàng lần nữa.

Trái tim nàng lại thót lên lần nữa, và đồng thời lúc này con gấu cũng quay đầu lại.

Lần này, khoảng cách còn gần hơn lúc nãy, mắt con gấu toát ra vẻ hung tàn đến lạnh người: Nó đã nhìn thấy nàng.

Cánh cửa đằng sau lưng bất thình lình bị đập thình thình khiến nàng càng thêm cứng người.

May mà bên ngoài vang lên tiếng nói: “Nương nương? nương nương?” Là giọng của Oanh Thời, gấp đến nỗi muốn khóc.

Chỉ cách vài bước mà thôi, then cài cũng ở đó nhưng Hạ Vân Tự không dám nhúc nhích một bước, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào con gấu.

Trước kia nàng đã từng nghe nói khi đối mặt với thiên địch, động vật sẽ toát ra vẻ sợ hãi. Sự sợ hãi ấy trong phút chốc sẽ phân ra bên nào mạnh bên nào yếu, khiến bên mạnh sẽ không do dự gì mà nhào tới cắn xé ngay. Nhưng nếu không có nỗi sợ hãi này, vậy chứng tỏ hai bên ngang sức nhau, phía bên kia phải dè chừng ít nhiều.

Vì thế nàng cố tỏ ra mạnh mẽ, ánh mắt toát lên vẻ hung dữ, nhìn thẳng vào con gấu.

Con gấu lững thững nhích tới trước, dáng vẻ dữ tợn, hơi thở cũng toát ra vẻ nguy hiểm nhưng vẫn có chút dè dặt.

Hạ Vân Tự cũng nhúc nhích người, vịn lấy tay vịn đứng dậy, cảm thấy chân đang run lên.

Đưa mắt liếc nhìn, nàng thoáng nhích sang bên cạnh nửa bước, đưa tay nắm lấy con dao nhỏ dùng để gọt hoa quả. Con dao này nhỏ đến nỗi có lẽ da gấu cùng không xuyên qua được nhưng lúc này lại có thể cho nàng chút yên tam, dù gì có còn hơn không.

Con gấu lại bước tới vài bước.

Tiếng động bên ngoài cũng ồn ào hơn. Hạ Vân Tự nghe thấy tiếng khóc lóc gần như tuyệt vọng của Oanh Thời. “Nương nương không có động tĩnh gì…”

Có hoạn quan hét lên: “Mau phá cửa!”

Nàng thầm thở phào, nghĩ phá cửa ra là tốt rồi. Nhưng ngay khi tiếng phá cửa vang lên, con gấu như bị chấn kinh, thu cứng người lại rồi gầm lên vào nhào về phía nàng.

“Grừ!” Tiếng gầm vang dội cùng tiếng gió cuộn tới, chấn động đến cả cây cối bên ngoài cũng rung lên.

“Á!” Hạ Vân Tự hoảng hốt né tránh, đẩy ghế qua cố gắng ngăn cản con gấu.

“Rắc!” Chiếc ghế gỗ lim thượng hạng vỡ tàn tành dưới móng vuốt của con gấu.

“Rầm!” Tiếng phá cửa lại vang lên.

Cửa phòng có dấu hiệu lỏng ra, Hạ Vân Tự ngơ ngác nhìn nhưng rồi cơn tuyệt vọng lập tức dâng trào.

Lúc nãy trong lúc né tránh, nàng ngày càng cách xa cửa mà lại gần con gấu hơn.

Có lẽ là không thể ra được nữa.

Không ngờ tính toán tỉ mỉ bao năm nay, cuối cùng lại chết trong tay một con gấu như vậy.

Con gấu lại lững thững bước tới. Tiếng hét buột miệng thốt ra khi nãy của nàng đã khiến nó phát hiện ưu thế của mình nên lần này đến gần mà không chút do dự.

Hạ Vân Tự từng bước thối lui, trong lòng thầm biết sự giằng co vô ích này sẽ không thể kéo dài bao lâu nũa.

Nàng lui lại được vài bước là đến khoảng sân nối thẳng với suối nước nóng. Căn phòng này không có vách sau, nối thẳng với khoảng sân kia nhưng cao hơn vài bậc. Bên cạnh có bậc thềm để lên xuống nhưng nàng không ở phía đó, lùi thêm vài bước nữa là đến mép, rơi xuống đó cũng phải cao hai ba thước.

Nàng đang mang thai, chắc chắn không thể nào chịu nổi cú rơi ấy, e là ngay tiếp theo sẽ phải làm mồi trong miệng gấu mất.

Thoắt cái, nàng đã bị ép lui đến mép sàn, chân lập tức khựng lại.

Con gấu ngựa cũng dừng lại, nhìn nàng thở hồng hộc, dường như đang phán đoán tình hình.

Không mất nhiều thời gian, nó hung hãn phóng tới, lao về phía nàng.

Hạ Vân Tự nhắm mắt lại, ngả người ra sau. Nhưng bên tai nàng đột nhiên nghe có tiếng gió xẹt qua, một lực nào đó kéo nàng tới và đẩy sang một bên. Nàng kinh ngạc mở mắt ra, chỉ thấy một bóng người đang rút kiếm xông tới.

Con gấu ngựa cũng phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu né tránh nhưng lại bị một mũi tên xẹt qua mặt. Nó rống lên và vội vã thối lui.

Từ Minh Nghĩa ổn định thân mình, giương kiếm chỉa vào con gấu ngựa, chân từ từ lui đến bên cạnh Hạ Vân Tự.

Hắn không dám mất tập trung, một mực nhìn thẳng vào con gấu ngựa, chỉ đưa tay về phía nàng.

Hạ Vân Tự ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc này nàng không biết gọi là gì. Rõ ràng vẫn còn trong cơn nguy hiểm nhưng lúc này lại lâng lâng như đi trên mây, ngay cả cảm giác khó chịu trong bụng cũng giảm đi nhiều, nàng cảm thấy mọi thứ xung quanh tươi sáng hơn.

Bộ giáp bạc của hắn dường như là thứ sáng chói nhất so với xung quanh, thu hút mọi sự chú ý của nàng.

Nhưng nàng không để mình sa vào cảm giác ngẩn ngơ ấy quá lâu mà lập tức giơ tay ra, mượn lực của y để đứng dậy.

Con gấu ngựa lại thở hồng hộc. Đám lông trên má nó bê bết lại với nhau vì máu trên vết thương chảy ra, trông càng thêm hung hãn.

Chân nó đạp đạp đất, chuẩn bị tập kích thêm lần nữa.

Từ Minh Nghĩa hỏi khẽ: “Còn chạy được không?”

Nàng đang đưa mắt quan sát xung quanh, nghe thế thì hơi ngẩn ra rồi đáp: “Đợi tí đã.”

Từ Minh Nghĩa nhíu mày, ngay cả ánh mắt nãy giờ luôn nhìn chằm chằm vào con gấu cũng khẽ đảo qua một chút, liếc nàng một cái.

Hạ Vân Tự giơ chân ra, gạt chiếc áo ngủ rơi xuống đất vì cơn hỗn loạn khi nãy lại, nhặt lên. Dưới ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của hắn, nàng vén tay áo lên, dùng con dao cắt một nhát, máu tươi lập tức tuôn trào xối xả.

“Làm gì vậy!” Từ Minh Nghĩa quát lên, đồng thời con gấu cũng nhào tới lần nữa. Hạ Vân Tự vội vàng dùng chiếc áo lau máu trên tay rồi ném về phía nó.

“Chạy!” Nàng kéo lấy Từ Minh Nghĩa. hắn phản ứng rất nhanh, ôm nàng nhảy xuống sân, chạy vào trong rừng trúc.

Lướt qua đầu vài y, nàng nhìn thấy mùi máu tươi ập vào mặt tạm thời đã ngăn được bước chân con gấu ngựa, chiếc áo lập tức bị xét tan tành.

Từ Minh Nghĩa đi theo con đường mòn nhỏ mà gấu ngựa đã tạo ra khi nãy. Đường này khó đi nhưng hắn không dám dừng lại dù chỉ một giây.

Ngựa đã dừng ở đầu còn đường nhỏ này. Hắn đỡ nàng lên ngựa rồi cũng nhảy lên theo. Vừa lúc đó thì thấy con gấu ngữa đã đuổi theo đến nơi, đám trúc bị gãy tạo thành tiếng lạo xạo giòn giã.

Hắn vội vàng vung roi lên, con tuấn mã phi như bay, nhất thời cũng không có thời gian để chọn đường, chỉ nhằm hướng đông, nơi cây cối um tùm, dễ dàng ẩn nấp để đi.

Ngựa phi xóc nảy làm Hạ Vân Tự thấy dạ dày cuộn lại nhưng không dám phát ra một tiếng, mãi đến khi y ghìm ngựa trước một hang núi.

Hắn quay đầu lại nhìn, xác định con gấu ngựa kia không đuổi theo nữa mới nhìn về phía nàng.

Bốn mắt chạm vào nhau, nàng khẽ cụp mi xuống.

Không biết sao y bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu nàng nên nhìn chằm chằm không chút e dè. “Tứ tiểu thư vẫn ổn chứ?”

Nàng ngước mắt lên, giọng rất lãnh đạm. “Đa tạ tướng quân.”

Hắn bật cười, dường như đã lường trước được là nàng sẽ phản ứng như thế nên lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ rồi nhìn cái hang. “Nơi này nhìn có vẻ khá an toàn, cô vào nghỉ chút đi, ta về hành cung báo tin.”

Hạ Vân Tự nhìn theo mắt hắn, nhòm về phía cái hang đen sì sì dù giữa ban ngày nắng chói chang, mặt lập tức sựng lại.

Sau đó liền nghe hắn cười cợt bảo: “Hoặc là ở đây đợi có người đến tìm cũng được, mất công cô sợ hãi.” Tiếng cười rõ ràng mang theo vẻ đắc ý vì dọa được nàng.

Nàng không khỏi lườm hắn một cái, im lặng chống tay định leo xuống ngựa. Hắn cũng không lên tiếng, nhảy xuống trước rồi đưa tay đỡ nàng.

Vào trong hang, hắn chọn một nơi bằng phẳng sạch sẽ đỡ nàng ngồi xuống, nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng, vẻ mặt hơi rối rắm. “Thế nào rồi?”

Sắc mặt Hạ Vân Tự xanh mét nhưng sức lực thì khá tốt. “Vẫn ổn.”

Dừng một chút, nàng lại nói: “Hơn năm tháng, thai đã vững rồi. Cái thai của ta vẫn luôn rất ổn.”

Tuy hiện nay nàng hơi khó chịu nhưng không phải không chịu nổi. Hơn nữa dù không chịu nổi thì cũng không còn cách nào khác. Bảo mình nàng ở nơi núi rừng hoang vu này, để Từ Minh Nghĩa về báo tin, nàng chắc chắn không dám.

Cái khác không tính, nói không chừng con gấu ngựa kia vẫn còn lần quẩn đâu đó kiếm mồi. Lỡ như nó tìm đến lúc không có Từ Minh Nghĩa thì nàng và đứa trẻ chắc sẽ thành bữa ăn cho nó mất.

Vì thế nàng nhìn hắn với vẻ không cam tâm. “Đừng đi. Dù có muốn đi báo tin thì đợi tí nữa hãy tính.”

Hắn bật cười. Tia nắng từ bên ngoài chiếu vào sau lưng hắn khiến nụ cười của hắn trở nên rạng rỡ. “Yên tâm, ta sẽ không bỏ cô lại.”

Nghĩ ngợi một chút, hắn nói tiếp. “Cô nghỉ ngơi chút đi đã nhé?”

Nàng gật đầu. Tuy không phải quá khó chịu nhưng sức lực gần như đã cạn kiệt, nghe hắn hỏi như vậy thì cảm giác mệt mỏi lập tức dâng lên, nàng không màng đến việc có thoải mái hay không nữa mà nằm luôn xuống đất, mắt không gượng được cũng sụp xuống.

“Chẳng giống một Quý Phi chút nào cả.” Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy tiếng cười chế nhạo của hắn. Sau đó đầu nàng bị nhấc lên, có thứ gì đó mềm mại được chêm vào khiến nàng thoải mái hơn.

Vì thế trong giấc ngủ thiêm thiếp, nàng nhớ ra ngày xưa hắn cũng từng nói như vậy.

Đó là lần đầu tiên hắn thấy nàng thà bò lên cây cũng không chịu ngoan ngoãn xuống viết bài. Đầu tiên hắn cũng khuyên bảo, khuyên không được thì tức giận hét lên với nàng. “Cô chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào cả!”

Sau đó hắn tức tối bỏ đi. Khi nàng leo xuống, về phòng thì phát hiện ra hắn đã giúp nàng chép bài từ khi nào.

Giấc ngủ lấy lại sức này bất giác kéo thật dài, khi Hạ Vân Tự mở mắt ra thì trời đã tối rồi.

Những ngôi sao lấp lánh tô điểm bầu trời đêm. Từ Minh Nghĩa ngồi dưới bầu trời ấy, trước mặt là dống lửa, mùi thịt nướng lan tỏa khắp nơi.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Vân Tự ngắm hắn một lúc rồi mới ngồi dậy, khi ấy mới nhìn thấy thứ mình đang gối chính là áo choàng của hắn.

Nàng nhặt chiếc áo lên, phủi bớt bụi đất rồi đi đến trước mặt trả lại cho hắn. “Cảm ơn…”

Hắn đưa mắt nhìn, khi thấy thần sắc nàng tốt hơn thì mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhận lấy áo choàng, khoác lên bộ giáp rồi lấy một que thịt từ trên đống lửa xuống. “Ăn chút gì nhé?”

Trên đống lửa có hai que thịt, một que xiên hai con gà rừng nhưng không có chân, xiên mà hắn đưa cho nàng là bốn cái đùi còn lại.

Hạ Vân Tự khẽ mím môi. “Ta có thai, thái y không cho ăn linh tinh. Đợi lát nữa về hành cung rồi tính.”

Hắn không nói gì nhưng cũng không động đến bốn cái đùi kia mà gác nó trở lại, còn mình thì lấy xiên còn lại xuống ăn.

Con gà này chắc cũng chẳng có mùi vị gì ngon nhưng bị nướng giòn rụm, thơm phức nên cũng kích thích người ta muốn ăn.

Hạ Vân Tự im lặng ngồi xuống bên cạnh, duy trì dáng vẻ cao quý kiêu hãnh. Nhưng cái bụng lại không chịu phối hợp với nàng, không lâu sau nó lại sôi lên ùng ục như thể đang đòi ăn vậy.

“…” Lúc đầu nàng còn có thể giả vờ không để ý đến, nhưng hắn lại không cho nàng chút thể diện nàng.

Mỗi khi bụng nàng sôi lên, hắn lại cười khẽ một tiếng.

Hắn cười không lớn không nhỏ, cũng không nói gì, nhưng vẻ trêu tức thì thấy rất rõ.

Nàng không chịu được vẻ cười cợt của hắn nên tức tối đứng dậy đi vào trong hang.

Tiếng cười của hắn lập tức trở nên giòn giã hơn, còn sang sảng gọi: “Tứ tiểu thư không ăn thật à?”

Nàng nghe thấy lại càng tức giận hơn. “Không ăn.”

Hắn lại cười bảo: “Vậy ta ăn hết nhé.”

Vừa nói xong, từ trong hang tối om, một vật gì đó văng ra, bay thẳng tới chỗ hắn.

Hắn quay đầu né tránh, vật đó rơi xuống đất. Nhìn kỹ lại thì thấy đó là một chiếc giày của nàng.