Hoàng cung rộng lớn bỗng chốc trở nên chấn động, các phi tần không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ láng máng nghe được hình như lục hoàng có chuyện.

Sau đó nghe nói hoàng đế lập tức gác chuyện chính sự lại, chạy vội đến Vĩnh Tín Cung. Cấm Vệ Quân cũng kéo đến, bao vây Diên Phương Điện chặt đến độ một con ruồi cũng không lọt vào được.

Xem ra chuyện này là thật. Cả hậu cung đều biết tuy Thần Phi là sủng phi nhưng hoàng đế quanh năm chuyên cần việc triều chính, dù là sủng phi cũng khó có thể khiến y gạt chính sự sang một bên.

Nhất thời cả hậu cung đều muốn thăm dò xem rốt cuộc thế nào nhưng ngặt nỗi Cấm Vệ Quân phụng chỉ ngăn cản, không ai được phép vào trong.

Không vào được Diên Phương Điện, có người bèn để mắt đến những cung tần ở chung trong Vĩnh Tín Cung. Lâm kinh nga có thai, không ai dám kinh động đến nên chỗ của Hàm Ngọc liền trở nên tấp nập.

Cung nữ bên cạnh Hàm Ngọc vào nhà bẩm báo: “Diên Phương Điện xảy ra chuyện mà cả hậu cung ai cũng muốn hỏi người là thế nào chứ.”

Hàm Ngọc làm sao biết có chuyện gì được. Đang lo lắng thế này lại càng cảm thấy phiền lòng hơn, nghe cung nữ nói vậy bèn nhíu mày bảo: “Cứ đóng cửa lại, chúng ta cũng không tiếp khách.”

Trong Diên Phương Điện, Ninh Nguyên cũng nhanh chóng trở về. Tuy là người hiểu rất rõ sự kiện này nhưng vì chuyện quá trọng đại nên trên đường đi thằng bé cũng không khỏi cảm thấy hồi hộp, vào điện thấy di mẫu nước mắt giàn giụa nhưng lục đệ vẫn nằm ngủ ngon lành trong lòng mẫu thân, sắc mặt không giống bị trúng độc thì nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Bước tới vài bước, Ninh Nguyên nghiêm trang hành lễ. “Phụ hoàng, di mẫu.”

Hoàng đế ngước mắt nhìn nó, khẽ gật đầu.

Mấy canh giờ trước, trong Tử Thần Điện, nó đã kể hết đầu đuôi câu chuyện, báo với phụ hoàng có người xúi giục mình hạ độc hại lục đệ, vả lại còn xúc giục đã lâu.

Phụ hoàng giật mình chấn kinh. “Con nói gì?”

Ninh Nguyên chắp tay, nói: “Nhi thần đã dây dưa với hắn khá lâu nhưng người này lòng dạ hiểm độc, nhi thần sợ cứ kéo dài thì hắn sẽ tìm cách khác ra tay với lục đệ và nhi thần nên mới bẩm với phụ hoàng.”

Hoàng đế hỏi nó: “Là ai?”

Ninh Nguyên cụp mắt, không nhắc đến Trương Xương, chỉ nói là một cung nhân. Bởi vì trong ván cờ này, Trương Xương chỉ là một con tốt, không đáng để phụ hoàng phân tâm. Nó nói “cung nhân ở bên cạnh xúi giục” sẽ khiến phụ hoàng cảm thấy có rất nhiều người tác động bên tai nó, nghe sẽ càng nghiêm trọng hơn việc một người xúi giục nhiều.

Sau đó nó lại nói: “Nhưng cung nhân làm sao lại hận lục đệ đến vậy. Nhi thần nghĩ sau lưng chắc chắn còn có người khác.”

Hoàng đế trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Con cảm thấy là ai?”

Ninh Nguyên lắc đầu. “Nhi thần không biết.”

Dừng lại một chút, nó cố kiềm chế cảm giác căng thẳng đang dâng trào trong lòng, nói tiếp: “Nhi thần muốn xin phụ hoàng cùng nhi thần diễn một tuồng kịch, thăm dò xem người kia là ai.”

Hoàng đế nhíu mày. “Kịch gì?”

Vì thế bèn có màn kịch này.

Mùa đông, trẻ con rất dễ sinh bệnh, trẻ sơ sinh lại càng yếu ớt, có khi bị bệnh vặt thôi là đã mất mạng. Vì thế vào mùa này, mỗi ngày đều có thái ý đến khám cho các hoàng tử công chúa, đề phòng có bất trắc.

Phụ hoàng bèn ra lệnh cho thái y lúc đến khám cho lục đệ thì châm cho nó một kim, như thế sẽ không để lại hậu quả gì nghiêm trọng, ngay cả máu cũng không chảy một giọt, chỉ khiến cho lục đệ ngủ một lát.

Sau đó thái y lại đi bẩm báo với di mẫu là dường như lục hoàng tử không ổn lắm, giống như là trúng độc.

Di mẫu chỉ có một đứa con trai duy nhất, đương nhiên là vô cùng đau đớn, tiếng khóc vang dậy cả Diên Phương Điện.

Nhưng thật ra di mẫu đã biết trước hết tất cả.

Di mẫu bảo nó cứ yên tâm mà làm, nói rằng chuyện này đối với thái y mà nói là rất dễ dàng, đôi khi trẻ con khóc quấy khó ngủ thì thầy thuốc dùng cách châm cứu này để giúp chúng ngủ ngon, nó không cần lo lắng cho Ninh Nghi.

Nó cũng biết không cần lo lắng cho Ninh Nghi vì bất luận phụ hoàng, di mẫu hay thái y cũng đều sẽ không dùng lục đệ để đánh đổi người chủ mưu kia, bất luận kẻ đó là ai thì đều không đáng.

Nhưng nó lo lắng cho di mẫu.

Phụ hoàng thừa sủng ái nhưng lại thiếu tin tưởng di mẫu. Nó sợ chuyện này sẽ khiến sự thiếu tin tưởng kia ngày càng tăng lên.

Vì thế sau khi nói rõ dự tính của mình, nó tỏ vẻ do dự nói: “Chuyện này… phụ hoàng có thể giấu di mẫu trước không?”

Phụ hoàng dò xét nó một lát, giọng có vẻ bất ngờ. “Di mẫu của con không biết à?”

Ninh Nguyên khẽ cau mày, vừa cân nhắc vừa từ tốn nói: “Nhi thần cảm thấy trong chuyện này, sự an toàn của lục đệ là quan trọng nhất nên cần phải lôi kẻ chủ mưu ra ngoài ánh sáng, vì vậy phải diễn thật đạt. Mà muốn diễn thật đạt thì phản ứng của di mẫu là rất quan trọng, nếu di mẫu biết trước thì sẽ không đủ lo lắng, một khi để người đó biết được thì sẽ lộ tẩy ngay.”

Nó không hề lo sợ phụ hoàng sẽ cảm thấy mình nhẫn tâm vì đã mang người chăm sóc mình hàng ngày ra tính kế, bởi vì sự tính toán này cuối cùng là để bảo vệ tính mạng của lục đệ.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, đạo lý này phụ hoàng nhất định sẽ hiểu.

Quả nhiên, lúc ngước mắt lên, nó nhìn thấy trên mặt phụ hoàng toát ra vẻ vui mừng. “Suy nghĩ sâu sắc lại biết lo cho đại cục, không uổng đọc sách lâu nay.”

Còn di mẫu đương nhiên sẽ giúp nó đóng đạt màn kịch này.

Lúc này, từng tiếng thút thít giống như từng chiếc kim đâm vào lòng người, ngay cả Ninh Nguyên nghe mà cũng xót xa.

“Đây là loại độc gì chứ?” Ánh mắt Hạ Vân Tự tập trung vào gương mặt non nớt của đứa con thơ, thần sắc đờ đẫn, sự sợ hãi và bất lực ngày càng rõ ràng. “Thái y nói không tra ra được… Sao lại không tra ra được! Đang yên đang lành, sao lại trúng độc một cách thần không biết quỷ không hay như thế…”

Hoàng đế đưa mắt nhìn đại hoàng tử, muốn an ủi nàng nhưng ngại có con trai ở đây nên không thể không kìm lại.

Nhưng nàng thật sự khiến người ta đau lòng. Những tiếng khóc thút thít kia như những cọng lông tơ cứ nhẹ nhàng phất qua trái tim y, khiến y cảm thấy áy náy, rất có lỗi với nàng.

Hai cha con họ đang cùng nhau lừa nàng.

Cuộc đời y đã từng tính kế rất nhiều người nhưng ý nghĩ bất thình lình nảy ra này khiến y tự dưng cảm thấy chột dạ.

Cuối cùng y cũng mềm lòng, đưa tay ra ôm nàng một cái. “A Tự, đừng đau lòng quá, nàng nghe trẫm nói dã.” Nói xong bèn đưa mắt ra hiệu cho Ninh Nguyên lui ra, cung nhân cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ còn y ôm lấy nàng, nhẹ nhàng kể cho nàng nghe sự thật.

Hạ Vân Tự nước mắt rưng rưng tựa vào lòng hoàng đế. Khẽ chớp mắt một cái, một giọt lệ đã rơi xuống mua bàn tay y.

“Đừng khóc nữa.” Y đưa tay lau nước mắt cho nàng, mệt mỏi thở dài: “Trẫm không cố tình gạt nàng.”

Nàng ngước mắt lên, không hề có ý trách móc, chỉ tràn đầy ngạc nhiên. “Cho nên… Ninh Nghi không sao?”

Y gật đầu: “Ninh Nghi không sao. Ngủ một giấc lát sẽ tỉnh thôi. Nàng đừng lo lắng.”

Nụ cười thoắt cái dâng tràn trong mắt, rất chân thành, ngọt ngào động lòng người. Nhưng cũng chính vì sự chân thành này mà khiến lòng y càng thêm chua xót.

Sau đó, nàng lại nhìn đứa bé trong lòng mình, khẽ lẩm bẩm nhiều lần. “Không sao là tốt. Không sao là tốt. Hai đứa bé đều phải bình an… không đứa nào được xảy ra chuyện.”

Dáng vẻ này vô cùng dịu dàng. Nàng đã sống với y nhiều năm, đã dần dần thăm dò được phải làm thế nào để khiến y yêu thích.

Mang vẻ dịu dàng này xen lẫn vào sự áy náy của y hiện nay, có lẽ sẽ khiến y khắc sâu hơn.

Y sẽ khắc ghi rằng y đã từng cùng con trai diễn kịch lừa gạt nàng, làm nàng đau khổ đến nhường này.

Mà bất luận là nàng hay là con trai y, cả đời này họ cũng sẽ không nói với y rằng màn kịch này thật ra là ai diễn cho ai xem.

——

Ngoài điện, Ninh Nguyên đứng dưới mái hiên, im lặng thật lâu.

Trương Xương đứng cách đó vài bước, tuy không tiến tới nói chuyện nhưng thằng bé biết hắn đang lặng lẽ quan sát phản ứng của nó.

Sự im lặng này là một “phản ứng thích hợp”, có chút bất an nhưng không mất chừng mực, có thể khiến Trương Xương yên lòng.

Mà nó cũng âm thầm sốt ruột. Nó mong kẻ đằng sau sẽ lộ mặt, bất luận là Đức Phi hay Yến Phi cũng được.

Đã đi đến nước này mà vẫn không thể dụ được kẻ đó ra thì đúng là uổng công sức. Nó, di mẫu, lục đệ sau này đều sẽ càng nguy hiểm.

Hơn nữa phụ hoàng cũng sẽ có nghi ngại. Người đồng ý diễn màn kịch của nó chẳng qua là vì cả hậu cung này là của phụ hoàng, người cảm thấy để nó thử một chút cũng không sao.

Nó nhận thấy được vẻ thờ ơ không mấy quan tâm trong mắt phụ hoàng.

Gió nổi lên. Cơn gió rét buốt giữa thời khắc đông xuân giao nhau lùa qua những con đường, tạo thành những tiếng rít nghe như tiếng nức nở, khiến lòng người cảm thấy nơm nớp lo lắng trong cơn yên tĩnh này.

Có tiếng bước chân giẫm lên tiếng gió rít gào này, bước chân rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến sống lưng người ta cứng đờ.

Ninh Nguyên bất giác dỏng tai lắng nghe, vừa chờ đợi vừa nhớ lại từng câu từng chữ trong Tử Thần Điện sáng nay giống như bị ma nhập vây.

Phụ hoàng nói: “Di mẫu của con là Thần Phi, chức cao quyền trọng, Diên Phương Điện xảy ra biến cố chắc chắn sẽ khiến cả hậu cung chú ý, người vội vàng nhảy ra chưa chắc đã là kẻ chủ mưu sau cùng.”

Tiếng bước chân đến gần, đến gần lắm rồi.

Không lâu sau, màu y phục của hoạn quan cấp cao ánh vào mắt, Ninh Nguyên chấn động, run rẩy ngước mắt lên, ngay sau đó lập tức thả lỏng.

Hoạn quan kia chắp tay nói với người của hoàng đế đế vừa bước lên ngăn cản: “Hai vị, Hiền Phi nương nương rất lo lắng nên sai tại hạ đến thăm hỏi xem Thần Phi nương nương thế nào rồi?”

Nói xong hắn ngước mắt lên, nhìn thấy Ninh Nguyên. Ninh Nguyên nhìn hắn, bước tới chắp tay trả lời. “Di mẫu nhất thời không tiện gặp khách, xin Hiền mẫu phi không cần lo lắng quá.”

Trong lúc nói câu này, trong đầu nó lại hiện lên những lời nói với phụ hoàng khi sáng.

Nó nói: “Việc cả hậu cung chú ý đến là khó tránh khỏi, nhưng chuyện này xảy ra quá bất ngờ, những người khác hoặc là thật lòng quan tâm, hoặc là tò mò thăm dò nhưng sẽ không trực tiếp thăm dò nhi thần.”

Phụ hoàng nhướng mày. “Trực tiếp thăm dò con?”

Bóng đêm nặng nề, hoạn quan trước mặt nghe nó nói thế thì im lặng, sau đó chắp tay chào: “Vâng. Vậy làm phiền điện hạ báo lại một tiếng là nếu Thần Phi nương nương cần gì thì có thể gọi Khánh Ngọc Cung bất cứ lúc nào.”

Ninh Nguyên gật đầu. “Công công cảm ơn Hiền mẫu phi giúp di mẫu của ta.”

Nói xong người kia bèn cáo lui, sân vườn yên ắng trở lại, dòng hồi tưởng của Ninh Nguyên vẫn không ngừng tiếp tục.

Lúc đó nó hết sức căng thẳng, cân nhắc nhiều lần mới dám nói cho phụ hoàng nghe suy nghĩ của mình. “Vâng. Người này không chỉ muốn mượn tay con hãm hại lục đệ mà còn muốn thu nạp con. Nàng ta đã nhẫn nhịn quá lâu rồi nhưng vẫn không có cơ hội, bây giờ nhìn có hy vọng nên khó tránh khỏi sơ suất.”

Phụ hoàng trầm ngâm dò xét nó một lúc, cuồi cùng gật đầu thật khẽ. “Nói cũng có lý.”

Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, vẫn nhẹ nhàng, vội vàng như lúc nãy, cũng khiến người ta phiền loạn như lúc nãy.

Ninh Nguyên trấn tĩnh lại, nhìn sang thì thấy một hoạn quan cấp cao đang đi vào, lúc bị ngăn lại thì chắp tay báo: “Hai vị, tại hạ là người trong cung của Đức Phi nương nương.”