Lần thứ hai Inuyasha tỉnh lại trong sơn động thì không còn đãi ngộ tốt như lần đầu nữa, không có Sesshoumaru cẩn thận ôm ấp mà được đặt trên giường đá san phẳng bằng móng vuốt, lông đuôi mềm mại của hắn đắp trên người cậu, tuy gia cụ xung quanh chất liệu có hơi kỳ quái nhưng thoạt nhìn cũng không đến nỗi nào.

Inuyasha thức dậy thì trợn mắt ngó lớp đá lởm chởm trên trần hang, nơi đây đều là mùi của anh trai cậu, cũng không biết có phải vì thế mà nơi này đặc biệt sạch sẽ không, ngay cả côn trùng cũng không có. Lão bọ chét Myoga thì sớm chuồn đi đâu mất tiêu rồi.

Cậu lầm bầm nói xấu Sesshoumaru mấy câu, ôm cái đuôi bông mềm của anh trai lăn qua lăn lại một hồi, chợt nhận ra hình như Sesshoumaru cũng không ở đây với cậu, khiến Inuyasha vừa nhẹ nhõm vừa thấp thỏm. Cậu tin Sesshoumaru sẽ không rời đi quá lâu nên rất muốn gọi Myoga đến hỏi xem tình hình bây giờ thế nào rồi.

Cậu vì bảo vệ Sesshoumaru mà trọng thương đi tong mất nửa cái mạng, giờ đây còn có thể an ổn sống sót thì trong lúc mê man đã uống không biết bao nhiêu máu tươi chứa đầy yêu lực của Sesshoumaru nữa.

Rõ ràng là Sesshoumaru cứu cậu, và xem chừng vì chăm sóc cậu mà nán lại hang động này cũng không chỉ mấy ngày. Lần này tỉnh lại, Inuyasha mơ hồ cảm giác mình có thay đổi, chẳng qua lần trước mới tỉnh đầu óc còn choáng váng, lại trải qua dao động cảm xúc thất thường nên quên béng mất. Bây giờ nghĩ lại mới thấy thân thể cậu trong lúc hôn mê đã bất giác biến hóa, trở nên khỏe khoắn nhẹ nhàng hơn so với trước đây.

Quan trọng hơn là, dù kề cận Sesshoumaru cậu cũng không thấy đau nhức khó tả như xưa nữa.

Thể chất thay đổi, Inuyasha có dự cảm mơ hồ rằng từ nay về sau có thể cậu sẽ không bị cơn đau lan tràn từ tận cốt tủy kia tra tấn thêm, cũng sẽ không bị buộc phải đi tìm Sesshoumaru.

Ý thức được chuyện này, cậu lại có điều buồn bực, tựa như tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu bỗng dưng được lấy đi, thoải mái đấy, nhưng cũng cứ trống vắng thế nào.

Cuối cùng cậu không kìm được mà thở dài một tiếng.

Inuyasha lại lần nữa nhắm mắt lại, ép mình thả lỏng để từ từ chìm vào giấc ngủ. Cho tới bây giờ giữa cậu và Sesshoumaru đều chẳng có tình anh em thắm thiết thân mật gì sất, từ khi còn nhỏ cậu đã biết người anh cùng cha khác mẹ này thấy cậu là ngứa mắt, cậu cũng không định làm kẻ nhàm chán đến nỗi nhẫn nhục chịu đựng đi lấy lòng hắn làm gì.

Cái cảm giác mất mát lạ lùng này, có lẽ là do cậu đã cô đơn quá lâu.

Dù thời gian có trôi xa đến mấy cũng không thể làm phai nhạt nỗi thống khổ tuyệt vọng mỗi lần cậu nhớ đến khoảnh khắc những người bạn yêu dấu ra đi. Cậu lớn lên trong cô độc, chỉ dựa vào bản năng mà giãy giụa cầu sinh suốt mấy trăm năm, như con chuột chui rúc dưới mặt đất không thấy được ánh nắng. Nhưng khi cậu đã hiểu được thế nào là quan tâm và yêu thương, cậu lại phải quay về với cuộc sống lẻ loi hiu quạnh như trước đây, thật chẳng khác nào xẻo đứt một miếng thịt từ tim cậu vậy.

Sesshoumaru xuất hiện cho cậu cảm giác có ai đó bên cạnh, dù chẳng thân mật mấy, mà giờ đây, ngay cả cảm giác ấy cũng sắp mất đi rồi.

Inuyasha hít thở vài hơi thật sâu, rốt cuộc nhận ra mình đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân, cậu không cách nào ép mình đi ngủ trong lúc này được. Thế là Inuyasha gượng dậy chống tường mà đi, chậm rãi dịch ra ngoài cửa động.

Bên ngoài trời đã tối rồi, ánh sao nhạt nhòa rọi xuống vẽ nên đường nét mơ hồ của đất đai rừng núi xung quanh. Cậu dõi theo những vì sao lấp lánh, nhớ đến Kagome dù đã già nhưng vẫn thường cười nói với cậu rằng, “Tôi không sống được bao lâu nữa rồi, nhưng Inuyasha nhất định phải sống hạnh phúc vui vẻ nha.”

Trái tim của loài người càng tinh tế mẫn cảm hơn yêu quái nhiều lắm.

Inuyasha cũng sớm nhận ra, khi ấy Kagome, Miroku và Sango thường đẩy cậu qua một bên, ba người lén lút chụm đầu thương lượng chuyện Inuyasha từ nay về sau sẽ ở một mình, ví dụ như dạy cậu làm món cậu thích ăn, phó thác cậu cho Rin.

Rõ ràng nhỏ hơn cậu trăm năm tuổi, bọn họ lại càng giống người giám hộ của cậu hơn. Họ thản nhiên chấp nhận sự thật rằng mình sẽ già sẽ chết, xem Inuyasha như thiếu niên mãi không lớn mà quan tâm và yêu thương. Nhưng khi họ đi xa rồi, Inuyasha đành phải trưởng thành, một lần nữa đối mặt với nỗi cô độc thống khổ.

Sesshoumaru bước ra từ ánh trăng trở về, Inuyasha vẫn ngẩn người ngồi đó, giương mắt nhìn thinh không bao la, ngay cả anh trai đi lướt qua mình cũng không để ý.

Sesshoumaru hơi ngạc nhiên nhưng hắn không quấy rầy cậu, thậm chí cũng không chú ý đến cậu lắm, cứ thế để cậu ngồi đó suy tư.

Một lát sau, có thứ xúc cảm mềm mềm chạm lên vai Inuyasha, cậu chợt nghe có mùi thức ăn thơm lừng. Đầu óc cậu còn chưa kịp xoay chuyển thì bụng hợp thời đã réo vang.

Inuyasha giật mình, đôi đồng tử giãn to ra, cậu khó khăn xoay người lại thì thấy trong hang động sáng ngời ánh lửa ấm áp đang cháy bập bùng, cành khô và đá cuội xếp chồng ngay ngắn vào một chỗ, phía trên là nhánh cây được tước vỏ nhẵn nhụi xiên qua con thỏ đã lột da. Da thỏ được lửa nướng vàng ươm, phần bụng bị xẻ ra thậm chí còn nhồi cả rau mùi và gia vị thảo dược, mỡ nó chảy xuống đống lửa bên dưới nổ tanh tách rồi bốc hơi đi hết.

Sesshoumaru gập một chân lên ngồi cạnh đống lửa, bàn tay thon thả mang theo yêu văn gảy đống củi rực hồng, tao nhã như thiếu gia nhà giàu lần đầu vào việc, nhưng thực ra hắn đã thành thạo vô cùng, dù là về tính thực dụng hay về mặt thẩm mỹ đều tốt hơn Inuyasha nhiều lắm.

Inuyasha không kìm được mà dụi mắt, cậu biết mình đói bụng, nhưng không ngờ lại đói đến mức nhìn thấy ảo giác.

Cái đuôi mềm mại kia lại đụng vai cậu một cái, mà bản thân Sesshoumaru vẫn cứ ngồi đó chăm chú nhìn lửa trại. Inuyasha lờ mờ ngộ ra điều gì, cậu ôm lấy cái đuôi kia từng chút từng chút một lần mò đi về phía hắn như trẻ con lẫm chẫm tập đi. Cậu ngồi xuống bên cạnh Sesshoumaru, lúc này hắn mới nhìn cậu một cái.

Đôi mắt vàng kim nhu hòa đi ít nhiều, nếu bình thường ánh mắt của hắn lạnh như băng thì giờ đây băng tuyết kia như tan chảy thành nước hồ sâu thẳm. Inuyasha thấy trong đôi mắt ấy phản chiếu ảnh ngược của chính mình, như gió lướt ngang mặt hồ làm gợn sóng lăn tăn.

Inuyasha khẩn trương nuốt khan, tim cậu đập dồn, đôi móng phủi qua cái đuôi của anh trai phát ra tiếng loạt soạt. Cậu lắp bắp cất lời, “…Là…Là…cho ta?”

Sesshoumaru im lặng liếc cậu một cái rồi quay đầu đi nhắm mắt lại, làm như muốn ngủ, không thèm để ý đến cậu nữa.

Inuyasha không dám manh động, cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, giương đôi mắt tròn xoe như ấu khuyển trông chờ hắn cho phép ăn.

Nhưng Sesshoumaru vẫn không mở lời, cậu thấy con thỏ sắp khét đến nơi thì sốt ruột. Cuối cùng cậu đứng lên, vừa lén nhìn thoáng qua Sesshoumaru vừa đến chỗ thịt nướng trên đống lửa. Vừa đụng vào còn bị lửa liếm bỏng tay, Inuyasha buột miệng mắng một tiếng rồi vội liếc xem Sesshoumaru có phản ứng gì không, chỉ thấy đại yêu quái vẫn nhắm mắt ngồi đó.

Cậu mút lấy ngón tay bị bỏng, tiện đà cầm miếng thịt thỏ từ từ ăn từng chút một.

Thực ra Sesshoumaru không hẳn là cần nghỉ ngơi, khả năng hồi phục của hắn hơn xa Inuyasha. Sau khi cậu tỉnh lại lần đầu thì đại yêu quái không phải cắt tay đút máu cho cậu nữa.

Lúc Inuyasha mê man tựa vào Sesshoumaru, nương theo yêu lực của hắn để vết thương mau lành, Sesshoumaru cũng đã dần hồi phục như cũ. Đương nhiên hắn cũng biết mỗi lần Inuyasha trải qua màn tra tấn thừa nhận yêu lực của hắn xong sẽ cực kỳ đói, cậu còn đang oặt ẹo thế này chắc chắn khó mà chăm lo cho bản thân được. Thân là anh trai, hắn đương nhiên chịu trách nhiệm không để em mình đói chết.

Lúc săn thú hắn cũng đoán Inuyasha sẽ sớm tỉnh, nhưng hắn không ngờ vừa về lại thấy cún con kia ngồi ngoài cửa động trầm ngâm suy nghĩ, ngay cả hành tung của hắn cũng không chú ý đến.

Bỗng dưng Sesshoumaru có cảm giác vui buồn lẫn lộn như thấy đứa nhỏ trong nhà nay đã lớn lên. Hắn không quấy rầy Inuyasha, thậm chí đồ ăn nướng xong cũng chỉ lấy đuôi đụng cậu một chút coi như nhắc nhở.

Phản ứng của Inuyasha thú vị hơn Sesshoumaru tưởng nhiều. Trước mặt cậu, Sesshoumaru càng biểu hiện hòa hoãn không đề phòng thì Inuyasha càng dịu ngoan lóng ngóng, cứ như thiếu niên từ nông thôn xa xôi bỗng chốc đặt chân vào đô thành phồn hoa, cậu ngượng ngập trước thiện chí của hắn, bối rối không biết làm sao cho phải.

Khắc hẳn với sự nóng nảy thù địch cậu bày ra trước mặt hắn khi xưa, cậu ăn uống ngủ nghỉ lại rất ngoan, vừa nề nếp vừa an tĩnh, thậm chí có thể coi như văn nhã, khiến Sesshoumaru sực nhớ ra: thằng nhóc hấp tấp bộp chộp này kỳ thực là được công chúa loài người nuôi lớn.

Có lẽ sự nóng nảy thù địch đó cũng không phải xuất phát từ chủ tâm của cậu, mà là bản năng phòng ngự sau trăm năm cô độc giãy giụa cầu sinh, như con nhím dựng hết gai nhọn để đối phó với mọi khả năng có thể làm hại đến nó từ thế giới bên ngoài.

Mà dưới vỏ bọc kiên cường ấy rất có thể cất giấu một đứa bé mít ướt yếu mềm, chỉ vì một câu nói vô tâm của hắn mà buồn khổ khóc òa lên.

Hắn cảm nhận được sự bất an của cậu, nhất là khi hắn bắt đầu bày tỏ thiện chí, cún con kia càng thêm bất an rõ ràng, mỗi cử chỉ mỗi hành vi liên tục truyền đạt cho hắn biết. Cảm giác chơi vơi đó đã khắc sâu tận cốt tủy, ngay cả lúc ngủ cũng cuộn mình lại thật chặt, chỉ khi được hắn ôm vào lòng mới thả lỏng mà an bình ngủ say.

Cậu khao khát có người ở bên và cảm giác an toàn.

Có lẽ vì cha mẹ mất sớm, cậu mất đi sự che chở lại không có năng lực tự vệ, nguyện vọng này cứ tích tụ trong lòng cậu ngày một lớn dần mới khiến cậu dễ dàng bị hấp dẫn trước thiện chí và tình bạn của con người, thậm chí cam tâm vì thế mà bất chấp nguy nan.

Sesshoumaru biết rõ hắn đã bỏ lỡ thời thơ ấu lẻ loi hiu quạnh của Inuyasha, không thể trấn an bảo vệ cậu vào thời khắc cậu bất lực nhất, nhưng bây giờ vẫn chưa phải quá muộn, hắn vẫn có thể làm chút gì đó để bù đắp cho tình thương cậu khát vọng mà lại không thể nắm trong tay.

Hắn có thể cho Inuyasha sự che chở hùng mạnh cùng thời gian kề cận lâu dài, đây là điều mà những người bạn nhân loại của cậu vĩnh viễn chẳng thể nào làm được.