Bên ngoài mưa vẫn đổ, sắc trời đã tối sầm, trong làng nhà nhà thắp dèn dầu lên, lung linh như ánh sao điểm trên trời. Rừng cây ngoài làng hóa thành mảng đen loang lổ dưới màn đêm.

Giọt mưa rơi trên tai Inuyasha, thấm ướt lớp lông tơ làm tai cậu run lên. Từ nhỏ cậu đã không thích trời mưa, nhưng cũng chỉ là không thích, không giống những người bạn nhân loại của cậu, sợ cảm lạnh hay nhiễm bệnh rồi lại phát sốt gì gì đó.

Cậu bước vào cánh rừng tối đen ướt át bùn đất. Thần mộc vẫn lặng lẽ sừng sững ở đó, đáng ngạc nhiên là cũng chẳng thay đổi gì theo thời gian, hệt như thiếu niên bán yêu đứng dưới tàng cây nó vậy. Ngay cả giếng ăn xương cũng đã mọc đầy rêu phong, từ sau khi Kagome trở về bên cậu, nó thật sự biến thành một cái giếng bình thường.

Inuyasha cũng không biết từ khi nào mình lại có thói quen này. Có lẽ vì bị Kikyou phong ấn trên cây năm mươi năm nên cậu đã quen thuộc với hương vị nơi đây. Về sau lại có Kagome bên cậu, khi cô trở về thế giới của mình, có lúc cậu sẽ ghé bên miệng giếng, đôi mắt trông mong nhìn xuống lòng giếng sâu thẳm, chờ đợi cô gái mang chiếc balo quá khổ quay về.

Mà giờ khắc này, cố nhân đã theo thời gian mà thành cát bụi được gió cuốn đi, không còn ai từ trong giếng vươn tay ra chờ cậu nắm lấy, cũng sẽ không còn ai vung trượng hay ném Phi Lai Cốt gõ đầu cậu một cái.

Nghe cứ như cậu có khuynh hướng tự ngược vậy.

Inuyasha hừ một tiếng, mưa từ kẽ lá nhỏ giọt xuống đất, không lớn như ngoài rừng, cơn nhức xương của cậu cũng đỡ hơn chút.

Thật ra, cậu đúng là trốn tránh mùi của Sesshoumaru.

Vốn giữa anh em bọn họ chưa từng có sự thân mật hài hòa, ít nhất trong lúc đánh nhau với Naraku hai người cũng duy trì được quan hệ đồng minh không đến nỗi quá tệ. Nhưng mấy tháng trước, tình trạng nước sống không phạm nước giếng này đột nhiên thay đổi.

Thay đổi này đến từ Inuyasha. Xương cậu bỗng dưng bắt đầu đau, mà càng ở gần Sesshoumaru thì càng đau đến không chịu được.

Từ nhiều năm trước, cậu đã chẳng được coi là người thông minh gì. Trong nhóm người đảm nhiệm việc bày mưu tính kế cho tới bây giờ cũng không phải cậu. Inuyasha đương nhiên cố nghĩ qua, nhưng cậu vẫn không hiểu nguyên nhân do đâu, cũng chẳng có ai để thương lượng hỏi han, bèn đơn giản áp dụng biện pháp dễ nhất – trốn thật xa.

Chứng nhức xương nhờ vậy cũng đỡ hơn nhiều.

Chẳng qua là không thể đến quá gần Sesshoumaru mà thôi. Mà trừ những lần tên kia đến làng thăm Rin thì có hơi phiền toái, còn lại thì gần như chẳng ảnh hưởng gì đến cậu cả.

Inuyasha thừa nhận cậu thấy mình cô đơn, cậu cứ ngỡ cảm giác ấy nhất định vì sự trống rỗng sau khi đánh bại Naraku, và sự cô độc để lại từ những người bạn đã mất. Chứ không phải vì cậu đang trốn tránh cội nguồn cơn đau, mấy tháng rồi không gặp mặt Sesshoumaru.

Nhất định không phải.

Có lẽ cậu nghĩ đến người anh cùng cha khác mẹ này nhiều quá đến nỗi nhớ hắn. Sesshoumaru cũng hiểu được thà không thấy mặt cậu còn hơn, tạm thời xem nhẹ sự thật mỗi khi cậu gặp nguy đúng là hắn luôn luôn xuất hiện cứu cậu. Inuyasha chun mũi, lưu loát trèo lên một chạc cây ưa thích, ngồi đó ngẩn người.

Mưa vẫn tí tách rơi, cậu không nhớ rõ mình đã ngồi bao lâu, chỉ là cứ nhớ những chuyện lúc còn ở chung cùng những người bạn, đó là khoảng thời gian cậu vui vẻ nhẹ nhàng nhất trong đời, tựa như viên kẹo tinh mỹ được cậu cẩn thận gói lại từng lớp từng lớp một, mỗi khi cô đơn sẽ mở từng lớp ấy ra, nhấm nháp vị ngọt của nó.

Nhưng cậu lại bị Rin cắt ngang.

Cô bé nay đã chẳng còn chút thanh xuân nào nữa đang đứng dưới gốc cây, vẻ mặt trách cứ nhìn cậu.

“Ta biết thiếu gia Inuyasha có thể chất kiên cường hơn con người nhiều,” bà nói vọng lên, “nhưng trời mưa này sẽ làm chứng nhức xương của anh nặng thêm đó.”

“Làm gì có,” Inuyasha mất kiên nhẫn đổi tư thế, “Ngược lại ngươi đó…Nhóc con nhà ngươi giờ đã một đống tuổi rồi, còn cho là mình trẻ khỏe lắm chắc. Mau về đi, đến lúc đổ bệnh còn phải nhờ ta đến chăm ngươi.”

Hai người giằng co không biết bao lâu, cuối cùng vẫn là Inuyasha mềm lòng như suốt bao năm qua mới thôi, đáng tiếc lúc Rin tìm đến cậu đã mắc mưa, trên đường về cứ liên tục hắt xì.

Inuyasha cởi áo lông chuột lửa choàng cho bà tránh mưa, nhưng cũng không có tác dụng mấy. Rin không phải Kagome, không có những công cụ kỳ quái để bảo vệ mình. Cách ngày bà liền bị cảm lạnh, ốm đau liệt giường.

Những đứa bé trong làng, tự mình hoặc được cha mẹ dặn dò, đã mang mấy thứ như rau dưa, thịt bò khô, trái cây các thứ đến vây quanh bên giường Rin, ngoan ngoãn ngồi lại thành vòng. Nữ pháp sư bảo vệ thôn trước nay đều rất được lũ trẻ kính yêu, Rin cũng không ngoại lệ.

Nhưng bà cũng không mong mấy đứa nhỏ vì lo cho bà mà bị lây bệnh, dịu dàng khuyên nhủ một hồi không được, Inuyasha từ trên nóc nhà vọt vào như một cơn gió, nhe răng hù tụi nhỏ chạy đi.

“Ôi chao…thiếu gia Inuyasha.” Rin nghiêng đầu nhìn cậu, do dự nói, “Tuy cách này thật không hay chút nào, nhưng vẫn cảm ơn anh.”

Inuyasha chắt lưỡi một tiếng, gật đầu coi như nhận lời. Cậu ở cùng con người đã nhiều năm, khiến cậu càng hiểu con người hơn so với chính cậu tưởng tượng. Lúc này cũng vậy, cậu quan sát thấy gò má tái nhợt của Rin, không chút kiêng nể gì mà vươn tay sờ trán bà. Cuối cùng cậu cầm thau gỗ ra ngoài lấy nước, nhúng khăn vào đắp lên cái trán nóng hổi của Rin.

“Cảm ơn,” Rin giật mình trợn tròn mắt, “Ta không biết anh còn biết dịu dàng chăm sóc người khác thế này.”

Inuyasha lấy từ rổ quà biếu của mấy đứa nhỏ ra trái cây trông đã chín, dùng tay áo lau qua rồi nhét vào miệng, hàm hồ đáp, “Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm.”

Nói xong thì vừa ngậm trái cây vừa thuần thục ra ngoài lấy củi vào nhóm lửa, dưới ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của Rin còn biết bắc nồi sắt lên, sau đó cậu chợt khựng lại. “Ta phải đi đây,” Inuyasha vội phun trái đang ngậm ra, đổ hết các thứ cần nấu vào nồi, “Lát nữa nhất định sẽ người tới giúp ngươi trông bếp, cơ mà ta phải đi rồi.”

Nhưng Rin túm lấy tay áo cậu, sức lực mong manh mà cương quyết.

“Thiếu gia Sesshoumaru sắp đến rồi.” Rin nói chắc nịch, rành mạch đến nỗi Inuyasha hốt hoảng, trong lòng chỉ thấy kinh hoàng.

“Ngươi điên hả!” Cậu luống cuống tay chân, hết sức nhẹ nhàng mà gỡ tay Rin ra, Rin lại đặt toàn bộ sức nặng của mình trì xuống cánh tay cậu, khiến Inuyasha càng gấp, “Mau để ta đi! Chẳng lẽ ngươi không biết ta với tên kia đã không vừa mắt nhau mấy chục năm rồi sao!”

Chỉ cần cậu muốn thì vung tay một cái là Rin vốn nhỏ yếu sẽ văng tận góc tường, nhưng Inuyasha biết mình không thể làm vậy. Rin cũng biết, vì thế mới không kiêng nể gì ôm cứng lấy cánh tay cậu, chặn đứng ý đồ lại muốn chạy trối chết của cậu.

“Anh nên thử hỏi xin thiếu gia Sesshoumaru giúp đỡ đi,” Rin kiên trì vô cùng, hai má phồng lên làm Inuyasha nhớ đến khi bà còn bé, lúc ấy Rin chỉ là cô bé con, suốt ngày chạy tới chạy lui bên người Sesshoumaru, có khi Inuyasha thậm chí còn lo Rin sẽ vấp chân vào túm lông đuôi quá dài của Sesshoumaru mà ngã.

Chỉ ngây người trong chốc lát đó thôi, trong không khí đã truyền đến mùi hương ấy càng lúc càng gần.

Inuyasha biết tên kia nhất định đã ngửi được mùi của cậu, huống chi có muốn chạy trốn cũng không kịp nữa – theo từng bước Sesshoumaru tới gần, cơn nhức xương của cậu như thủy triều dâng tràn khắp cơ thể. Đừng nói là tránh khỏi Rin, đứng vững thôi cũng đã tiêu tốn sức lực. Cậu hung tợn trừng mắt nhìn Rin, nhưng đối với Rin mà nói chẳng có chút lực sát thương nào.

Cậu nghe thấy tiếng cửa gỗ đang khép hờ bị đẩy nhẹ một tiếng.

Là Sesshoumaru, Inuyasha tuyệt vọng thầm nghĩ, là Sesshoumaru vào đến rồi.