Hai kẻ có huyết thống yêu quái lại ở nhà của một cô bé loài người vài ngày.

Nhà cô thật sự không tính là chỗ an ổn tốt lành gì, nhóm lửa nấu cơm đều ở bên ngoài. Khi màn đêm buông xuống, Shippou nhảy vào ổ chăn ấm áp cùng cô gái, như con mèo nhỏ mà ngủ bên cô. Inuyasha thì tự giác ôm Thiết Toái Nha nhảy lên nóc nhà, hai tay gối sau đầu, vừa cảnh giới cho đám người nhỏ yếu trong nhà, vừa tiện cho cậu ngắm bầu trời đầy sao.

Người đàn ông trong phòng không nói gì trước sự tồn tại của hai người, làm như không hề nhìn thấy họ. Inuyasha cũng không định xuất hiện trước mặt y để xem thử thái độ y như nào.

Vài ngày trôi qua bình an vô sự, Rindou vẫn luôn chịu khó chăm sóc Kentarou. Y lại là kẻ vui giận thất thường, có đôi lúc sẽ nổi trận lôi đình, làm Rindou phải lặng lẽ trốn ra bờ suối mà khóc, cũng khiến Inuyasha nhớ đến người anh cả lạnh lùng khó đoán của mình. Có khi giữa đêm hôm khuya khoắt, bán yêu cũng nghe được người đàn ông đang ngủ khẽ nỉ non tên Ayako.

Liệu Sesshoumaru có nỉ non tên ai trong giấc mộng không nhỉ?

Chắc là không rồi, thực ra thì ngay cả việc anh trai có cần ngủ không Inuyasha cũng chẳng rõ – nhưng thế cũng không ngăn được cậu bắt đầu tưởng tượng: Sesshoumaru co chân lên, cả người thả lỏng cuộn lại thành hình vòng cung, vùi mình vào đống lông đuôi mềm mại ấm áp mà thở đều, mắt nhắm lại như đang ngủ, giữa cơn mộng mị thì chợt cất tiếng nỉ non trầm thấp như gọi tên người yêu, “Thiết Toái Nha – ”

Inuyasha bị chính viễn cảnh trong đầu mình hù đến đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa té từ trên nóc nhà xuống. Tay cậu theo bản năng sờ vào bên hông, đụng đến vỏ kiếm cứng rắn quen thuộc cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra Sesshoumaru đã lâu rồi không còn lộ ra hứng thú đặc biệt gì với Thiết Toái Nha nữa. Nhưng Inuyasha vẫn nhớ rõ khi hai anh em còn đang tranh đoạt thanh kiếm này, lúc cậu bị Sesshoumaru đâm thủng bụng đau biết bao nhiêu. Dù cậu tỏ ra là mình chẳng thèm quan tâm, nhưng độc mà Sesshoumaru để lại trong cơ thể cậu còn khiến cậu thê thảm ói ra máu suốt mấy ngày trời; cả cậu cũng chẳng kiêng nể gì mà chặt phăng cánh tay trái của hắn đi, đã thế có lúc còn dùng Thiết Toái Nha chém hắn máu me đầm đìa. Về phần Sesshoumaru lúc bị cậu đánh trọng thương có đau hay không, bán yêu cũng không hiểu rõ.

Bọn họ đã từng đối chọi nhau gay gắt đến thế, ai mà ngờ đến nay cả hai vẫn còn sống, quan hệ giữa hai bên cũng coi như không tồi – ít nhất Inuyasha đơn phương cho là như vậy – thật đúng là kỳ tích.

Bán yêu chợt hạ quyết tâm.

Đầu tiên Inuyasha nhảy xuống suối đào tới đào lui cái gì đó, quần áo cậu đều ướt nhẹp cả. Sau đó một mình lẻn vào rừng, lặng lẽ không biết làm gì.

Sau khi Rindou thức dậy, Inuyasha không còn nằm trên nóc nhà nữa mà đứng phơi áo trên tảng đá lớn cạnh bờ suối. Cậu cởi sạch cả áo trong lẫn ngoài để lộ nửa thân trên gầy gò, cơ bắp cân xứng nhưng không quá rõ ràng, từng đường cong uyển chuyển như ám chỉ thân thể này ẩn chứa sức mạnh. Thế mà thoạt nhìn cậu rất gầy, cả người cứ như không được mấy lượng thịt, xương bả vai sau lưng theo động tác của cánh tay hiện rõ cả ra.

Quả thực rất giống con người lúc sắp trưởng thành, Rindou lặng lẽ dõi theo thiếu niên bán yêu mà nghĩ. Trông cậu giống như đang lớn lên, lúc con người dậy thì sẽ cần rất nhiều đồ bổ, cô nghĩ thiếu niên này có lẽ cũng cần y vậy.

Cô gái loài người định hôm nay sẽ vào rừng săn thú, đột nhiên chú ý đến một món đồ dưới chân.

Đó là cái bát sứ mà Kentarou đã đập vỡ. Từng mảnh của nó được vớt lên từ dưới suối, được bôi đất sét cẩn thận cho dính lại vào với nhau, thoạt nhìn thì hình như còn được lửa nóng nung qua để đảm bảo nó gắn chặt hoàn chỉnh.

Rindou nhìn về phía thiếu niên bán yêu bên bờ suối, phát hiện đôi tai lông xù trên đầu cậu giật giật, nhưng ngay lập tức cậu đã nhận ra mình bị lộ nên cúi đầu xuống, Rindou không thấy được đôi tai xinh xắn rung rung ấy nữa.

Inuyasha khoác tấm áo lông chuột lửa còn chưa khô hẳn, chậm rãi đi đến bên cạnh Rindou. Cậu hắng giọng, ra vẻ nghiêm túc mở lời. “Ta không phải an ủi cô đâu.” Inuyasha thong thả lạnh nhạt nói, vô thức bắt chước ngữ điệu của anh trai cậu, “Chẳng qua là vì cô có vẻ rất thiếu thốn, mà cái này xem chừng là thứ đáng giá nhất trong nhà cô.”

Cô gái loài người sửng sốt trước sự thay đổi thái độ của cậu rồi lại bật cười, cả người trông cũng vui vẻ lên hẳn. Cô cười nói với bán yêu, “Cảm ơn anh!”

Nụ cười của cô gái thu hút Inuyasha, cậu cũng không kìm được mà phì cười.

“Giọng điệu này hình như chẳng hợp với anh chút nào.” Cô gái thành thật nói.

“Ta cũng nghĩ vậy,” Inuyasha xoa xoa mũi, “Kiểu nói chuyện như dọa dẫm này làm ta nhớ đến một tên rất khó chơi.”

“Một tên rất khó chơi?”

“Ờm…” Inuyasha do dự một hồi, “Nói cho đúng thì đó là anh trai ta, chẳng qua quan hệ giữa bọn ta cũng không tốt đẹp gì. Vài thập niên trước bọn ta còn thường xuyên liều chết đánh nhau nữa kia.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Đại khái cũng coi như có thể chịu được sự tồn tại của đối phương, đỡ hơn nhiều so với trước đây.”

“Thế thì tốt quá rồi,” cô gái loài người chớp chớp mắt, thành tâm vui mừng cho cậu, “Tôi còn tưởng anh khó gần lắm, ít nhất cũng sẽ không dễ kể chuyện của mình cho người khác nghe như vậy.”

“Trước kia thì đúng là thế,” Inuyasha thổi bay đám lá rụng trên đệm ngồi rách rưới trước nhà, cùng Rindou ngồi xuống, “Sau đó ta có những người bạn nhân loại rất tốt bụng, là bọn họ thay đổi ta.”

Nói xong cậu còn cười toe, để lộ ra răng nanh của loài khuyển yêu với cô nàng, “Huống hồ cô nhỏ yếu như vậy, muốn làm hại ta thì chỉ sợ không làm nổi đâu.”

“Nói cũng đúng.” Cô bé ngồi co chân lên bó gối lại, “Tôi cũng có anh trai.”

“Là cái tên vui giận thất thường trong phòng kia à?”

Rindou ngần ngừ, cuối cùng khẽ “Ừm” một tiếng, lại nói thêm, “Trước kia anh hai không phải như vậy.”

“Trước kia thì thế nào?”

“Cha mẹ chúng tôi mất sớm, đó giờ vẫn luôn là anh hai chăm sóc dạy dỗ tôi. Tuy tính tình anh ấy cũng không phải quá tốt, đôi khi còn cố ý bắt nạt tôi, chọc tôi tức phát khóc, nhưng anh ấy luôn liều mạng bảo vệ tôi, cũng rất thương yêu tôi. Cái bát kia là hồi đó anh hai tặng, anh ấy đã nhờ một người thợ gốm làm riêng cho tôi, trên đó còn có hoa văn hoa long đởm nữa.”

Bán yêu nghiêng đầu gãi gãi tai, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh hai có vị hôn thê, một cô gái tên là Ayako.” Rindou hai tay chống má, nhìn sâu vào cánh rừng thăm thẳm đằng xa. “Lần đầu tiên tôi thấy anh hai đối xử với một người dịu dàng cẩn thận đến vậy, trước kia ảnh còn chưa từng dịu dàng nói chuyện với tôi như vậy đâu.”

Trong giọng Rindou ẩn chứa sự oán trách, Inuyasha dần cũng thấy xấu hổ, khuôn mặt có hơi nóng lên.

Cậu thầm tự tát mình một cái thật đau, ép trái tim đang đập rộn trong lồng ngực bình tĩnh lại – đều tại Rindou cả, nói đến khúc này, cậu càng nghe càng cảm thấy có chỗ cực kỳ quen thuộc. Cậu bất giác nhớ ngay đến đêm trăng non lần trước, chỉ vì nghe được Sesshoumaru dịu dàng nói một câu trấn an với Rin mà cậu nhất thời quên luôn cả việc xử lý vết thương trên người, tự làm khó mình mà trốn dưới gốc cây khóc lóc một trận.

Đúng là mất mặt muốn chết.

Nói vậy khác nào ngay cả một cô bé cậu cũng không bằng.

Bán yêu nghĩ đến đây liền sa sút tinh thần, cả người bỗng trở nên trầm mặc, nhưng dường như Rindou không để ý, còn đang kể tiếp câu chuyện giữa cô và anh trai – có lẽ cô chỉ cần một người lắng nghe, còn người này là ai, là Inuyasha, là Shippou, là cá trong nước hay cây trong rừng, cũng chẳng có gì khác biệt.

“Anh hai luôn thích đến nhà Ayako, đưa cho chị ấy đủ loại con mồi mình vất vả săn được,” Rindou khẽ khàng kể lể, “Tôi nghĩ đối với anh ấy mà nói Ayako nhất định là đặc biệt quan trọng.”

“Một ngày nọ, Ayako đổ dầu thắp đèn, bất cẩn bị dầu làm bỏng mặt. Sau lại có tin Ayako bị yêu quái nhập xác, chị ta ăn thịt sống, còn mọc ra cái đuôi thật dài, một mình chạy vào trong rừng. Anh hai nghe xong thì bỏ mặc mọi thứ, chỉ muốn Ayako trở về, anh ấy liền vào núi tìm chị ta. Cuối cùng anh hai cũng tìm được người, nhưng Ayako lại cứ như không hề quen biết anh ấy, làm anh ấy bị thương rồi bỏ đi. Anh hai chịu đả kích lớn, sau khi về nhà thì đổ bệnh liệt giường, gầy yếu đi rất nhanh.”

Rindou mờ mịt nhìn về phía trước, “Tôi nghĩ, nếu Ayako không trở lại, có lẽ anh hai cũng sống không được bao lâu.”

Inuyasha cau mày, “Vậy cô muốn làm sao?”

“Tôi cứ ngỡ rằng tôi có thể tiếp tục chịu đựng mà chăm sóc anh hai cho đến khi anh ấy chết,” cô bé loài người vùi mặt vào khuỷu tay, bật khóc nức nở, “Nhưng giờ tôi sợ lắm, tôi sợ anh tôi sẽ chết, nếu anh ấy chết rồi tôi sẽ không gặp được anh ấy nữa.”

Inuyasha lặng yên nhìn cô, muốn nói gì đó mà cứ do dự mãi, miệng mấp máy đóng mở một hồi, cuối cùng cũng chẳng thốt ra được âm tiết nào có nghĩa.

Nhưng Rindou vẫn chìm sâu vào thế giới của mình, không hề chú ý đến cậu, cho đến khi nước mắt ướt át rơi xuống cánh tay, cô nàng mới giật mình phát giác mình mất mặt thế nào. Cô nàng đứng bật dậy, vội vã chào Inuyasha một tiếng rồi chạy đi.

“Vậy đó,” Shippou không biết khi nào đã ra khỏi nhà, nhảy lên vai Inuyasha, “Anh vẫn là giúp cô ấy tìm Ayako về đi, giết một tiểu yêu quái đối với anh có tốn sức gì đâu. Đúng không, Inuyasha.”

“Đúng cái đầu ngươi,” bán yêu cung tay lên đấm thẳng vào mặt Shippou. Tiểu hồ ly bị đánh trúng rớt khỏi vai Inuyasha rơi xuống đất trong tư thế rất buồn cười. Trước mắt nó là ảnh ngược của Inuyasha đang nổi giận đùng đùng, “Ai cho phép ngươi tự tiện quyết định thay ta?”

“Ê!” Shippou lật mình đứng bật dậy, “Ayako không quay về thì anh trai Rindou sẽ chết, chẳng lẽ anh thực sự muốn Rindou đau lòng lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày sao?”

“Hừ, ngươi cũng quá ngây thơ,” Inuyasha cau mày nói, “Vừa rồi nhỏ kể gì ngươi hẳn cũng nghe thấy rồi. Ayako bị bỏng mặt rồi bị yêu quái chiếm xác. Ayako là con gái, nhất định rất coi trọng mặt mũi, là chính trái tim của cô ta xuất hiện tâm ma. Lúc này yêu quái và người bị ám sẽ kết hợp chặt chẽ vô cùng. Khoan nói làm sao chúng ta đuổi được yêu quái đi, chẳng lẽ ngươi cho rằng nếu không có yêu quái chiếm xác, Ayako vẫn nguyện ý trở về bên cạnh Kentarou?”

“Hóa ra là vậy…” Shippou bỗng nhiên tỉnh ngộ, nó xoa xoa mặt, lại hỏi, “Vậy chúng ta phải làm thế nào đây?”

“Không biết,” Inuyasha thẳng thừng đáp chắc nịch, đánh bay hết mọi kỳ vọng của nó, “Như Kagome từng nói trước đây thì cần phải có người cởi bỏ khúc mắc trong lòng Ayako, nhưng chuyện này nghe thôi cũng thấy phiền toái rồi.”

“Nói thì đúng là vậy,” Shippou thay đổi chiến thuật, hai mắt tròn xoe chờ mong nhìn cậu, “Nhưng anh là Inuyasha mà, một đao của anh có thể chém chết cả trăm yêu quái. Việc nhỏ cỡ này dù hơi phiền toái chút nhưng cũng đâu khó gì, đúng không?”

“Ngươi nhìn cho kỹ đi, ta không phải Kagome, không có hứng thú tâm sự với Ayako được chưa?” Cậu đá Shippou qua một bên, “Đừng dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn ta. Với lại, ta phải về làng đây. Trong thời gian ta trở về ngươi phụ trách bảo vệ hai người kia cho tốt.”

“Về làng?” Shippou gãi đầu. “Là kỳ trăng non sắp đến nên anh lại sợ tới nỗi ngủ không được hả? Nhưng cũng chưa đến lúc mà…Anh về làng làm gì?”

“Ta về có việc, ngươi không cần quan tâm.” Cậu nghĩ nghĩ, lại nói thêm. “Ta không biết ngươi có để ý thấy không, ngày đó lúc ta đưa ngươi và Rindou từ trong rừng về thì không ngửi thấy yêu khí gì cả.”

“Là sao?”

“Nếu Rindou không nói dối, vậy thì Ayako và con yêu quái chiếm xác cô ta hiện tại đang rất suy yếu rồi. Yêu quái khi suy yếu sẽ vì cầu sinh mà làm một chuyện, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước đi.”