Ánh nắng mùa thu vàng như mật ong, những tia sáng vàng dường như từ giữa đất trời trải ra, bao la bát ngát, thảo nguyên rộng vô biên dưới ánh nắng trở nên lấp lánh sáng ngời. Bầu trời cao xanh thăm thẳm, mây trắng cuồn cuộn muôn hình vạn trạng.

Một dòng sông lớn như từ trên trời chảy xuống quanh co, lẳng lặng chảy trên thảo nguyên, sóng bạc lăn tăn phản xạ ánh sáng chói mắt.

Một người đàn ông áo trắng đứng bên bờ sông, cởi gùi thuốc trên lưng xuống, cúi người dùng hai tay vốc một vốc nước sạch uống mấy ngụm, thở phào một hơi, mặt mày giãn ra.

Lau sạch vệt nước bên môi, người đàn ông kéo tay áo lên, đưa tay bẻ mấy cây sậy xanh biếc, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu trải sậy ra đan. Ngón tay y nhỏ dài khéo léo, một đàn cò trắng thấy động, từ bãi sậy xanh mướt tới tấp vỗ cánh bay lên. Đàn cò còn chưa kịp bay xa, trên tay y đã xuất hiện một con thỏ được bện bằng thân sậy.

Con thỏ rất sống động nhưng người đàn ông vẫn thấy không hài lòng, lại tìm một gốc thảo dược trong gùi thuốc, bóp một trái cây màu đỏ rỏ nước lên vị trí mắt thỏ, lúc này mới hài lòng ngắm nghía một hồi, tự nhủ: "Không biết cô ấy có thích không".

Nước sông trong vắt uốn lượn chảy xuôi, cách vài dặm về phía hạ nguồn có một tòa thành lớn, thương nhân qua lại, cửa hàng san sát, phố xá đông vui tấp nập, hết sức phồn hoa náo nhiệt.

Nơi này là ngọn nguồn của sông Thú, thành Phượng Đài.

Người đàn ông áo trắng đi vào thành, đi qua quán bánh ngọt liền dừng bước. Bà chủ Vương của cửa hàng bánh ngọt chào hỏi: "Dung đại phu lại đến mua bánh ngọt à? Xem thử bánh hạt dẻ mềm này đi, mới ra lò, còn nóng hôi hổi, ngon lắm!"

Dung Hàm gật đầu mỉm cười: "Ờ, vậy lấy cái đó luôn. Làm phiền chị gói cho tôi một bọc".

Nụ cười của y nhẹ nhàng thanh thoát không nói nên lời, bà chủ Vương chỉ cảm thấy dường như gió xuân tháng ba lướt qua mặt, hai mắt hoa lên, đứng sững một hồi mới tỉnh lại được, vội vã chọn những chiếc bánh xốp giòn nóng hổi gói thành một bọc to đưa tới.

Dung Hàm nhận bọc bánh hạt dẻ, cảm ơn một tiếng, trả bạc rồi xoay người đi.

Bà chủ Vương ngơ ngác nhìn bóng lưng y, lẩm bẩm nói: "Chàng trai này thật là nhã nhặn lễ phép, ngoại hình lại dễ coi như vậy, khó trách vừa chuyển tới đây chưa được nửa năm mà bậc cửa bà mối Trương hàng xóm đã sắp bị mòn vẹt rồi. Chỉ có điều một chàng trai tuấn tú thế này, khuê nữ nhà nào trong thành Phượng Đài mới xứng với cậu ta chứ?"

Dung Hàm rẽ vào ngõ nhỏ lát đá xanh, mở một cánh cổng gỗ cuối con ngõ và đi vào.

Đây là một ngôi nhà dân thông thường, phía trước là cửa hàng, phía sau là một tòa viện. Trong cửa hàng phía trước chỉ có vô số dược liệu, hậu viện tuy nhỏ nhưng vẫn ngay ngắn, nam bắc đối xứng, gạch xanh ngói đen bốn gian hai trước hai sau, sân vườn nhà bếp đầy đủ. Khoảnh sân lát đá xanh, mặt đá phủ rêu xanh loang lổ, cây cối sum suê, bàn đá ghế đá rất là thanh nhã.

Một tấm biển vải đơn giản treo ở trên mái hiên, viết hai chữ to: "Y xá".

Đã có hai ba bệnh nhân chờ trong y xá, Dung Hàm xin lỗi một tiếng, đặt gùi thuốc xuống rửa tay, phất vạt áo bào ngồi xuống, vừa xem mạch cho một ông lão lại nghe thấy bên ngoài y xá có tiếng ồn ào, mấy gã gia đinh hình dạng hung ác giương nanh múa vuốt đi đến.

Một gã mập mạp có vẻ là quản sự đi đến trước mặt, cười hì hì chắp tay thi lễ: "Dung đại phu, lão gia nhà ta lại phát bệnh, không ăn được không ngủ được, mời đại phu đến xem cho một chút".

Dung Hàm không rời tay khỏi mạch của ông lão, nói bất đắc dĩ: "Lão gia nhà ngài không có vấn đề gì lớn, chẳng qua chỉ là đầy bụng khó tiêu, uống hai thang thuốc là khỏi ngay, không cần ta phải đến xem mạch".

Gã quản sự mập mạp lại không chịu đi, kéo ghế ra ngồi bắt chân chữ ngũ, nói: "Dung đại phu, ngài vừa tới thành Phượng Đài chẳng bao lâu, sợ là còn không rõ lão gia nhà ta là ai. Để ta nói rõ với ngài, lão gia nhà ta chính là cháu của chú họ của phủ doãn thành Phượng Đài, là nhân vật có máu mặt trong thành, để ý đến ngài chính là cho ngài thể diện, ngài đừng để rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt".

Dung Hàm buông mắt không nói, thầm nghĩ chẳng lẽ lại phải chuyển nhà lần nữa?

Mấy năm nay, vì phải ẩn giấu tung tích, tránh né tai mắt tìm kiếm của người nào đó, y đã dẫn theo nàng lăn lộn khắp nơi trên lãnh thổ Đại Sóc, làm nghề y kiếm sống.

Mới đầu ở thâm sơn cùng cốc, mở một y quán nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, cũng không dám quá mức bộc lộ, chỉ nhận khám một số chứng bệnh vặt vãnh như cảm lạnh đau đầu... Nhưng người làm nghề y nhìn thấy các triệu chứng nghi nan cũng không khác gì người làm tướng nhìn thấy quân đến dưới thành, khó tránh khỏi kích động ngứa tay. Hơn nữa bệnh nhân bệnh nặng tới nhà cầu xin, thân là đại phu sao có thể đẩy người ta ra khỏi cửa?

Sau khi thể hiện diệu thủ chữa trị mấy bệnh nhân mắc bệnh nặng, cái danh thần y thoáng cái đã truyền khắp các thôn xóm xung quanh, người tới nhà cầu y nối liền không dứt.

Thấy thanh thế trở nên quá lớn, Dung Hàm không thể không chuyển nhà ngay trong đêm. Sau khi chuyển đến một địa phương mới, y đã nhiều lần khuyên răn chính mình, vì cô ấy, ngươi phải nhẫn nhịn, nhất quyết không thể bộc lộ tài năng gây sự chú ý nữa.

Nhưng Dung Hàm có y thuật thông thần, cho dù chỉ dùng đến hai ba phần bản lãnh cũng đã kinh người. Chẳng bao lâu sau, y xá nho nhỏ lại đông như trẩy hội, Dung Hàm đành phải chuyển nhà lần thứ hai...

Trong bốn năm, y gần như đã đi khắp tất cả các thành trấn gần biên giới Lương Sóc, cuối cùng đi tới thành Phượng Đài.

Thành Phượng Đài đầu tiên là thuộc nước Lương, sau đó bị nước Sóc cướp mất. Bốn năm trước Lâu Dự dẫn quân đông chinh đoạt lại sông Tháp Mẫu, lại đưa thành Phượng Đài vào trong biên giới nước Lương. Lịch sử của thành Phượng Đài quả thật quanh co khúc khuỷu một ngày không thể nói hết được.

Chính vì như thế, phong tục tập quán của người dân ở đây cũng không giống bình thường, văn hóa hai nước Lương Sóc giao thoa. Con người ở đây nói tiếng địa phương của nước Lương, viết văn tự của nước Sóc. Phố xá bán đồ ăn vặt của nước Lương, trong hiệu thợ may lại có váy áo trâm vòng của nước Sóc.

Lại bởi vì nằm ở khu sản xuất muối và sắt trù phú, thương nhân lái buôn qua lại tấp nập, vàng thau lẫn lộn, những người tha hương có chút tay nghề như Dung Hàm nhiều vô số, quả thật giống như một hạt cát rơi xuống biển cả, muốn tìm cũng không tìm được, không hề làm người khác chú ý.

"Cao nhân ẩn cư giữa phố thị, cổ nhân quả nhiên không lừa ta". Dung Hàm cảm khái vạn phần. Mấy năm nay trốn đông trốn tây lang bạc kì hồ, chính mình thì không sao, nhưng y không muốn để nàng phải chịu khổ chịu mệt. Thấy phong thổ ở Phượng Đài như thế, Dung Hàm dứt khoát mua một tòa tiểu viện, dự định sống ở đây lâu dài. Không ngờ vừa mới thu xếp xong xuôi lại rước lấy rắc rối.

Dung Hàm thầm mắng chính mình một trận, ôn tồn nói: "Vị quản sự này, chờ ta khám cho các bệnh nhân ở đây xong sẽ đến quý phủ chẩn trị cho đại nhân nhà ngài".

Quản sự mập mạp nghe xong lông mày lập tức dựng đứng lên, nói rất thiếu kiên nhẫn: "Đại nhân nhà ta là ai? Sao có thể đợi đám nông phu đầy tớ hạ đẳng này? Mời Dung đại phu mau mau khởi hành, đừng để bọn ta phải khó xử".

Dung Hàm tức giận, cố gắng kiềm chế, nói: "Ở trong mắt ta, bệnh nhân nào cũng giống nhau, không có phân chia thượng đẳng và hạ đẳng. Chuyện gì dù sao cũng phải có thứ tự trước sau, họ đến trước, ta phải khám cho họ xong mới đi đến chỗ ngài được".

Quản sự mập mạp hiển nhiên đã quen ức hiếp dân quê, vẻ hung tàn lộ ra ngoài mặt, đột nhiên đứng lên, ngón tay béo múp chĩa vào không khí, cả giận nói: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, có đi hay không?"

Dung Hàm không hề nhúc nhích, không tự ti cũng không kiêu ngạo: "Không đi".

Quản sự mập tung chân đá bay gùi thuốc dưới đất, liếc một cái ra hiệu: "Lôi những người này ra cho ta, đập cửa hàng!"

Không đợi hắn phải lôi, những người chờ khám bệnh đã sợ hãi chạy mất. Mấy tên gia đinh xắn tay áo đi tới đá đổ bàn ghế, lại có một tên giơ ghế lên đập xuống tủ thuốc.

Ghế còn giơ lên không trung chưa rời tay, chợt nghe thấy gió lạnh thổi qua bên tai, ánh sáng chợt lóe lên trước mắt. Phập một tiếng, một mũi dao cắm chính giữa kẽ tay đang giơ ghế của hắn, tỏa ra ánh sáng lạnh buốt.

Đám gia đinh hoảng sợ trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, một mũi phi đao nhỏ nhắn khác lại từ phòng trong bay ra, như sét đánh không kịp bưng tai, liên tiếp cắt bay búi tóc của hai gia đinh.

"A a a..." Quản sự mập mạp líu lưỡi chỉ vào phòng trong, còn chưa kịp hét lên thì mũi phi đao thứ ba đã bay ra, ghim thẳng chiếc mũ trên đầu hắn vào cột nhà.

"Có ma..."

Đám quản sự gia đinh này đã bao giờ thấy tài nghệ như vậy, còn tưởng gặp ma giữa ban ngày, sợ đến suýt tè ra quần, kêu cha gọi mẹ từ trong y xá bò ra ngoài.

Dung Hàm không nhịn được cười, sờ sờ bọc bánh hạt dẻ còn ấm áp trong lòng, cười khổ lắc đầu đi vào phòng trong, thầm nghĩ lần này phải chuyển nhà thật rồi.