Loan Loan xoay người đỡ ông già dậy rồi bế đứa cháu gái lên, lau máu bên khóe miệng giúp, ôn tồn nói: "Em gái, có muốn đánh người xấu bắt nạt em kia không?"

Bé gái nhìn Tiền quản sự một cái, nói sợ hãi: "Muốn, nhưng... lão ta hung ác lắm, em đánh không lại lão ta".

Loan Loan buông mí mắt mỉm cười: "Em đánh được".

Nói xong đột nhiên ôm bé gái lao tới, áp sát Tiền quản sự nhanh như chớp, nắm cánh tay bé gái xoay tròn, dùng bàn tay non nớt của bé gái cho Tiền quản sự mấy cái bạt tai.

Loan Loan hành động cực nhanh, ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Đến khi mọi người phản ứng lại thì hai má Tiền quản sự mỗi bên đã ăn hai cái tát nóng rát.

Tay bé gái mềm mại yếu ớt, kì thực hai cái tát này không hề quá nặng, cũng không đau là mấy. Nhưng bị ăn tát trước mắt nhiều người như vậy thì vấn đề không phải là đau hay không đau, đây là sự sỉ nhục trần trụi và trắng trợn, không chỉ là một cái bạt tai mà còn là đánh thẳng vào mặt mũi nhà họ Tào.

Trước mắt bao người, Tiền quản sự sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy? Hôm nay nếu không đòi lại được món nợ này thì không những sẽ bị các quản sự khác chê cười mà sợ là ngay cả chủ nhân cũng sẽ chê trách hắn không có năng lực.

Tiền quản sự lập tức nổi giận lôi đình, giơ tay chỉ Loan Loan, âm thanh the thé đã có dấu hiệu lạc giọng: "Thằng ranh nghèo kiết xác kia, hôm nay không xé mày thành mấy mảnh thì tao không phải họ Tiền. Còn ngẩn ra đấy làm gì? Đánh cho ta!"

Đứa bé gái trong lòng Loan Loan sợ hãi run rẩy. Loan Loan đặt bé gái vào lòng ông già, an ủi: "Em gái không phải sợ, để anh biểu diễn xiếc khỉ cho em xem".

Ông già hai mắt rưng rưng: "Tiểu anh hùng, bọn chúng là người nhà họ Tào, không chọc được đâu. Lão đã làm liên lụy tiểu anh hùng rồi, tiểu anh hùng mau mau đi đi".

Loan Loan tính tình ngang ngược bất kham, nếu không phải sợ gây ra phiền phức cho Lâu Dự thì đã động thủ đánh người từ lâu rồi, đâu còn phải nói dài dòng như vậy? Lúc này Lâu Dự đã cho phép, hơn nữa gã này còn lấy ghế ra ngồi trên lầu hào hứng xem đánh nhau. Nếu mình không dạy cho đám nô tài độc ác này một bài học tử tế thì sợ là Lâu Dự cũng không nhịn được đích thân động thủ.

Thấy ông già quan tâm mình, Loan Loan cảm động trong lòng, vuốt mái tóc vàng xơ xác của đứa cháu gái, cười nói: "Ông đừng lo, cháu lợi hại lắm".

Cả chục gia nô đồng loạt xông lên. Khóe miệng Loan Loan khẽ kéo ra thành một nụ cười xảo quyệt, tiêu dao bộ được phát động, ảnh chuyển theo hình, có ảnh không hình, nhanh đến mức không thấy rõ hành tung, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một dải lụa xé trời bay đi. Tốc độ cực nhanh, Loan Loan qua lại không ngừng giữa đám gia nô, đi đến đâu tiếng tay đấm chân đá vang lên đến đó, mỗi một lần ra tay đều kèm theo một tiếng kêu đau.

Tiền quản sự cảm thấy hoa cả mắt. Chỉ sau mấy nhịp thở, Loan Loan đã đứng lặng một chỗ, mặt không đỏ, thở không nhanh, dường như trận đánh lộn vừa rồi không hề xảy ra. Chỉ có đám gia đinh nằm ngổn ngang dưới đất, ôm đầu ôm chân kêu gào lăn lộn mới chứng minh bóng người nhanh như sao băng và quyền cước xé gió vù vù vừa rồi không phải một hình ảnh hư ảo không tồn tại.

Đời này Tiền quản sự đã bao giờ được thấy thân pháp xuất thần nhập hóa như vậy, chỉ trợn mắt há mồm đứng sững tại chỗ.

Loan Loan phủi bụi bặm trên tay, chậm rãi đi tới: "Bây giờ đến lượt ngươi..."

Cách Túy Nguyệt cư trăm mét, một chiếc xe ngựa đỗ trong bóng tối dưới mái hiên phủ đầy tuyết đọng. Một đám người đứng trước xe, khoảng cách không xa không gần, vừa đủ để nhìn thấy toàn bộ tình cảnh trước cửa Túy Nguyệt cư. Thấy Tiền quản sự bị thua thiệt, thị vệ bên cạnh định lao tới, người thanh niên trẻ tuổi dẫn đầu liền quát lại.

"Công tử, vì sao không cho các thị vệ đến hỗ trợ? Chẳng lẽ để mặc cho thằng nhóc tiện dân đó làm mất thể diện nhà họ Tào?" Tùy tùng thắc mắc.

Người thanh niên Tào Hành có vẻ mặt âm hiểm ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi trên tầng hai Túy Nguyệt cư xa xa, trong lòng âm thầm bất an.

Mặc dù khoảng cách rất xa, không thấy rõ khuôn mặt, không nghe được giọng nói, nhưng chỉ qua khí độ và dáng người, Tào Hành đã có thể kết luận người đàn ông ngồi xem đánh nhau vững vàng như Thái sơn này chắc chắn không phải người bình thường. Các quý công tử ra vào Túy Nguyệt cư nhiều như cá dưới sông, nhưng người dám chọc vào nhà họ Tào lại gần như không có mấy. Trong số các quý công tử vừa có gan vừa có thực lực chọc vào nhà họ Tào, người có cả đám cao thủ đi theo, tùy tiện phái ra một thị vệ tí tuổi đầu mà võ nghệ cũng cao cường như thế thì lại càng ít, đếm không hết một bàn tay.

Người đó nhất cử nhất động đều có khí độ cao quý, lại không thiếu lẫm liệt, như lưỡi đao sáng loáng bọc trong tấm lụa thượng hạng, nhìn như không có một chút sát khí nào nhưng lại làm mọi người không rét mà run, sống lưng lạnh toát.

Khí chất này chỉ có thể được hình thành sau thời gian dài sống với giáp trụ binh đao, không phải một kẻ dòng dõi quý tộc bình thường trong thành Thượng Kinh có thể có được.

Vậy thì người đàn ông này rốt cuộc là ai?

Tào Hành tính toán một lát, trong đầu chợt như có tiếng sét đánh nổ vang, vẻ mặt sợ hãi kinh hoàng. Chẳng lẽ hôm nay số mình lại nhọ đến mức đụng phải gã sát thần mặt lạnh đó?

Cố gắng đè nén sự kinh hoàng trong lòng, sắc mặt tái nhợt, Tào Hành không nói một lời quay đầu đi, vén rèm xe ra chui ngay vào xe.

Tùy tùng cực kì khó hiểu. Công tử nhà mình là con trai thị lang bộ Hộ, cháu ruột của Tào hoàng hậu, bình thường luôn ngang ngược hống hách, tại sao lần này lại sợ đầu sợ đuôi như thế? Ngay cả mặt mũi đối phương như thế này còn chưa nhìn thấy mà đã cúp đuôi chạy vội vàng như chó nhà có tang rồi?

"Thế Tiền quản sự thì làm thế nào?" Gã tùy tùng rụt rè nhắc nhở.

Tào Hành trèo lên xe ngựa, nói hung tợn: "Thằng ngu Tiền Phát có mắt không tròng đó có chết cũng không tiếc".

Tiền quản sự đáng thương không hề hay biết mình đã trở thành con tốt thí của chủ nhân.

"Còn có Lộc thân vương... Dù sao cũng phải dàn xếp cho ổn thỏa mới được". Tùy tùng lặng lẽ thở dài. Đi theo một chủ nhân lo đầu không lo đuôi, có đầu không có não như vậy đúng là một khảo nghiệm quá lớn đối với trí tuệ của mình.

Tào Hành nghe vậy mới sực tỉnh, hôm nay hắn đến Túy Nguyệt cư là để mời Lộc thân vương ăn cơm, nhưng lúc này cũng không có tâm tư lo lắng chuyện này nữa. Hắn vội vàng dặn dò: "Mau sai người đến phủ Lộc thân vương báo tin, cứ nói hôm nay ta ngã ngựa bị thương, không thể đi được. Hôm khác sẽ đích thân tới nhà nhận tội".

Tùy tùng lại càng kinh hãi. Lộc thân vương chính là Tam hoàng tử, con đẻ của hoàng hậu, anh em ruột của thái tử, sang quý không sao nói hết. Không ngờ để tránh gã đàn ông xa lạ trên tầng hai Túy Nguyệt cư này, công tử nhà mình lại bắt Tam hoàng tử phải leo cây?

Hắn không nhịn được nhìn về phía Túy Nguyệt cư mấy lần nữa, trong lòng vừa sợ hãi vừa tò mò. Người đàn ông này rốt cuộc là ai?

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của tùy tùng, Tào Hành hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bất thiện, như nói cho tùy tùng nghe, lại như đặt thang cho chính mình xuống nước: "Người này tay nắm trọng binh, lại được thánh sủng, hoàng thượng cực kì tin cậy. Đừng nói là ta, sợ là ngay cả Lộc thân vương cũng không thể tùy tiện chọc vào hắn".

Nói xong Tào Hành hạ rèm xe xuống, mặc kệ Tiền Phát sống hay chết, lập tức giục phu xe đi mau. Chỉ chốc lát sau đội người ngựa này đã biến mất trong bóng đêm.

Mới đầu còn nghĩ chủ nhân sắp tới, ngàn vạn lần không thể tỏ ra nhát gan van xin đối phương làm mất mặt chủ nhân, Tiền quản sự cắn răng cố gắng cầm cự, dù thế nào cũng chỉ nhắc đi nhắc lại một câu "Đợi chủ nhân của ta đến, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn".

Thấy hắn chó cậy thế chủ mà không hề xấu hổ, Loan Loan không khỏi buồn cười, hạ thủ càng nặng tay hơn. Tránh những chỗ hiểm, cô bé không ngừng chào hỏi khuôn mặt hắn. Chỉ một lát sau mặt Tiền quản sự đã sưng vù như mặt lợn, lưỡi cũng bị đánh sưng vù, lúng búng gọi chủ nhân là trư nhân.

Sau đó dần phát hiện tình hình không đúng, chủ nhân vẫn biến mất không hề thấy bóng dáng như diều đứt dây, mình lại sắp sửa không giữ được mạng, Tiền quản sự liền đổi ý, vứt bỏ hết tiết tháo phong cốt mà không cần nghĩ ngợi, quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ: "Tiểu gia gia tha mạng, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Tiểu nhân sai rồi, lần sau tiểu nhân không dám nữa. Xin tiểu gia gia tha cho tiểu nhân lần này".

Thấy Tiền quản sự bắt đầu lộ ra bản chất, dáng vẻ vẫy đuôi nịnh nọt thật sự quá mức khó coi, Loan Loan liền chỉ hai ông cháu bên kia: "Những lời này ngươi phải nói với họ. Họ chịu tha cho ngươi là được".

Tiền quản sự bò đến trước mặt hai ông cháu, không ngừng tự tát mặt mình, nói giọng nghẹn ngào: "Lão tổ tông, tiểu tổ tông, vừa rồi là tiểu nhân không đúng. Tiểu nhân là lợn, tiểu nhân là chó, hai vị tổ tông đừng chấp, làm ơn nói với vị tiểu gia gia này một tiếng, tha cho tiểu nhân lần này".

Thấy mặt mũi hắn sưng vù, răng gãy mất mấy chiếc, tiếng nói phập phù, ông già đương nhiên thoải mái trong lòng. Lại sợ còn dùng dằng mất thời gian để người nhà họ Tào đến đây, Loan Loan sẽ có họa sát thân, ông già liền nói với Loan Loan: "Tiểu anh hùng, tạm tha cho hắn đi".

Loan Loan nghe vậy mới đá một cái vào mông Tiền quản sự, nói: "Cút!"

Tiền quản sự và một đám gia nô như được đại xá, bất chấp mặt mũi đầy đất cát, vừa lăn vừa bò, chạy thẳng một mạch không quay đầu lại.