Mấy ngày nay Lâu Dự vướng rất nhiều công chuyện. Đầu tiên là vào cung yết kiến hoàng thượng, tỉ mỉ bẩm báo quân tình dân ý mười lăm châu Tây Lương, sau đó đến bộ binh giao nhận công văn tướng lĩnh về kinh, lại bị một đám tướng lĩnh quen biết khi xưa chặn lại hàn huyên luận bàn quân vụ, tất cả mất trọn hai ngày.

Chiều nay không dễ gì có thời gian rảnh, Lâu Dự không chút do dự gạt bỏ mấy lời mời dự tiệc, cất bước đi về hậu viện. Hai ngày không nhìn thấy Loan Loan, mình đã nhận lời dẫn Loan Loan đi chơi thoải mái mà lại bận công bận việc để Loan Loan nằm dí trong vương phủ hai ngày. Loan Loan mới tới Thượng Kinh, lạ người lạ đất, tính tình lại hoạt bát nhí nhảnh như vậy, hai ngày nay không biết đã chán chường thế nào.

Càng nghĩ càng thấy áy náy, Lâu Dự không khỏi rảo bước nhanh hơn. Còn chưa tới hậu viện đã nghe thấy tiếng cười, một âm thanh trong đó vượt qua mái ngói cao cao, lanh lảnh như chuông, rõ ràng chính là Loan Loan. Lâu Dự bất giác bước chân nhẹ hơn. Trong hậu viện, Loan Loan chắp tay sau lưng, đi vòng quanh Lâu Thành như một thầy giáo, lắc đầu nói: "Quá kém quá kém, bước chân loạng choạng, thân trên vô lực. Như thế này mà ra chiến trường thì còn chưa nhìn thấy mặt kẻ thù đã bị tên bắn rơi xuống ngựa rồi".

Lời này rõ ràng rất chướng tai nhưng lại không thể nào phản bác được, Lâu Thành đứng trung bình tấn trên tuyết, đầu đầy mồ hôi, hai chân run lên, trong lòng mắng to đám thị vệ trong cung. Tên nào tên nấy đều nói dạy mình võ công tuyệt thế, kết quả là mình đã khổ luyện mấy năm, đến chỗ Loan Loan không ngờ lại trở thành một kẻ hoàn toàn vô tích sự.

Loan Loan vòng ra phía sau cậu bé, đưa chân khẽ đẩy vào khoeo chân Lâu Thành. Lâu Thành cảm thấy tê mỏi thấu xương, kêu thảm một tiếng, đổ người ngã sấp mặt xuống đất.

Loan Loan cười sấp cười ngửa: "Mới đứng được một nén hương mà bạn đã nhũn như con chi chi rồi. Vừa rồi ai mới khoác lác mình là kì tài võ học ấy nhỉ?"

Trong thành Thượng Kinh chỉ có một số cực ít người, còn lại ai dám dùng chân đá ta như vậy? Lâu Thành không nén được giận từ đống tuyết bò lên, vừa định phát hỏa lại nhìn thấy Loan Loan ôm bụng cười ngặt nghẽo, mặt mày sáng láng như minh châu quay tròn trong đĩa ngọc, tươi tắn lanh lợi vô cùng. Lâu Thành lớn lên trong thâm cung, phụ nữ nhìn thấy đều nhã nhặn nhẹ nhàng, đàn ông nhìn thấy đều ung dung khí độ, chưa bao giờ gặp một người tươi tắn hoạt bát, ngang ngược tinh nghịch đến động lòng người như vậy? Cảm thấy nụ cười đó giống như một đóa hoa băng long lanh trong suốt, hơi lạnh thấm mát lòng người, cơn giận đầy bụng lập tức tan thành mây khói, Lâu Thành ngồi dưới đất gãi đầu oán giận: "Đứng trung bình tấn vất vả quá. Bỏ qua bước này, dạy ta đao pháp tuyệt thế luôn đi".

Loan Loan chắp tay sau lưng bước tới chậm rãi như ông cụ non, lên tiếng giáo huấn: "Trung bình tấn là nền tảng, ngay cả đứng trung bình tấn cũng không chịu được thì làm sao luyện được đao pháp?"

Thấy Loan Loan còn bé mà lại thích ra vẻ người lớn, môi mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ hất lên hết sức đáng yêu, Lâu Thành không nhịn được định véo má một cái. Nhưng lại nghĩ nếu véo má mà Loan Loan nổi giận thì mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Loan Loan, không biết chừng còn bị Loan Loan đánh cho một trận te tua, bàn tay đang đưa tới vội dừng lại giữa không trung.

Trong lúc Lâu Thành đang do dự chợt nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên bên ngoài viện: "Loan Loan!"

Mặt Lâu Thành tái nhợt. Lúc này mình vốn phải ở trường nghe thái phó dạy học mà lại lén chuồn đến đây học võ với Loan Loan, nếu bị phát hiện thì Tứ ca nhất định sẽ cho ăn đòn. Vù một cái, Lâu Thành chạy nhanh như thỏ vào hòn giả sơn bên cạnh, ra sức lắc đầu nháy mắt với Loan Loan, hạ giọng nói: "Ngàn vạn lần đừng cho anh ấy biết ta ở đây".

Loan Loan hết sức kinh ngạc, nhìn thấy Lâu Dự đã bước qua cổng vòm, mỉm cười đi tới: "Vừa rồi em nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?"

Loan Loan lấy nghĩa làm đầu, nói oai phong lẫm liệt: "Hắn nói không thể nói với anh".

Lâu Thành trốn sau giả sơn nghe vậy bi phẫn muốn chết, suýt nữa hộc máu.

Lâu Dự liếc về phía giả sơn, cũng không bóc mẽ mà chỉ vuốt tóc Loan Loan: "Hai ngày nay có buồn không? Tối hôm nay có hội hoa đăng, có muốn đi xem cho vui không?"

Loan Loan vui như mở cờ trong bụng, nhảy dựng lên vỗ tay hoan hô: "Muốn đi muốn đi, hoa đăng như thế nào nhỉ? Em còn chưa được xem bao giờ".

Lâu Dự cười như gió xuân ấm áp, rất tự nhiên ôm vai Loan Loan đi ra ngoài: "Lầu đèn cao trăm thước, rộng trăm trượng. Đến lúc đó đốt đèn năm đêm, vàng ngọc lung linh, gấm vóc rực rỡ, lại có ca múa ảo thuật, tạp kĩ chiêng trống, đảm bảo em có thể xem sướng mắt thì thôi".

Loan Loan sáng mắt lên, dù sao cũng vẫn là tâm tính trẻ con, vừa nghe thấy có chuyện náo nhiệt đã quên phắt Lâu Thành, vội đi theo Lâu Dự ra ngoài: "Vì là dịp Tết nên mới đốt hoa đăng đúng không? Em muốn tự mình đốt một chiếc đèn con thỏ".

Lâu Dự gật đầu: "Đương nhiên là được. Xem hoa đăng xong lại đi ăn một bữa thật ngon. Lâu Dự ca ca chủ chi, chúng ta ăn một vòng tất cả các hàng quán ngon nhất trong kinh thành".

Loan Loan càng vui vẻ hơn: "Gọi đám Triệu Vô Cực và Lưu Chinh cùng đi, đông người mới vui".

Lâu Dự cười nói: "Em thì có lương tâm nhớ đến bọn chúng, nhưng bọn chúng vừa vào kinh thành đã chìm đắm trong xa hoa quên cả trời đất rồi, không biết mấy hôm nay vẫn ở chỗ nào".

Loan Loan hết sức khinh bỉ: "Hai người họ có biết chơi bời gì đâu cơ chứ? Cả ngày chui vào đại doanh cấm quân tìm người đánh mã cầu thì có".

Lâu Dự bật cười đề nghị: "Hay là chiều tối anh em mình cũng đi đánh một trận?"

Loan Loan quả quyết từ chối: "Không được, em phải đi ăn món ngon".

Lâu Dự cao giọng cười, ôm Loan Loan đi thẳng ra ngoài...

Đêm, trong thành Thượng Kinh náo nhiệt phi phàm, phố xá tấp nập, đèn đuốc sáng choang, danh sĩ mĩ nhân qua lại phục sức sang trọng, cẩm tú hoa lệ, quả nhiên là những nhân vật phong lưu.

Lâu Dự dẫn theo Loan Loan, Lưu Chinh và Triệu Vô Cực, bốn người đi đến phố thị thấy cảnh chen lấn náo nhiệt liền dứt khoát xuống xe đi bộ.

Xiếc, ném thẻ, múa rối, đàn từ, hát nói, mọi người nhìn hoa cả mắt. Loan Loan chưa bao giờ nghe, chưa bao giờ thấy, lúc này xem mà chết mê chết mệt, thỉnh thoảng lại nhảy nhót cười to.

Thấy Loan Loan vui vẻ, Lâu Dự cũng vui mừng trong lòng, cười dịu dàng đi theo sau lưng. Kẹo hồ lô, canh thịt dê, sủi cảo nhiều nhân, trà hạnh nhân, mứt hoa quả, hạt dẻ nướng, bánh trôi nước, kẹo hạt thông, chỉ cần Loan Loan nhìn lâu một chút là Lâu Dự lại không nói một lời lập tức mua cho Loan Loan ăn thoải mái, còn không quên mua thêm một gói mang về phủ. Chỉ một hồi sau, trên tay Lưu Chinh đã đầy đồ ăn, ôm cũng không xuể.

Lưu Chinh ôm một đống đồ ăn, nói nhăn nhó: "Thế tử, không thể mua thêm nữa. Còn tiếp tục ăn thì tiểu quỷ này sẽ béo như lợn mất".

Loan Loan cầm một xâu mứt táo dài chừng một thước trên tay, trừng mắt nhìn Lưu Chinh, chỉ Triệu Vô Cực nói: "Ngươi và hắn cũng ăn như thuồng luồng đó thôi, có béo thì cũng là ba con lợn béo".

Lâu Dự mỉm cười, giọng nói hết sức nuông chiều: "Lưu Chinh không ôm hết được thì còn có Triệu Vô Cực. Nếu nhiều quá thì gọi thêm mấy thị vệ tới, người nào cũng cao to tay dài, mua đủ mỗi thứ trên phố một bọc mang về".

Đường đường tinh binh Hắc Vân kị, bình thường có mặt mũi nào chạy đi mua đồ ăn vặt? Hôm nay nhờ phước Loan Loan mới được ăn phùng mang trợn má, Triệu Vô Cực chỉ mong sao được ăn nhiều hơn một chút, nghe Lâu Dự nói vậy liền gật đầu liên tục, không ngừng nịnh bợ: "Thế tử anh minh!"

Thế tử ơi là thế tử, ngài không sợ làm hư trẻ con hay sao? Lưu Chinh cười gượng, vội vàng nói: "Không cần gọi thị vệ nữa, thuộc hạ vẫn còn ôm được".

Có mất mặt thì một mình ta mất mặt là được, Lưu Chinh suy nghĩ rất có tinh thần hi sinh cao cả.

Nhìn thấy Lưu Chinh nhăn nhó, Loan Loan cảm thấy rất thú vị, vừa định trêu chọc mấy câu lại nghe thấy một giọng nữ dịu dàng vang lên bên cạnh, thanh sắc động lòng người: "Tình cờ gặp thế tử điện hạ ở đây, đúng là vinh hạnh của Tố Tố!"