Tay Dung Hàm vững hơn Phương Tranh đâu chỉ gấp trăm lần, kim nhanh chóng xuyên qua bắp thịt, đường may vừa nhỏ vừa dày, ngay cả máu cũng chảy ra rất ít.

So với sự đau đớn như bà già cắt bằng dao cùn do Phương Tranh làm vừa rồi, Lâu Dự cảm thấy như từ địa ngục lên đến thiên đường. Loan Loan lại nhìn mà kinh hồn bạt vía, mồ hôi ướt đẫm trong lòng bàn tay.

Lâu Dự nắm tay nàng, cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, cảm thấy thời khắc này là hạnh phúc sung sướng nhất bốn năm qua, cười hả lòng hả dạ.

Phương Tranh ngồi bên cạnh Dung Hàm xem y thao tác, vẻ tôn kính và ca tụng trong mắt càng ngày càng đậm. Trong lòng nàng biết chính mình đại khái cũng có thể khâu xong được vết thương này, nhưng thao tác nhanh nhẹn như thế, xử lí thịt thối và khâu lại sạch sẽ như thế, trong tình trạng không cần thuốc tê vẫn làm cho cảm giác đau đớn của người bị thương hạ xuống thấp nhất, trên đời này phỏng chừng chỉ có người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này mới có thể làm được.

Tốc độ tay của Dung Hàm rất nhanh, trước hết dùng kim châm mấy đại huyệt xung quanh vết thương của Lâu Dự, sau đó vừa khâu lại vết thương vừa dùng một mũi dao vàng cắt thịt thối xung quanh cho chảy máu. Đến lúc thịt thối đã cắt hết, máu chảy ra đỏ tươi chứ không còn là màu đen lại dùng thuốc bột cầm máu rắc vào, sau đó đắp vải bông sạch sẽ lên trên.

Quá trình phức tạp này lại trở nên gọn gàng ngăn nắp, thoả đáng ổn định trong tay y. Thủ pháp nhanh mà không loạn như nước chảy mây trôi, vừa tao nhã vừa vững vàng.

Thịt thối đã cắt sạch, vết thương đã khâu xong, Dung Hàm nhanh nhẹn thắt chỉ, cắt đứt chỉ thừa rồi mới thở ra một hơi, ngẩng đầu lên nói: "Mỗi ngày thay thuốc một lần, trong vòng mười ngày không được động võ. Kiêng rượu kiêng sử dụng nội tức. Thân thể ngươi có tố chất tốt, khả năng bình phục nhanh, chịu khó nghỉ ngơi nửa năm sẽ không khác gì trước kia".

Lời này vừa nói ra, Lâu Dự không cảm thấy gì nhưng Loan Loan đứng bên cạnh lại thở phào nhẹ nhõm, mắt cong lên thành trăng non mà không biết.

Đúng lúc Lâu Dự quay đầu lại nhìn, nụ cười của nàng như bóng nhạn lướt qua nhưng lại khắc sâu vào trong lòng chàng khiến hô hấp cũng dừng lại một nhịp.

Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu không thấy nụ cười của cô ấy?

Lâu Dự yêu nụ cười của nàng chết đi được, trong lòng mừng mừng tủi tủi, chỉ hận không thể làm cho thời gian quay ngược lại lúc đầu, nàng vẫn là tiểu quỷ ngây thơ thích cười hay khóc, mình vẫn là thiếu niên ngây ngô chân chất đó.

Đang chìm trong suy tư, đột nhiên ngoài thành vang lên tiếng gầm như đất rung núi lở, dường như hàng chục vạn người đang đồng thanh hô lớn.

Hô tên một người.

Loan Loan... Loan Loan... Loan Loan...

Tiếng hô át mây, đất rung núi chuyển.

Ánh mắt Lâu Dự sắc lạnh, sắc mặt Dung Hàm kịch biến, vẻ mặt Loan Loan ngỡ ngàng. Đám người Hầu Hành Tiễn lại dường như nhìn thấy mây đen cuồn cuộn, mưa bão sắp đến.

Thác Bạt Hồng Đạt không nói một lời xông ra ngoài, chỉ chốc lát đã về, sắc mặt xanh mét, nổi giận mắng: "Mẹ nó, quân Sóc điên rồi. Tên của Loan Loan là để lũ chó chúng nó gọi sao? Bọn nó còn căng một tấm vải trắng dưới thành, bên trên viết mấy chữ đen".

"Viết gì?" Hầu Hành Tiễn hỏi.

Thác Bạt Hồng Đạt gãi đầu, nói không hề hổ thẹn: "Không biết. Chẳng lẽ bọn chúng đánh mệt rồi, muốn đầu hàng?"

Quân Sóc đương nhiên sẽ không đánh mệt muốn hàng, sau đó lại đền cho Lương triều mười cân vàng bạc châu báu để nhận lỗi.

Chiến tranh đã tiến vào giai đoạn kịch liệt nhất, đối mặt sự tấn công điên cuồng của quân Sóc, Lữ Nam Cung dẫn theo tên nỏ doanh như tảng đá giữa biển giận, đóng vững đánh chắc, dùng lá chắn thép hộ thân, sau khi ngăn cản mưa tên của đối phương lại mạnh mẽ phản kích.

Mười chiếc nỏ hộ thành khổng lồ không ngừng bắn, tên nỏ to lớn như trọng pháo bắn xuống trận doanh kị binh của đối phương.

Dưới sự yểm hộ của tên nỏ, Hắc Vân thiết kị thuộc tiên phong doanh dũng cảm ra khỏi thành xung trận, mấy lần đánh lui những đợt tấn công như thủy triều của Thiết Kị vệ.

Lúc này hai bên đều đã hơi đuối sức, sóng công thành đầu tiên tạm dừng lại. Đám người Lâu Dự lên lầu thành, những ụ chắn tên cao to trên tường thành đã không còn một ụ hoàn chỉnh, khắp nơi là ngói vỡ tường lở, trên tường thành đá xanh dày đặc vết tên.

Bởi vì bắn quá rát, một chiếc nỏ công thành đã đứt dây. Dây nỏ đứt đung đưa trong gió như một lưỡi dao cắt từng nhát sắc bén trên không, tô điểm cho sát ý ngập trời và sự bi tráng không tiếng động.

Trong đại trận quân Sóc ngoài trăm mét dưới thành giăng một tấm vải trắng to, bên trên dùng than đen viết mấy chữ to.

Lâu Dự, giao Loan Loan ra, tha cho ngươi không chết!

Trong trận địa quân Sóc như nước biển màu xanh đen, tấm vải trắng này đặc biệt nổi bật, rõ ràng đến mức mọi người muốn làm bộ không nhìn thấy cũng không được.

Sĩ có thể giết, không thể nhục!

Ngoài những gã quê mùa một chữ bẻ đôi không biết như Thác Bạt Hồng Đạt, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn, lửa giận hừng hực trong mắt gần như có thể đốt cháy tấm vải trắng đó.

Ngay cả Dung Hàm cũng tức giận đến mức gân xanh giật đùng đùng trên trán, mắt đầy tơ máu, chỉ hận không thể lập tức xé nát tấm vải trắng đó.

Nhìn mấy bóng người trên tường thành xa xa, khóe môi Ân Minh cong lên lạnh lùng tạo thành một nét cười tàn khốc.

Không chỉ binh khí tương giao, còn phải chơi cả tâm lí chiến.

Trẫm là đế quân một nước, nổi giận hưng binh vì giai nhân, không những có thể giảm bớt những chỉ trích vì tự ý gây ra binh họa mà còn có thể thêm một giai thoại.

Tướng sĩ dưới tay Trẫm chỉ là cỗ máy chiến tranh, chỉ cần biết một câu "Vua có lệnh, không thể trái".

Mà ngươi lại khác, tự khoe khoang coi binh sĩ Hắc Vân kị là anh em, giờ đây vì một phụ nữ lại bắt anh em phải liều mạng chiến đấu, làm sao có thể nói cho xuôi được?

Hắc Vân kị có mười vạn quân, cho dù chỉ có một phần mười trong đó có nghi hoặc và dao động cũng đã quá đủ.

Lòng người có kẽ hở như bạch ngọc có tì vết, bát gốm có vết nứt, không thể chứa được nhiều sát ý và quyết tâm nữa.

Lúc trước hô to "Loan Loan" như núi hú biển gào cùng với tấm vải trắng căng ra bây giờ đều là muốn làm cho quân tâm Hắc Vân kị không chiến mà tan rã.

Hạ Huyền Kính nhìn bóng lưng Ân Minh, trong lòng toàn là kính nể và sợ hãi. Mặc dù nói tác chiến một nửa là đánh vào lòng người, nhưng có thể tính toán lòng người đến trình độ này, thử hỏi chính hắn cũng không làm được chuẩn như vậy, tàn nhẫn như vậy.

Đế quân dạ sâu như biển, trừ lão thái giám đã chết đó, nhìn khắp cả triều đình Đại Sóc cũng không có người nào có thể suy đoán được.

Thác Bạt Hồng Đạt đã phát hiện tình hình không đúng qua thần sắc của mọi người, kéo một tiểu binh biết chữ đến rõ ràng xem những chữ trên vải trắng là gì rồi lập tức nổi giận lôi đình, tóc tai dựng ngược như sư tử nổi điên, sau khi chửi mắng ba đời tổ tông Ân Minh liền vác đại đao hắc thiết lên chuẩn bị lao ra liều mạng với Ân Minh.

Ngô Quán nhanh tay nhanh mắt ôm lấy hắn, cảm thấy dường như đang ôm một con trâu bướng bỉnh nổi điên, vùng vẫy khiến cánh tay đau nhức.

Ân Minh có ý đồ với em. Nếu hắn không chết sẽ không bỏ cuộc... Anh phải giết hắn...

Lời của Lâu Dự lại vang lên bên tai, Loan Loan lẳng lặng đứng đó, nhớ đến tía và công chúa An Ninh, năm ngàn tướng sĩ tuẫn quốc ở Sa Loan và cả vết thương hiểm ác đến cực điểm trên bụng Lâu Dự. Sự bướng bỉnh tàn nhẫn cắm rễ từ nhỏ trong lòng khi hàng năm phải một mình tìm đường sống trên đại mạc hoang nguyên lại trào lên không thể kiềm chế. Nàng chăm chú nhìn bóng người gần như ngưng tụ thành một điểm đen trên trận địa xa xôi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khoảng cách chỉ có trăm trượng, rất tốt.

Khí tức lưu chuyển một tiểu chu thiên rồi hội tụ tại khí hải. Khí hải đã dập vỡ, chỉ có thể miễn cưỡng tụ tập được bốn thành công lực, cũng rất tốt.

Khoảng cách trăm trượng, bóng người chỉ còn là một điểm đen, nhưng Lâu Dự và Ân Minh lại như đối diện trong gang tấc, đều nhìn thấy sát khí ngập tràn trong mắt đối phương.

"Tiên phong doanh lên ngựa!" Lâu Dự hạ lệnh.

"Thiết Kị vệ chuẩn bị!" Ân Minh nói.

"Nỏ hộ thành đặt tên!" Lâu Dự nói.

"Cung thủ đặt tên!" Ân Minh hạ lệnh.

Sau một loạt mệnh lệnh liên tiếp, hai người gần như đồng thời mở miệng.

"Công thành!"

"Xuất kích!"

Một đợt đại chiến mới lại bùng nổ.

Trong thời khắc lửa cháy lông mày này, Loan Loan đột nhiên khẽ điểm mũi chân xuống đất, lâng lâng bay lên đứng trên ụ chắn tên cao cao trên tường thành, tóc dài như thác, áo trắng hơn tuyết, giống như tiên nữ giáng trần.