Sau khi rời khỏi căn nhà của Hà Siêu Viễn và Khương San San, Diệp Tình hỏi tôi định làm gì tiếp theo.

Tôi hiểu ý cô ấy muốn hỏi đứa trẻ trong bụng tôi làm sao bây giờ. Tôi sờ bụng nhỏ, gian nan mà quyết liệt.

Có cha là đồ rác rưởi, nếu tôi sinh con ra thì sợ là con sẽ có ý nghĩ: “Được sinh ra ở thế giới này nhưng chỉ thấy toàn là hổ thẹn.”

Người trưởng thành tự hiểu lấy bản thân, không thể tùy tiện để một sinh mệnh chào đời.

Về nhà được khoảng một ngày, tôi quyết định đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói với tôi đây là một phôi thai phát triển khỏe mạnh, hỏi tôi có suy nghĩ kỹ càng hay chưa.

Tôi nói tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi nhận được cuộc gọi từ Hà Siêu Viễn nhưng không bắt máy. Một tuần sau đó ngày nào hắn cũng gọi cho tôi rất nhiều lần, tôi chưa từng để ý đến.

Hắn còn nói được gì nữa chứ? Đơn giản là muốn tôi tha thứ, nói vài lời vô dụng vớ vẩn mà thôi.

Sau khi ủy thác luật sư đưa đơn ly hôn cho Hà Siêu Viễn, tôi để bác sĩ sắp xếp phẫu thuật cho mình. Cùng ngày hôm đó, tôi nhờ Diệp Tình giúp tôi đi tìm người chặn Hà Siêu Viễn lại ở ngõ hẻm nào đó, đánh hắn một trận tơi bời.

Mất mát mà tôi phải chịu không thể đòi về bằng vài nắm đấm, nhưng chỉ cần tôi thấy đau thì hắn nhất định không được thoải mái.

Có lẽ trận đánh đó làm Hà Siêu Viễn ý thức ra vài chuyện. Hắn nghe ngóng được tôi đang ở bệnh viện nào. Lúc hắn vào phòng bệnh thăm tôi thì tôi vừa phẫu thuật xong, từ phòng quan sát chuyển đến phòng bệnh.

Có lẽ nhìn sơ qua thì tôi không có gì đáng ngại, thế nên Hà Siêu Viễn không phát hiện điều khác thường.

Mặt mũi hắn bầm dập, bổ nhào vào mép giường tôi nói: “Còn giận sao?”

Biểu cảm của hắn làm tôi buồn nôn.

Tôi đổ mồ hôi đầy đầu, đơn giản hỏi hắn: “Anh ký tên lên đơn ly hôn chưa?”

Hà Siêu Viễn muốn kéo tay tôi nhưng tôi tránh được.

Hắn không để ý, tiếp tục “biểu diễn” tình yêu sâu nặng của hắn: “Bình Bình, anh biết em còn giận anh chuyện hôm đó, nhưng mà em đánh cũng đánh rồi, mắng cũng đã mắng, em đừng giận nữa được không? Anh thừa nhận bản thân còn một ít cảm tình với San San, nhưng mà anh rất nghiêm túc với hôn nhân của chúng ta. Từ lúc kết hôn với em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.”

“Anh và San San chẳng qua là cầm lòng không đậu, bọn anh đã rạch ròi hết mọi chuyện, bọn anh sẽ không có tương lai nào nữa. Hôm đó cô ấy nói muốn gặp anh lần cuối trước khi kết hôn nên anh không thể kìm lòng được. Anh nhất thời bị mê muội đầu óc, làm một vài chuyện hoa mắt ù tai. Hy vọng em có thể tha thứ cho anh.”

“Chúng ta đều là người trưởng thành, ai mà không có vài cái gai không thể nhổ ở trong lòng? Thật ra nếu như em nhắm mắt cho qua thì việc này coi như không có gì. Tại sao em cứ phải quậy tới mức không chừa mặt mũi lại cho ai, cần gì phải thế chứ?”

“Anh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy chúng ta nên cho nhau một cơ hội. Nói sao thì anh cũng lớn tuổi hơn em, anh chấp nhận thành tâm xin lỗi em. Em có thể tha thứ cho anh không?”

Nếu không phải cơ thể không cho phép, tôi thật sự muốn cho hắn hai cục u trên đầu.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, còn hắn thì hồn nhiên không nhận ra: “Anh thật sự bị ma quỷ ám ảnh, mấy ngày nay anh hối hận lắm. Anh không nên coi thường tình cảm của em. Anh cũng không nên làm ra chuyện hoang đường như vậy ngay lúc giai đoạn mang thai nguy hiểm. Nhưng em tin anh đi được không, anh biết sai rồi.”

“Anh thề, anh không bao giờ liên hệ với Khương San San nữa. Anh biết nói ngoài miệng thì em không tin đâu. Nhưng em đau lòng như vậy, tức giận như vậy chứng tỏ là em còn yêu anh có đúng không?”

Tôi nghĩ không sai chút nào, mấy lời vớ vẩn này y như tôi đoán trước, chẳng có gì mới mẻ.

Tôi lười nghe tiếp, nói với hắn ngắn gọn: “Đứa bé không còn nữa.”

Vừa nãy Hà Siêu Viễn còn đang sám hối, bây giờ dần thay đổi sắc mặt: “Sao em dám? Không lẽ em không biết anh mong đợi đứa bé này tới mức nào sao? Em có biết làm vậy thì từ nay về sau, chúng ta không còn cách nào quay lại nữa không?”

Hắn rít gào giống như nhân vật chính ngu xuẩn trong phim truyền hình: “Chỉ vì chuyện cỏn con thế thôi à! Tại sao em không chịu tha thứ cho anh? Làm người ai mà không phạm sai lầm, tại sao em không thể nhẫn nhịn được chứ?”

Hắn kéo vạt áo tôi, lớn tiếng chất vấn. Bởi vì kích động nên mặt mày hắn ửng hồng, gân xanh hiện ra vô cùng đáng sợ.

Nếu nơi đây không phải là phòng bệnh, tôi chắc chắn hắn sẽ đánh tôi. Nhưng tôi đâu có sợ hắn.

Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh giữ lại mấy lời buồn nôn tanh tưởi đó cho cô gái mà anh yêu đi. Tôi không nhặt rác đâu, tôi chê anh ghê tởm.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Hà Siêu Viễn nhận ra sự thật bản thân hắn là rác rưởi.

Hắn mất lý trí, dậm chân nói với tôi: “Lâm Bình Bình! Cô tưởng là ly hôn với tôi thì cô sống nổi sao? Tôi nói cho cô biết, ly hôn rồi thì cô không được chia gì hết! Sau đó cô định đi đâu mà ở? Nhà của cha cô à? Ha ha ha ha, sợ là bà mẹ kế kia sẽ chê cười cô đấy! Cô muốn ly hôn thì ly hôn! Để cả thế giới này đến đây cười vào bản mặt của cô!”

Tôi vốn không khỏe trong người, thật sự bị hắn chọc tức điên. Lần đầu tiên tôi ý thức được, lúc trước Hà Siêu Viễn lựa chọn kết hôn đã tính toán sau lưng tôi đến mức nào.

Thứ nhất, cá nhân tôi có điều kiện không tệ. Lớn lên không tệ, dáng người không tệ, bằng cấp không tệ, thu nhập càng không tệ. Có nghĩa là lúc hắn dẫn tôi ra ngoài có thể phổng mũi lên trời.

Thứ hai, người ngoài nhìn vào sẽ thấy điều kiện gia đình tôi cũng rất không tệ.

Tuy sau khi ly hôn thì tôi đi theo mẹ, nhưng cha tôi có quyền lực một tay che cả vùng trời trên thành phố này. Đa số người làm ăn đều phải cả nể cha tôi vài phần. Đồng nghĩa với việc lúc Hà Siêu Viễn đi ngoại giao cần lôi kéo tài trợ thì có thể nhắc đến tên họ cha tôi.

Thứ ba, cha tôi và mẹ kế có sinh ra một cô con gái. Từ đó cha không còn thân thiết với tôi nữa. Nhưng cũng vì không thân thiết, thế nên hắn không cần qua lại với cha tôi quá nhiều, sau đó vẫn có thể mượn danh tiếng cha tôi lôi kéo đầu tư.

Nói cách khác, Hà Siêu Viễn cưới tôi thì chỉ cần hưởng vô số lợi ích, không cần thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nào.

Hắn có thể hạ mình đến đây, nói ra những lời này, chẳng qua là cảm thấy sau lưng tôi không có ai chống đỡ, hắn muốn làm khó dễ tôi.

Có điều là hắn nhìn lầm tôi rồi.

Cho dù thể xác và tinh thần tôi đau khổ đến cùng cực, tôi vẫn cố ý nghiêng mắt nhìn hắn: “Người không còn lại gì là anh mới đúng!”

“Nếu anh muốn nhắc tới cha và mẹ kế, vậy thì tôi nói cho anh hay, đến từng tuổi này rồi mà hai người đó chỉ dạy tôi đúng một chuyện, đó là vĩnh viễn không thể để bản thân rơi vào tình trạng phải chờ đợi người khác đến cứu vớt!”

Giọng tôi không lớn, nhưng Hà Siêu Viễn vẫn bị tôi làm đứng hình.

Tôi cười nhạt: “Từ giây phút anh phản bội thì tôi đã nghĩ kỹ toàn bộ kế hoạch ly hôn với anh rồi. Từ nay về sau, anh chống mắt lên mà xem!”

Hà Siêu Viễn bị tôi chọc điên: “Lâm Bình Bình! Tôi nhìn lầm cô thật! Không ngờ cô giỏi thủ đoạn như vậy! Từ lâu đã tính toán muốn ly hôn phân chia tài sản với tôi!”

Thì ra Hà Siêu Viễn lo lắng tôi đòi phân chia tài sản sau khi ly hôn.

Làm sao có thể chứ?

Ngay lập tức, tôi gọi điện thoại cho Khương San San ngay trước mặt hắn.

“Này? Khương San San đúng không. Hà Siêu Viễn tới tìm tôi, cầu xin tôi đừng ly hôn. Tôi gửi ghi âm qua cho cô nghe thử, cô tới giám định một chút, tình yêu vĩ đại của hai người hôi thối cỡ nào nè! Cô yên tâm đi, chỉ cần hắn ký vào đơn ly hôn, loại rác rưởi này tôi tặng cho thứ thùng rác như cô mang về mà đựng.”

Tôi nhấn nút gửi đi, để cho đương sự Khương San San nghiên cứu, xem coi vừa rồi Hà Siêu Viễn đã nói gì với tôi.

Thấy tôi hành xử như thế thì Hà Siêu Viễn tức giận lắm. Hắn thậm chí còn giơ nắm đấm lên.

Tôi không hề sợ hãi. Tôi chắc chắn hắn không dám lên cơn trong phòng bệnh lắp đầy camera.

Cuối cùng hộ sĩ nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng đuổi hắn rời đi.

Sau khi Hà Siêu Viễn đi rồi, Diệp Tình đau lòng phát khóc. Tôi thì không rơi nổi một giọt nước mắt.

Nói không đau khổ thì là giả dối, nhưng người trưởng thành đều phải trả giá cho lựa chọn của mình.

Chọn sai chồng không đáng sợ, đáng sợ là không có dũng khí thừa nhận bản thân chọn sai, còn vững bước đi xa trên con đường sai lầm đó.

Tôi rất may mắn, tôi lựa chọn dũng khí và cơ hội thêm một lần nữa.