Kỷ Nghiêu rốt cục cũng không thể đạt được mong ước “anh hùng đưa mỹ nhân về nhà”.

Khi anh ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay trở lại phòng pháp y đã không còn một ai. Không còn cách nào khác anh phải rủ Triệu Tĩnh Tĩnh cùng đi đến Lệ Trúc Uyển.

Sắp đến nơi, Triệu Tĩnh Tĩnh đột nhiên nhận được điện thoại của gia đình thông báo bà nội bị té, đang ở bệnh viện, tình hình không được khả quan cho lắm, yêu cầu anh ấy tới gấp.

Đã tan ca, hơn nữa trở lại hiện trường không nằm trong tình huống khẩn cấp, Kỷ Nghiêu đậu xe ở ven đường nói với Triệu Tĩnh Tĩnh: “Tự mình đón xe đến bệnh viện, tôi đi loanh quanh hiện trường.”

Khi cảnh sát phá án, trong quá trình thẩm vấn và tìm chứng cứ ít nhất phải có hai người, một khi hành động đơn lẻ thì cho dù nắm được chứng cứ cũng không có hiệu lực pháp luật.

Kỷ Nghiêu chỉ đành đi đến cửa thôi, nói không chừng có thể xuất hiện linh cảm nào đó, tìm ra được phương hướng điều tra mới.

Giờ cao điểm đường kẹt xe, mười mấy phút chỉ đi được mấy mét.

Hàn Tích đi tàu điện ngầm về nhà, cô ra khỏi cửa ga tàu điện, đi về hướng tiểu khu.

Tấm bảng “Tiểu khu Bình an” đã được gỡ xuống, vị trí gắn bảng rõ ràng sạch sẽ hơn bên cạnh, hiện ra một ô vuông màu sắc sáng hơn nhưng lại mang đến cảm giác trống rỗng hơn.

Tiểu Chu, anh chàng bảo vệ của tiểu khu đã thay đồng phục, đứng gác ở cửa. Cậu ấy gặp Hàn Tích chỉ mỉm cười không lên tiếng. Nụ cười ấy rất miễn cưỡng, dễ nhận ra được đó chỉ vì lễ phép, xem ra tâm trạng cậu ấy không tốt lắm.

Lúc trước, cậu bảo vệ này rất hoạt bát, luôn nhiệt tình chào hỏi - “Chào chị Hàn!”

Hàn Tích đi vào, qua cửa an ninh, cô liếc nhìn vào bên trong.

Trên bàn đặt một hộp bánh bích quy, chiếc hộp này Hàn Tích rất quen mắt. Ngày trước khi Tiếu Du làm xong bánh đều thích đựng trong chiếc hộp thế này rồi mang đi tặng. Nhà Hàn Tích trữ rất nhiều chiếc hộp này của cô ấy.

Căn cứ vào tư liệu của cảnh cục, ngày Tiếu Du nhảy lầu từ sát, trên sân thượng của tòa nhà, Tiểu Chu chính là người cuối cùng tiếp xúc với cô ấy. Có người chụp ảnh và quay phim lại, cậu bảo vệ này vừa khóc vừa khuyên Tiếu Du, khuyên cô đừng nghĩ quẩn, đừng chết.

Tiếu Du nuốt nước mắt, cuối cùng vẫn gieo người xuống, cậu bảo vệ bắt hụt, kẻ sống người chết bị ngăn cách bởi một không gian không thể vượt qua.

Hàn Tích không về nhà mà đi thẳng đến số 18, căn hộ 201, hiện trường nạn nhân Chu Thông bị giết.

Cửa đã được niêm phong, cô cầm thẻ công tác nhờ người phụ trách mở cửa.

Hiện trường vẫn duy trì như trước, nước trong bồn tắm đã vẩn đục, bốc mùi. Vết máu trên nền nhà đã khô, mùi máu tanh không còn nồng nặc.

Kỷ Nghiêu rốt cục cũng thoát khỏi kẹt xe, đi thẳng đến đây. Đến nơi phát hiện cửa nhà nạn nhân khép hờ.

Trước khi phá án thành công, nếu cảnh sát không cho phép không ai được tùy tiện ra vào hiện trường. Có khi nào hung thủ quay lại?

Kỷ Nghiêu nâng cao cảnh giác, nhìn qua khe cửa.

Hàn Tích nghe có tiếng bước chân, khi cô đến gần lại không nghe chút động tĩnh nào, cô nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa.

Kỷ Nghiêu đẩy cửa vào, cười cười: “Thật trùng hợp! Cũng hữu duyên quá ha!”

Hàn Tích trông thấy anh, bỗng thở phào nhẹ nhõm. Tại sao cô đột nhiên lại cảm thấy an tâm khi gặp được anh. Cô cảm nhận được nội tâm mình có biến chuyển, khẽ nhíu mày.

Kỷ Nghiêu tránh vết máu khô trên nền nhà, “Tại sao vừa thấy tôi lại cau mày?” Giọng anh trầm ấm và rất thu hút, không biết là do anh cố tình hay đó là bản chất cợt nhả từ trong xương tủy.

Hàn Tích liếc mắt nhìn anh, lùi về sau hai bước: “Tại sao anh đến đây?”

Kỷ Nghiêu nhìn quanh hiện trường: “Xem coi có thể tìm thêm manh mối mới hay không.”

Hàn Tích gật đầu một cái, hai người chia ra hành động.

Khi Hàn Tích bắt tay vào việc, ngoại trừ phải đưa ra báo cáo sơ bộ, phần lớn đều duy trì im lặng. Cô là người coi trọng chứng cứ, rất ít khi tự mình đưa ra phán đoán.

Kỷ Nghiêu là một cảnh sát hình sự, trái ngược hoàn toàn với pháp y. Từ những chứng cứ có hạn thu thập được bọn họ phải giả thiết ra rất nhiều khả năng, từng bước loại trừ, chân tướng sẽ xuất hiện.

Kỷ Nghiêu đi ra ban công nhìn xuống dưới: “Người trèo đường ban công vào cao tầm 1m60. Dựa theo vật chứng và vết hằn, nếu muốn dùng dây lưng siết chết nạn nhân thì hung thủ phải cao tầm khoảng 1m80, cao hơn chiều cao 1m70 của nạn nhân. Do vậy, không thể loại trừ hung thủ là một nhóm, nhưng cũng có thể hai người này không quen biết.”

“Ông lão này rốt cục đã đắc tội đến ai?”

Hàn Tích đi tới vừa nghe Kỷ Nghiêu phân tích vừa quan sát kỹ dấu vết ngoài ban công.

Kỷ Nghiêu tiếp tục nói: “Nạn nhân tính cách hướng ngoại, thích ồn ào, chưa từng xảy ra mâu thuẫn lớn nào với ai, thường xuyên có những cuộc tranh cãi nhỏ. Ba tháng gần đây ông ta thường cãi nhau với hàng xóm nhưng đã điều tra không có điểm đáng ngờ.”

Hàn Tích trầm tư: “Không có mâu thuẫn lớn, nhưng tranh cãi nhỏ thì nhiều.” Người như vậy thật sự rất đáng ghét, mấy năm gần đây có rất nhiều án mạng phát sinh chỉ vì vài câu nói ngoài cửa miệng.

Hung thủ không nhất thiết phải quen biết nạn nhân, cũng không nhất định có mối thù sâu nặng.

Hàn Tích ngồi xổm xuống, nhìn thấy một vật rất nhỏ gần bên chậu hoa ngã đổ, khả năng là phân của động vật hoặc người.

Tối hôm qua ở hiện trường, chậu hoa này chưa bị đổ, có lẽ do gió thổi nên mới khiến vật bị lấp này lộ ra ngoài. Dĩ nhiên, khả năng lớn nhất chính là thứ này chẳng là gì, chẳng thể chứng minh được bất kì điều gì.

Quy tắc nghề nghiệp của pháp y chính là không bỏ qua tất cả những chứng cứ nào, Hàn Tích cẩn thận nhặt lên, bỏ vào túi vật chứng, dự định sẽ mang về Cục Cảnh Sát xét nghiệm.

Hai người đi loanh quanh thêm một lúc, cũng không phát hiện điều gì khác thường.

Xuống lầu, Hàn Tích đi về tòa nhà của mình. Khi về đến dưới lầu, cô mới phát hiện người phía sau vẫn chưa đi, luôn theo sau cô.

Cô quay đầu: “Anh không về sao?”

Kỷ Nghiêu đút tay vào túi quần, cười cười: “Đến cũng đến rồi, không mời đồng nghiệp lên chơi một chút à?”

Hàn Tích: “Không mời!”

Lời này người bình thường không bao giờ chịu nổi, nhưng đây là đại đội trưởng, không phải người bình thường. Anh cong môi, đôi mắt anh đào ngập sắc xuân: “Tôi sẽ nấu cơm, nhà cô có bếp không?”

Hàn Tích mở cổng, lách người đi vào, rồi nhanh tay khép cổng lại: “Không có!” Rồi xoay người rời đi.

Kỷ Nghiêu đứng ở hàng hiên bên ngoài, qua song cửa chạm trổ có thể trông thấy được người phụ nữ ấy bước lên thang lầu. Ánh đèn ở hàng hiên khá mờ kéo dài bóng dáng cô trên mặt tường. Người đã đi từ lâu nhưng bóng dáng mới từ từ biến mất.

Trên người cô tỏa ra sự cô độc vô tận, không muốn người khác tiến tới, rồi đứng cách đó không xa, miễn cưỡng nhìn đám đông náo nhiệt với ánh mắt ngập tràn khát vọng.

Anh rất muốn nói cho cô biết trên thế giới này ngoại trừ sủi cảo còn có rất nhiều món ngon, ví dụ như sữa vị chuối.

Kỷ Nghiêu lùi về sau ngẩng đầu nhìn cửa sổ căn hộ 402, bên trong nhanh chóng sáng đèn.

Một lát sau trời đổ mưa, cơn mưa không lớn lắm. Không có dù dĩ nhiên chẳng chết được nhưng chắc chắn sẽ ướt nhem. Kỷ Nghiêu đứng ở khu đậu xe đạp trú mưa, xe của anh đậu dưới lầu tòa nhà Chu Thông, từ bên này đi qua đó cũng khá xa.

Anh liếc mắt nhìn sắc trời, đang tính đội mưa chạy đột nhiên có một chiếc dù màu đen từ trên trời rơi xuống chân anh.

Đợi đến khi anh ngẩng đầu lên nhìn, cửa sổ lầu bốn đã đóng lại.

Anh mỉm cười, nhặt chiếc dù lên, một luồng hương chanh thoang thoảng ập đến khiến cho cơn mưa có thêm chút “tình thú”*.

Phụ nữ càng mạnh miệng càng nhẹ dạ, giống như còn bé ăn kẹo mút vậy. Bên ngoài bọc một lớp rất cứng, từ từ hòa tan lớp vỏ ấy mới có thể cảm nhận được sự mềm mại và thơm ngọt ở bên trong. Cũng có người không đợi được, cắn mạnh một cái, tiếng răng rắc vang lên, cứng và ngọt hòa tan tận đáy lòng.

Kỷ Nghiêu liếm môi dưới, bung dù đi trong mưa.

Anh mở cửa xe, cụp dù, đặt chiếc dù đẫm nước mưa ở ghế phụ lái, không quan tâm đến chiếc ghế ngồi bằng da cao cấp bị thấm ướt.

Lão bà bà* gọi điện thoại đến, anh vừa nhận điện là bà nói một tràng: “Con trai, cuối tuần con dành chút thời gian xem mắt… Em trai họ của bà dì ba.”

Kỷ Nghiêu suýt chút nữa tông trúng bồn hoa: “Mẹ, con trai mẹ rất thẳng, còn thẳng hơn sắt thép.”

Trong tim anh gào thét: Mẹ à, mẹ đã phát điên đến mức này rồi ư?!

Mẹ anh nhanh chóng tiếp lời: “Mẹ chưa nói hết mà. Tổng giám đốc công ty tài vụ của em trai họ của bà dì ba, là phụ nữ. Mẹ gặp một lần rồi, vừa nhìn là thấy hai đứa có tướng phu thê.”

Kỷ Nghiêu vừa lái xe vừa đáp: “Không đi!”

Mẹ anh dùng đòn sát thủ: “Không đồng ý ra mắt thì về nhà thừa kế, con chọn đi!” Rồi nói tiếp: “Lão nương* đây có trăm ngàn cách để con không thể tiếp tục công tác ở cảnh cục.”

Điều này Kỷ Nghiêu hoàn toàn tin tưởng, nhưng anh không muốn thỏa hiệp: “Không xem mắt, cũng không từ chức!”

Bổ sung thêm một câu: “Cây vạn tuế nở hoa rồi, con đã có người trong mộng.” Nói xong anh cúp điện thoại.

Kỷ Nghiêu đưa mắt nhìn cây dù bên ghế phụ lái, chiếc dù thấm đẫm nước mưa vo lại thành một nhúm, từng giọt nước mưa theo tán dù nhỏ xuống.

Khi cô cầm cây dù này vứt xuống lầu không biết có tâm trạng như thế nào?

-

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Nghiêu: Phụ nữ lúc nào cũng nói một đành làm một nẻo, ngoài miệng thì nói không thích, thân thể lại thành thực hơn.

Hàn Tích: …

Lời pà D: Giải thích dấu (*)

Vì tác giả xây dựng nhân vật nam chính theo kiểu cợt nhả, bad guy, nên có đôi lúc cách anh xưng hô không giống người bình thường, phần nào D chuyển được nghĩa thuần Việt (ví dụ ngay đầu chương 1 anh gọi bố mẹ mình là *anh chị*) còn những đoạn còn lại nếu dịch theo đúng nghĩa D thấy quá nghiêm túc nên để nguyên phần Hán Việt theo ý tác giả. Nếu các bạn có cách nào chuyển những từ đó hay hơn thì nhắn pà D cân nhắc sửa lại nha.