Côn Sơn vốn thuyết phục chính mình còn nhiều thời gian, kết quả cô lại khẽ động, đêm nay tự chủ của hắn đã dùng hết.
Nhịn cả đêm, hắn thật sự nhịn không được, đem cô rất nhanh kéo vào trong ngực, hai người cũng không mặc quần áo, ôm nhau, lập tức cảm thấy càng nóng, Bảo Châu hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Côn Sơn đem chăn kéo sang một bên, lôi kéo Bảo Châu chui đầu vào trong…
(Lược 1000 chữ cấm trẻ em xem…) [ức chế câu này của tác giả ]
Sáng ngày thứ hai, Bảo Châu thức dậy, toàn thân đều bủn rủn, cô rốt cuộc biết cái gì gọi là cỡi hết đồ đánh nhau!
Tuy rằng không giống với trong suy nghĩ của cô, nhưng loại cảm giác này thật thoải mái, ngẫng đầu nhìn thấy một quyền chính mình ngày hôm qua cho Côn Sơn, làm một con mắt hắn sưng đỏ như gấu trúc, cô có nên giả vờ không phải cô làm?
Côn Sơn thức dậy, mở mắt nhìn thấy Bảo Châu bụm mặt, cho rằng cô hối hận, giọng nói có chút khàn khàn: “Em hối hận đã cùng anh…”
Không đợi hắn nói xong, Bảo Châu chủ động thẳng thắn: “Mắt của anh có thể giả vờ không phải do em làm?”
Côn Sơn nghe xong nở nụ cười, nắm lấy tay cô, cười nói: “Đương nhiên có thể, anh là chồng em, sẽ vì em chống đỡ mảnh trời, về sau em có làm chuyện gì xấu, đều có thể đổ lên người anh. Chuyện này anh sẽ nói với cha, là do anh uống say không cẩn thận đâm đầu vào góc tủ.”
“Côn Sơn, thực xin lỗi!” Cô thật sự không biết đánh nhau nayf không phải là đánh nhau kia.
Nhìn bộ dáng của cô vợ bé nhỏ, Côn Sơn làm sao còn có nửa điểm tức giận, sờ lên đầu của cô: “Nha đầu ngốc, anh phải đi làm, em ngủ thêm một lát, anh sẽ nói với quản gia lưu lại bữa sáng cho em.”
“Ừm!” Bảo Châu thật đúng là có chút mệt mỏi, sau khi Côn Sơn rời đi, Bảo Châu quấn mình trong chăn tiếp tục ngủ.
Lúc Côn Sơn xuống lầu, Lục lão gia nghe được tiếng động, lập tức đặt tờ báo trong tay xuống, thấy mặt mũi của con trai tràn đầy gió xuân vốn thật cao hứng , nhưng vừa nhìn thấy nửa bên mặt kia, lại không bình tĩnh : “Mắt của con bị sao vậy?”
“Ngày hôm qua uống say, không cẩn thận đập vào cạnh tủ.” Côn Sơn bình tĩnh nói dối, một bên đi xuống dưới, một bên hướng quản gia phân phó: “Bảo Châu vẫn còn ngủ, không cần gọi cô ấy thức dậy, nhưng phải lưu lại bữa sáng cho cố ấy, cơm trưa phong phú thêm một chút.”
Quản gia gật đầu, biểu thị đã hiểu rõ.
Lục lão gia cũng không tin Côn Sơn tự đụng vào tủ, vết thương kia rõ ràng giống như là bị người đánh một quyền, nhưng ông cũng không trách tội Bảo Châu: “Là Bảo Châu đánh a! Đừng xấu hổ mà không thừa nhận, vợ của con đánh con một quyền cũng bình thường, cha sẽ không giận Bảo Châu, nha đầu kia tính tình tốt, nhất định là do con.”
Lần đầu tiên Côn Sơn phát hiện lão ba nhà mình gần đây ngoan cố không thay đổi vậy mà cũng có thời điểm thông tình đạt lý như vậy, đỏ mặt gật đầu một cái, nói: “Con trước đi làm.”
“Đợi chút. Buổi tối ăn ở nhà, hay là về bên đó ăn? Cha gọi người hầm cách thủy đưa qua cho.”
“Hỏi Bảo Châu a!” Hắn ở đâu đều được, Côn Sơn phát hiện, từ khi hắn kết hôn đến nay, cha giống như không còn chán ghét hắn, hắn cũng không có chán ghét cha như trước, thì ra người đúng là có thể thay đổi, hiện tại cha cũng càng ngày càng thương Bảo Châu, liên quan đến đứa con trai là hắn, sắc mặt cũng khá tốt, cũng quan tâm.
“Được, mang theo bữa sáng trên đường ăn.” Lục lão gia nói, phải đi làm không ăn sáng sao được?
Côn Sơn ở trên bàn cơm chọn lấy hai cái bánh bao, một tay một cái cầm đi, nếu là trước kia, Lục lão gia khẳng định nói hắn không hiểu quy củ, nhưng hiện tại nghĩ đến hắn tối hôm qua “Vất vả” cả đêm, phải bổ sung thể lực, có quy củ hay không thì tùy hắn! Dù sao cũng là ở nhà mình.
Bảo Châu sau khi tỉnh lại, mặc xong quần áo đẩy cửa ra, một bà già canh cửa ở ngoài cười tiến vào phòng dọn dẹp.
Bảo Châu đi xuống lấu, mấy bà vợ bé đang ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, thấy cô bộ dáng thủy nộn non nớt, cũng biết xảy ra chuyện gì.
Gọi cô tới, còn gọi phòng bếp đưa bữa sáng tới.
Bảo Châu vừa ăn bữa sáng, vừa ứng phó các loại đùa giỡn của mấy vợ lẽ, Bát phu nhân nhẹ nhàng sờ lên gương mặt mặt bóng loáng đỏ như trứng gà của cô, chậc chậc nói: “Một đêm không gặp, Bảo Châu càng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng gà.”
Ngũ phu nhân với tư cách là mẹ chồng của Bảo Châu, nhìn con dâu trước mắt, càng xem càng thích, chẳng những gia thế tốt, hơn nữa người cũng đơn thuần đáng yêu, còn rất hiếu thuận, cô có cái gì. Cũng đem đi hiếu kính, lúc trước cô làm đồ chua, cũng mang về đây mònh bình lớn, lúc quần áo thịnh hành kiều dáng mới, cũng làm cho mỗi bà một bộ, đối với bà là mẹ chồng thì càng không cần phải nói.
Ngũ phu nhân từ bên tai tháo xuống đôi bông tai cho Bảo Châu: “Không có vật gì tốt, cái này con cầm lấy.”
“Cảm ơn bà bà, thật xinh đẹp.” Bảo Châu đối với bà nhoẻn miệng cười.
Thu đi đông tới, mắt thấy hơn tháng nữa là bước sang năm mới rồi, trong nhà vô cùng bận rộn, không chỉ là lễ mừng năm mới, còn có chuẩn bị chuyện sang năm Côn Sơn phải đi lên tỉnh học.
Ngày hôm đó Bảo Châu trong lúc rảnh rỗi đang ngồi trong sân phơi nắng, Lục gia bên kia đột nhiên gọi điện tới, Thẩm mẹ tiếp điện thoại, quản gia bên kia nói năm nay mất mùa, ngoài thành không ít người chết đói, người ở mấy địa phương chung quanh, đều đang chen chúc chạy về đây, trong đó không ít binh lính càn quấy, lưu manh, đi ngang qua không chuyện ác nào không làm, thế nhưng chà trộn trong những người dân chạy nạn, thực khó phát hiện, trước mắt những người này còn khoảng hai ba ngày sẽ đến thành, người trong thành, cũng đều đang hoảng loạn, có ít người đã chuyển chỗ ở ra bên ngoài, Lục lão gia sợ Bảo Châu và Côn Sơn ở trong tiểu viện không yên ổn, cho nên cố ý gọi điện thoại tới, muốn bọn họ lập tức chuẩn bị dọn nhà sang chỗ lớn hơn có tường bao vây, gia đinh cũng nhiều, tóm lại là tốt hơn một chút.
Thẩm mẹ vừa nói xong với Bảo Châu, Bảo Châu lười biếng không muốn động: “Không cần, con muôn ở chỗ này.”
Sau khi Côn Sơn trở về, vốn định khuyên Bảo Châu qua bên kia ở, nhưng thấy cô thật sự lưu luyến ở đây, nên cũng thôi, nghĩ thầm chính mình thân là đội trưởng trong đội cảnh sát hình sự, ai dám xông vào nhà hắn, thật sự là không muốn sống nữa, cho nên cũng không có để ý.
Kết quả ngày hôm sau đi cục cảnh sở, cục trưởng nói là bị bệnh, đã qua một ngày còn chưa tới, mới biết được hắn là mang theo cả nhà , chạy trốn ra ngoài, tiền hắn có, thiên tai đói không chết hắn, thế nhưng những bên trong nạn dân kia có rất nhiều ngư long hỗn tạp, nghe nói thị trấn bên cạnh đã xuất hiện thổ phỉ đạo tặc, binh lính càn quấy phá phách cướp bóc đốt nhà, quả thực là muốn thừa dịp cháy nhà hỏi của, hắn lúc này không đi, đến lúc đó Vận Thành lâm vào đại loạn, Diêm Tích Sơn trách tội xuống, hắn cũng đừng mong sống nữa.
Hắn vừa đi, thị trưởng đã luống cuống, chung quanh không có quân đội ah! Quân đoàn Diêm Tích Sơn vốn đóng quân lâu dài ở một huyện phụ cận, gần đây có nhiệm vụ điều đi, hiện tại toàn bộ thành phố chỉ để lại chừng trăm người canh gác cùng chừng trăm người già yếu còn sót lại, như thế nào đẩy lên hứng mũi chịu sào?