Bị cô như vậy, Bảo Châu lập tức cảm giác mình đầy tội ác, rất dễ bị lừa gạt gật đầu: “Em sai rồi, em không ăn nữa. Em lên lầu ăn kẹo cà phê.”
“Chậm đã, cô đem xuống cho tôi ăn.”
“Đó là của em.” Bảo Châu cong miệng lên.
“Nhưng tôi là phụ nữ có thai.” Cô là phụ nữ có thai nên cô lớn nhất.
Bảo Châu vừa định thỏa hiệp, Côn Sơn ngăn cản Bảo Châu: “Mặc kệ chị ta, đồ của em, em muốn ăn như thế nào thì ăn, chị ta là phụ nữ có thai cũng không phải chị ta mua , chị ta không có quyền chi phối. Nếu chị ta muốn ăn có thể đem mứt hoa quả đổi với em, bất quá anh nhớ phụ nữ có thai hình như không có thể ăn đồ có cà phê.”
Côn Sơn nói xong lôi kéo Bảo Châu lên lầu, hắn không quen nhìn người khác bắt nạt vợ hắn, xem vợ hắn là người hầu để sai sử.
Ngày thứ hai là lễ khai trương, Ôn tiểu thư ăn mặc xinh đẹp đanh muốn đi cùng, bị Lục lão gia gọi lại: “Tiểu Ôn con không cần đi, ở nhà dưỡng thai cho tốt.”
“Thế nhưng con muốn đi.” Nghe nói sẽ có phóng viên, đến lúc đó không chừng cô còn có thể lên báo.
“Nghe lời, chỗ ấy nhiều người, vạn nhất va chạm vào con, ai có thể chịu trách nhiệm hả?” Lục lão gia nói xong xoay người rời đi.
“Sẽ không trúng đâu, con cam đoan.” Ôn tiểu thư tin tưởng mười phần mà nói.
Nhưng Lục lão gia không tin, vì phòng ngừa Ôn tiểu thư vạn nhất đi ra làm tổn thương tới đứa nhỏ, đại phu nhân bị lưu lại chiếu cố Ôn tiểu thư.
Đợi đoàn người Lục lão gia rời đi, đại phu nhân rất tức giận ở trên vai của nàng vỗ một cái: “Đều tại cô! Hiện tại tôi cũng không thể đi rồi! Lại sĩ diện cãi láo, cô có tin tôi kêu Hoài Ninh ly hôn với cô?”
“Mẹ, con không dám.” Ôn tiểu thư nói xong đưa tay xuống lưng, nằm hồi lâu, cái mông của cô đều ngồi mệt mỏi.
Đoàn người Lục lão gia đi tham dự lễ khai trương, buổi lễ long trọng, cơ hồ người có tiền đều đến.
Thị trưởng tiên sinh tự nhiên cũng tới, tìm một cơ hội, thị trưởng tiên sinh gọi Côn Sơn sang bên nói: “Côn Sơn! Nghe nói bây giờ cậu phát đạt, vừa có máy bay lại có dầu mỏ, có định trở về đây phát triển không? Cũng cho quê hương mình phát triển phát triển.”
Côn Sơn không trả lời thẳng: “Tôi chỉ có mấy món tiền nhỏ, không đáng kể chút nào, trở về phát triển tạm thời không có cân nhắc.”
“Cậu có tiền. Tôi biết rõ, cậu oán hận tôi trước kia đối với cậu không đủ chiếu cố, chỉ cần cậu chịu trở về. Làm kinh tế của Vận Thành phát triển, tôi chẳng những phục chức cho cậu, hơn nữa còn cho cậu quyền lực thực sự, như thế nào?” Hắn cảm thấy điều kiện của mình đã rất hậu đãi rồi.
Nếu lúc trước Côn Sơn chưa bao giờ đi tới Sơn Tây, có thể sẽ rất tâm động, nhưng hiện tại bởi vì trải qua rất nhiều chuyện, lòng hắn đã không giống lúc trước, Côn Sơn từ chối nhã nhặn: “Trước kia mỗi ngày tôi nơm nớp lo sợ không có làm tốt bổn phận chức vụ của mình. Là tôi không có năng lực, sau khi tôi từ chức, tôi cảm thấy thoải mái không ít, bây giờ đang ở bên ngoài làm chút ít buôn bán có thể nuôi sống chính mình, tôi cảm thấy đủ rồi, quan trường nước sâu, tôi không dám lại trôi đi vào. Chuyện đầu tư, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận lại.”
Thị trưởng nghe xong hắn nói, không biết hắn là thực sự khiêm tốn, hay chướng mắt cái chức vụ kia, thử nói: “Cậu không có ý định trở về phát triển?”
Côn Sơn gật đầu: “Tôi ở bên kia đã quen.”
“Thật sự sẽ không về?”
“Phải.” Hiện tại gia nghiệp trên cơ bản của hắn đều ở Quảng Châu và Hồng Kông, khả năng về sau sẽ chủ yếu ở đó.
Lục Côn Sơn không tới hắn sẽ bớt lo, nếu không còn phải suy nghĩ đi đối phó hắn. Rất mệt người. Mấy ngày trước hắn gọi điện cho tỉnh trưởng, tỉnh trưởng ngẫu nhiên nhắc tới Lục Côn Sơn, nói Lục Côn Sơn hình như là một nhân tài.
Lòng hắn đã cảnh giác, một bên cân nhắc ý tứ của tỉnh trưởng, một bên bắt đầu đề phòng Lục Côn Sơn, biết hắn không có ý muốn trở về phát triển, không muốn cướp bát cơm của hắn, thị trưởng yên tâm hơn.
Buổi tối khi Côn Sơn về đến nhà, rất nhiều cộng sự cảnh sát trước kia tìm tới tận cửa, cùng Côn Sơn nói: “Cấp trên mỗi ngày phái chúng tôi đi đánh thổ phỉ, thổ phỉ có súng, theo chân bọn họ đánh, chúng tôi không có được tiện nghi, thời gian qua quả thực khổ không thể tả, nếu cậu thiếu người, đem chúng ta mang ra ngoài a! Đi theo cậu làm cái gì cũng được, đủ cơm ăn là tốt rồi.”
Côn Sơn vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, trong nhà bên kia thủ vệ đều là người Trí Đường, suy nghĩ gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương, nhà máy bên kia đang tuyển người, Côn Sơn vừa nói với bọn họ, đoàn người đều đồng ý đi nhà máy làm việc, dù sao so với mỗi ngày đánh thổ phỉ sơn tặc tốt hơn.
Chờ sau khi bọn hắn rời đi, Côn Sơn thừa dịp ban đêm đi thăm sư phụ, Mộc lão gia nhìn thấy Côn Sơn thật vui vẻ: “Nghe nói tiểu tử ngươi hiện tại phát đạt.”
“Cũng bình thường, dù có phát đạt, cũng là đồ đệ của sư phụ.”
“Đúng thế, Chấp đường đại gia Tổng đường là đồ đệ của ta, ta cảm thấy rất có mặt mũi. Đời này ta thu nhiều đồ đệ như vậy, chỉ có con là cực kỳ có tiền đồ, leo lên nhanh nhất cao nhất. Về sau không có ý định trở lại Sơn Tây à?” Trước kia ông đã cảm thấy tiểu tử này có một ngày sẽ huy hoàng lên cao, nhưng không nghĩ tới sẽ phát đạt như thế, hiện tại ông đã lui ra mặc kệ chuyện trong bang.
Côn Sơn gật đầu: “Muốn ở lại Quảng Châu Hồng Kông bên kia cắm rễ.”
“Bên kia mùa đông ấm áp rất tốt, đúng rồi trước kia không phải con nói muốn giúp cha con đem nhà lớn bán đi sao, ta thấy trong thành gần đây có một thương nhân từ bên ngoài đến, bốn phía nghe ngóng nhà lớn, nếu muốn bán con có thể lưu ý một chút.”
“Cảm ơn sư phụ, con sẽ lưu ý.” Côn Sơn cùng Mộc lão gia hàn huyên vài câu, ngẫu nhiên nhắc tới Mộc Thường Khoan, Mộc lão gia mỉm cười nói: “Ta và hắn là họ hàng, luận bối phận, hắn phải gọi ta một tiếng tộc thúc.”
Hàn huyên vài câu, Côn Sơn cáo từ, lần này gặp mặt sư phụ cảm thấy ông già đi không ít, không biết về sau còn có mấy lần cơ hội gặp mặt.
Mang theo tâm tình nặng nề, Côn Sơn về đến nhà.
Thương lượng chuyện bán nhà với Lục lão gia một chút, Lục lão gia cảm thấy nhà lớn như vậy không ở cũng đáng tiếc, ngày hôm sau tìm vị thương nhân muốn mua nhà đến nói chuyện, cảm thấy rất hợp phách, nhưng còn có chút thủ tục, cần phải có người đi xử lý, Côn Sơn không thể rời đi lâu, Lục lão gia nhờ người quen đi xử lý xong, cả nhà rốt cục về tới Quảng Châu.
Côn Sơn vừa trở lại Quảng Châu, Thẩm Kỷ Lương tìm tới tận cửa, mới mở miệng chính là cần 100 khẩu súng: “Côn Sơn, cậu hiện có hàng không? Tôi cần 100 cây.”
“100 cây gì?” Côn Sơn còn chưa kịp phản ứng, vừa xem tài liệu vừa nói.
“Súng.”
“Anh điên rồi?”
“Tôi không điên, Từ Văn Quân đại tác gia bởi vì công bố tấm màn đen của xã hội, đắc tội một vị quyền quý, bị cảnh sát bắt đi. Chúng tôi muốn cứu hắn ra.” Thẩm Kỷ Lương nói.
“Anh dùng cái gì cứu? 100 khẩu súng sao? Anh đây là đang đùa với lửa, anh biết chỗ hắn bị nhốt không?”