Ông không có mở miệng kêu Côn Sơn đi với ông, bởi vì thật sự rất nguy hiểm, ông không thể nói được
Nhưng Côn Sơn cảm giác được: “Em đi với anh, từ nơi này xuất phát, chúng ta có thể mang theo các huynh đệ và vũ khí.”
Có những lời này của hắn, Tổng đường chủ an tâm hơn nhiều, cũng càng coi trọng Côn Sơn, cảm thấy hắn có nghĩa khí: “Anh em tốt! Nhưng em cũng đừng mang quá nhiều người, mặt lạ dễ bị hoài nghi, anh có người, đến lúc đó có thể điều động.”
“Anh là nói ám vệ?” Truyền thuyết Trí Đường mỗi vị Tổng đường chủ đều có ám vệ của riêng mình, những ám vệ này bình thường nghiêm chỉnh huấn luyện năng lực hơn người, phân tán ở bên trong tất cả đường khẩu, phụ trách tìm hiểu cùng báo cáo tất cả tình huống dị thường trong đường khẩu.
Nhưng bởi vì tính ẩn nấp, cho nên không dễ dàng điều động, bởi vì khi điều động, ám vệ sẽ lộ mặt, không thể tiếp tục làm ám vệ, nên phải tuyển ám vệ mới.
Tổng đường chủ gật đầu: “Ừ.”
“Ám vệ ra mặt, sợ là địch nhân thấy át chủ bài của anh, sẽ trở nên không kiêng nể gì cả. Em cảm thấy trước mắt chưa cần điều động ám vệ, giữ lại thực lực của anh, làm cho đối phương kinh sợ không phải rất tốt sao?” Côn Sơn không cùng ý kiến, bởi vì là anh em, cho nên hắn có chuyện cứ việc nói thẳng.
“Nhưng người của em đủ không? Người có thể chắc chắn sẽ không làm phản, cũng không nhiều.” Cho nên ông mới nghĩ tới dùng ám vệ.
“Em nghĩ đa số sẽ đứng về phía anh, anh cần không phải nhiều người, là lòng người.” Mọi người cùng chung mục đích, sẽ có thể đánh bại địch nhân.
“Thông minh, đã có em, anh như hổ thêm cánh.” Thật ra ông vẫn tương đối được lòng người, bằng lương tâm mà nói, ông là một Tổng đường chủ tài đức bình thường, nhậm chức đến nay không có thành tích gì lớn, cũng không có thất bại, đối với các huynh đệ vẫn tương đối tốt.
Hiện tại đã có Lục Côn Sơn trợ giúp, ông như hổ thêm cánh.
Luận gia thế bối cảnh, ông có Côn Sơn, Hình phó đường chủ thất bại hoàn toàn.
Luận công lao ông và Hình phó đường chủ khó phân cao thấp.
Nhưng luận về nhân phẩm, Hình phó đường chủ bại hoàn toàn, vừa nghĩ như thế, ông triệt để có lòng tin, hai người thương lượng xong. Tổng đường chủ lập tức gọi điện thoại cho tâm phúc.
Sáng hôm sau, Côn Sơn cùng Tổng đường chủ vừa định đi ra ngoài, Bảo Châu ôm Tiểu Hoàng từ trên lầu đi xuống: “Côn Sơn anh đi đâu?”
Tổng đường chủ sợ cô muốn đi, biết rõ cô dễ bị lừa, liền hù dọa cô nói: “Chúng tôi muốn đi đánh quái thú, em gái ở nhà chơi vài ngày, Côn Sơn sẽ trở lại.”
“Em cũng muốn đi.”
“Vì sao?”
“Em muốn đi chơi với quái thú.” Bảo Châu cười rộ lên lộ ra hai răng khểnh nhỏ,
Côn Sơn cảm thấy quá nguy hiểm: “Không có quái thú, Tổng đường chủ gạt em thôi, em đừng coi là thật, ở nhà chờ anh, anh rất nhanh sẽ trở lại.”
“Không muốn.” Lần trước không thấy Côn Sơn , cô thật lo lắng , cho nên không cho phép hắn đi.
“Anh thật sự rất nhanh sẽ trở lại, em ăn hết bình quả khai tâm anh sẽ về.” Côn Sơn nói xong, đi ra bên ngoài, nhưng đi chưa được mấy bước đột nhiên rất không có cốt khí dừng bước, bởi vì Bảo Châu nói: “Nhưng mà tối hôm qua em đã ăn hết.”
“Vậy kẹo đậu phộng thì sao?” Bởi vì sợ Bảo Châu nhàm chán, hắn cố ý gọi người mua thật nhiều đồ ăn vặt cho Bảo Châu.
“Đã ăn hết.” Tiểu Hoàng đã ăn hết, Bảo Châu vụng trộm ở trong lòng thêm một câu.
“Vậy mấy trái mận cũng ăn hết rồi ?” Hắn không tin.
“Đã ăn hết!” Bảo Châu nói xong từ trên bàn cầm lấy bình thủy tinh đựng quả mận, nhanh chóng đem hai trái mận còn lại ra, chính mình một trái, Tiểu Hoàng một trảo, vừa mới ăn cơm xong, nhưng Bảo Châu vẫn ăn rất nhanh.
Côn Sơn thấy cô muốn đi như vậy, không thể ép buộc cô, một bên kêu cô nhả hạt mận ra, một bên hương Tổng đường chủ nói: “Em muốn dẫn theo Bảo Châu cùng đi.”
“Cái này, em cần phải hiểu rõ, đó là rất nguy hiểm, hơn nữa đường quy nói không thể để người nhà biết rõ, cô ấy không hiểu chuyện, anh không so đo với cô ấy, nhưng nếu dẫn vào trong nội đường, chỉ sợ những người khác không dễ nói chuyện như vậy.”
“Không có việc gì, đến lúc đó em sẽ phái người trông chừng Bảo Châu, để cô ấy ở trong khách sạn đợi.” Bảo Châu đi thì đi a! Chờ ông bận rộn, vừa lúc có thể cùng Bảo Châu đi dạo bốn phía.
Côn Sơn đã nói như vậy rồi, chẳng lẻ ông không nể tình sao?
Đành phải đồng ý: “Được rồi!”
Bảo Châu nghe thấy đồng ý, đem Tiểu Hoàng cho Côn Sơn ôm, sau đó một tay lôi kéo góc áo Côn Sơn, một tay nhấc rổ đồ ăn vặt, hướng ô tô ngoài cửa đi đến.
Cái tư thế kia ở đâu giống đi công tác với chồng, rõ ràng đi dạo chơi ngoại thành.
Vì tránh tai mắt người khác, máy bay đáp xuống ở Hàng Châu, sau đó mọi người lại lên xe lửa đi Thượng Hải.
Bảo Châu đây là lần đầu tiên đi xe lửa, lộ ra rất hưng phấn, từ trong túi móc ra một bộ bài: “Cái bàn này thật vững vàng, chúng ta đánh bài được không?”
Hiện tại bọn người Côn Sơn làm gì có tâm tư đánh bài, cả đám vì chuyện đêm nay mà chuẩn bị, mọi người đều rất khẩn trương.
Nhưng vợ đã mở miệng, Côn Sơn nghĩ đến khẩn trương cũng vậy, không khẩn trương cũng vậy, dù sao còn một thời gian nữa mới đến Thượng Hải, sẽ cùng Bảo Châu chơi đùa: “Được!”
“A Hổ tới.” Đánh bài cần nhiều người mới thú vị.
Cùng Bảo Châu đánh bài, thua là nhỏ, túi tiền đổ máu là lớn, A Hổ vừa nghe tên Bảo Châu đã biến sắc, nào dám đánh bài với cô, rất không có nghĩa khí bán rẻ A Long: “Thiếu phu nhân, cô kêu anh tôi đi! Vận may của anh ấy tốt hơn tôi! Tôi đột nhiên có chút đói, tôi đi ăn đây.”
A Long làm sao là đối thủ của Bảo Châu?
Vội vàng từ chối: “Thiếu phu nhân, tôi đau bụng muốn đi vệ sinh.”
Bảo Châu nhìn về phía các anh em khác, mọi người rất có ăn ý đồng thời nói muốn đi vệ sinh, sau đó chạy trốn tứ phía, bọn họ rất có kinh nghiệm , đợi Thiếu phu nhân không đánh bài nữa, bọn hắn sẽ trở về. Nếu không túi tiền không chết cũng phải lột một tầng da.
Bảo Châu nhìn về phía A Thiếu: “A Thiếu, đến đánh bài.”
A Thiếu vừa định cự tuyệt, Côn Sơn cho hắn một ánh mắt cầu xin, A Thiếu rất trung thành, vì vậy thấy chết không sờn đi tới, cùng A Hổ đổi vị trí.
Lập tức ba thiếu một, Bảo Châu nhìn về phía Tổng đường chủ, rất thân thiết gọi ông là Chung đại ca: “Chung đại ca, anh chơi không?”
Tổng đường chủ hiện tại nào có tâm tư chơi bài, muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến lo lắng suông không bằng thư giãn một chút, liền đáp ứng.
Ai ngờ hôm nay Bảo Châu chơi là mánh khóe mới học được từ đám bà lớn, ai thua sẽ bị cô vẽ lên mặt.
Kỹ thuật trang điểm của cô thật sự chênh lệch, bà nội có thể vẽ thành bà cố nội, Đường Bá Hổ đến tay cô, có thể vẽ thành Thạch Lựu tỷ, mà Bảo Châu đối với cái này rất thích, hiện tại đã có cơ hội, cô làm sao có thể thua.
Ván đầu tiên Côn Sơn thua, Bảo Châu hưng phấn móc đồ trang điểm ra, mấy phút đồng hồ sau, Côn Sơn từ tiểu tử tuấn tú, biến thành Dung ma ma.
Ván thứ hai A Thiếu thua, Bảo Châu con mắt lần nữa sáng lên, khuôn mặt không biểu cảm của A Thiếu rất nhanh bị vẽ thành Thạch Lựu tỷ.