Sau khi Thẩm mẹ gật đầu rời đi, mấy người vì tránh tai mắt mà ở trước bàn bắt đầu thờ ơ chơi mạt chược, Côn Sơn, Tiểu Trương, Bồi đường và Quản đường bốn người đánh, A thiếu là dị loại trong nội đường, quả thực là một nhân vật điển hình chính phái, hắn không hút thuốc lá, không uống rượu, cũng không đánh bạc không chơi gái, mỗi ngày làm xong công việc, về nhà nằm xuống ngủ, nếu nói thứ thực sự yêu thích, đó chính là vũ khí của hắn, hắn thích thường xuyên chà lau vũ khí của mình, vũ khí của hắn là môt con dao găm, lau sáng lóng lánh, đã từng có người trêu đùa, thanh chủy thủ kia chính là vợ của hắn.
Bọn họ chơi mạt chược còn vị điều tra viên số khổ kia thì nằm rạp trên mặt đất bắt đầu tìm a tìm, súng của hắn đâu?
Hắn tìm một vòng không tìm được súng, đã thấy một mỹ nữ mặc váy ngủ bảo thủ, đôi mắt buồn ngủ mông lung tóc hơi loạn từ trên lầu đi xuống, đúng là Bảo Châu.
Côn Sơn nghe thấy tiếng bước chân, ngẫng đầu lên, hỏi cô: “Vợ, em thức dậy làm gì?”
“Em đói bụng, muốn ăn khuya.” Bảo Châu nói xong chỉ chỉ điều tra viên đang nằm rạp trên mặt đất tìm đồ: “Hắn là ai? Đang lau chùi nhà sao?”
“Sáng nay hắn không cẩn thận làm bể bình trà nhà chúng ta đang kiểm tra trên sàn nhà có còn bụi không, làm việc trả nợ.” Côn Sơn trong lòng thoải mái nói, ai kêu ban ngày mắt chó của ngươi nhìn người thấp! Hừ!
“A, vậy thì thật tốt tôi đói bụng, ông đi nấu chè trôi nước cho tôi a!” Bảo Châu hướng trên ghế sa lon ngồi xuống.
Điều tra viên vừa định phản kháng, lại nghe Côn Sơn nói lời ẩn ý với Bảo Châu: “Bảo Châu anh nghe nói, người có thân phận đặc thù, thân phận của hắn là không thể tùy ý để lộ ra ngoài ánh sáng, nhẫn nại duy nhất là có thể dùng đi đường. Bảo Châu, em nói người này có thảm hay không?” (câu này mình ko hiểu lắm)
“Rất thảm.” Bảo Châu nói xong nhìn thoáng qua điều tra viên đang giãy dụa nói: “Ông nhanh đi làm, tôi thật đói.”
Điều tra viên nhìn qua đám người đang chơi mạt chược, thấy bọn họ đều là một bộ chúng ta không có cách nào, đành phải nhận mệnh đi nấu chè trôi nước, may mắn chè trôi nước có sẵn.
Thế nhưng nhóm lửa là một chuyện phiền toái, chờ hắn thật vất vả nhóm lửa xong, nấu một nồi chè trôi nước đi ra, khuôn mặt cũng đã đen sì, thân thể cũng rất mệt mỏi, lúc đem chè trôi nước bưng lên, không cẩn thận đổ rất nhiều nước trên sàn nhà.
Bảo Châu vừa ăn chè trôi nước, vừa chỉ huy hắn: “Ông đi lau nước chè trên mặt đất đi.”
“Được!” Điều tra viên cố nén tức giận, một bên tự nói với mình phải nhịn không thể để cho thân phận bại lộ, một bên tức muốn hộc máu.
Chờ hắn thật vất vả lau nhà xong, Bảo Châu lại nói: “Ông dọn chén đĩa này đi!”
“Được!” Điều tra viên cố nén mệt mỏi đi rửa chén .
Bảo Châu nói: “Ông nằm rạp trên mặt đất tìm tro bụi, còn không bằng dùng cây chổi!”
“Tuân mệnh!” Điều tra viên đã mệt mỏi không còn sức tức giận, bởi vì hắn cảm giác mình đã bị chỉ huy quên phản kháng.
Khi sắp quét rác xong, Bảo Châu nói: “Đừng quên đổ rác.”
“Vâng, cô còn có cái gì phân phó nói hết ra đi!” Hắn mệt mỏi hai mắt nổi đom đóm.
“Đã không có, thật mệt a! Tôi đi ngủ đây!” Bảo Châu nói xong ngáp một cái, lên lầu ngủ.
Đáng thương điều tra viên, bị Bảo Châu giằng co hơn nửa đêm, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Hắn vốn muốn đem cây chổi ném qua một bên, nhưng không biết dây thần kinh nào không bình thường, nghĩ đến còn một chút nữa là quét xong rồi, vậy cố gắng đi quét góc hẻo lánh cuối cùng chưa quét.
Sau đó quét ra một cây súng, điều tra viên cầm lên xem xét, lập tức cười như đứa bé được cho kẹo, là cây súng này không có sai a!
Hắn tiện tay ném cây chổi đi, hăng hái đi tới trước mặt Côn Sơn, đem cây súng quăng trên bàn chơi mạt chược nói: “Các người xem, đây là cái gì? Tôi tìm được hung khí rồi!”
Côn Sơn nhìn nhìn, sau đó khẩn trương lên, đây đúng là súng thật, nhưng hắn nhớ rõ chính mình không có mua loại súng này, vậy cái này ở đâu ra?
Là vu oan sao?
Côn Sơn nói: “Cây súng này không phải của tôi, nhất định là có người vu oan.”
“Không có khả năng, ai sẽ vu oan cậu? Cùng tôi trở lại nội đường!” Hắn cực khổ một đêm, rốt cục đã có gặt hái.
“Chờ một chút.” Đang tại lúc hắn mang theo khí thế kiêu ngạo của người cao phú soái nhìn xem Côn Sơn, A Thiếu đang tựa ở trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên đứng lên nhìn thoáng qua cây súng kia, chỉ dùng một câu nói đã đem điều tra viên đánh về nguyên hình, hắn nói: “Không phải cây súng này, viên đạn Thù đường chủ bị trúng tôi đã xem qua, trên viên đạn có một vết ma sát rất sâu, hiển nhiên là một khẩu súng bên trong gồ ghềnh gây nên, mà trong nòng sung này rất trơn nhẵn, không thể nào là cây súng này.”
Vì vậy điều tra viên nửa đêm chịu cực khổ là uổng công…
Côn Sơn tiễn mọi người ra về, thấy bọn họ rời đi, Côn Sơn đóng cửa lại, mới vừa đi tới đầu bậc thang, lần nữa vang lên tiếng đập cửa: “Vị nào?”
“A thiếu.”
Côn Sơn mở cửa: “Vào trong nói chuyện, đã trễ như vậy anh còn có chuyện gì?”
A Thiếu đến một mình, hắn thấy mọi người từng người tản đi lén lút từ hẻm nhỏ trở về, hắn là người không có chuyện gì sẽ không đến, A Thiếu nói: “Tôi nghĩ cậu luôn suy đoán ai là người ám sát Thù đường chủ, cho nên tôi đến.”
“Anh biết rõ?”
A Thiếu gật đầu, bình tĩnh nói: “Cậu không cần đoán nữa, là tôi.”
“Vì cái gì? Tại sao anh phải hãm hại tôi?” Côn Sơn tự cho là mình và hắn không cừu không oán.
A Thiếu lắc đầu: “Tôi không muốn hãm hại cậu, đây chẳng qua là trùng hợp. Tôi muốn cho hắn một bài học. Không nghĩ tới sẽ liên lụy cậu, thật có lỗi!”
“Anh cùng hắn có cừu oán?” Côn Sơn cảm thấy A Thiếu có chút hướng nội, không thích xen vào chuyện người khác, cũng không phải người xem trọng danh lợi, hắn như thế nào sẽ cùng Thù đường chủ kết thù?
A Thiếu gật đầu: “Cậu nên biết, mạng của tôi là lão đường chủ cứu. Nhưng có lẽ cậu không biết, mười ba năm trước, cả nhà của tôi bị kẻ thù diệt môn, là lão đường chủ phát thiện tâm, ở trong đống thi cốt cứu tôi còn có một tia hơi thở. Dạy tôi một thân bản lĩnh, còn bồi dưỡng tôi trở thành Chấp đường đại gia. Ông còn thu dưỡng một nghĩa nữ tên Tiểu Anh,
Lúc cậu đi thăm ông ấy có lẽ đã thấy. Tôi và Tiểu Anh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Tiểu Anh trời sinh không biết nói chuyện, nhưng Tiểu Anh rất chiếu cố tôi, tôi thích cô ấy, muốn lấy cô ấy làm vợ. Nhưng Thù đường chủ bởi vì Tiểu Anh không biết nói chuyện, chẳng những xem thường cô ấy là người tàn tật, cảm thấy cô dễ bắt nạt, có lần hắn ở nhà lão đường chủ đùa giỡn Tiểu Anh, bị tôi ngoài ý muốn gặp được. Cho nên tôi cho hắn một bài học! Nếu hắn còn dám đến gần Tiểu Anh, lần sau chính là tay của hắn.”
Côn Sơn nghe xong nói: “Tôi nhận lời xin lỗi của anh, cũng thông cảm nỗi khổ tâm của anh, tôi tha thứ cho anh.”
“Tôi đến không chỉ giải thích với cậu, sư phó nói, nếu như tôi muốn báo thù, phải tìm một chỗ dựa vững chắc, sư phó nói người kia là cậu. Cậu có nguyện ý làm chỗ dựa của tôi hay không, chỉ cần cậu giúp tôi báo thù, về sau tôi sẽ thế chết trung thành với cậu.” Huyết hải thâm cừu sao có thể quên, nhưng một mình hắn thật sự năng lực có hạn.