Mấy vị đức cao vọng trọng trong nội đường cũng nhao nhao phát biểu ý kiến, Bồi đường đại gia nói: “Côn Sơn, lần này cậu có phần quá đáng. Cậu đã vào nội đường lâu như vậy, lần này như thế nào không đúng mực như thế.”
Quản đường đại gia từ trước đến nay luôn ủng hộ Côn Sơn : “Tôi cảm thấy chuyện này có lẽ có nội tình khác, nghe Côn Sơn nói đi.”
Côn Sơn nghe xong, một chút cũng không có kinh ngạc, nhàn nhạt đáp lại: “Đường chủ, Tiểu Trương nói với ngài như vậy sao? Vậy hắn có nói cho ngài biết ông chủ Tôn lão có lẽ có quan hệ với Thanh bang không. Lúc hắn chặn xe, trên xe đi xuống rất nhiều người cầm vũ khí, tôi đoán là người Thanh bang.”
Lời ngầm là, một mình hắn có thể đối phó nhiều người Thanh bang như vậy sáo?
Côn Sơn không đề cập tới ân cứu mạng, hắn không muốn làm cho Tiểu Trương khó xử, nhưng có một số việc, không thể không nói, bởi vì hắn không thích bị oan.
Mọi người nghe vậy, đều cả kinh, ngoại trừ Thù đường chủ.
Xem ra Thù đường chủ đã biết chuyện từ đầu đến cuối, là cố ý trả đũa, muốn Côn Sơn gánh tội thay cho hắn, để hắn khỏi bị cấp trên trách phạt, tốt nhất mượn cơ hội này ngăn chặn Côn Sơn, dùng tội danh này đá hắn đến một phân đường Tam cấp nào đó.
Lại không nghĩ rằng Lục Côn Sơn không có chút luống cuống, chẳng những không bị hắn quát lớn kinh sợ, ngược lại nói đạo lý rõ ràng, làm sắc mặt hắn tối sầm, đành phải giả vờ không biết, nói: “Vậy sao? Tiểu Trương bị thương, không có nói rõ ràng, xem ra chuyện này là tôi hiểu lầm cậu rồi, bất quá cậu có chứng cớ gì có thể chứng minh lời cậu nói? Ví dụ như ông chủ Tôn có quan hệ với Thanh bang. Tôi làm sao biết cậu có phải vì trốn tránh trách nhiệm nên bịa chuyện hay không.”
Hai chữ hiểu lầm đơn giản, đã muốn dẹp yên?
Nghĩ Lục Côn Sơn hắn là giấy sao?
Côn Sơn không hi vọng loại chuyện này phát sinh lần nữa, thừa thắng xông lên nói: “Một người bạn của tôi ngẫu nhiên đã nghe được một đoạn nói chuyện, tối hôm qua tôi nghe kể lại, đã mang theo lựu đạn đi. Mặc dù đối phương nhiều người vũ khí tốt, may mắn có quả lựu đạn bạn tôi cho, nếu không tôi và Tiểu Trương chỉ sợ sẽ không còn mạng trở về.”
Hắn không có nói đến ân cứu mạng, nhưng mọi người nghe xong, tựa hồ cũng đã minh bạch, là hắn tạm thời dùng lựu đạn cứu được Tiểu Trương. Cái này giống như đang nói…, Thù đường chủ ngươi vô năng, thiếu chút nữa hy sinh thủ hạ, là Lục Côn Sơn dốc sức liều mạng bảo trụ thủ hạ của ngươi, ngươi lại trả đũa.
Thù đường chủ không cam lòng: “Đó là người nào? Lại có lựu đạn lợi hại như vậy.”
“Ngài tra hộ khẩu sao?” Côn Sơn cười nói, hắn cười rộ lên có chút du côn.
Thù đường chủ tự giác không thú vị, lúc này mới ngừng miệng, cũng không có khích lệ Côn Sơn một câu, chỉ là đem trách nhiệm giao cho mọi người: “Xem ra nhiệm vụ lần này là chúng ta không có chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ Tổng đường chủ công việc bề bộn, sẽ không hỏi tới. Chuyện này mọi người về sau cũng đừng nhắc lại nữa, chúng ta tiếp tục tìm mục tiêu khác a!”
Người Thanh bang, hắn tự nhiên là không dám động vào.
Côn Sơn không muốn lôi hắn xuống, cảm thấy không có ý nghĩa, cũng không muốn nhìn thấy tình huống chó cùng rứt giậu. Chuyện này hắn có một đề nghị: “Đường chủ, tôi cảm thấy đầu tiên chúng ta nên tận lực ít xuất hiện, đừng cùng Thanh bang phát sinh xung đột chính diện. Đối với hai phe khả năng đều không có lợi.”
Những lời này, Thù đường chủ cũng đồng ý, hắn thầm nghĩ thăng quan phát tài, không muốn đi trêu chọc Thanh bang: “Các anh em về sau đi ra ngoài, cẩn thận chút, bây giờ là thời điểm nhạy cảm.”
Mọi người gật đầu, Thù đường chủ nói: “Tan họp a!”
Côn Sơn đứng lên quay đầu rời đi, Thù đường chủ gọi hắn lại: “Cậu đứng lại cho tôi!”
Côn Sơn quay đầu, một mực cung kính làm cho hắn tìm không ra chút gì để bắt bẽ: “Ngài còn có gì phân phó?”
Thù đường chủ đột nhiên cảm thấy phiền chán cái khuôn mặt này của hắn, ghét bỏ khoát tay áo: “Được rồi, cậu trở về đi!”
“Vâng.” Côn Sơn xoay người rời đi, về nhà ôm vợ a…
Tối hôm sau Côn Sơn đi thăm Thẩm Kỷ Lương, Thẩm Kỷ Lương thấy hắn tiến đến, lúc này mới đem đem súng Côn Sơn cho cắm vào túi.
Thẩm Kỷ Lương đánh giá hắn một chút, đột nhiên cau mày hỏi hắn: “Lục Côn Sơn, cậu đến cùng là người nào?”
“Vì sao hỏi như vậy?” Côn Sơn cùng hắn pha trò.
“Nghe nói ngoại ô có một chiếc xe bị nổ, là của ông chủ Tôn. Do cậu làm phải không?” Chuyện này không phải một thương nhân bình thường sẽ làm, hắn bắt đầu phát hiện, thì ra hắn tuyệt không hiểu rõ Lục Côn Sơn. Người bạn thân thiết này, hắn đột nhiên cảm thấy rất lạ lẫm.
Côn Sơn gật đầu, dù sao dấu diếm không nổi hắn : “Ừ.”
“Đừng nói với tôi, cậu vì tôi trút giận.”
“Không phải.” Côn Sơn trả lời vô cùng dứt khoát.
“Vậy cậu bị điên rồi! Cậu biết rõ đó có thể là xe Thanh bang.” Cùng Thanh bang đối nghịch, trong mắt người bình thường như hắn quả thực là chỉ còn đường chết.
Côn Sơn rất tỉnh táo ở bên cạnh hắn ngồi xuống, thở dài nói: “Tôi có nổi khổ tâm riêng của tôi.”
“Cậu quả nhiên không tầm thường, rốt cuộc cậu là người nào? Bảo Châu biết không?”
Côn Sơn lắc đầu: “Bảo Châu không biết, tôi có nổi khổ tâm, tôi không có nói cho Bảo Châu, tự nhiên cũng không thể nói cho anh biết. Nhưng tôi có thể cam đoan với anh, tôi không phải người thương thiên hại lí.”
“Hi vọng như thế, nếu có một ngày tôi phát hiện cậu làm chuyện thương thiên hại lí , Thẩm Kỷ Lương tôi mặc kệ sau lưng cậu có bao nhiêu chỗ dựa, cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Côn Sơn rất thản nhiên: “Tùy ý anh, bởi vì chuyện đó sẽ không phát sinh.”
Thấy hắn rất kiên định, Thẩm Kỷ Lương hơi nhẹ nhàng thở ra: “Hy vọng đi! Kế tiếp cậu có tính toán gì không?”
“Tiếp tục như bình thường thôi, thương thế của anh khá hơn chút nào không?”
Thẩm Kỷ Lương gật đầu: “Đã đỡ một ít rồi, không còn chảy máu nữa.”
“Vậy là tốt rồi, anh định lưu lại, hay là về Thái Nguyên tránh đầu gió trước?” Hắn tùy thời có thể an bài cho Thẩm Kỷ Lương.
Thẩm Kỷ Lương suy nghĩ nói: “Tôi cảm thấy không cần phải trở về, tôi muốn tiếp tục ở Quảng Châu, đợi qua một hai ngày nữa chuyện này qua đi, tôi sẽ về nhà.”
“Tùy anh, thời gian không còn sớm, anh nghỉ ngơi, tôi đi về trước.”
Thẩm Kỷ Lương gật đầu: “Nói với Bảo Châu tôi rất tốt.”
“Biết rõ.” Có mấy lời, hắn không nói, Côn Sơn cũng biết nên nói như thế nào. Làm bạn đã lâu như vậy, chút ăn ý ấy vẫn phải có.
Côn Sơn ở Trí Đường dần dần bị mất quyền lực, một số chuyện lớn, Thù đường chủ tuy vẫn hỏi ý kiến hắn, nhưng không tiếp thu ý kiến của hắn, cũng không cần hắn làm chuyện gì. Côn Sơn thân là phó đường chủ, trên thực tế rỗi rãnh cái gì cũng không cần làm.
Hắn không sốt rột, người bên ngoài nhìn thấy đều vì hắn bị đối xử không công bằng mà sốt ruột.
Nhất là A Long A Hổ đi theo hắn, A Long vì Côn Sơn kêu oan: “Sơn ca, đường chủ làm như vậy, quả thực không đem anh để vào mắt, anh muốn làm gì? Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, cho dù là muốn đầu của hắn, em cũng không chối từ.”