“Ừm.” Bảo Châu gật đầu, vui vẻ đi ra ngoài, cuối cùng có thể trở về nhà ăn cơm.
Cù thiếu cảm thấy kinh ngạc, gọi cô: “Mày không cần tao lập chừng từ sao? Không sợ tao chơi xấu à?”
“Anh sẽ sao?” Bảo Châu xoay đầu lại, rất chân thành hỏi.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần như vậy, sẽ làm cho người ta không đành lòng tổn thương, đáng tiếc hắn là một ác bá, nói đùa: “Sẽ.”
“Tôi đây cũng chơi xấu.” Bảo Châu học bộ dáng của hắn nói ra.
Cù thiếu vui vẻ: “Nhà tao cũng đã bắt đầu xây rồi, mày muốn chơi xấu như thế nào?”
“Dỡ xuống không được sao?” Bảo Châu cho hắn một cái biểu tình anh thực ngốc, người khác có lẽ không dám, nhưng là Bảo Châu. A Long và A Hổ hoàn toàn tin tưởng Thiếu phu nhân làm được.
Nhưng Cù thiếu không tin: “Chỉ bằng mày? Nếu mày thật sự dám hủy đi, tao sẽ trả lại mày, tao còn đăng báo gửi lời cảm ơn, nhưng tao chỉ cho mày thời gian một ngày. Tao xem ai dám giúp mày hủy nhà tao, ai giúp mày, tao sẽ làm hắn ngày mai lập tức cút khỏi Quảng Châu.”
Ở Quảng Châu vẫn chưa có người nào dám khiêu khích hắn.
“Anh nói nha.” Bảo Châu nói xong không tiếp tục dây dưa, mang theo A Long A Hổ nghênh ngang đi ra hẻm Đại Phương Hạng.
A Long cùng A Hổ có chút mê mang, cảm thấy vấn đề này không đáng tin cậy. Hủy đi nhà đâu phải là chuyện trong một ngày có thể làm xong.
Hơn nữa vạn nhất thực sự hủy đi, đắc tội với người không thể đắc tội sẽ không tốt.
Bảo Châu đi ở phía trước, hai người đi theo phía sau, vừa đi vừa thương lượng, chờ bọn họ thương lượng tốt, ngẫng đầu, đã không thấy Bảo Châu đâu.
Lập tức bối rối: “Thiếu phu nhân! Tiểu tổ tông của tôi, cô chạy đi đâu?”
Hai người vội vàng tìm một hồi, tìm mười mấy phút cũng không tìm được.
Mà thành Nam, Thẩm Kỷ Lương vừa mới từ Hồng Kông trở về, mỏi mệt không chịu nổi, mang theo hành lý hướng trong nhà đi tới, đi chưa được mấy bước phát hiện trước cửa nhà mình có người đang ngồi, nhìn kỹ đúng là Bảo Châu, vạn phần kinh hỉ hỏi: “Bảo Châu, sao em lại đến? Mau vào trong.”
“Thẩm đại ca, em có chuyện hỏi anh.” Cô suy nghĩ cả ngày, vẫn không nghĩ ra được, làm sao có thể trong vòng một ngày dỡ xuống một căn nhà.
“Em nói đi.” Thẩm Kỷ Lương rót cho cô một chén trà nóng, vẻ mặt nhiệt tình nói, cho dù là lên núi đao xuống vạc dầu, hắn đều nguyện ý vì Bảo Châu đi làm.
“Như thế nào mới có thể trong vòng một ngày dỡ xuống một căn nhà?”
“Cái này đơn giản, không cần một ngày, chỉ cần một quả lựu đạn là được. Lần trước thời điểm xây nhà máy cần hủy đi mấy căn nhà cũ, đã dùng qua. Chỉ cần nhẹ nhàng ném vào mục tiêu, mục tiêu lập tức nát bấy.” Thẩm Kỷ Lương nói một cách nhẹ nhàng.
“Thần kỳ như vậy?”
“Lại nói tiếp, trong nhà vừa vặn còn có mấy quả lần trước chưa dùng hết, anh đi lấy cho em xem.” Thẩm Kỷ Lương cho rằng Bảo Châu chỉ là tham mới lạ nhìn xem mà thôi, đi vào kho hàng sau hoa viên cầm mấy quả lựu đạn cho Bảo Châu xem: “Em xem chính là vật này.”
Nói xong Thẩm Kỷ Lương đột nhiên nhớ tới chính mình có mang quà về cho Bảo Châu, đối với cô nói: “Em chờ một chút, anh đi lấy đồ.”
Kết quả đợi Thẩm Kỷ Lương cầm quà đi ra, trong phòng ở đâu còn thấy bóng dáng Bảo Châu?
Đồng dạng không thấy, còn có mấy quả lựu đạn trên bàn…
Thẩm Kỷ Lương lập tức phát điên chạy ra bên ngoài đuổi theo, kêu to: “Bảo Châu! Lựu đạn không phải đồ chơi đâu!”
Thế nhưng bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng Bảo Châu.
Cù thiếu tâm tình rất tốt đi về nhà, đi tới đi tới, nhìn thấy tiểu nha đầu hôm nay ở trong hẻm Đại Phương Hạng, xem thường nhìn cô một cái: “Sao mày lại tới đây?”
“Tôi đến nói cho anh biết, tôi làm được.” Cô nhảy lên một cỗ xe kéo nói muốn đi Cù gia, xe kéo trở cô đến đây, quả nhiên là ở đây rồi!
“Làm được cái gì?” Cù thiếu nhất thời không kịp phản ứng, buổi sáng bất quá hắn chỉ nói đùa một câu thôi.
“Nhà a! Anh nói dỡ xuống sẽ trả lại cho Lục gia, tôi đã hủy đi rồi!” Bảo Châu cố ý đến nói chuyện này, nói xong cô có thể về nhà ăn cơm rồi, cô giúp Côn Sơn làm xong chuyện này, Côn Sơn nhất định sẽ rất vui vẻ.
“Ai giúp mày hủy đi? Tao sẽ làm nó đẹp mắt!” Hắn cảm thấy bằng sức một mình cô sẽ làm không được, chẳng lẽ trong thành Quảng Châu này còn có người dám đối nghịch với hắn.
“Nó giúp tôi hủy đi đấy.” Bảo Châu từ trong túi quần rất tùy ý móc ra một quả lựu đạn cho hắn xem, vật này chơi thật vui, cô nhẹ nhàng ném một cái vào trong nhà, căn nhà đã lập tức sập đổ, thật thú vị a!
Cù thiếu nhìn vật trong tay cô, thiếu chút nữa dọa té ngã trên đất.
Cái kia, chính là lựu đạn!
“Mày làm nổ nhà tao?”
“Đúng vậy! Tôi chỉ ném nhẹ một cái, căn nhà đã biến thành tro tàn, có phải rất thú vị không.” Bảo Châu nói xong thấy hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay mình, cho rằng hắn ưa thích. Bảo Châu rất hào phóng cầm một quả nhét vào trong tay của hắn: “Anh thích sao? Cái này cho anh, tôi đi đây!”
Bảo Châu nói xong giơ tay gọi một chiếc xe, vui sướng rời đi.
Lưu lại Cù thiếu hóa đá, trong gió phát điên rống to: “Nhà của tao!”
Vốn đã xây được hơn phân nửa rồi, Bảo Châu vừa ra tay, căn nhà của hắn lập tức biến mất…
Có đôi khi họa không phải đến một mình, Cù thiếu thất hồn lạc phách nắm quả lựu đạn trong tay, từ từ đi về nhà, không có chú ý tới, có nhiều thứ trước mặt mọi người là không thể lấy. Ví dụ như lựu đạn.
Trong thành Quảng Châu phát sinh vụ nổ!
Chuyện này đúng là chuyện lớn a.
Thị trưởng rất nhanh đã nghe được, dưới sự giận dữ phái cục trưởng cảnh sát tập hợp toàn bộ cảnh lực lập tức tìm kẻ chủ mưu, thấy ai khả nghi lập tức bắt về, nhất định phải bắt được tên khốn kiếp kia! Thằng này nhất định là phần tử cực đoan đối với đảng đối với nhân dân rất bất mãn, bắt được nhất định phải xử đẹp hắn.
Sau đó vừa vặn thời điểm Cù thiếu còn chưa tiến vào cửa nhà, bị một đám cảnh sát phụng mệnh điều tra bắt lấy: “Phía trước người kia! Chính là hắn! Các anh em bắt lại cho tôi.”
“Bắt tao? Bọn bây bắt tao làm gì?” Bị chịu đả kích vẻ mặt Cù thiếu gia khiếp sợ, phảng phất còn chưa có từ chuyện vừa rồi bình phục lại.
“Chúng ta hiện tại hoài nghi anh ném lựu đạn ở trong thành Quảng Châu, ý đồ làm thành Quảng Châu hỗn loạn, mang đi!” Một đám cảnh sát rất quyết đoán đem Cù thiếu bắt trở về cục cảnh sát, một phen thẩm vấn. Cù thiếu đương nhiên thề thốt phủ nhận, nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, ai sẽ tin tưởng lời nói của một mình hắn.
Nhưng dù sao đó là Cù thiếu, cấp trên để tỏ lòng coi trọng, lập tức đem chuyện này báo cho Lý thị trưởng cậu của Cù thiếu biết, Lý thị trưởng nghe thấy là cháu ngoại của mình làm, rất tức giận!
Lý thị trưởng tự mình đến cục cảnh sát, vẻ mặt Cù Thiếu sốt ruột vừa thấy Lý thị trưởng đến, thiếu chút nữa hai mắt lưng tròng: “Cậu, cậu nhất định phải cứu cháu! Lần này cháu bị oan a!”
“Im miệng! Lúc trước những chuyện vô liêm sỉ kia, tao đều giúp mày gánh vác, mày không biết hối cải coi như xong. Vậy mà càng ngày càng quá đáng.” Lý thị trưởng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!