Tiểu Hoàng không để ý tới nó, cho là mình ngủ nghe nhầm, kỳ thật xem đó là khúc hát ru cũng không tệ, Bảo Châu có đôi khi ẩu tả, sẽ đem Tiểu Hoàng đang ngủ đặt ở gần máy quay đĩa cực lớn, máy quay đĩa hát thì cứ hát, nó ngủ thì cứ ngủ, dần dà thành thói quen.
Cho nên chút tạp âm ấy đối với Tiểu Hoàng mà nói, chỉ tựa như muỗi kêu.
“Gâu Gâu! Uông uông uông! Uông uông…” Con chó nhỏ kêu to đủ loại kiểu, kêu chừng hơn 10 phút sau, giọng trở nên khàn khàn, mình cũng không còn khí lực, nghĩ thầm cái con chim to này nhất định là bị giọng hùng hậu của nó hù dọa, nên giả chết.
Nếu không như thế nào còn chưa tỉnh?
Con chó nhỏ một đôi chân hướng Tiểu Hoàng đi tới, đang chuẩn bị nâng một chân lên cho Tiểu Hoàng ngâm trong nước tiểu…
Có từng nghe nói qua một câu: đừng giả vờ gặp sét đánh chưa?
Người cũng vậy mà chó cũng thế, nó không có gặp sét đánh, lại như bị quạt ba tiêu đột nhiên quạt một cái, một hồi gió lớn nổi lên, lúc rơi xuống đất đã cách xa giường bảy tám mét xa, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, chỉ cảm thấy thình lình trước mắt một mảnh cát bay đá chạy, sau đó đã bị bay ra ngoài.
Lại sau đó, nó ngã ngồi ở góc tường.
Con chó nhỏ dọa bỏ chạy, chạy vài bước, thấy trong phòng không có gì đuổi theo nó, cúi đầu nhìn dưới giường.
Giờ phút này Tiểu Hoàng đang chìm trong ngủ, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ tất cả chuyện phát sinh vừa rồi cùng nó không quan hệ, nó chỉ là thật biết điều đang ngủ.
Không phải nó, trong phòng không còn động vật nào khác a!
Chẳng lẽ là quỷ?
Con chó nhỏ dọa bỏ chạy ra ngoài, lại bi kịch phát hiện, không biết từ lúc nào, cửa đã bị khóa.
Nhị phu nhân ngồi ở trong phòng đợi Bảo Châu bị chó cắn, hưng phấn đi dạo cả phòng , bà vòng vo hơn mười vòng, còn không có nghe được tin Bảo Châu bị chó cắn, đối với bà vú già bên cạnh nói: “Đến hỏi tiểu nha đầu kia có ở trong phòng phòng.”
Sau một lúc đi hỏi, bà vú trở về bẩm báo: “Tiểu thư, bọn nha hoàn nói, tiểu thư đến trưa đều ở trong phòng đại phu nhân, lúc hoàng hôn, lão gia gọi điện thoại nói buổi tối không trở về ăn cơm, đại phu nhân mới dẫn tiểu thư đi ra ngoài ăn cơm, vừa đi không bao lâu.”
Nhị phu nhân ngồi không yên, bà đương nhiên biết rõ đêm nay lão gia không trở lại ăn cơm, hiện trong nhà bà là lớn nhất.
Bà nhàn rỗi không có việc gì, liền nghĩ dù sao trong nhà cũng không có người khác, trước tiên đi đến phòng Bảo Châu nhìn xem, nhất định rất mất trật tự!
Đối với bà vú nói: “Đi, chúng ta đi nhìn xem.”
Trời dần dần tối, Tiểu Hoàng ngủ một giấc thức dậy, phát hiện trong phòng tối như mực, Bảo Châu không ở trong phòng, nhưng nó đói bụng, thói quen một cánh đẩy cửa sổ ra, bay ra ngoài đi kiếm đồ ăn.
Đáng thương con chó nhỏ luôn xem Tiểu Hoàng là kình địch, lúc thấy nó đứng lên dọa đến lạnh run, kết quả Tiểu Hoàng cũng không phát hiện trong phòng còn có động vật khác, có lẽ trong mắt của nó cũng chưa từng xuất hiện con vật này, bỏ qua nó bay ra ngoài.
Nhìn thấy Tiểu Hoàng bay ra ngoài, con chó nhỏ hâm mộ ghen ghét hận a! Đó là tự do a! Đó là ăn a!
Thế nhưng nó cũng biết chính mình không thể mọc cánh, nếu học theo Tiểu Hoàng hướng ngoài cửa sổ nhảy, sợ sẽ trực tiếp té xuống biến thành thịt bánh, ngày mai cầm lấy cho Tiểu Hoàng ăn.
Trong phòng đen sẫm, Tiểu Hoàng đã đi, con chó nhỏ sợ hãi, lạnh run co lại trong góc.
Nhị phu nhân hiếu kỳ gọi người mở cửa ra.
Con chó tưởng rằng Bảo Châu trở về, có hay không?
Nhìn thấy ánh sáng lập tức từ trong khe cửa đối với người nào đó ở bên ngoài thấy không rõ bóng dáng, vừa sợ hãi lại vừa phẫn hận một ngụm cắn xuống, sau đó rất nhanh toàn bộ sân nhỏ đều nghe được tiếng Nhị phu nhân lần nữa kêu to: “A! Đau quá! Chó chết mau tránh ra, cứu mạng a!”
Trong nhà hàng bầu không khí tao nhã, Bảo Châu cùng đại phu nhân đang ăn cơm, đồ ăn là tiệc chính tông cung đình, Bảo Châu vừa tới, với tư cách khách từ phương xa đến dùng cơm, bữa tiệc này đại phu nhân tự nhiên phải đãi một cách trịnh trọng.
Vốn định đãi ở nhà, nhưng lão gia không ở nhà, con hồ ly tinh kia sẽ làm ầm ĩ, hai người ăn cũng không hài lòng, liền đi ra, nhà hàng này trước kia đại phu nhân thường tới, cho nên tự nhiên có vị trí trước, là một ở trong góc có bình phong ngăn cách.
“Đây, lại ăn nhiều một chút, đồ ăn này bên ngoài không có đâu.” Đại phu nhân yêu thương gắp thức ăn cho Bảo Châu.
Bảo Châu cúi đầu mãnh liệt ăn, tay trái cầm bánh nướng Sơn Tây, tay phải kẹp lấy món ăn cung đình nổi tiếng, gật đầu: “Ăn ngon thật, mẹ nuôi cũng ăn đi.”
Đại phu nhân tùy ý ăn Kỷ Lương nói muốn trở về thăm mẹ, nghĩ đến hiện tại sự nghiệp của nó vừa mới cất bước, mẹ gạt nó nói chỉ là bện nhẹ, để nó an tâm đi công tác. Lúc con ở Quảng Châu, thấy nó có khỏe không?”
“Rất tốt, vừa trắng lại mập.” Đây là lời nói thật, Thẩm Kỷ Lương ba ngày đầu đi đến nhà Bảo Châu ăn chực, rất thích đồ ăn Nhược Lan làm, đã mập một vòng, cái cằm đều đi ra, Bảo Châu nhìn thấy cảm thấy rất thân thiết, tựa hồ thấy được chính mình trước kia.
“Đứa nhỏ này trước kia ăn như thế nào cũng không mập, xem ra tâm tình tốt!” Mập là chuyện tốt! Tốt hơn gầy!
Có liên quan tới tâm tình sao?
Bảo Châu chỉ cảm thấy có liên quan với Nhược Lan: “Là Nhược Lan làm thì tốt hơn.”
“Nhược Lan là ai?” Chẳng lẽ con trai của bà đã nghĩ thông suốt, rốt cục kết giao bạn gái?
Thẩm mẹ ở một bên nói: “Là nữ đầu bếp trong nhà.”
Đại phu nhân cảm thấy thất vọng, theo lời của Thẩm mẹ rất không có khả năng làm con dâu bà a? Trong trí nhớ của bà nữ đầu bếp đều người tầm ba bốn mươi tuổi trở lên, thân thể mập mạp, nơi nào sẽ nghĩ đến là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Mấy người từ sau tấm bình phong đi ra, đang tính rời đi, trùng hợp gặp Thẩm Chi Tề, trong lòng đại phu nhân còn tức giận, không muốn gặp ông, tính giả vờ không phát hiện rồi rời đi, nhưng Bảo Châu cũng không biết, rất xa thấy Thẩm Chi Tề ngọt ngào gọi là một tiếng: “Cha nuôi!”
Thẩm Chi Tề ngẩng đầu thấy ba người, mới nhớ tới chuyện Bảo Châu đến Thái Nguyên.
Ông chán ghét đại phu nhân, nhưng cái đó và con gái nuôi không quan hệ, dù sao cũng không thể ở trước mặt con gái nuôi ầm ĩ với vợ, dàn xếp ổn thỏa đối với Bảo Châu nói: “Các người tới ăn cơm? Định đi à! Lên xe của cha, cùng nhau trở về a!”
Đại phu nhân vốn định nói, tôi kêu lái xe chờ ở bên ngoài , không cần phải lên xe của ông.
Nhưng Bảo Châu một phen kéo đại phu nhân chui vào xe của Thẩm Chi Tề.
Thẩm Chi Tề ngồi ở vị trí kế bên tài xế, lại không cùng đại phu nhân nói chuyện, đại phu nhân cũng không muốn nói chuyện với ông.
Không khí có chút xấu hổ, Bảo Châu nghĩ nghĩ, quyết định hi sinh bản thân, từ trong túi tiền lấy ra một ít quai chèo một bên bắt đầu gặm một bên hỏi Thẩm Chi Tề: “Cha nuôi, cha ăn không?”
Thẩm Chi Tề lắc đầu, tùy ý cùng Bảo Châu hàn huyên vài câu.
Lái xe không biết là nghe bọn họ nói chuyện, không tập trung, hay là như thế nào, lại không thấy được cách đó không xa có một đứa nhỏ đang chơi đùa ở giữa đường, thiếu chút nữa đụng vào, may mắn dưới tình thế cấp bách giẫm phanh lại, xe theo quán tính đi lên phía trước.