Hàn Nghị ngồi trên ghế salon, nhìn điện thoại để trên khay trà.

Phương Dao biết hôm nay tâm tình ông ta không được tốt, bây giờ cũng chưa về nhà, Vũ Lương ở bên ngoài, Vũ Đông và Hân Ý ở trường.

Trong nhà này, chỉ có Hàn Triệu Nam khác biệt.

Thực ra lúc Hàn Nghị còn trẻ từng muốn đối xử tốt hơn với Ân Tố và Hàn Triệu Nam, dù sao Ân Tố cũng đẹp như vậy, là người mà anh trai ông ta yêu thương hết lòng. Nhưng nhiệt tình ngắn ngủi ấy mỗi khi thấy ánh mắt căm phẫn của Ân Tố cũng tự động tiêu tan, sau đó, ông ta gặp được Phương Dao, còn sinh ra Vũ Lương cho ông.

Trong lòng Hàn Nghị vẫn còn tình yêu với Ân Tố, còn có cả tức giận, phẫn uất, oán hận, ông hổ thẹn mình từng lừa dối Ân Tố, khiến Ân Tố mất đi người thân duy nhất, nhưng cũng hận bà, hận bà yêu Hàn Kiều, hận bà không yêu ông.

Gả cho ông là trả thù sâu nhất của Ân Tố đối với Hàn Kiều, sau đó, quả nhiên cả đời Hàn Kiều không lập gia đình.

Hàn Nghị nghĩ tới đây, cười lạnh một tiếng.

Hàn Kiều là tên ngụy quân tử, ở bên ngoài luôn miệng nói tình thâm chó má gì đấy, không biết lại kiếm đâu ra đứa con riêng Hàn Triệu Bách.

Hàn lão gia cũng thật là bất công, trước đây không muốn cho Vũ Lương, Vũ Đông một chữ "Triệu", cũng ghét thân phận tiểu tam của Phương Dao, bây giờ không biết đứa con riêng của Hàn Kiều từ đâu chạy tới, nói cho liền cho.

Hàn lão gia bất công như vậy, Hàn Kiều lại vững như núi, tiểu tử Hàn Thận kia cũng không can dự vào mất chuyện này, có thể bảo vệ mảnh đất của mình là tốt lắm rồi. Ông ta một mình chiến đấu, muốn chân chính làm chủ Hàn Thị, thế nên chỉ có thể mượn Hàn Triệu Nam.

Trước đây không phải ông ta chưa từng nói lời ngon ngọt với Hàn Triệu Nam, nhưng tên nghiệt tử này lại cứ khư khư giữ chặt cổ phần của mình, không chịu buông tay.

Không chủ động đưa, ông ta chỉ có thể cướp thôi.

Thương trường giống như chiến trường, nơi đây chưa từng tồn tại cái gọi là tình cha con, Hàn Triệu Nam không thông minh như người ta, chỉ có thể bị đào thải trước.

Ngón tay Hàn Nghị hơi động, nhìn di động làn thứ hai.

Bây giờ cũng đã tối muộn rồi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn chắc sẽ không làm người ta nghi ngờ đâu.

Một lát sau, điện thoại đặt trên khay trà bắt đầu rung, Hàn Nghị cầm điện thoại lên, còn chưa kịp nói chuyện người ở đầu dây bên kia đã lớn tiếng nói. "Thất bại rồi."

Thất bại?

Hàn Nghị sững sờ, mắt hiện lên tia lạnh lẽo, hỏi. "Xảy ra chuyện gì?"

"Có người thò chân vào. Đứa con của ông không biết đã đắc tội với ao, lúc chúng tôi động thủ, đối phương bên kia cũng động thủ, hai phe đối đầu nhau, mẹ nó, hai đứa kia thì chạy mất."

"Hai người?"

"Trong xe còn có một minh tinh, tên Giản Ngôn Tây, đoán chừng là tình đầu của con trai ông."

Hai tiếng trước.

Lúc Hàn Triệu Nam phát hiện có chuyện không đúng là lúc Giản Ngôn Tây cúi đầy chơi điện thoại di động.

Phía sau có hai chiếc Minibus đi theo sau, nhìn không liên quan nhưng lại không phải vậy, anh thử mấy lần mới phát hiện hai chiếc xe đó đi theo sau bọn họ.

"Lai giả bất thiện". (Người đến lại chẳng tốt lành gì)

Hàn Triệu Nam nhìn Giản Ngôn Tây, nói. "Phía sau có người theo chúng ta."

Giản Ngôn Tây ngừng lại, tắt điện thoại di động, nhìn ra kính chiếu hậu, quả nhiên thấy hai chiếc xe màu trắng theo sát phía sau.

Cậu liếm môi, nói. "Nhắm tới ai đây?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy tình huống xấu nhất trong mắt đối phương.

Giản Ngôn Tây cười lạnh một tiếng: "Hàn Nghị chó cùng rứt giậu, này là muốn lấy mạng anh đây. Hai chiếc xe này không giống nhau, hình như có một chiếc nhắm về phía tôi." Cậu suy nghĩ một lát, nhớ tới chuyện xảy ra trên weibo, nói. "Là Trần Ân."

Hai người đang chuẩn bị về nhà, mười giờ tối, người trong tiểu khu cũng không còn nhiều nữa, Hàn Triệu Nam nhanh chóng quyết định. "Đi tới nơi nào nhiều người đã."

Chiếc xe màu đen đột nhiên vòng lại, hai chiếc xe theo phía sau biết hành tung của mình bị phát hiện, tăng tốc đuổi theo.

Tình huống đây là thế nào?

Hai chiếc minibus liếc mắt nhìn nhau,trong nháy mắt đã biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy có thể hợp tác cùng đối phương, như vậy sẽ gia tăng tỉ lệ thành công hơn.

Hai tên đo đầu làm một tư thế, một trong hai chiếc xe liền chui vào trong ngõ tối. Hàn Triệu Nam thấy vậy mắng tục một câu.

Mấy phút sau, chiếc xe kia xuất hiện trước mặt ô tô Hàn Triệu Nam, trên đường bây giờ không có nhiều người, đèn đường mờ nhạt. Chiếc xe kia đột nhiên lao tới.

Là người của Hàn Nghị!

Hàn Triệu Nam tranh né, hai chiếc xe va vào nhau vang lên tiếng kêu chói tai, sau khi tình hình ổn định, chiếc minibus kia lại muốn đâm thêm lần nữa.

Lần này người kinh ngạc không phải là Giản Ngôn Tây và Hàn Triệu Nam mà là đám bắt cóc do Trần Ân phái tới. Mẹ nó, sao bắt cóc lại biến thành đâm xe?

Tên cầm đầu nhận thấy có gì đó không đúng, trong xe có Giản Ngôn Tây, nếu lỡ may cậu ta chết thì chẳng có phân tiền nào, bởi vậy nên lao xe ra ngăn cản đám người của Hàn Nghị. Hàn Triệu Nam nhân cơ hội này nhấn ga vọt đi.

"..."

"..."

Lão đại hai bên ngửa đầu nhìn trời mắng một câu Fuck your Mother.

Ba mươi phút sau.

Hàn Triệu Nam che chở cho Giản Ngôn Tây thoát khỏi đám người kia, cậu đỡ trán nói. "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh này..."

Như thế không chuyên nghiệp mấy, cậu đang định đập cho đám người kia một trận bầm dập.

Cậu hỏi Hàn Triệu Nam. "Anh định giải quyết Hàn Nghị như thế nào?"

"Kế hoạch này của ông ta không hoàn hảo." Hàn Triệu Nam cười lạnh. "Nếu ông ta mà ra tay, di chúc của ông nội sẽ sửa lại."

Hàn lão gia sớm đã không vừa lòng với Hàn Nghị, nhưng mấy chuyện đó chưa đủ để ông ra quyết định mới, nếu như biết lòng dạ độc ác của Hàn Nghị, ra tay với cả con trai ruột của mình, ông còn không sửa di chúc sao?

Hàn Nghị không thành công, cậu sẽ giúp ông ta toại nguyện, còn làm rùm beng chuyện này lên nữa cơ.

"Mấy ngày trước anh đã tìm luật sư làm di chúc cho mình rồi. Nếu anh bất ngờ chết đi, cổ phần sẽ được chia cho Hàn Dương và Chu Nguyên Lý. Hàn Nghị nằm mơ ban ngày."

Giản Ngôn Tây giỡn: "Vậy tôi đâu?"

Hàn Triệu Nam khựng lại.

Giản Ngôn Tây giục hỏi: "Tôi làm sao bây giờ?"

Giọng nói Hàn Triệu Nam trở nên chua chát. "Anh sợ đem cổ phần cho em, em không giữ được, còn bị bầy lang sói kia nhìn chằm chằm." Nói tới đây, anh nghẹn ngào. "Dù không có anh, em vẫn sống tốt mà."

Chuyện này rất khó khăn.

Trong đêm tối, Giản Ngôn Tây chỉ cảm thụ được sự ấm áp trong lồng ngực của Hàn Triệu Nam, lại không thấy được biểu cảm trên mặt anh.

Giản Ngôn Tây chọc chọc anh, Hàn Triêu Nam nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt hiện lên tia mong đợi, nhưng lại cảm thấy mờ mịt.

"Nếu như anh chết, anh để cổ phần lại cho tôi." Giản Ngôn Tây cười. "Tôi giúp anh đoạt lại tất cả từ tay Hàn Kiều, Hàn Nghị."

Hàn Triệu Nam chớp mắt một cái, muốn khóc.

Giản Ngôn Tây tiếp tục nói: "Bình thường không phải anh rất trâu bò sao? Ở trước mặt tôi thường nói đủ thứ, hôm nay gặp phải sát thủ và bọn bắt cóc lại sợ như vậy?" Giản Ngôn Tây ghé sát vào anh, cười: "Hả? Sợ sao?"

Hàn Triệu Nam đẩy cậu ra: "Đúng, sợ."

"Sợ cái gì?."

"Sợ em nói ra lời lạnh lùng, vô tình." Hàn Triệu Nam nói. "Sợ muốn chết."

"Chỉ có như vậy thôi sao?" Giản Ngôn Tây cười.

"Đúng thế." Hàn Triệu Nam nửa thật nửa giả nói: "Nếu em thật sự nói lời vô tình, anh sẽ nhốt em lại."

Trong lúc nói chuyện, Hàn Triệu Nam lộ ra cái cổ trắng nõn, Giản Ngôn Tây biết anh nói nghiêm túc, nhưng cậu không để bụng.

Với sức của Hàn Triệu Nam, nhốt cậu được mới là lạ.

Một lát sau, hai người về tiểu khu, ấn thang máy, rất nhanh đã tới phòng. Hàn Triệu Nam cầm chìa khóa mở cửa, sau đó bật đèn trong phòng khách, ánh sáng tỏa ra bốn phía, soi rõ mọi thứ ngổn ngang.

Hàn Triệu Nam sợ hãi, con chưa kịp phản ứng, gáy đã bị một cú đánh, hôn mê bất tỉnh.

Điện thoại trong túi Giản Ngôn Tây vang lên, là Lương Văn Thanh gọi tới, cậu ấn nút nghe, cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó thấy Hàn Triệu Nam nằm đó.

Ánh mắt Giản Ngôn Tây nhíu lại, dùng sức nắm chặt điện thoại di động, mãi tới khi nhìn thấy lồng ngực phập phồng của Hàn Triệu Nam trái tim đang treo mới buông xuống.

Vẫn còn sống.

Điện thoại di động phát ra âm thanh, Trần Ân từ ngoài ban công đi vào phòng khách, nhìn điện thoại di động trên tay, nói. "Tây Tây, cuối cùng..."

"Cuối cùng em cũng về rồi."

Giản Ngôn Tây tắt điện thoại, ánh mắt quét qua nhà ăn, phát hiện Lương Văn Thanh cũng đang nằm dưới đất, sau khi xác nhận vẫn còn hô hớp, ác nhận vẫn có hô hấp sau, Giản Ngôn Tây mới cười lạnh: "Anh thực sự khá lắm."

Trần Ân nhún vai: "Không còn cách nào nữa. Tây Tây, em đổi khóa rồi. Anh chỉ có thể vào bằng cách này. " Gã hất cằm lên, nhìn chén thủy tinh đặt ở huyền quan, nói. "Anh biết, sau khi em chết một lần đã trở thành con người lợi hại. Đều tiên uống chén nước kia đi."

Giản Ngôn Tây không làm gì cả.

Một tên nước ngoài đứng phía sau Trần Ân, dùng súng chỉa vào Hàn Triệu Nam nằm trên đất, Trần Ân nói. "Tây Tây, ngoan ngoãn nghe lời, người bạn này của anh tính tình không tốt lắm."

Tính tình không tốt.

Trần Ân có biết, thiên tử tức giận thì trăm vạn thây ngã xuống hay không?

Giản Ngôn Tây nhìn thấy có tổng cộng 4 người, một trong số đó là tên dùng gậy sắt đánh ngã Hàn Triệu Nam, một người khác canh giữ cạnh Lương Văn Thanh, còn có một tên cầm súng đi theo sau Trần Ân.

Giản Ngôn Tây tiến lên một bước, cầm ly nước kia uống hết.

"Ngoan." Trần Ân nở nụ cười. "Đến đây, ngồi xuống."

Người đàn ông nước ngoài cầm súng lui về phía sau, đi tới nhà ăn, Trần Ân đơn thương độc mã ngồi xuống ghế sofa, mời Giản Ngôn Tây.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta chân chính tán gẫu, trước tiên, anh xin giới thiệu về bản thân."

"Xin chào, anh tên là Trần Ân, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên.

- -

CHÚC MỪNG ĐỘI TUYỂN VIỆT NAMMMMM.