Bên trong ô tô, Giản Ngôn Tây đột nhiên khom lưng xuống, không chút che giấu vừa cười vừa nhìn Hàn Triệu Nam, lỗ tai Hàn Triệu Nam dần đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói. "Tôi đang nói em đó."

Giản Ngôn Tây ôm bụng, khoát tay nói. "Tôi biết, tôi biết, haha."

Cũng vì biết nên mới cảm thấy buồn cười như vậy, xin lỗi xin lỗi, cậu nên nhịn xuống mới phải.

Giản Ngôn Tây nở nụ cười, ngón tay sờ lên khóe mắt của chính mình, nhìn Hàn Triệu Nam nói. "Còn chưa xảy ra chuyện, anh lại bắt tôi chọn, cũng không phải nước đến chân rồi nhảy. Anh muốn đáp án thế nào?"

Anh muốn đáp án gì?

Hàn Triệu Nam quay mặt về phía trước, khởi động ô tô, không trả lời câu hỏi của Giản Ngôn Tây. Anh sợ nói ra lại dọa chết cậu. Anh cũng không nhẹ nhõm như Giản Ngôn Tây, chuyện này với anh mà nói là vấn đề không phải cứ đối mặt thoải mái là được. Câu trả lời của Giản Ngôn Tây, anh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Nhưng bây giờ cứ để ý chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, quan hệ của hai người vất vả lắm mới bình thường trở lại, bây giờ cậy mạnh tiếp tục giận dỗi là hành vi vô cùng ngu ngốc.

Giản Ngôn Tây nhún vai, sờ sờ mũi mình, liếc mắt nhìn Hàn Triệu Nam, sau cùng cũng không có đề tài gì tán gẫu nữa.

Nếu như Hàn Triệu Nam cứ hỏi vậy, hoặc là nếu như Hàn Triệu Nam thật sự dính vào cái bẫy Hàn Vũ Lương bố trí, cậu sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?

Nghĩ tới đây, lông mày Giản Ngôn Tây nhíu lại, nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài.

Hôm sau, Giản Ngôn Tây tới ghi hình Bạn là ca sĩ, vì vậy sáng sớm đã được Lương Văn Thanh và Triệu Trần đưa tới đài truyền hình, chờ đến khi trời tối mới xong, Triệu Trần xuống tầng hầm lấy xe Giản Ngôn Tây và Lương Văn Thanh đứng ở ven đường.

Ba tháng nay, trời đã không còn lạnh như trước, một bộ quần áo mỏng cũng có thể chống đỡ gió lạnh, Lương Văn Thanh hài lòng nhét tay vào trong túi, nhớ tới sáng nay tới nhà cậu đã thấy Hàn Triệu Nam, trong lòng thoải mái nhìn Giản Ngôn Tây, hỏi. "Giảng hòa với A Nam rồi?"

"..."

Câu hỏi này có chút kỳ quái, giống như ám chỉ quan hệ cậu và Hàn Triệu Nam không đứng đắn vậy. Trong lòng Giản Ngôn Tây nghi hoặc, gật đầu một cái. "Ừm."

Lương Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt vậy thì tốt."

Hôm trước vô tình đụng phải A Nam, Lương Văn Thanh phát hiện anh không còn là con người có thể ngậm thuốc lá lái xe không có mục đích đi khắp nơi mà là con người lạnh lùng, biết suy tính kỹ càng. Lúc hắn nhắc tới Giản Ngôn Tây, Hàn Triệu Nam làm như không có gì, nhưng sau khi làm việc xong lại trở nên ngây ngốc.

Làm hòa là tốt rồi, giống như bây giờ, nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều.

Trong lòng Lương Văn Thanh thỏa mãn, muốn nói thêm vài ba câu, phía sau lại truyền đến một giọng nam, ngạc nhiên nói. "Tây Tây?"

Thanh âm này thiên về trung tính, Lương Văn Thanh kinh ngạc xoay người lại, thấy Trần Ân mặc tây trang đứng đó, ngạc nhiên nhìn Giản Ngôn Tây. Lương Văn Thanh nhíu mày sau đó lại giãn ra, kinh ngạc nhìn Trần Ân và Giản Ngôn Tây. "Trần Ân?"

Trần Ân sững sờ, lúc này mới để ý tới người bên cạnh Giản Ngôn Tây, bật cười. "Văn Thanh, sao cậu ở đây?" Sau đó nhớ tới chuyện Lương Văn Thanh làm người đại diện, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói. "Hóa ra cậu là người đại diện sao?"

Lương Văn Thanh gật đầu một cái, có chút nghi hoặc nhìn Ngôn Tây, vì sao cậu quen Trần Ân? Mà hắn còn không biết chuyện này. Chuyện này xảy ra khi nào? Là trước khi hắn làm đại diện cho Giản Ngôn Tây sao?. "Sao hai người quen nhau?"

Giản Ngôn Tây không trả lời, Trần Ân nở nụ cười. "Tôi biết em ấy sớm hơn cậu."

Giản Ngôn Tây gật đầu, không quá nhiệt tình.

Thấy cậu như vậy, trong mắt Trần Ân lóe lên tia sáng kỳ dị rồi nhanh chóng biến mất, gã chớp mắt hỏi Giản Ngôn Tây. "Chúng ta đã lâu không gặp, tối nay đi ăn một bữa cơm được không?"

Lời mời này chẳng hề bất ngờ, dù sao nói tới quan hệ của nguyên chủ và gã, chuyện hai người ăn bữa cơm cũng chỉ là chuyện nhỏ, Giản Ngôn Tây gật đầu.

Đồng ý không phải do quan hệ của nguyên chủ và Trần Ân, đơn giản là cậu thấy Trần Ân không đơn giản như vậy.

Ba mươi phút sau, hai người đến một quán ăn Trung Hoa, Trần Ân dựa theo sở thích ngày trước của Giản Ngôn Tây, gọi một ít đồ ăn, sau đó trả thực đơn cho phục vụ, cười nói. "Chúng ta đã lâu không gặp, hơn bốn năm tháng rồi sao? Anh không hớ rõ lắm, gần đây mới tiếp nhận công ty của gia đình, bận sứt đầu mẻ trán nên không liên lạc với em." Gã giải thích xong lại hỏi Giá Ngôn Tây." Còn em, em có khỏe không?"

"Cũng được." Giản Ngôn Tây tựa cười như không cười, dựa vào ghế. "Trên weibo có thể thấy tin tức về tôi"

"Nói vậy cũng không sai." Trần Ân bất đắc dĩ, nói. "Tin tức cũng không chân thực cho lắm." Âm thanh gã đột nhiên trầm thấp, nghe có chút nản lòng. "Sau này anh mới biết chuyện, có phải không xứng đáng là bạn em?"

"Mỗi người đều có chuyện của mình. Tôi có thể hiểu được." Giản Ngôn Tây cười. "Bây giờ cũng qua rồi, không sao."

"Nói vậy cũng đúng, hơn nữa thấy em như này là anh yên tâm rồi." Trần Ân nói. "Công việc cũng đi lên, sau này sẽ tốt hơn..."

Hai người trò chuyện như vậy, đại đa số đều là Trần Ân nói chuyện thỉnh thoảng Giả Ngôn Tây chỉ bổ sung thêm một vài câu. Khoảng chừng mấy phút sau, cửa phòng bị nhân viên phục vụ đẩy ra, đưa từng món ăn lên bàn.

Rất nhiều hải sản tươi.

Giản Ngôn Tây hơi nhíu mày lại, nhìn đĩa tôm bày trước mặt cậu, cậu cầm đũa gắp một con, Trần Ân thấy động tác của cậu, nở nụ cười, nói: "Ăn ngon không? Anh nhớ trước đây em nói thích ăn nhất là món này. Ăn nhiều chút đi."

Nói dối.

Giản Ngôn Tây thích ăn hải sản là không sai, nhưng nguyên chủ không hề động vào mấy thứ đồ này, Trần Ân đang dò xét cái gì? Gã muốn chứng minh cái gì?

Gã ta biết mình không phải nguyên chủ sao? Giản Ngôn Tây suy nghĩ, bỏ tôm vào trong miệng, trên mặt nở nụ cười.

Coi như Trần Ân biết mình không phải nguyên chủ, vậy thì thế nào? Có thể gọi hồn nguyên chủ về sao? Không có bằng chứng sẽ không ai tin tưởng.

Trần Ân ở bên kia lại bắt đầu hỏi."Có về nhà ăn Tết không?"

Giản Ngôn Tây lắc đầu: "Không có."

"Đúng vậy. Về cũng không có tác dụng.Cha mẹ em cũng không còn sống." Trần Ân cười, giống như vô cùng đau khổ.

Bây giờ Giản Ngôn Tây đã xác định Trần Ân quả thực đang thăm dò cậu.

Nguyên chủ không thích ăn hải sản tươi, gã ta lại nhắc tới, còn nói là "em thích ăn nhất", dì ghét bỏ nguyên chủ nên nguyên chủ mới bỏ đi, cha nguyên chủ cũng vẫn còn sống, chỉ là mẹ đã qua đời thôi.

Trần Ân thăm dò vậy là đoán mình không phải nguyên chủ, nhưng lại không biết mình kế thừa ký ức nguyên chủ?

Gã ta muốn làm gì? Giản Ngôn Tây vẫn tìm tòi Trần Ân trong trí nhớ, phát hiện nguyên chủ xem Trần Ân là bạn tốt, hiểu ý, nhiệt tình, con nhà giàu.

Nếu như Trần Ân xem nguyên chủ là bạn tốt, vậy bây giờ cũng đã đoán được chuyện nguyên chủ thực sự bị cậu xuyên qua, nếu vậy thì không thể bình tĩnh ngồi ăn cơm với cậu như vậy.

Mục đích của gã rốt cuộc là cái gì?

Trong lòng Giản Ngôn Tây suy tư, Trần Ân vẫn không ngừng hỏi cậu mấy câu khác, cách xa sự thật quá nhiều, nếu Giản Ngôn Tây không nói gì anh sẽ lộ ra một nụ cười, bây giờ Giản Ngôn Tây mới nhớ lại cảm giác thoải mái khi ăn cơm cùng Hàn Triệu Nam tới vậy.

Nghĩ tới đây, Giản Ngôn Tây lấy di động ra, không để ý tới chuyện Trần Ân đang nói, tìm số Hàn Triệu Nam, gõ tin nhắn...

Tối nay tôi không về ăn cơm, anh ăn đi.

Viết xong lại nghĩ tới biểu tình khi Hàn Triệu Nam đọc tin nhắn này, cậu không khỏi nở nụ cười.

Trần Ân ở phía đối diện thấy cậu như vậy, dùng khăn giấy lau khóe miệng,nhíu mày nhìn Giản Ngôn Tây, nghiêm túc hỏi. "Ngôn Tây, anh cảm thấy em lạnh lùng rất nhiều."

"Có phải còn để ý chuyện lúc trước không?"

A?

Nhanh như vậy đã lật bài? Giản Ngôn Tây ung dung, qua loa nói. "Đừng nghĩ nhiều. Tôi không để ý."

"Không phải." Trần Ân cố chấp. "Ngôn Tây, anh biết, lúc trước em gọi anh, anh từ chối, em rất đau lòng, em nghe anh giải thích... "

...

Giản Ngôn Tây cứng người, hỏi. "Cái gì?"

Trần Ân thần sắc thương tâm nói: "Anh không nghĩ tới, sau khi anh từ chối em, em lại bị Mục Sinh hãm hại. Lúc đó anh không quan tâm nhiều,sau đó thấy trên weibo em viết mới biết em trải qua những gì. Ngôn Tây,lúc đó anh từ chối không phải là vì anh không thích em, chỉ là anh muốn suy nghĩ thêm. Con đường đồng tính không dễ đi, hơn nữa em là minh tinh, nhà anh cũng bảo thủ, một khi quyết định là phải suy nghĩ. Mấy tháng nay anh đã suy nghĩ, anh nghĩ xong rồi." Anh nhìn Giản Ngôn Tây, "Ngôn Tây, anh đồng ý. Nếu như cuộc sống này an bài cho anh một người."

"Ngôn Tây, anh hi vọng người đó là em."

Hàn Triệu Nam nhìn tin nhắn trong điện thoại, nhíu mày một cái, trả lời một chữ "Được" sau đó gọi cho Lương Văn Thanh.

"Ngôn Tây?" Lương Văn Thanh do dự không biết nên nói hay không, nhưng nghĩ tới chuyện lần trước bọn họ nói dỗi rồi bị vạch trần, suy nghĩ một lát, đành khai thật. "Hôm nay lúc từ tổng bộ truyền hình đi ra, gặp phải Trần Ân, hai người bọn họ là người quen, Trần Ân hẹn Ngôn Tây đi ăn cơm. Ngôn Tây đồng ý."