Mười mấy ngày sau...

Hàn Triệu Nam nằm ở trên ghế sưởi nắng, ánh nắng ít ỏi của mùa đông chiếu trên người anh, mang tới một loại cảm giác ấm áp, bên tai là tiếng chim hót không dứt.

Quách Thành nâng chén rượu lên, nhíu mày nhìn Hàn Triệu Nam đang nghỉ ngơi trêu đùa nói. "Vẫn là A Nam biết hưởng thụ, ở nơi này lười biếng."

"Thả lỏng thôi." Hàn Triệu Nam nheo mắt lại, tay phải che ánh mặt trời, nhìn sang phía Quách Thành. "Sao không ở bên kia chơi bài, tìm tôi có chuyện gì sao?"

Quách Thành lúng túng sờ sờ mũi: "Tôi nghe nói đứa nhỏ Tiểu Sở chọc cậu giận đúng không?"

"Đứa nhỏ? Anh Thành, Tiểu Sở 20 rồi." Hàn Triệu Nam phì cười. "Cậu ta nói cho anh nghe?"

Quách Thành nghe vậy thả lỏng, lúc trước Minh Sở tới tìm anh ta, nói anh ta tới xin lỗi A Nam, anh ta còn tưởng cậu ta gây ra chuyện gì, xem ra không có gì cả, cũng không phải chuyện lớn gì, là do Minh Sở mẫn cảm quá mức, tự mình hại mình.

"Cũng không hẳn." Quách Thành giống như nói đùa. "Minh Sở còn thân với cậu hơn thân với tôi, nếu nó làm sai chuyện gì, cậu giáo dục nó là đúng"

"Ừm." Hàn Triệu Nam nở nụ cười. "Anh Thành nói cũng đúng. Nhưng lần này đứa nhỏ này phạm phải chuyện lớn, anh Thành, anh giúp tôi kêu cậu ta đến đây, tôi giáo dục cậu ta."

Quách Thành nhíu mày, nói. "Được, tôi kêu nó đến đây."

Minh Sở mặc đồ bơi lo lắng đứng ở bể bơi, nhìn thấy Quách Thành nở nụ cười tiến lại gần, trong lòng thả lỏng, hỏi. "Thế nào? A Nam nói sao?"

"Không có chuyện gì." Quách Thành bất đắc dĩ. "Em vẫn như trước kia, nghĩ quá nhiều. Tuy A Nam không giận nhưng cũng không tha lỗi, mau tới xin lỗi cậu ấy đi, bảo đảm lần sau không tái phạm nữa."

"Thật?" Minh Sở không dám tin, vội vàng nhìn sang phía Hàn Triệu Nam, trong mắt hiện lên tia vui vẻ, đi tới "Em tới bên kia."

Cậu ta cũng không biết tại sao mình lại vui vẻ như vậy, rõ ràng là cậu ta chẳng quan tâm Hàn Triệu Nam yêu hay hận cậu, nhớ lại hình ảnh Hàn Triệu Nam bỏ cậu mà đi, cậu ta không thể không để ý.

Rõ ràng cậu ta mới là người nắm vị trí chủ đạo trong quan hệ hai người.

Chỉ cần Hàn Triệu Nam có thể tha thứ cho cậu ta, cậu ta sẽ một lần nữa chiếm được vị trí chủ đạo này.

Minh Sở càng thêm vui vẻ, nhưng vẫn còn nhớ tới ánh mắt thất vọng của Hàn Triệu Nam, lúc gần tới chỗ anh liền thay đổi cảm xúc, ánh mắt hiện lên tia oan ức, nhỏ giọng kêu. "A Nam."

Hàn Triệu Nam nhìn về phía Minh Sở, phát hiện cậu ta mặc quần bơi, nửa người trên để trần, lộ ra một mảnh trắng nõn.

"A Nam, xin lỗi, là tôi sai rồi." Minh Sở nhìn anh, vội hỏi. "Tôi sai rồi, lúc đó không biết mình nghĩ gì nữa."

Ánh mắt Hàn Triệu Nam phức tạp. "Có đúng vậy không?"

"Đúng vậy. Tôi không thể khống chế bản thân mình." Viền mắt Minh Sở đỏ ửng, nói. "Tôi bị ma túy khống chế, còn rất muốn thay đổi cả thế giới. A Nam, cậu tin tôi, sau hôm đó tôi chưa từng hút nữa."

"Cậu hút nó từ lúc còn ở Anh sao? Sao lại hút?"

Minh Sở cúi đầu nói: "Là trong một party.... Lúc đó tôi mơ mơ màng màng, bị bạn trai cũ chuốc say, sau đó cho tôi một túi nhỏ, sau đó..." Minh Sở hoảng hốt. "Không phải do tôi chủ động hút."

Hàn Triệu Nam gật đầu: " Ừm, không phải cậu tự hút. Vậy cậu nói xem, cậu ở nước ngoài bốn năm, nghiện thuốc hai năm, cha cậu bị mẹ kế xui khiến, mỗi tháng chỉ cho cậu một số tiền nhỏ, sao sống được?"

Sắc mặt Minh Sở trắng bệch.

"Dựa vào bạn trai cậu sao?"

Minh Sở khó chịu cúi đầu. "A Nam..."

"Nếu dựa vào người bạn trai này, như vậy, một năm trước cậu chia tay bạn trai giàu có đó vậy thì lấy tiền đâu ra?" Hàn Triệu Nam lạnh lùng nhìn Minh Sở: "Đừng nói là do cậu làm việc kiếm được."

Anh biết rồi. Anh biết thật rồi. Trong đầu Minh Sở gào lên, nhất thời không biết nói gì, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt châm biếm của Hàn Triệu Nam.

Phản ứng này là gì?

Hàn Triệu Nam lạnh lùng nói. "Là dựa vào anh trai tôi, Hàn Vũ Lương, Hàn đại thiếu gia đúng không?"

Xong rồi.

Sắc mặt Minh Sở tái nhạt, mái tóc vàng ấy lại khiến cho cậu ta vừa đáng thương vừa buồn cười, giống như thằng hề vậy. Đây là lần đầu tiên Hàn Triệu Nam thấy ghét cay ghét đắng cái màu tóc này.

"Minh Sở, chúng ta quen biết 17 năm. 17 năm qua, tôi làm gì khiến cậu hận tôi như vậy, muốn giúp Hàn Vũ Lương tiêu diệt tôi? Sao vậy, không ngại nói cho tôi nghe kế hoạch của các người đi?" Hàn Triệu Nam lớn tiếng nói. "Cậu muốn tôi hút thứ bột trắng đó rồi khống chế tôi. Sau đó thì sao?"

Mịn Sở hoang mang lui về sau, trợn to mắt nói. "A Nam, cậu bình tĩnh đi."

"Tôi bình tĩnh. Bây giờ tôi vô cùng bình tĩnh." Hàn Triệu Nam đè thấp âm thanh của mình, lạnh lùng nói. "Cái Hàn Vũ Lương mong muốn nhất, trên người tôi còn cái gì cho anh ta? 6% cổ phần kia, anh ta ham lắm sao? 

Khiến tôi chơi ma túy, khiến tôi sống giống như một con chó."

Lời nói của Giản Ngôn Tây bỗng nhiên xuất hiện trong đầu anh.

Hoặc là điên hoặc là chết, anh đều sẽ mất đi cổ phần Hàn thị.

"Thì ra là vậy. Hàn Vũ Lương muốn cổ phần Hàn thị. Vậy nên định làm tôi điên lên sao?" Hàn Triệu Nam tức giận đến nỗi vành mắt đỏ ửng, đứng dậy lộ ra sát khi đi về phía Minh Sở.

Minh Sở lùi về sau, không ít người đã tới đây, Quách Thành kéo tay Hàn Triệu Nam, cau mày nói. "A Nam, bình tĩnh đi, có chuyện gì từ từ nói."

Vương Anh ở bên cạnh nhìn Quách Thành, cắn răng nói. "Vừa nãy A Nam nói, anh không nghe thấy sao?"

Ma túy. Minh Sở là cái thá gì dám làm A Nam dính vào thứ đó. Còn có cả Hàn Vũ Lương.

Quách Thành sững sờ, bàn tay đang muốn buông lỏng, Hàn Triệu Nam đã giật ra, đạp một cái ghế màu trắng, nói. "Tôi rất tỉnh táo. Minh Sở. Cậu cũng rất tốt." Anh quay đầu nhìn Minh Sở, cười lạnh nói.

"Cậu biết rõ, hôm nay mọi người ở đây cũng biết rõ, chỉ cần là bạn của Hàn Triệu Nam tôi, nếu giúp Hàn Vũ Lương một lần, vậy đừng trách tôi trở mặt không quen biết."