« Tru Thần » là một quyển tiểu thuyết, kể về chuyện mấy ngàn năm trước xảy ra ở Thiên Huyền Đại Lục. Thiếu niên thiên tài tên Hạ Vân Thiên, vào năm 19 tuổi, bởi vì mất trí nhớ, quên hết tất cả nên phải tìm lại ký ức của mình, trên đường gặp được Mai Ảnh, cùng thích nữ chính Lâm Băng. Ba người cùng nhau diệt Boss, cuối cùng được nhận vào môn phái võ thuật Vô Thượng Tông nổi danh nhất Thiên Huyền Đại Lục, trong đó phải kể tới vận may ngày một tăng cao của Hạ Vân Thiên, mỹ nhân trong ngực nhiều vô kể. Bởi vì thiên phú hiếm thấy nên được Đế Thần Thượng tông là Trường Đông yêu mến, nhận làm đồ đệ, tự mình dạy bảo hắn. Địa vị của Hạ Thiên trong một thời gian ngắn đột nhiên lên cao, mấy tên khi dễ hắn ngày trước bây giờ còn xem hắn hơn cả Phật tổ Như Lai.

Đồ đệ của Trường Đông.

Đây chính là đồ đệ của Đế Thần Trường Đông đấy!

Thân phận này không biết đã làm cho bao nhiêu người ghen tị, còn đối với Hạ Vân Thiên mà nói, thời gian ở trong Vô Thượng Tông cũng là khoảng thời gian hắn thoải mái nhất, tối ngắm trăng, chiều săn bắn, cũng không có kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn có Đế Thần dung mạo xinh đẹp nhất Tam giới dạy cho hắn kiếm thuật, linh đan linh dược lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn...

Sau đó, Hạ Vân Thiên vâng lệnh xuống núi, các loại gian nam hiểm nguy trên đường đều chuyển nguy thành an, tu vi từ từ tăng vọt, cũng tìm lại được một chút ký ức bị thất lạc, hung thủ kia ngẩng mặt lên trời cười lớn, mắng hắn nhìn người không đúng, nhận giặc làm cha. Mãi đến lúc này, chân tướng năm đó mới từng bước lộ ra, hóa ra Đế Thần Trường Đông là kẻ thù giết cả nhà Hạ Vân Thiên, y cố tình tiên diệt cả nhà Hạ Vân Thiên, sau đó lại đem Hạ Vân Thiên mới tròn năm tuổi tới Vô Thượng Tông nuôi lớn, mãi cho đến khi mười chín tuổi, y lại phong ấn mười bốn năm ký ức của hắn, bỏ hắn lại nhân gian, Hạ Vân Thiên mất trí nhớ mới tới Vô Thượng Tông bái sư, Trường Đông lại nhận hắn làm đồ đệ.

Vĩnh Dạ chớp đôi mắt khô khốc, nhìn kịch bản trước mặt, lại nhớ lại diễn xuất của diễn viên vừa rồi, tâm lý bực bội lại nổi lên, diễn xuất dở tệ đến vậy còn muốn diễn vai Trường Đông này, còn không bằng bỏ đi.

Bây giờ cũng không phải không thể sửa lại, tìm một nhân vật phản diện khác là được. Mặc dù chuyện này không dễ nói nhưng dù sao cũng hơn diễn viên không thể hiện được khí chất của Trường Đông. Thân mình là tác giả của sách gốc, viết đôi ba lời giải thích cho fan là được rồi.

Vĩnh Dạ cắn răng, nghiêng người muốn cùng Trình Viễn ở phía xa xa nói chuyện, nhưng cửa lớn lại đột nhiên bị mở ra, nhà sản xuất Vương Lâm hưng phấn, xoa xoa tay bước vào trong, đặt mông ngồi vào cạnh Vĩnh Dạ, giọng nói khó kìm nén được kích động. "Bên ngoài là nghệ sĩ do Hoa Kiệt cử tới, tướng mạo quả thật giống Trường Đông vô cùng. Vĩnh Dạ, chờ cậu ta vào đây, cô thử xem đi, tuyệt đối đánh giá cao."

"Ai vậy?" Nhà sản xuất cũng là vì tiến độ nên mới chọn bừa, trên thực tế, Vĩnh Dạ cũng không tin tưởng nổi hỏi. "Là người mới sao?"

Vương Lâm hơi ngưng lại, ba chữ Giản Ngôn Tây chạy quanh miệng một vòng, cuối cùng cũng không nói ra, cười khan. "Chờ chút sẽ biết."

Vương Lâm rất hài lòng với Giản Ngôn Tây, ngoại trừ kỹ năng diễn xuất, tướng mạo đã khiến cho người ta điêu đứng. Huống chi, đây là người có nhiệt lượng cao nhất hiện nay. Thử nghĩ một hồi đi, bộ phim đầu tiên sau khi Giản Ngôn Tây quay về giới giải trí, còn có thế không được quan tâm sao? Có cậu gia nhập liên minh, «Tru Thần» tuyệt đối sẽ nổi tiếng. Nhưng mà, Vương Lâm liếc nhìn Vĩnh Dạ đang ngồi đó và Trình Viễn vẫn còn nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn thuyết phục hai người họ chấp nhận Giản Ngôn Tây, quả là chuyện khó khăn.

Vương Lâm thở dài, ở bên kia phó đạo diễn và ba vị đại Boss đã sừng sững ngồi đó, một diễn viên tiến vào thử vai.

Sau khi tiếng chuông vang lên, Trình Viễn mở mắt ra, thấy người tiến vào, hai mắt tối sầm lại, suýt nữa làm rơi kịch bản trong tay xuống.

Chiều cao chưa tới một mét bảy, khuôn mặt tàn nhang này là ai? Tới thử vai Trường Đông sao?

Diễn viên đến thử vai tên Phong Dương, vừa mới vào cửa đã bắt gặp khuôn mặt đen sì của tổng đạo diễn và biên kịch, anh lập tức run rẩy, không nói nên lời. "Đạo diễn, sản xuất, biên...biên kịch, xin chào. Tôi là Phong Dương. Tới...tới thử vai Đế Thần Trường Đông."

Hai ngón tay ma sát với nhau, suýt nữa là quỳ xuống đất.

Thật sự là xui xẻo mà, anh vốn là ở lượt sau, kết quả không biết vì sao nhà sản xuất sắp anh lên phía trước, trong lòng anh còn chưa chuẩn bị tốt. Tâm lý Phong Dương bất an, kỹ năng diễn xuất có bảy phần thì mất đi hai phần, căng thẳng không nói nổi, gần như phát khóc đến mới, diễn viên Vương Khả diễn Hạ Vân Thiên cũng thấy bất đắc dĩ, không sao nhập tâm được, hơn nữa cả ngày hôm nay diễn nhiều không đếm xuể, kẻ tám lạng người nửa cân, không biết làm thế nào. Phong Dương diễn xong cũng không nghe nhận xét của đạo diễn, bước nhanh ra khỏi phòng. Vĩnh Dạ và Trình Viễn tức giận không nói nổi thành lời, loại diễn viên vớ va vớ vần gì thế này.

Kỳ thực Phong Dương kỹ năng diễn xuất cũng chẳng kém. Khuôn mặt cũng tuấn tú, vì nhiều tàn nhang nên tăng thêm mấy phần đáng yêu, nhưng nhân vật Đế Thần Trường Đông này không thích hợp với anh ta, cũng không biết người đại diễn ở đâu nghe được buổi thử vai hôm nay, liều mạng mang anh tới. Vương Lâm cố ý đem Phong Dương xếp hạng đầu tiên chính là muốn cho Trình Viễn và Vĩnh Dạ thấy Phong Dương không hợp với vai này, từ tính cách đến khuôn mặt. Chút nữa nhìn thấy Giản Ngôn Tây, vốn chỉ có năm phần thỏa mãn cũng sẽ biến thành vô cùng thỏa mãn, khi đó, kỹ năng diễn xuất còn nói làm gì.

Trong lòng Vương Lâm thỏa mãn cười nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng bình chân như vại, nói. "Đạo diễn Trình, Vĩnh Dạ, hai người đừng quá tức giận, đây không phải là buổi thử vai công khai, hạng người nào cũng sẽ có, tỉ lệ chọn được người thích hợp lại càng nhỏ hơn. Bây giờ đang còn sớm, chúng ta cứ bình tĩnh trước đã."

Trình Viễn mệt mỏi. "Thôi khỏi."

Ông đảo mắt cũng có thể nghĩ đến loại người nào sắp thử vai.

Phó đạo diễn nhấn chuông, cửa phòng thử vai lại một lần nữa bị đẩy ra, Trình Viễn không nhịn được ngẩng đầu, sau đó ngẩn ra —

Giản Ngôn Tây?

Trình Viễn đã từng thấy Giản Ngôn Tây mấy lần, không có quá nhiều tiếp xúc. Người này trong giới đã nổi danh là kỹ năng diễn xuất tốt, cố tình đến đây sao? Nói tới khuôn mặt, khuôn mặt này của Giản Ngôn Tây và Trường Đông quả thật là hợp nhau.

Cậu cũng tới thử vai sao?

Giản Ngôn Tây tiến vào phòng, sau đó nhìn một lượt, đầu tiên là nhà sản xuất Vương Lâm ngồi ở giữa, sau đó là đạo diễn Trình Viễn bên phải và biên kịch Vĩnh Dạ bên trái, sau đó nở một nụ cười, nói. "Tôi là Giản Ngôn Tây, tới đây thử vai Đế Thần Trường Đông."

Biểu hiện trên mặt Trình Viễn có chút cứng nhắc. "Diễn đoạn nào?"

"Đế Thần đoạn tụ trong cung."

Vì để thử vai nhân vật Trường Đông, đoàn phim đã chuẩn bị ba kịch bản ngắn, trong đó có "Đoạn tụ" là kịch bản được lựa chọn ít nhất, hai cái kia là cảnh Trường Đông và Hạ Vân Thiên nói chuyện, lời thoại khá nhiều, so với "Đoạn tụ" thì thích hợp để diễn hơn, Giản Ngôn Tây lựa chọn kịch bản này, Trình Viễn không nói gì nhưng trong lòng lại mặc nhận cậu cũng như vậy.

Nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Cho dù khuôn mặt này thích hợp như vậy nhưng nếu suy xét toàn bộ phim thì tốt nhất là không nên dùng cậu.

Trong lòng xẹt qua thật nhiều ý nghĩ, ngoài mặt Trình Viễn vẫn làm như không có gì, giơ tay ý nỏi Giản Ngôn Tây và Vương Khả có thể bắt đầu. "Bắt đầu đi."

Giản Ngôn Tây đã chuẩn bị sẵn sàng, biểu tình trên mặt nhanh chóng thay đổi, nằm trên nền đất lạnh lẽo, nhắm nghiền hai mắt, giọng nhàn nhạt. "Mệt thì nghỉ ngơi đi, đệ tử của Trường Đông ta không cần làm nhiều chuyện như vậy, ung dung tự tại là tốt rồi."

Vương Khả đóng vai Hạ Vân Thiên cả người run lên, nhanh chóng nhập vai, âm thầm nói."Đệ tử không dám."

Trường Đông mở mắt, nhìn về phía Hạ Vân Thiên. "Có gì không dám?"

Trên mặt nam nhân còn mang theo nụ cười yêu nghiệt, giống như từ nhỏ đã xem thường tất cả, cái gì cũng không để trong mắt, nhưng giờ đây trong mắt lại hiện lên tia sợ hãi, Hạ Vân Thiên cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn nằm bên cạnh Trường Đông, đầu vô tình gối lên cánh tay nam nhân, Hạ Vân Thiên không ngờ lại như vậy vội vàng muốn đứng dậy. Ngón tay út của Trường Đông hơi động, một luồng linh lực nặng như Thái Sơn đè hắn xuống, cả người Hạ Vân Thiên không thể động đậy, trong tài truyền đến một trận cười khẽ của nam nhân. "Chớ có nhiều chuyện như vậy, ngủ đi."

Hạ Vân Thiên chớp mắt, từ từ nhắm hai mắt lại.

Hắn vốn không muốn ngủ, nhưng mấy ngày nay ngày đêm tu luyện thân thể đã mệt mỏi cùng cực, nằm xuống không đến một canh giờ đã ngủ, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, bên cạnh Trường Đông chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, cảm giác bị mạo phạm lại trở nên thú vị y mở mắt ra, nhìn đồ đệ mình mới thu nhận.

Một tấc một tấc, đầu tiên là từ dưới chân lên, dừng lại bên môi, Đế Thần Trường Đông mang theo ý cười hàm xúc, khiến thân thể Hạ Vân Thiên không tự chủ mà run lên, khẽ nhúc nhích một chút. Trường Đông nhìn kỹ nhưng lại không thấy, cổ tay xoay một cái, trong nháy mắt xuất hiện một con rối, gánh một cái kéo lớn đi tới, con rối nhanh trí, mau chóng cắt ống tay áo của Trường Đông, làm Trường Đông cảm thấy buồn cười, sợ đánh thức Hạ Vân Thiên nên đành phải nhẫn nhịn, mãi đến khi toàn bộ ôm tay áo của y được cắt xong, y mới bỗng nhiên đứng dậy, thân hình xẹt qua tấm ván gỗ bóng loáng, lộ ra nụ cười vui vẻ.

Vĩnh Dạ nhìn nụ cười kia, không tự chủ đứng lên, lẩm bẩm nói. "Trường Đông..."

Giản Ngôn Tây đứng dậy, nhìn Vĩnh Dạ một cái, lộ ra nụ cười đầy sát ý. "Phụ thân đại nhân, có khỏe hay không?"

Vĩnh Dạ run lên, suýt nữa thì khuỵ xuống.

Đây không phải là sau khi Trường Đông chết, fan gào khóc nên Vĩnh Dạ mới viết một phiên ngoại sao?

- --

Cái bộ này tình cảm công thụ phát triển chậm lắm, là công thích thụ trước, với lại hình như là THANH THỦY VĂN:)