Ý tứ Giản Ngôn Tây vô cùng rõ ràng, đó là tạm thời không để ý đến Tinh Hải, chờ tới giữa trưa ngày thứ hai, hai bên sẽ cẩn thận đàm luận, mà cậu tin rằng, trải qua hơn một ngày nôn nóng, nội bộ Tinh Hải đã lục đục lên rồi.

Mà thực sự cũng như vậy, thư ký của Lý Lập sau khi liên lạc được với Lương Văn Thanh kích động muốn khóc, dùng tốc độ như ánh sáng chạy đến văn phòng tổng giám đốc, thận trọng đem điện thoại đưa cho Lý Lập, sự mình vô ý làm rơi điện thoại, khi đó sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Lý Lập nhận lấy điện thoại từ tay trợ lý, tận lực làm cho thanh âm của mình trở nên lạnh nhạt, thăm dò hỏi. "Văn Thanh?"

"Là tôi" Thanh âm ở đầu bên kia điện thoại, nói. "Giản Ngôn Tây"

Hô hấp Lý Lập hơi ngưng lại, cảm thấy có chỗ không đúng. Bây giờ cách thời gian đăng tải weibo chỉ có hơn một tiếng, thời gian khẩn cấp đến mức hắn không còn cách nào tỉ mỉ suy nghĩ, nhanh chóng nói. "Giản Ngôn Tây, cậu đừng kích động. Chuyện lúc trước do Vương tổng làm tôi đã biết rồi, chỉ cần cậu xóa cái weibo đó đi, công ty sẽ cách chức hắn để kỷ luật, sau này tài nguyên đều tùy cậu chọn, tuyệt đối sẽ nâng đỡ cậu."

Giản Ngôn Tây khẽ cười một tiếng: "Đây chính là thành ý của các người? Nhưng tôi lại không muốn ngụp lặn trong vòng giải trí nữa, những thứ này với tôi mà nói thì còn lợi ích gì nữa?"

Khóe miệng Lý Lập cứng đờ. "Ở phương diện tiền bạc cũng không thành vấn đề."

"Tôi muốn các người hủy hợp đồng nghệ sĩ với tôi, trong hợp đồng, nếu vi phạm sẽ bồi thường gấp 10 lần, tổng cộng là 300 vạn, có thể không?"

"Hủy hẳn hợp đồng nghệ sĩ?" Lý Lập sững sờ.

"Đúng" Giản Ngôn Tây cười lạnh một tiếng. "Ông chẳng lẽ còn hy vọng tôi ở lại công ty các người sao?"

Đây không phải là vấn đề to tát, Lý Lập quyết định rất nhanh. "Không thành vấn đề."

Giản Ngôn Tây nói:"Bây giờ Văn ca đã mang hợp đồng đến công ty, các người ký tên lên đó là được."

"Chỉ cần tôi ký tên, cậu sẽ xóa weibo sao?"

"Xóa?" Giản Ngôn Tây cười một tiếng. "Lời của tôi nếu đã nói ra ngoài, không thể xóa được. Mà Lý tổng yên tâm, tôi sẽ kiểm soát được, cái gì có thể nói, cái gì không thể, tôi vô cùng rõ ràng."

Nhanh như vậy đã đem quyền chủ động giao cho đối phương? Lý Lập trong lòng cảm thấy bất an, đang muốn lên tiếng thì phát hiện Giản Ngôn Tây đã dứt khoát cúp điện thoại. Sắc mặt Lý Lập tối sầm lại, thư ký cảm thấy không ổn. "Cậu ta không đồng ý sao?"

Lý Lập một bên lắc đầu một bên ngồi xuống: "Khó nói"

Sau mười phút, Lương Văn Thanh quả nhiên đã mang theo hợp đồng tới Tinh Hải, nhanh chóng xử lý tốt vấn đề trong hợp đồng, xóa bỏ 3 triệu phí bồi thường vi phạm hợp đồng của Giản Ngôn Tây. Sau năm mươi phút,nước Z, thời gian 13h50 phút, Giản Ngôn Tây update weibo

- --

(Tôi từ địa ngục trở về, nợ nần sẽ tính rõ rành - Giải trí Tinh Hải) kỳ thực tôi cũng không muốn viết bài này.

Mười sáu tuổi đến Đế Đô, là Tinh Hải giúp tôi, cho tôi miếng cơm, hai năm làm thực tập sinh tuy rất khổ cực, nhưng tôi cảm thấy vô cùng tốt. Sau đó, tôi và Mục Sinh debut, công ty cũng tận lực nâng đỡ chúng tôi. Có thể được nhiều người yêu thích như vậy, tôi vô cùng cảm kích, đương nhiên cũng cảm ơn cả công ty.

Sau khi xảy ra scandal theo dõi, tôi vô cùng tức giận, rõ ràng chuyện xấu không phải do tôi làm, sao lại bắt tôi gánh chịu? Rõ ràng tôi đã rất nỗ lực, tại sao vẫn có người không vừa mắt? Mà quan trọng là, công ty cũng không làm gì minh oan cho tôi.

Tối hôm qua tôi cả đêm không ngủ, gõ xuống một đám ký tự tức giận, lại đột nhiên cản thấy không có gì hay ho.

Thế giới này mạnh được yếu thua, tôi không so được với Mục Sinh cho nên tôi từ bỏ, còn oán trách cái gì?

Tôi vô cùng rõ ràng, tính cách của bản thân không phù hợp với vòng giải trí, nhiều người sẽ không cảm thấy thoải mái, rất nhiều người cho tôi cơ hội, tôi lại ngó lơ... Như vậy, tôi có tư cách gì trách người khác? Tuy rằng tôi thích ca hát, thích diễn xuất, nhưng căn bản không thích hợp để sinh tồn ở chốn này, công ty từ bỏ tôi, tôi cũng không oán trách.

Hôm qua tôi mang theo oán giận, hận không thể đối địch với cả thế giới, nhìn lại những năm qua công ty giúp đỡ tôi mà tôi lại nói bọn họ như vậy, 5 ngàn chữ viết xuống, mỗi chữ đều là nghiêm nghiêm túc túc viết xuống.

Tinh Hải, thế gian rộng lớn, chúng ta từ biệt nhau tại đây.

———To be continued———

Lý Lập trợn mắt há mồm nhìn weibo.

Lửa đỏ từ chân trời bay lên, dùng ánh sáng kinh người chiếu sáng thế giới, nhưng ở một góc âm u nào đó vẫn chưa được chiếu rọi. Nam nhân trẻ tuổi mặc áo lông màu xám, tóc ngắn, mặt mày lạnh lùng nhìn về phía ống kính, giống như cùng với thế giới huyên náo này không có chút quan hệ nào.

Con mẹ nó.

Lý Lập ít nhiều cũng điều hành công ty giải trí, tư chất bên ngoài của Giản Ngôn Tây như vậy, nếu cậu ta không hồng thì ai sẽ hồng? Cũng khí trách tên họ Vương kia hao tâm tổn trí đoạt cậu ta về tay mình.

Mà từ lúc bọn họ giao dịch, bài viết này được nhiều người quan tâm, cái gì mà tổng giám đốc dùng quy tắc ngầm không được, thẹn quá hóa giận đặt bẫy nghệ sĩ cũng không có, để lại bộ mặt cho Tinh Hải. Mà Lý Lập tâm lý có chút khó lý giải, hỏi Lương Văn Thanh. Cái "To be continued " là có ý gì? Chuyện này còn tiếp tục xảy ra sao?"

Lương Văn Thanh gãi đầu một cái: "Cái này tôi cũng không rõ lắm."

Ánh mắt Lý Lập lóe lên. "Văn Thanh, hiện tại Ngôn Tây đã không còn là nghệ sĩ của Tinh Hải, vậy cậu..."

"Lý tổng..." Hiếm khi Lương Văn Thanh cứng rắn, nói. "Tôi chuẩn bị từ chức ở Tinh Hải."

Lý Lập sững người lại, lúc trước Lương Văn Thanh là do hắn hỗ trợ, cũng biết thân phận thực sự của Lương Văn Thanh, bởi vậy cảm giác trong lòng càng quái dị hơn. "Trong nhà cậu có biết việc này không?"

"Cái này sau này tôi sẽ giải thích với mẹ, hy vọng tổng giám đốc có thể giúp tôi giữ bí mật, được không?"

"Văn Thanh, cậu làm tôi rất khó xử." Lý Lập cau mày, nói. "Sao cậu lại muốn rời khỏi Tinh Hải? Chuyện lần này của Giản Ngôn Tây làm cậu không vui sao?"

Đương nhiên cũng có một phần là vậy.

Trước đây tuy rằng Lương Văn Thanh không hiểu rõ giới giải trí, mà bằng suy nghĩ thường cũng có thể biết chuyện lần này Tinh Hải làm quá đáng đến mức nào. Bởi vậy, tâm lý đã có mấy phần chán ghét, hơn nữa bên cạnh Giản Ngôn Tây vô cùng thú vị, hắn đương nhiên muốn theo cậu, còn trong nhà,... Từ từ hắn sẽ giải thích.

Lương Văn Thanh không nói nhiều với Lý Lập, mượn cớ còn có việc riêng mà chuồn êm, Lý Lập suy tư, ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía màn hình điện thoại di động, ba từ "To be continued" vô cùng chói mắt, thầm nghĩ, rốt cuộc cậu ta muốn làm cái gì?

Mà cùng lúc đó, không phải chỉ mình Lý Lập, cư dân mạng cũng vì bài viết của Giản Ngôn Tây mà sôi sục lên, trong đó, một nửa là vì Giản Ngôn Tây muốn rút khỏi giới giải trí, nửa kia cũng đang to mò ba chữ "To be continued", nhằm vào Mục Sinh, nhằm vào Tinh Hải, sau này sẽ là ai đây?

"Cái To be continued đến cùng là có ý gì?" Ngón tay Hàn Triệu Nam vô thức ma sát trên màn hình điện thoại di động, hỏi Giản Ngôn Tây. "Ngày mai cậu đăng bài còn muốn phê phán ai nữa?"

"Anh cảm thấy đây là ý gì?" Ánh mắt Giản Ngôn Tây nhìn về phía trước, chỉnh tốc độ của máy chạy bộ chậm lại, hỏi ngược lại.

"Chính là còn chưa xong. Mấu chốt người kia là ai, lúc trước ngoại trừ Mục Sinh và Tinh Hải, còn có ai có lỗi với cậu?"

Giản Ngôn Tây hừ cười một tiếng:"Từ từ đoán đi, đoán được sẽ nói cho anh biết."

"Đoán cái rắm, cậu nói thì tôi nghe, không nói chẳng lẽ tôi còn cầu xin cậu?" Hàn Triệu Nam trừng mắt, biểu đạt mình không xen vào sự đời. Giản Ngôn Tây nghe vậy liền cau mày, nghiêng đầu nhìn Hàn Triệu Nam một cái, nói. "Miệng lại không sạch rồi."

Hàn Triệu Nam nghe vậy mặt tối sầm: "Cậu quản nhiều thứ thế?" Anh sinh ra ngoại trừ nghe thuyết giáo của chú, thì ai dám giáo huấn anh nữa.

"Tôi cũng không quản anh." Giản Ngôn Tây cười lạnh một tiếng. "Cửa ở bên kia, cút ra ngoài mà nói."

"Cậu" Hàn Triệu Nam lớn bằng tuổi này còn chưa có ai nói chuyện với anh như vậy, giận dữ tiến lên một bước đang muốn lý luận cùng Giản Ngôn Tây, thấy Giản Ngôn Tây nói xong câu này đã chuyên tâm chạy bộ, căn bản không muốn cùng anh nói chuyện, bộ dáng vô cùng ghét bỏ. Hàn Triệu Nam nội tâm gào thét Fuck your mother, bị phẫn nộ làm cho đỏ mắt, xoay người rời đi. Trước khi ra cửa, thần xui quỷ khiến thế nào quay đầu lại nhìn, người bên trong không chút nào bận tâm, trong lòng càng phát điên, đóng sầm cửa gỗ, phát ra một tiếng nổ vang.

Lương Văn Thanh bị âm thanh này dọa sợ, ổn định tâm tình. "Cậu làm gì thế?"

Giản Ngôn Tây lau mồ hôi, nói. "Quân tử không nói lời xấu, tôi giúp anh ta thôi." Muốn nói cũng không được, chỉ riêng cái khuôn mặt giống Thái tử kia đã làm Hoàng đế bệ hạ không thoải mái rồi.

Lương Văn Thanh bất đắc dĩ. Không biết Hàn Triệu Nam nghĩ gì, bên ngoài một bộ dáng dấp cao ngạo, hôm qua lại gọi điện đến hỏi bọn họ có cần giúp gì không? Khi biết bọn họ cần xe đến Tinh Hải, lập tức lái xe đến. Mấu chốt là thái độ cũng không được hòa hảo cho lắm, không hiểu nổi đang nghĩ gì.

Một bên, Hàn Triệu Nam vừa đá cánh cửa đi ra cũng không rõ ràng mình bị chia gì, đây là tự tìm ngược mà.

Giản Ngôn Tây không nóng không lạnh, không giống như người khác, liều chết quấn lấy anh, cảm thấy hơi mất mát...

Con mẹ nó. Mình có phải là bị bệnh rồi không? Hàn Triệu Nam thầm mắng mình một tiếng, nổi giận đi tìm Vương Anh uống rượu.