Lục Chỉ ngồi trong phòng khách.

"Chúng tôi mời ngài đến là có chuyện nhờ hỗ trợ."

Trợ lý Thân cho người mang trà bánh lên, một bộ dáng thấu tình đạt lý, khí thế mười phần, làm Chân Tùng phi thường hâm mộ.

Hắn từ nhỏ không thích học tập, cuối cùng cũng tốt nghiệp được đại học chính quy xem như là báo đáp cho mẹ, tuy rằng là học tra nhưng vẫn luôn tràn ngập kính nể với học bá.

Lục Chỉ thấy liên tiếp không tránh được, mất kiên nhẫn, vậy thì binh đến tướng chặn, cậu cũng chưa từng sợ đầu sợ đuôi, cuối cùng vẫn cười cười như cũ.

"Là vì Nam tam gia?"

Lục Chỉ trước đó có bấm ngón tay, nhưng vì liên quan đến Nam Thừa Phong, nguyên bản cậu tính toán đo lường đến không sai lệch, liền như bị một tầng sương mù mơ hồ không rõ che kín, cậu biết đây là bởi vì Nam Thừa Phong khắc chế cậu.

Mãi đến khi gặp trợ lý Thân, mới biết được nguyên nhân hắn tìm mình.

Cậu ấy làm sao biết được? Trợ lý Thân nghĩ thầm, chẳng lẽ người Tiêu Dao Phái liên hệ với cậu ta?

Hắn lễ phép cười, "Là như thế này, chúng tôi vẫn luôn không liên lạc được với Nam tam gia, nghe nói cậu ấy đang ở quý phái, có thể nhờ ngài liên hệ với quý phái thả người hay không?"

Đây là chuyện hắn quan tâm nhất hiện nay.

Lục Chỉ có thể thông qua tính toán, tính ra được tình huống của Nam tam gia, nhưng cậu nhìn ra trợ lý Thân không tin tưởng chuyện này, lấy di động ra bấm số, để ý đến trợ lý Thân nên mở loa ngoài.

Trợ lý Thân thấy thế càng có hảo cảm với Lục Chỉ.

Điện thoại nhị sư huynh bên kia lập tức nghe máy, "Chỉ Chỉ nha ~, như thế nào lại gọi cho nhị sư huynh vậy, có phải nhớ huynh không nha."

Nhị sư huynh thăm hỏi mười phần buồn nôn làm mọi người lé mắt, Lục Chỉ nghĩ thầm: Tính sai rồi...! Quên mất nhị sư huynh là cái dạng gì.

Cậu làm bộ không nhìn thấy ánh mắt khác thường của những người khác, mềm mại trả lời, "Nhị sư huynh, lão tam Nam gia ở trong môn phái sao?"

"Ai, Chỉ Chỉ đệ đừng nói nữa, đầu nhị sư huynh căng đến đau chịu không nổi rồi."

Câu hỏi của Lục Chỉ như mở chốt cho nhị sư huynh, hắn bắt đầu thở ngắn than dài, liên tục oán giận.

"Nam tam gia này không biết trúng cái gió gì, mỗi ngày đều ăn vạ ở đây không đi, di động cũng tắt máy, làm chúng ta không liên lạc được với Nam gia, quậy phá một hai bắt huynh phải tìm đệ về.

Chỉ Chỉ, huynh thấy đệ cứ chơi tiếp đi, chờ huynh đem hắn đuổi đi rồi hãy trở về."

Hắn nói xong, trong điện thoại vang lên tiếng một thanh niên khác kêu to, "Nhị sư huynh gọi cho ai đó? Là Chỉ Chỉ, là Chỉ Chỉ sao?"

"Không! Không phải!" Nhị sư huynh kinh hoảng khẽ nói với Lục Chỉ, "Hắn sắp phát hiện rồi, Chỉ Chỉ huynh không nói chuyện với đệ nữa, huynh cúp trước đây."

Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn trợ lý Thân, khoé miệng cong cong, cười đến thiên chân vô tà.

Da mặt trợ lý Thân giựt giựt, đời này hắn sống thông minh ưu nhã, làm việc chưa từng sai sót, không nghĩ lần đầu tiên mất mặt lại do vị Nam tam gia này ban tặng.

"Thật xin lỗi, làm ngài vất vả tới một chuyến.

Nếu Nam tam gia không có chuyện gì, tôi nghĩ Nam tổng cũng có thể yên tâm." Trợ lý Thân ho nhẹ một tiếng, lễ phép trả lời.

Chờ Nam tổng trở về, hắn nhất định phải một năm một mười tất cả báo cáo lên, nói vậy sau này Nam tam gia có muốn về nhà, phỏng chừng cũng về không được.

"Người nhà xảy ra chuyện, sốt ruột là lẽ thường." Lục Chỉ cười cười, "Chỉ là, lần sau có thể trực tiếp gọi điện cho ta là được."

Có một loại người chỉ cần nở nụ cười liền như có ma lực chữa khỏi hết thảy phiền não, trợ lý Thân vốn không tin lời này, nhưng lúc này, hắn nhìn chằm chằm hai cái răng nanh của Lục Chỉ, vô tri vô giác lộ ra tươi cười thật lòng, thay thế nụ cười mỉm công nghiệp hoá hoàn mỹ như mang mặt nạ kia của hắn.

"Được.

Lần này thật quấy rầy ngài."

"Không sao." Lục Chỉ cười cười, cậu mới tính quá, nguy hiểm rời xa, xem ra có thể sửa lại tuyến đường trở về, nhưng rất nhanh, cậu lại mất đi tính toán với Nam Thừa Phong.

Dù sao chuyện cũng đã xong, Lục Chỉ vui vẻ nói, "Ta đây có thể đi rồi đi!"

Trợ lý Thân vừa muốn gật đầu, Nghiêm Khang lại hỏi, "Trợ lý Thân, ngài mời đại sư tới không phải vì hạng mục kia sao?"

Trợ lý Thân ngẩn ra, nhớ tới trên đầu còn treo lơ lửng một cái vấn đề khó khăn.

"Coi tôi này, thiếu chút nữa đã quên, nếu đại sư đã đến, có thể thỉnh ngài giúp một chút được không, chúng tôi nhất định sẽ cảm tạ xứng đáng."

Vừa lúc hôm nay Nam tổng có việc ra ngoài, một chốc nữa sẽ không thể về kịp, thừa dịp này giải quyết vấn đề phong thuỷ kia luôn.

"Là khu dân cư bên cạnh phố ăn vặt Phúc Nguyên đúng không?"

Trợ lý Thân nhìn Nghiêm Khang.

Nghiêm Khang nghĩ hắn đã nói chuyện này với đại sư, vội xua tay, "Tôi một chữ cũng không lộ, còn chưa kịp mở miệng, đại sư đã tính ra cả rồi."

Trợ lý Thân đẩy đẩy mắt kính, cười cười, "Phải không."

Tuy nói hắn bị Lục Chỉ manh xỉu, nhưng loại chuyện mơ hồ này không hợp với thế giới quan của hắn, chỉ là một Nghiêm Khang vẫn luôn nghiêm cẩn lại nói như vậy, làm hắn cũng có chút hồ nghi.

"Toà nhà kia không xây được, sau này phòng ốc ở đó công ty các người cũng khó bán được."

Trợ lý Thân lập tức bị lời nói của cậu hấp dẫn.

"Còn xin đại sư chỉ giáo? Chẳng lẽ dưới miếng đất kia có cái gì?"

Lục Chỉ mặc kệ tình huống xung quanh, trước sau đều duy trì một trạng thái nhàn nhã, làm người bất tri bất giác bình tĩnh lại, nghe cậu nói chuyện.

"Dưới miếng đất kia không có gì cả." Lục Chỉ hơi hơi mỉm cười, "Dưới công ty các người có."

Điều hoà trong phòng như chợt giảm xuống vài độ.

Trợ lý Thân hơi ngưng ngưng mày.

Nghiêm Khang run sợ, nhưng tốt xấu gì vẫn còn duy trì được sắc mặt.

Chân Tùng thì đã mặt mày trắng chạch, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy từ trên ghế xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm tấm thảm, giống như dưới đó tuỳ thời có thứ gì có thể vụt ra vậy.

"Xin hỏi đại sư là có gì?" Trợ lý Thân lễ phép cười nói, tuy nói Lục Chỉ là đệ tử Tiêu Dao Phái, nhưng lời này nói ra thật khó mà tin được.

"Giao long." Lục Chỉ thả xuống một câu.

Chân Tùng hô hấp căng thẳng, "Giao long? Giao long trong truyền thuyết sẽ ăn thịt người a."

Mặt Nghiêm Khang vốn đang cứng rắn chống đỡ, nhưng Chân Tùng bỗng nhiên nắm chặt tay hắn rồi rống lên kinh hãi, làm tim hắn cũng theo đó run lên bần bật.

Trợ lý Thân thần sắc bất biến, hết sức chăm chú nghe Lục Chỉ nói.

"Dưới chỗ này có một con giao long.

Vốn ở đây không xây nhà được, nhưng vì mệnh cách chân long của ông chủ các người áp chế được giao long, mới có thể xây toà nhà này."

"Chỉ là hắn mấy năm nay ở nước ngoài quá lâu, hai tuần trước mới quay về, hơi thở chân long đã tan không ít, cho nên giao long mới có thể ngo ngoe rục rịch."

Nghe thế nào mà cứ giống chuyện huyền huyễn vậy? Nghiêm Khang nghĩ thầm, bất quả Nam tổng bọn họ cường thế như vậy, nói hắn là chân long trấn áp được tà vật, nghe cũng thấy đúng thật.

Mí mắt trợ lý Thân hơi giật giật, hắn không có tin chuyện giao long Lục Chỉ nói, mà là nghi ngờ, hành tung của Nam Thừa Phong là cơ mật, làm sao Lục Chỉ biết được hắn trở về từ hai tuần trước? Nhất định không có ai để lộ, chẳng lẽ thật là do tính toán ra được? Năng lực của Lục Chỉ cường như vậy?

Hai người hai loại tâm tư khác nhau, chỉ có Chân Tùng vẫn nhìn chằm chằm cái thảm như cũ, giống như sợ không biết khi nào mặt đất bỗng nhiên nứt ra, một con giao long từ bên trong nhảy lên, mở cái mồm to đầy máu cắn tới hắn.

"Xin hỏi đại sư nên giải quyết thế nào?" Trợ lý Thân hỏi.

"Chỉ cần chân long toạ trấn, giao long cũng không dám xằng bậy, cho nên chỉ cần ông chủ các người đừng rời khỏi bản địa là được."

Trợ lý Thân không biết vì sao, theo bản năng gật đầu, "Thì ra là thế." Hắn chợt ngẩn ra, sao tự nhiên lại đi tin cách nói tà hồ này chứ.

"Nhưng tổng giám đốc của chúng tôi có rất nhiều chuyện cần giải quyết khắp thế giới, cần phải đi xa, vậy nên giải quyết sao đây?"

Trợ lý Thân giống như bệnh nhân sau khi xem bệnh thì hỏi thêm vài câu dặn dò của bác sĩ, hắn cũng không biết vì sao lại như vậy, nhưng đối mặt Lục Chỉ, theo bản năng liền làm theo như vậy.

"Cũng không cần mỗi ngày đều phải ở chỗ này.

Toà nhà này là tổng bộ, là trung tâm, quan trọng nhất, nhưng ta vừa vào cửa liền phát hiện phong thuỷ nơi này có vấn đề, có thể nói là gia tăng sức mạnh giao long đến cực đại."

Nói là giao long, kỳ thật cũng không phải là thực thể, mà là một đoàn sát khí của ác giao thời thượng cổ tụ tập lại, phong thuỷ có thể áp cũng có thể trợ, cách cục phong thuỷ ở đây vừa lúc tẩm bổ đoàn sát khí này, nếu không phải mệnh cách Nam Thừa Phong quá mạnh, có khả năng đã dẫn đến không ít tai hoạ.

Một nguyên nhân khác, là cậu không muốn nơi này bị người thu thập sát khí ở căn công quán số 82 cùng ở đài truyền hình phát hiện rồi lợi dụng để tu luyện.

Trợ lý Thân nghe ra vấn đề, vội hỏi, "Vậy cần làm như thế nào?"

Lục Chỉ cười cười, "Có thể thay đổi cách cục phong huỷ áp chế nó."

Còn có phương pháp, trợ lý Thân nghe vậy thoáng yên tâm, còn chưa kịp mở miệng thỉnh giáo, lại thấy sắc mặt Nghiêm Khang ở bên cạnh bỗng nhiên trắng bệch.

Nếu nói là thấy quỷ, Nghiêm Khang cũng sẽ không lộ nửa phần khác thường, cái gì có thể khiến hắn kinh sợ như vậy.

Trợ lý Thân theo hướng nhìn của hắn nhìn ra cửa, lập tức đứng lên.

"Cậu nói thay đổi cái gì?"

Âm thanh này tràn ngập từ tính, phảng phất có thể khiến lỗ tai người mang thai, lại vừa u trầm khiến người không rét mà run.

Chân Tùng chỉ cảm thấy một cổ áp lực nặng nề bỗng nhiên đè ập lên lưng, theo bản năng đứng lên, xoay mắt nhìn người đi tới, hô hấp căng thẳng, lập tức thu hồi ánh mắt.

"Phong thuỷ nha, phong thuỷ công ty các ngươi có vấn đề." Lục Chỉ đáp về một câu, còn mang theo ý cười ngọt ngào.

Trợ lý Thân không khỏi run rẩy, phong thuỷ là từ cấm, tuyệt đối không thể nói ra trong công ty.

Trợ lý Thân nôn nóng trong lòng, Nam tổng thế nào lại bỗng nhiên trở về công ty? Ngài ấy lúc này hẳn là đang nói chuyện hợp tác ở toà thị chính mới đúng chứ?

Sô pha phòng tiếp khách rất lớn, Lục Chỉ ngồi trên đó chỉ lộ ra chút tóc màu đen trên đỉnh đầu, còn cả chùm tóc ngốc lắc lư.

Nam Thừa Phong nhìn chằm chằm cái đỉnh đầu kia.

Phong thuỷ? Nói chuyện phong thuỷ ngay trước mặt hắn?

Hắn không phải loại người "ngươi không giống người thường liền sẽ nhìn ngươi với con mắt khác", ít nhất, chuyện thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết sẽ không phát sinh trên người Nam Thừa Phong.

Thấy mọi người đều đứng lên, Lục Chỉ mới ý thức được phía sau có người khác tới, chớp chớp mắt quay đầu, nhìn thấy người lạ còn cười cười, lộ ra một cặp răng nanh.

Nam Thừa Phong cứ như vậy mà không phòng vệ nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp như mã não đen của Lục Chỉ.

Mã não đen

Chuông báo động trong lòng trợ lý Thân vang lên, đang muốn mở miệng giải thích cho Lục Chỉ, lại nghe Nam Thừa Phong mở miệng, "Phải không..."

Âm thành này so với vừa nãy càng thêm trầm thấp, lại không giống như sâu thăm thẳm, càng giống như kiểu chực chờ bùng nổ.

Lục Chỉ vô tâm vô phế gật gật đầu, tựa hồ hoàn toàn không ý thức được kinh sợ trong mắt những người khác.

"Ví dụ như điêu khắc trong đại sảnh các người, không nên dùng mãnh thú, đổi thành tiên hạc tinh linh sẽ tốt hơn."

Trán trợ lý Thân lấm tấm mồ hôi, đừng nói nữa a...!Hắn hô hấp khẩn trương, hàng mi dài hơi nâng, lại thấy ánh mắt Nam Thừa Phong không giây nào không ngừng nhìn chăm chú lên người Lục Chỉ, đi vòng qua sô pha đi tới ngồi xuống góc sô pha bên cạnh Lục Chỉ.

Trợ lý Thân có chút nghi hoặc, vị trí này sát ngay cạnh Lục Chỉ, lại không phải chỗ ngồi chủ vị thường ngày của Nam Thừa Phong.

"Còn gì nữa." Nam Thừa Phong lại mở miệng, ngữ khí thái độ khó có thể phỏng đoán, lại đầy thâm ý.

Lục Chỉ sờ sờ cổ, người trước mặt thật cao, cậu mới vừa ngẩng đầu liền đã cứng đờ cả cổ, hắn ngồi xuống như vậy mình cũng thoải mái hơn nhiều.

"Còn có ở phía đông đại sảnh các người, trang trí lấy màu xanh lá làm chủ đạo là tương đối tốt."

Trong lòng Nghiêm Khang run lẩy bẩy, ông trời ơi, đại sư sao vẫn không sợ chết mà cứ nói mãi vậy.

Trợ lý Thân nhìn khuôn mặt không biếu tình của Nam Thừa Phong đang nhìn Lục Chỉ, thấp thỏm bất an, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh Nam Thừa Phong sẽ nói: Ở trước mặt ta mà dám nói chuyện phong thuỷ, đồ giang hồ bịp bợm, mạng ngươi rất dài sao?

Lại thấy Nam Thừa Phong không thèm nhìn mình chỉ ném lại một câu, "Đi làm theo lời của đại sư."

Trợ lý Thân:???

Hắn có bị ảo giác không, Nam tổng mới nói cái gì cơ? Đi làm? Làm cái gì? Sửa phong thủy??

"Sửa phong thuỷ." Nam Thừa Phong bồi thêm một câu.

Đầu óc trợ lý Thân bỗng trống rỗng, sau đó lại lâm vào gió bão hỗn độn, này là nói giỡn đi.

Hắn kinh hách vốn đã nhiều, một sự kiện khiến hắn lại càng hoảng sợ hơn đã xảy ra.

Nam Thừa Phong, Nam tổng của bọn họ, thế nhưng...!cười với Lục Chỉ!

Trợ lý Thân bỗng nhiên cảm thấy giao long Lục Chỉ nhắc đến, nói không chừng lại có thật đâu, nói không chừng Lục Chỉ thật là thần tiên cái gì cũng biết đâu.

Rốt cuộc đến Nam Thừa Phong cũng cười, còn cái gì không thể xảy ra nữa chứ.

*****

Bên kia bán cầu, bầu trời đêm hè đầy sao lóng lánh, hai thanh niên trẻ tuổi ôm một con Husky đang ngẩng đầu lên nhìn sao trời.

"Sư đệ mau nhìn trời, hồng loan tinh động, thật không nghĩ tới Nam Thừa Phong cũng dính vào cái bẫy tình yêu."

"Thật là cây vạn tuế nở hoa, trời giáng hồng vũ, nhật nguyệt điên đảo, sơn vô lăng, thiên địa hợp, ách...!không biết ai bất hạnh như vậy, bị hắn coi trọng đây."

"Hắn có người yêu, có phải uy hiếp với Chỉ Chỉ liền nhỏ đi không?"

"Cái này thì liên quan gì sao?"

"Người khi yêu đương sẽ chỉ biết gây hoạ cho mình, cũng không đi gây hoạ người khác, anh hy vọng hắn cả đời đừng có gặp Lục Chỉ mới tốt."

"Chúng ta là sư huynh đệ, anh muốn bị sư phụ, đại sư huynh cùng nhị sư huynh đánh chết sao?"

"Nếu có thể cùng em ở bên nhau, bị đánh chết thì cho đánh chết đi, không lỗ."

"Đừng nói bậy, chúng ta còn nhiệm vụ phải làm đâu, làm xong nhiệm vụ là được gặp Chỉ Chỉ rồi, đợi sau này trở về anh đừng có để lộ."

"Lộ gì cơ? Là chúng ta từng ngủ qua, hay vẫn là chúng ta đã từng làm qua nha."

"......".