Theo sau Tiêu Từ Giản là một tiểu hầu, Lý Dụ cũng mang theo hai cung nhân, hai thiếp thân thị vệ. Còn những thị vệ khác đều mặc thường phục, tà trộn trong đám người. Một đám người đi lẫn vào đám đông, chẳng hề bình thường, chính là hai người Tiêu Từ Giản và Lý Dụ, bọn họ đều dung mạo không tầm thường, làm vài cô nương trẻ tuổi liên tiếp tưởng tượng cười trộm.

Lý Dụ đời trước là minh tinh, được nhiều cô gái trẻ nhìn cũng quen rồi. Tiêu Từ Giản cũng vậy, chẳng có việc gì lay động được y, bị người nhìn chằm chằm cũng thấy rất bình thường, vẫn như cũ nên xem đèn thì xem đèn, nên xem nguyệt thì xem nguyệt. Lý Dụ ngẫm lại cũng hiểu rõ, thời điểm Tiêu Từ Giản mười tám tuổi liền danh chấn rực rỡ, thời điểm chiến thắng trở về trở, không biết mê đảo bao nhiêu cô nương.

Lý Dụ chua xót nghĩ, hắn sao không thể xuyên vào năm y 18 chứ. Năm đó, Tiêu Từ GIản vừa phát tài, còn là anh hùng xuất thiếu niên, hắn thật muốn nhìn Tiêu Từ Giản khi đó. Hắn nghe người ta nói, Tiêu Từ Giản so với trước đây đã ôn hòa hơn rất nhiều, mà dưới cái nhìn của hắn, hiện tại Tiêu Từ Giản đã đủ sắc bén, hắn không tưởng tượng ra được thời thiếu niên của y chưa phô diễn hết tài năng là bộ dáng gì.

“Phác Chi!” Lý Dụ gọi Tiêu Từ Giản, ở nơi đông đúc đâu đâu cũng là tiếng trò chuyện ầm ỹ, hắn không thể không hô lớn, bọn họ cũng không thể gọi nhau là thừa tướng và bệ hạ.

Tiêu Từ Giản nhìn về phía Lý Dụ, Lý Dụ chỉ chỉ những cái đèn lồng được treo trên giá. Tiêu Từ Giản đứng dưới đèn, vậy mà lập tức liền đoán trúng những câu hỏi được đề trên đèn. Lần này không chỉ những cô nương để ý đến y, còn có những thư sinh đang chăm chú nhìn y, đã có người mở miệng kêu huynh đài, tựa hồ có ý kết bằng hữu.

Lý Dụ cười, cho thị vệ một cái ánh mắt, những tiểu tử vắt mũi chưa sạch ngay lập tức  bị một đám đại hán chen lấn, tách ra khỏi chỗ kia.

Chủ sạp cũng rất yêu thích Tiêu Từ Giản, tự mình chọn cho y một cái đèn lồng, Tiêu Từ Giản cười nhận lấy, tiện tay đưa cho tùy tùng, y không xài chiếc đèn đó mà vẫn cầm theo chiếc đèn bằng vải lụa mình mang đến khi nãy. Lý Dụ mang một đống đồ vật cho cung nhân ôm, những thứ mới mẻ này, so với những vật được chạm khắc tinh tế xa hoa thì không bằng nhưng có những món đồ thủ công làm rất đẹp, khiến người ta mê mẩn.

Lý Dụ chú ý chiếc đèn mà Tiêu Từ Giản mang tới___ không cũ cũng không mới, trên đó còn được thêu thêm vài dòng thơ. Một chiếc đèn thích hợp cho những thiếu nữ đáng yêu vậy mà khi ở bên người y lại đem đến một vẻ mộc mạc rất thích hợp. Tiêu Từ Giàn cứ mang theo như vậy, như giấu giếm phong lưu, làm người mơ màng.

Hai người cứ như vậy mà đi trên đường cái vừa đi vừa nghỉ, sau đó đi đến tửu lâu. Tầng cao nhất được dọn dẹp sạch sẽ, Lý Dụ cùng Tiêu Từ Giản ngồi bên cạnh cửa sổ. Năm nay trong kinh xảy ra đại hỏa. thời điểm Tết Nguyên Tiêu, pháo hoa được quản rất nghiêm ngặt, hạn chế, ngoại trừ trong cung, nơi tổ chức bắn pháo hoa lớn nhất là ở ven hồ lớn trong kinh.

Bọn họ đến sớm, pháo hoa cũng chưa bắt đầu bắn, từ lầu cao nhìn xuống dưới, ven hồ giờ đã đầy ắp người.

Những chiếc du thuyền đèn đuốc sáng trưng, tiếng người, tiếng nhạc cùng những âm thanh của những pháo hoa nhỏ cùng nhau trộn lẫn, vui vẻ tấp nập.

Lý Dụ cùng Tiêu Từ Giản ngồi uống rượu, câu được câu không mà nói chuyện phiếm. Hắn hỏi Tiêu Từ Giản về chiếc đèn kia, khi vừa mới đến chỗ ngồi y lo treo chiếc đèn kia một cách cẩn thận, hắn cảm thấy tiêu Từ Giản rất trân trọng chiếc đèn kia.

Quả nhiên, Tiêu Từ Giản nói: “Đây là vật của vong thê* thần. Mặt trên đề thơ là vong thê tự tay thêu.”

*Vong thê: thê tử đã mất.

Lý Dụ lập tức xụ mặt.

Hắn có thể làm bộ quên Tiêu Từ Giản là thừa tướng, lại không thể quên Tiêu Từ Giản là  thẳng nam. Mặc dù cố quên, cũng sẽ lập tức bị hiện thực nhắc nhở.

Trước kia hắn cũng nghe nói đến việc nhà của Tiêu Từ Giản, Tiêu Từ Giản và thê tử là thanh mai trúc mã, tình cảm cũng rất tốt. Đáng tiếc 6 năm trước, nàng lại ốm chết. Tiêu Từ Giản hoài niệm sâu đậm, thậm chí cự tuyệt tái giá. Chuyện được kể đến chỗ này, mọi người đều muốn khen một câu: Thiên hạ còn có nam nhân si tình như vậy sao!

Mà Lý Dụ từ trước cũng không tin. Hắn không tin loại chuyện hoàn mỹ đến cứng nhắc này, hắn thầm nhủ trong lòng quá, e rằng đây chỉ là suy nghĩ của những người hâm mộ Tiêu Từ Giản nên mới nói tốt cho y đến như vậy,coi y là một thần tượng phi thường hoàn mỹ của quần chúng.

Vậy mà  giờ khắc này Tiêu Từ Giản nói, đây là vật của vong thê.

“… Nàng là người yên tĩnh, lúc trước cũng không yêu thích những nơi đông đúc ồn ào. Nhưng ngày 15 tháng giêng là ngoại lệ, ngày đó nàng vẫn sẽ xuất môn xem đèn.”

Tiêu Từ Giản nói mấy câu, thanh thanh thản thản, phảng phất không phải nói về tình cảm chân thành mà là một vị lão bằng hữu.

Ngoài cửa sổ đột nhiên hồng quang sáng ngời, đại pháo hoa nổ tung, sau khi nổ vang  bên hồ cũng bùng nổ từng trận tiếng hoan hô, tiếng gầm ồn ào. Tiêu Từ Giản quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, y hơi ngẩng đầu lên, thưởng thức những ngân quang ngoài trời.

Lý Dụ cũng không xem pháo hoa ngoài kia, hắn chỉ nhìn Tiêu Từ Giản.

Pháo hoa có gì tốt để xem, hắn xem qua những màn pháo hoa huy hoàng hơn ở đây mấy trăm lần rồi. Trăm lần phóa hoa, nhưng sẽ không có Tiêu Từ Giản thứ hai. Đèn lúc sáng lúc tối, hắn nhìn Tiêu Từ Giản, không biết nên suy nghĩ gì.

Hắn đang nghĩ, Tiêu Từ Giản là một nam nhân có địa vị cực cao, lại đem một nữ nhân cực bình thường để ở trong lòng, có phải là quá kỳ quái sao. Nàng cũng không có đặc biệt đẹp, cũng không có tài năng đặc biết, nhưng vẫn khiến Tiêu Từ Giản mong nhớ, có phải là quá kỳ quái rồi so.

Ha. Lý Dụ cười thầm trong lòng một tiếng, hắn vậy mà chạy đi ăn giấm chua của một người đã chết. Hắn cứ tưởng rằng, Tiêu Từ Giản sẽ không yêu tha thiết ai___ hắn tưởng Tiêu Từ Giản phải yêu tha thiết quyền lực, như vậy mới phù hợp với tính cách thừa tướng phải có.

Thời điểm quay trở về, Lý Dụ yên tĩnh rất nhiều. Thời điểm trở về cung, sự nào nhiệt ban ngày cũng đã đến hồi kết,  những nữ quan được xuất cung đều lưu luyến đứng trước cửa cung, tiếng cười đùa xen lẫn những tiếng luyến tiếc không muốn.

Lý Dụ đem những thứ hắn mua khi nãy ban thưởng cho mọi người. Suốt đêm cũng khống nói gì.

Qua ngày sau, Hàn Vọng Tông tiến cung, Lý Dụ hỏi ông ta ngày hôm qua có đi xem đèn không. Hàn Vọng Tông cùng Hà tiểu thư đã định hôn nhân rồi, cũng không cần kiêng kị gì nhiều.

“Thần với nàng ấy cũng là lần đầu được xem đèn ở kinh thành.” Ông ta nói đến việc này liền cảm tạ hoàng đế lần nữa.

Lý Dụ nói: “Vậy thì tốt, dù sao tối hôm qua cũng có ít nhất một đôi xem đèn thật vui vẻ, thật tình ý.”