Bên trong Đông Hoa cung một mảnh trắng, Lý Dụ canh giữ một đem bên linh vị hoàng đế. Chuyện này đến quá đột nhiên, bầu không khí trong cung làm người bất an. Buổi lễ kế vị cùng tân hôn như vừa diễn ra ngày hôm qua, một cái chớp mắt, hết thảy đều tan biến. Vận mệnh vô thường, cũng không biết đang trào phúng ai.

Lý Dụ ngồi xếp bằng trước linh đường, trông coi đến đêm khuya cũng không thấy buồn ngủ, thân thể 19 tuổi có thể thức đến tận khuya cũng không hề gì. Triệu Thập Ngũ cùng bồi hắn, nhưng ông cũng già rồi, tinh thần uể oải, Lý Dụ gọi: “Triệu Thập Ngũ, ngươi đi nghỉ một lát đi.”

Triệu Thập Ngũ không chịu, ông thấp giọng nói: “Điện… Bệ hạ, tiểu nhân còn có thể trông coi được.”

Lý Dụ biết đến, Triệu Thập Ngũ vừa là túc trực bên linh cữu, cũng là muốn trông coi bên cạnh hắn. Cung điện quá lớn, vừa đến ban đêm sẽ lộ ra quỷ quyệt, tầng tầng bóng cây bên trong như là ẩn giấu quá nhiều oan hồn. Triệu Thập Ngũ nói cho Lý Dụ, hắn cung không tới mười năm, Đông Hoa cung cũng không phải hiền lành gì.

Ngoài cung điện tiếng khóc như có người chỉ huy, thời điểm to, thời điểm nhỏ, mà không có gián đoạn lần nào.

Trong điện yên tĩnh rất nhiều, Lý Dụ có thể định thần mà chỉnh lý tâm tư.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đều đầy đủ hết. Đông Hoa cung ở ngoài được chia làm mấy khối, chứa linh cữu đã sửa sang tốt. Đầu xuân se lạnh, văn võ bá quan đều tại đây khóc nức nở. Hoàng thân cũng không ngoại lệ.

Sáng sớm Lý Dụ liền thấy Tiêu Từ Giản.

Tiêu Từ Giản một thân màu trắng. Gặp mặt liền hỏi Lý Dụ ở trong cung  có quen hay không, cần phải thêm người hầu hạ không. Lý Dụ nói cho y biết: “Ta đã ra lệnh cho Triệu Thập Ngũ quản sự, ông ấy biết thói quen của ta.”

Tiêu Từ Giản gật gật đầu, cũng không có phản đối. Sau đó liền tổ chức tang lễ, Lý Dụ đối với  tang lễ của đế vương rườm rà không hiểu rõ lắm, may mà có người để hắn làm theo. Lễ quan cũng đã an bài thỏa đáng. Lý Dụ chỉ cần gật đầu.

Sau mấy câu mở đầu liền quăng chuyện này cho Lý Dụ.

Quan tài của Hoàng đế đặt trước linh cữu hai mươi bảy ngày, sau đó dời đến lăng mộ phụ cận trong miếu. Đông Hoa cung muốn tổ chức lễ đăng cơ. Lý Dụ không khỏi cảm khái: “Nhanh như vậy!”

Tiêu Từ Giản trả lời: “Cũng không nhanh, quốc gia không thể một ngày không có vua. Bệ hạ càng sớm đăng cơ càng tốt.”

Hắn ngữ khí lạnh như băng.

Lý Dụ cảm thấy việc hắn làm hoàng đế làm thừa tướng rất khó chịu. Phỏng chừng Tiêu Từ Giản nếu không  còn có biện pháp khác, căn bản y sẽ không cần Nhữ Dương vương làm hoàng đế.

“…Mấy nơi trong cung đều không có người ở, chờ gia quyến của bệ hạ vào cung.” Tiêu Từ Giản nói.

Lý Dụ nhớ tới hoàng hậu đang ở Khôn Nghi cung. Ngày hôm qua hắn nghe cung nhân nói Tiêu hoàng hậu khóc ngất đi một hồi, sau đó vẫn luôn nằm ở trên giường.

Lý Dụ đoán hoàng hậu cùng hoàng đế tình cảm rất tốt. Đối một người mười lăm, mười sáu tuổi mà nói, tuổi còn trẻ đã mất đi  người yêu, đúng là đả kích lớn.

“Tiêu hoàng hậu từ Khôn Nghi cung chuyển đi, vậy về sau sẽ nghỉ ngơi ở đâu?” Lý Dụ thân thiết hỏi.

Bộ dáng Tiêu Từ Giản chẳng hề quá quan tâm, chỉ nói: “Hậu phi của hoàng đế quá cố đều sẽ ở tại Từ Tâm Cung, còn có Vân Thụy cung. Hai nơi cũng có thể cung cấp nơi bảo dưỡng.”

Lý Dụ tiếc hận: “Tiêu hoàng hậu còn trẻ như vậy…” Liền nói bảo dưỡng, thực sự là quá đáng thương.

Tiêu Từ Giản chỉ cảm thấy một luồng nóng rực dâng lên trong người, y từ đêm qua đến sáng nay chỉ uống một hớp trà, trong dạ dày chính là trống rỗng, luồng nóng này dâng lên khiến y cảm thấy dạ dày như bị thiêu đốt.

Hắn chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch.

“Bệ hạ,” Y hời hợt nói, “Ta làm phụ thân của Tiêu thị, vì nàng ấy mà hướng bệ hạ một thỉnh cầu, thỉnh bệ hạ cho phép nàng chuyển ra Khôn Nghi cung, đến ở Thanh Ẩn cung.”

“Hả?” Lý Dụ không phản ứng lại kịp “Thừa tướng không phải nói là Từ Tâm cung hoặc là Vân Thụy cung sao?”

Tiêu Từ Giản nhàn nhạt nói: “Thanh Ẩn cung cũng là chỗ để ở.”

Lý Dụ chân thành hỏi: “Thanh Ẩn cung hoàn cảnh tốt hơn sao? Ta hi vọng Tiêu hoàng hậu sẽ thích, tuyệt đối không nên bị người thất lễ.”

Tiêu Từ Giản nhìn chằm chằm tân hoàng đế một lúc lâu, nói: “Thanh Ẩn cung rất tốt.”

Lý Dụ nghe thanh âm của y, cảm thấy lời này rất khả nghi. Chờ Tiêu Từ Giản vừa đi, hắn ngay lập tức hỏi Triệu Thập Ngũ: “Thanh Ẩn cung có tốt không? So với  Từ Tâm cung như thế nào?”

Triệu Thập Ngũ trả lời: “Từ tâm cung là nơi tốt, Vân Thụy cung cũng tốt. Thanh Ẩn cung cũng tốt nhưng mà cách xa Đông Hoa cung nhất, là tòa cung điện vắng vẻ nhất, trước kia chính là lãnh cung, sau đó liền thay đổi làm nơi ở cho hậu phi.”

Lý Dụ nghe đến nơi đó cách Đông Hoa cung xa nhất liền hiểu. Tiêu Từ Giản là phòng hắn__ tên sắc lang này, sợ hắn đối  với Tiêu hoàng hậu ra tay. Ai kêu  Nhữ Dương vương lúc trước làm việc xấu, từng đùa giỡn qua Tiêu hoàng hậu.

Khi nãy, nếu như hắn kiên trì bảo Tiêu hoàng hậu ở Từ Tâm cung, e sợ Tiêu Từ Giản càng hoài nghi hắn.

“Tiêu hoàng hậu muốn đến Thanh Ẩn cung thì ở Thanh Ẩn cung đi, chỉ là sửa chữa lại một lần nữa, tận lực dọn dẹp sạch sẽ chút.” Lý Dụ phân phó.

Thời điểm Lý Dụ ở kinh thành vội vàng tổ chức tang lễ cùng chuẩn bị đăng cơ sự tình, Nhữ Dương vương phủ ở Đạm Châu lại rất vui vẻ.

Dù sao sự tình quá đột nhiên, ai cũng không nghĩ tới.

Mọi người bề ngoài tuy rằng vì tang lễ mà bi thương một chút, cũng không ít người trước mờ mịt, sau là hoàn toàn mừng như điên. Tỷ như Lữ phu nhân, nàng nguyên bản vốn cho là mình đời này chỉ làm một trắc phi, chỉ cần nhi tử của Vương phi khỏe mạnh, nhi tử của nàng rất khó kế thừa vương vị.

Mà bây giờ, nàng chính là phi tử của hoàng đế, nhi tử của nàng tương lai nhất định sẽ được phong vương, nếu cùng Nhữ Dương vương giống nhau, cùng có số may… Nói không chắc có thể đứng đầu thiên hạ!

Tưởng tượng như vậy, Lữ phu nhân cơ hồ muốn bay lên.

Chỉ có một chuyện, nàng ta rất bất mãn.

Chính là tướng quân phụng mệnh hộ tống toàn bộ gia quyến vào kinh nói, tân đế đặc biệt có lệnh —— muốn Diệu Trí tự__ Vô Tịch hòa thượng theo mọi người trong vương phủ đồng thời vào kinh.

Lữ phu nhân đối với hòa thượng Vô Tịch cũng không yên lòng.

Nàng cố ý đi đến nhắc nhở Vương phi.

“Tỷ tỷ, tại sao chúng ta lại nhất định muốn mang hòa thương của Diệu Trí tự đi cùng? Cậu ta là một hòa thượng mà lại cùng chúng ta đồng hành, rất không tiện nha. Nếu ta nói, trong kinh có nhiều cao tăng như vậy, hòa thượng ở Đạm Châu  đáng là gì.” Nàng ta mỉm cười, giọng oán giận cùng nũng nịu.

Vương phi làm theo khuôn phép cũ, chỉ nói: “Nếu bệ hạ nói muốn mang hòa thương Vô Tịch đi, vậy chúng ta phải mang cậu ta tới. Xe ngựa cũng đi riêng, cũng không có gì bất tiện.”

Lữ phu nhân sát vào Vương phi, nhỏ giọng: “Tỷ tỷ không cảm thấy cậu ta kỳ lạ sao? Nhân đây muội cũng muốn nói việc này cho tỷ nghe…Sau khi đi đến Đạm Châu, cũng không phải, từ một năm trước Vương gia từ trong kinh trở về, liền không có chạm qua muội nữa…”

Vương phi kinh hãi đến biến sắc. Bởi vì nàng cũng nghĩ giống như vậy.