Từ Sơn cuối cùng vẫn là không thành công đi đến được. Lũ mùa thu tới rất hung hăng, Nghi Châu cùng Đạm Châu một vùng đều bị chìm.

Càng bi thảm hơn chính là Nhữ Dương vương bị bệnh.

Thời điểm Hàn Vọng Tông tới thăm bệnh, Nhữ Dương vương đang nằm ở trên giường rầm rì.

“Ta muốn cũng không được… Mưa này muốn phiền chết người.” Nhữ Dương vương một mặt nản lòng.

Hàn Vọng Tông cho là một tiểu phong hàn cũng sẽ không làm cho hắn chết. Nhưng lại rất khó nói, hắn ta có chút ác độc mà nghĩ, người trong cung đều được nuông chiều từ bé, tựa hồ một chút gió thổi đến đều sẽ chết.

Nhữ Dương vương nếu chết tại Đạm Châu… Đối với hoàng đế, đối với thừa tướng đều không ảnh hưởng gì, Nhữ Dương vương đi đến Đạm Châu không lâu liền chết đi, là Nhữ Dương vương vô phúc, hoặc nói là lòng mang oán giận đem mình tức đến chết, cũng không thể nào trách được hoàng đế, cũng không thể trách thừa tướng.

Mà là do người phía dưới không có hầu hạ tốt Vương gia, cho hắn ăn ở không tốt nên mới xảy ra sự tình. Từ góc độ này, Hàn Vọng Tông cũng không hy vọng Nhữ Dương vương có gì ngoài ý muốn.

“Điện hạ chỉ là vì bị bệnh, an tâm nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt lên thôi.” Hàn Vọng Tông khuyên nhủ hắn.

Lý Dụ đối với thân thể bệnh tật triền miên mà vung vung tay: “Phí lời, tất cả đều là phí lời.”

Hàn Vọng Tông liền nói có người trong cung đến an ủi. Sau khi Hoàng đế nhận được tin về Nhữ Dương vương, sai người tới ban thưởng. Mặc dù chỉ là một ít vải vóc và vài vật dụng nho nhỏ. Mà lễ khinh tình ý trùng, hành động hoàng đế tặng đồ cho hắn,cũng là biểu thị thái độ hoàng đế hoàn không có quên người ca ca là Nhữ Dương vương này.

Quả nhiên Nhữ Dương vương vừa nghe nhắc đến hoàng đế, oán giận rất nhanh liền yếu đi, chỉ là nhỏ giọng nói: “Bệ hạ thực sự rất nhân từ…”

Hàn Vọng Tông làm bộ không nghe ra bên trong lời nói kia vẫn có một tia tỏ vẻ khổ sở.

Hàn Vọng Tông rời khỏi vương phủ, liền trở lại thư phòng ở Đạm Châu phủ, gặp phải mấy cái đồng hương lắm mồm, liền sỉ nhục hắn ta: “Đây không phải là Hàn lục sự à! Từ vương phủ đã về rồi! Có  được Vương gia ban thưởng hay không?”

Hàn Vọng Tông không thèm để ý đến bọn họ, chỉ ở trong lòng cười lạnh. Những người này cười nhạo Nhữ Dương vương ngu xuẩn, bất quá là năm mươi bước cười một trăm bước, lớn tiếng cười nhạo người khác, chính bản thân cũng thông minh hơn ai đâu.

Bên này Lý Dụ, sau khi tiễn Hàn Vọng Tông rời đi, cũng chậm chậm từ trên giường ngồi xuống. Cung nhân bưng thuốc tới cho hắn —— kỳ thực chính là một bát trà đường đỏ gừng.

Sau khi vào thu không khí có chút ẩm ướt, Lý Dụ cũng chỉ bị cảm vặt, hắn liền biết thời biết thế, từ chối hành trình đi Từ Sơn.

Lại nói hắn là thật sợ gặp phải bệnh lạ, trong phủ lão ngự y cũng đã bảo đảm đi bảo đảm lại rằng Vương gia cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần uống ít trà gừng, Lý Dụ mới cảm giác tránh được một kiếp. Thuốc Đông y quá đắng, hắn uống không trôi!!!!

Uống xong một bát canh đường nhiều gừng nóng hừng hực, Lý Dụ lấy lại tinh thần, nhảy nhót tưng bừng. Vừa vặn Vô Tịch cũng tới.

Trời mưa xuống, không thích hợp hoạt động bên ngoài. Nên cũng chỉ ngồi đọc sách, nói chuyện phiếm. Ôm một bình rượu ngon, chuẩn bị vài món ăn tinh xảo cũng có thể giải sầu.

Chỉ tiếc, Vô Tịch không thể uống rượu, cậu cũng không phải là hòa thượng uống rượu ăn thịt. Lý Dụ trước kia đương nhiên không tin cái gì gọi là cưỡng ép hòa thượng phá giới tổn hại Âm đức, nhưng mà nhập gia tùy tục, hắn bây giờ đối với chuyện như vậy cũng thận trọng, hắn cũng không quan cưỡng ép người khác theo ý mình.

Vì vậy không thể làm gì khác hơn là lấy trà thay rượu. Vô Tịch theo thường lệ trước tiên giảng một đoạn kinh cho Nhữ Dương vương. Sau đó hai người liền đánh trống lảng. Tiểu cung nữ bưng tới hai dĩa điểm tâm, đều dùng khay bạc đựng. Một bàn là bánh ngọt củ từ, Vô Tịch thấy được, bánh này làm so với gia đình bình thường khác thì tinh xảo hơn nhiều, mặt trên khắc lên họa văn hình hoa cúc. Một dĩa khác, Vô Tịch chưa từng thấy.

Ngay ngắn chỉnh tề, nhìn qua giống nhau. Vô Tịch liền hỏi: “Đây là bánh được lưu hành trong kinh sao?”

Thứ gì chưa từng thấy, đều sẽ cho rằng là đồ trong kinh truyền đến. Câu hỏi củaVô Tịch  cũng không sai, Lý Dụ ở kinh thành cũng  gặp qua loại bánh tương tự với bánh mì cùng bánh bích quy. Chỉ là này bánh bích quy là hắn tự mình làm được, được rồi, chính là nhà bếp làm, vì làm món này mà  Lý Dụ cố ý làm cái lò nướng cho bọn họ.

Đáng tiếc Vô Tịch chẳng hề thích lắm, cậu nếm trải một khối nhỏ bánh bích quy, vẫn là ưu ái bánh ngọt củ từ hơn.

Cậu thật sự rất yêu thích bánh ngọt củ từ.

“Điện hạ, nếu bánh ngọt không ăn hết có thể cho ta mang về không?” Vô Tịch mở miệng nói.

Lý Dụ lập tức nói: Ngươi mang về bao nhiêu cũng được. Nếu thích, ta mỗi ngày kêu người đưa tới cho ngươi.”

Vô Tịch giải thích: “Xung quanh Diệu Trí tự có phụ nữ và trẻ em chạy nạn tới đây, trong chùa cũng có phân chút cháo và đồ ăn cho bọn họ. Sẽ không quá đói bụng, nhưng bên trong bánh ngọt có nhiều đường, ăn đi có thể cầm cự được lâu một chút.”

Lý Dụ liền gọi thị nữ đi chuẩn bị cho Vô Tịch bánh ngọt, bánh màn thầu cùng bánh bột ngô nhiều chút.

“Trong thành, có dân chạy nạn rất nhiều sao? Bằng không ta cũng gọi là người đi đưa chút đồ ăn qua.” Lý Dụ hỏi Vô Tịch. Hắn nghĩ trước mặt Vô Tịch cũng không cần diễn; dù sao diễn một người ngu xuẩn cũng sẽ giả nhân giả nghĩa mà bố thí một ít ân huệ cho người qua đường.

Vô Tịch trả lời nói: “Diệu Trí tự chứa khoảng chừng có ba mươi mấy người, thời điểm nhiều nhất cũng không vượt quá năm mươi người. Miếu thành hoàng bị ngập hơi nhiều, ước chừng khoảng tám mươi người. Tính toán dân chạy nạn ở toàn thành khoảng hai trăm người. Nếu sau này dân chạy nạn vào thành quá nhiều, e là sẽ đóng cửa thành.”

Lý Dụ vô cùng hào khí, muốn nhà bếp kéo mấy xe mang bánh màn thầu đi bố thí. Mấy xe bánh màn thầu mang danh nghĩa Nhữ Dương vương phủ tới phân phát đồ ăn cho những dân tị nạn, đối với hắn cũng chỉ đáng mấy đồng thôi, cũng không tốn kém gì nhiều.

Vô Tịch lại lập tức ngăn lại hắn, thẹn thùng nói: “Điện hạ không cần nóng ruột như vậy. Bố thí lung tung như vậy dễ dàng dẫn đến tranh chấp. Hơn nữa… Diệu Trí tự một vùng dân chạy nạn đã phiền muộn không thôi. Nếu là ở vùng này bố thí, tất nhiên sẽ đưa tới càng nhiều người. Nếu như bị trụ trì biết đến, chắc chắn trách cứ ta.”

Lý Dụ chế nhạo cậu một hồi: “Ngươi a~ trong lòng, lo lo lắng lắng quá nhiều chuyện trong hồng trần.”

Vô Tịch mỉm cười chắp tay trước ngực.

Lý Dụ cũng nở nụ cười. Nửa tháng sau, dân chạy nạn trong thành khoảng chừng tăng đến 500 người, Diệu Trí tự cũng không cách nào ngồi xem mà không quản, mấy nhà giàu trong thành rốt cục bỏ tiền ra mà phân phát cháo. Nhữ Dương vương tự nhiên là muốn làm việc tốt này, ai cũng đừng nghĩ cướp danh tiếng của Vương gia.

Hàn Vọng Tông vì vậy lại được nhận được việc—— giúp Vương gia thét to phân phát cháo. Khí trời đã triệt để chuyển lạnh, Hàn Vọng Tông trong lòng cũng lạnh lẽo theo. Hắn ta biết Nhữ Dương vương sau khi đến Đạm Châu, liền cùng một hòa thượng thân nhau, cơ hồ đối với hòa thượng kia nói gì nghe nấy. Lần này bố thí chắc cũng là nghe hòa thượng kia đi.

Hàn Vọng Tông bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề, Nhữ Dương vương này, rốt cuộc là cái hạng người gì?

Tại Đạm Châu danh tiếng Nhữ Dương vương cũng được vang danh, đám người trong kinh đã đem hắn quên rồi. Ở trong cung, Nhữ Dương vương tựa hồ chỉ là tiêu điểm cho người ta chê cười.

Bắt đầu vào mùa đông, trong cung liền có đại sự. Hoàng hậu vẫn không có mang thai, mà là hoàng đế bị bệnh.

Khởi đầu chỉ là một trận phong hàn nho nhỏ, ai cũng không nghĩ đến rằng hoàng đế sẽ bệnh quá lâu