Tưởng Chính Hàn vừa mới nhắc đến “thương lượng với khách hàng”, Tiễn Thần đã đồng ý ngay lập tức.

Tần hầm kín bưng không kẽ hở, gió điều hòa thổi vù vù mát lạnh, Tiễn Thần thẳng lưng, đứng dưới nói: “May quá, mình không hiểu chút gì về lập trình cả, muốn kinh doanh nhưng lại trắc trở không thôi.”

Tưởng Chính Hàn dẫn cậu vào phòng, giải thích hình thành và ưu thế của sản phẩm mình làm, phân chia từng nhóm khách hàng của công ty, Đoạn Ninh và Chu Vân Phi cũng theo sau.

Tiễn Thần vừa nghe giảng, vừa ghi chép, có một số lúc cũng phát biểu ý kiến: “Ba mẹ mình nói nếu có công ty từ chối thương lượng, để kết nối hợp tác, có khi còn phải đến tận cửa để làm việc.”

“Trời nóng thế này mà cậu dám đến tận cửa công ty ngườ ta đẩy mạnh tiêu thụ?” Đoạn Ninh ngồi bên cạnh, bàn tay chỉ ra ngoài đường. “Hôm nay nhiệt độ lên đến ba mươi tám, ra ngoài đường bị nướng chín thật đấy.”

Đoạn Ninh mang một bộ quần áo thoải mái, bên tai còn xỏ lỗ khuyên, trên tay trái có một hình xăm, có lẽ chỉ là dán lên lên cũng nên. Cậu ta cười lưu manh: “Cậu chạy đi chạy lại một mình như vậy, có về được đây không?”

Đoạn Ninh chuẩn bị hỏi tiếp, có muốn tôi đi cùng cậu không. Lời chưa ra khỏi miệng đã bị Chu Vân Phi giành trước: “Một mình Tiễn Thần sao được, để mình đi với cậu ấy.”

Chu Vân Phi nói: “Đoạn ca, cậu quên rồi à? Trong trường chúng mình cùng tham gia câu lạc bộ điện ảnh, thậm chí chi phí cho câu lạc bộ đó đều do mình và Tiễn Thần thuyết phục từng công ty đầu tư đấy.”

Chu Vân Phi nhắc đến câu lạc bộ điện ảnh kia, Tưởng Chính Hàn cũng nhớ lại một số chuyện. Chẳng là tháng mười một năm trước, lúc ấy anh dẫn Hạ Lâm Hi đến căn tin ăn tối, ngẫu nhiên gặp người của câu lạc bộ, bởi vì thiếu diễn viên nên lôi kéo Tưởng Chính Hàn đến bù vào.

Tưởng Chính Hàn diễn vai một người qua đường, thanh niên cố gắng nhặt rác trong trường học. Bởi lẽ đề tài của bộ phim là “Sổ tay sinh viên chưa tốt nghiệp”, thậm chí đến khi công chiếu mọi người cũng khen không ngớt lời.

Tưởng Chính Hàn không quan tâm nhiều đến bộ phim mình góp vai, vấn đề anh quan tâm là: “Bộ phim lần đó cũng do hai cậu kêu gọi tài trợ?”

“Đúng rồi, đi nhiều lắm đấy.” Tiễn Thần bá vai Tưởng Chính Hàn. “Tưởng tổng, cậu còn nhớ bộ phim đó đúng không, cậu diễn vai một người qua đường.”

Chu Vân Phi vỗ đùi, nhiệt tình kể thêm: “Chỉ là một người qua đường nhặt rác thôi mà đa số đều nhìn mãi đấy nhé. Một số bạn đến coi cứ xuýt xoa vẻ ngoài của cậu, chuyện cậu diễn vai gì ai cũng quên cả rồi..”

Tưởng Chính Hàn cười cười, lái sang chuyện khách: “Tiền tài trợ bộ phim là do các cậu đến tận cửa thuyết phục?”

“Cũng không hẳn là thế.” Chu Vân Phi lên tiếng. “Chúng mình có kinh nghiệm.”

Chính bản thân Tưởng Chính Hàn cũng có kinh nghiệp lập trình, anh hẹn Tiễn Thần và Chu Vân Phi chiều nay xuất phát, đầu tiên đi đến những công ty tầm trung trước. Ba người học vừa nói chuyện, vừa vạch ra kế hoạch, đợi đến khi xong xuôi cả rồi, Đoạn Ninh mới giật mình nhận ra, họ không nhắc gì đến mình cả.

Đoạn Ninh kéo Tưởng Chính Hàn, trong lòng hơi ấm ức: “Chính ca, cậu chưa phân nhiệm vụ cho tôi.” Cậu ta vỗ ngực đầy tự hào “Không tin năng lực của tôi sao? Lúc còn trung học tôi sống rất tạm bợ, nhưng được cái biết tranh luận với người khác.”

Tiễn Thần hiểu quá rõ Đoạn Ninh, vậy nên cậu đứng bên cười bảo: “Đoạn Ninh, cậu nghe tôi nói đã, người cậu bốc đồng như thế, nếu công ty người ta tỏ thái độ, chỉ sợ chưa gì cậu đã nổi đóa rồi.”

Đoạn Ninh ra trước cửa, rút một điếu thuốc, giọng cười cậu ta còn phả theo mùi khói: “Cậu đừng nói thế, tôi có thể bốc đồng nhưng cũng biết cách chịu đựng.”

Cậu tỏ vẻ như vậy, Tưởng Chính Hàn lại nói thêm một câu: “Bên tôi vẫn còn một công dụng đang ở giữa giai đoạn khai thác, kết quả thí nghiệm không ổn lắm nhưng cuối năm phải đưa ra thị trường rồi.

Tưởng Chính Hàn vỗ vai Đoạn Ninh: “So với mở rộng tiêu thụ, vấn đề kia cần cậu giải quyết hơn.”

Lúc Tưởng Chính Hàn nói chuyện rất dễ khiến người ta có cảm giác tin tưởng, lời nói thẳng thắn bộc trực, giống như Đoạn Ninh thật sự có tiềm năng vậy. Đoạn Ninh vừa nghe xong đã hỏi lại: “Vấn đề gì, cậu cứ nói đi.”

Cậu còn chưa dứt lời, Tưởng Chính Hàn đã mở máy tính ra, chậm rãi nhắc bốn từ: “Giám chế hình ảnh.”

Anh đứng chỉnh chu trước bàn, gương mặt không để lộ cảm xúc gì.

Đoạn Ninh cuối sát người anh, mới nhận ra một số văn bản trên màn hình, tất cả đều là một số phép tính đơn giản được xây dựng để phân tích hình ảnh. Chỉ trong chốc lát nhìn thấy những thứ này, cả người Đoạn Ninh đều bất ngờ.

Ai cũng bảo hứng thú là thầy dạy tốt nhất, điều này rất đúng với Đoạn Ninh. Nhớ lại năm ấy cậu ta chỉ là một kẻ mù mờ công nghệ, thế nhưng vì hứng thú với mọi thứ hình ảnh nên dần trở thành một cao thủ giám định ổ đĩa cứng, cao thủ phá lỗ hổng, cứ tự mình đẩy mình lên cao như thế. Vậy mà nay, những gì cậu học được lại trở thành một con đường tiến xa hơn nữa.

Tưởng Chính Hàn giải thích với cậu ta: “Phần này nói về khả năng xử lý và tìm kiếm trên mạng, phương trình cuối có thể tối ưu, nhưng tôi không đủ thời gian.

Đoạn Ninh mở cửa phòng ra, chỉ về phía lão Dương bên ngoài: “Nếu cậu có vấn đề gì, có thể hỏi lão Dương. Tổ họ sáu người, phụ trách hai mảng, có rất nhiều nhiệm vụ phải làm.

Tổ nhỏ của lão Dương mới nhận thêm bốn thành viên mới, họ đều là sinh viên đại học Thanh Hoa, bình thường cũng đã rất thân thiết rồi. Đoạn Ninh mới đến, chưa thể hòa nhập, kỹ thuật không cao nhưng chính cậu lại có sự ham thích, không ngại khó khăn nên lão Dương đồng ý giúp đỡ.

Bọn họ giam mình trong tầng hầm lập trình, suốt ngày động não gõ máy, mỗi tối về cả tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ. Thế nhưng nơi đây không thấy ánh nắng Mặt Trời chói chang, họ cũng tránh được phần nào nỗi đau của bên nghiệp vụ.

Hạ Lâm Hi là người nhìn thấy rõ ràng nhất.

Mỗi sáng Tưởng Chính Hàn đều đến tầng hầm, dốc hết tâm huyết thảo luận với tổ kĩ thuật, giữa trưa thí nghiệm xem xét số liệu, tìm cách tối ưu hóa cơ cấu, buổi chiều là chạy cùng nhóm Tiễn Thần đi khắp nơi, giống như đâu đâu ở khu Hải Điện này cũng đã in dấu chân rồi.

Tới chiều tối lại quay về tầng hầm, tiếp tục quá trình quy hoạch, xem lại đơn đặt của khách, viết ra một số phần mềm nhỏ, lại tính toán cho việc đổi mới lần sau.

Tối nào cũng khoảng mười giờ anh mới về đến nhà, Hạ Lâm Hi dần hình thành thói quen làm cơm chiều trước rồi đợi anh về.

Cô xót khi thấy anh mệt như thế, vậy mà Tưởng Chính Hàn còn nói: “Mười giờ anh mới về, em đừng đợi nữa.” Nói xong còn xoa đầu cô: “Dạo gần đây cũng không có thời gian chăm sóc em chu đáo.”

Bây giờ là đêm hè, bầu trời như một tấm màn tối màu, che hết mọi phong cảnh bên dưới. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, khuất lấp sau chiếc mành mỏng bên cửa sổ, gió lạnh tinh nghịch chen vào kẽ hởi, xốc tung nó lên.

Hạ Lâm Hi mang một chiếc váy ngắn, còn khoảng khăn tắm trên người, cô vừa mới bước ra từ nhà vệ sinh đã bị cơn gió thổi đến.

Cô thả ra ra, chủ động ôm anh: “Tối em ăn một ít rồi, cũng không cảm thấy đói. Đợi mười giờ anh về, chúng ta lại ăn chung.”

Nói xong, Hạ Lâm Hi lại đến bên sopha, cô lấy một tập tài liệu thật to trên bàn dúi vào tay Tưởng Chính Hàn: “Đây là kế hoạch của Sở Thu Nghiên, bên trong có hợp đồng với công ty nhà cô ấy, cô ấy muốn tìm bên nghiệp vụ của anh bàn chuyện hợp tác…”

Gia đình Sở Thu Nghiên giàu có, cha mẹ kinh doanh bất động sản, mở rất nhiều chi nhánh ở khắp nơi. Cô ấy không thiếu thốn vật chất, làm việc vì hứng thú là chính, học tập cũng là mưu cầu kiến thức mà thôi. Bây giờ nghe từ Hạ Lâm Hi chuyện sản phẩm của công ty Tưởng Chính Hàn, cô ấy cũng muốn thử một lần.

Tưởng Chính Hàn đọc qua bản kế hoạch, ngẫm một lát rồi đáp: “Anh sẽ bảo Tiễn Thần đến gặp cô ấy.”

“Trong giới kinh doanh bất động sản, gia đình cô ấy cũng có danh tiếng.” Hạ Lâm Hi ngồi trên ghế, vừa xới cơm, vừa bảo: “Nếu hợp tác tốt sẽ mở ra thêm nhiều cơ hội hơn nữa.”

Tưởng Chính Hàn ngỗi uống bên cạnh, nhận bát cơm trong tay cô: “Họ muốn phân tích dữ liệu khách hàng, khối lượng dữ liệu lưu trữ, vả lại lọc dịch vụ quảng cáo sao?”

Hạ Lâm Hi gật đầu nói: “Đúng vậy, em có giới thiệu với Sở Thu Nghiên rồi.

Bản thân cô còn chưa ăn gì nhưng đến lúc này vẫn chỉ nghĩ đến Tưởng Chính Hàn, còn liên tục gắp thịt cho anh.

“Em tự học trên mạng, thật ra cũng không khó lắm.” Hạ Lâm Hi có khả năng tiếp tục rất tốt, nên cứ đâm đầu vào làm. “Anh nếm thử xem thế nào.”

Tưởng Chính Hàn cắn một miếng, sau khi nhai thì nuốt xuống, anh thành thật bình luận: “Ngon lắm.”

Hạ Lâm Hi đặt bát xuống nhìn anh: “Thật sao?”

Tưởng Chính Hàn nói đùa với cô: “Sau này có khi em vượt được anh luôn đấy.”

Căn bản Hạ Lâm Hi không hề tin, cô cũng gắp mộ miếng thịt ăn thử. Nước kho không đậm vị lắm, còn thu xa tay nghề của anh. Nhưng cô không muốn nhận thua nên chọn lối tắt khác: “Em nhớ anh thích ăn cá, hôm nào em làm thử nhé, chắc chắn sẽ ngon mà.”

Tưởng Chính Hàn chỉnh lại cho đúng: “Anh không thích ăn cá nhất đâu.” Ngón tay thon dài của anh miết lên vành bát nom rất đẹp. Hạ Lâm Hi ngẩng người, hỏi ngược lại: “Vậy anh thích ăn gì? “

Tưởng Chính Hàn như đang nghĩ đến điều gì đó, sau đó nở nụ cười nhìn cô, lúc định trả lời Hạ Lâm Hi đã vội ngăn lại: “Em hiểu, em hiểu.” Cô thông cảm cho sự vất vả của anh, vậy nên bây giờ anh đang muốn gì, cô cũng hiểu được: “Tối nay… Anh muốn sao cũng được…”

Lúc Hạ Lâm Hi nói những lời này, đôi má trắng noãn như điểm thêm phấn hồng, tựa như đóa phù dung mới nở. Đôi mắt trong veo sáng ngời như thể có ánh sáng chất chứa bên trong.

Tưởng Chính Hàn chỉ muốn rút ngắn thời gian ăn cơm.

Sau khi rửa xong chén bát rồi, anh cũng chạy vào phòng tắm với tốc độ nhanh chất, lúc ra khỏi cửa đến tóc cũng chưa sấy. Vậy mà đã vội mở cửa phòng ngủ rồi.

Hạ Lâm Hi mới giặt giũ xong, lúc này cô đứng bên ban công, dùng mắc áo treo lên. Trên tay cô là một chiếc áo sơ mi trắng tinh và chiếc mắc áo xanh thẳm.

Hai tay Tưởng Chính Hàn ôm cơ, cúi đầu thì thầm gì đó bên tai. Đợi đến lúc cả gương mặt cô đỏ bừng, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, bế cô lên giường, còn vội hơn so với mọi khi.

Hạ Lâm Hi nép vào lồng ngực anh, chiếc váy bị kéo ra, đành phải trở mình quấn chăn che lại. Đôi má tựa lên đầu gối, không dám nhìn thẳng anh: “Tưởng tổng, hành vi hiện tại của anh, có vi phạm quy định quấy rối cấp dưới hay không…”

Tưởng tổng trả lời rất thâm ý: “Em có thể tự mình kiểm tra, kĩ thuật quấy rối của anh có cao hay không.”