Cố Hiểu Mạn khí thế bừng bừng, nhất quyết sẽ giúp Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi đến cùng. Giống như lúc họ vẫn còn học trung học, Hạ Lâm Hi luôn giúp cô làm bài.

Vậy nên lúc Tưởng Chính Hàn nói lời cảm ơn, Cố Hiểu Mạn cũng nói suy nghĩ của mình: “Các cậu cũng từng giúp mình như thế, không cần khách sáo vậy đâu.”

Vừa dứt lời, chuông điện thoại Tưởng Chính Hàn vang lên.

Người ở đầu dây bên kia chính là kẻ mới chuyển ngành không bao lâu – Trần Diệc Xuyên: “Chính Hàn, tôi nói cậu này, tôi gặp một vấn đề liên quan đến công nghệ phần mềm.”

Tưởng Chính Hàn hỏi: “Vấn đề gì vậy?”

“Bây giờ cậu đang ở đâu đấy, tôi nhớ cậu nói sẽ chuyển ra ngoài đúng không?” Trần Diệc Xuyên nói: “Bạn thân, tôi đến nhà cậu được không, chuyện này nói qua điện thoại tôi sợ không rõ ràng lắm.”

Tưởng Chính Hàn đứng ở ban công phòng khách, nhìn ra cửa tiểu khu: “Tôi ở nhà, cậu cần gấp lắm sao? Chiều tôi đến trường cậu…”

Trần Diệc Xuyên bật cười, đáp: “Tôi nói cậu này Tưởng Chính Hàn, người nhờ giúp là tôi, sao lại phiền cậu đi tới đi lui được? Cậu gửi địa chỉ qua đây, tôi sẽ đến tận cửa.”

Tưởng Chính Hàn có hơi khó xử, anh khéo léo bảo: “Cố Hiểu Mạn và Tiểu Hi đang ở đây.”

Quả nhiên, câu này vừa nói ra, đầu dây bên kia trở nên im lặng.

Nhưng yên lặng cũng chỉ hai ba giây, Trần Diệc Xuyên đã cười ha hả: “Bạn tốt, cậu nói điều này với tôi làm gì? Hạ Lâm Hi là bạn gái cậu, Cố Hiểu Mạn là bạn thân của Hạ Lâm Hi, ba người đang nói chuyện với nhau không phải là điều bình thường sao?”

Tuy nói là vậy nhưng ý của cậu càng thêm kiên quyết, cậu nhất định phải đến.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Diệc Xuyên cũng liên lạc với Hạ Lâm Hi. Cậu ta giải thích rất lâu, cuối cùng trời không phụ lòng người, khoảng ban trưa, cậu đặt chân đến cửa nhà của Tưởng Chính Hàn.

Phòng khách vô cùng im lặng, phảng phất mùi thơm của thức ăn, trên bàn còn bày một dĩa trái cây, ở giữa là hàng hoa quả gọt sẳn. Cố Hiểu Mạn ngồi đối đấy, tựa đầu ở một bên vai: “Cậu ấy muốn thì đến thôi, mình không ý kiến gì đâu.”

Thật ra Cố Hiểu Mạn muốn nói, cậu ấy không nhanh hơn được nữa sao?

Đến bây giờ, cô không còn là một học sinh trung học nữa. Từ lúc bước vào đại học, đôi chân cô cũng bước trên dòng đời rồi, cứ băng qua những lời thật lòng và những câu nói dối, cô tự thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều.

Nhưng cô cảm thấy có gì đó không ổn. Có những lúc sẽ xuất hiện một điều gì đó mà cô không thể nào giải quyết được, cố mấy cũng không thể đến nỗi bị dồn vào đường cùng.

Đối với Cố Hiểu Mạn, Trần Diệc Xuyên là một trong những điều ấy.

Trần Diệc Xuyên lại không tự hiểu được, cậu nhanh chóng bá vai Tưởng Chính Hàn: “A? Mọi người chưa ăn cơm sao? Chờ tôi đến ăn cùng à?” Cậu hơi ngẩng đầu, đôi mắt nhìn Cố Hiểu Mạn. “Này Cố Hiểu Mạn, cậu cũng đến ăn chùa à?”

Khoảng vài ba phút sau, ánh mặt trời vẫn chói chang như chũ, mây trắng vương vấn mãi bầu trời.

Bên trong phòng bếp thoáng đãng, sàn nhà lót những viên gạch sạch sẽ, Trần Diệc Xuyên và Tưởng Chính Hàn đứng cạnh nhau, ai trong hai người họ cũng to cao, chiếc bóng dài đổ xuống trên mặt đất.

Cố Hiểu Mạn không lên tiếng, Hạ Lâm Hi đành đỡ lời: “Là thế này, tôi mời Hiểu Mạn đến nhà làm khách.” Nói xong cô ngồi xuống bên cạnh Cố Hiểu Mạn, lấy cho cô ấy một chén canh gà.

Canh gà mới nấu không lâu, còn cho thêm Hoàng Kì và Cây Sâm, hầm với lửa nhỏ lúc lâu nên rất đậm vị.

Cố Hiểu Mạn nâng chén canh húp trọn, cảm thấy dạ dày như ấm dần lên.

Sau đó Tưởng Chính Hàn và Trần Diệc Xuyên ngồi xuống, Trần Diệc Xuyên không đếm xỉa đến việc mình chỉ là người ngoài, cậu vừa cầm đũa đã gắp rau vào chén Cố Hiểu Mạn: “Lâu rồi không gặp, dạo này cậu sao rồi?”

Cố Hiểu Mạn nói: “Không có gì nổi trội cả, như cậu thôi, bắt đầu thực tập rồi.”

“Cậu có thể giống mình sao?” Trần Diệc Xuyên cười giễu cợt: “Mình thực tập ở TE, trở thành lập trình viên, còn một người học ngành kế toán như cậu chắc cũng không cần động não đâu…”

Trần Diệc Xuyên vô tâm vô tính, lúc nào cậu cũng có gì nói đó. Điều này khiến Hạ Lâm Hi hơi khó chịu, vì thế cô cắt ngang: “Tôi thực tập ở Lion, chịu trách nhiệm khai thác dữ liệu, còn cậu, cậu làm được những gì?”

Trần Diệc Xuyên dùng đũa gắp thức ăn, trước hết còn không quên khen ngợi: “Ai nấu bữa cơm này thế, trông ngon quá!” Sau đó mới trả lời Hạ Lâm Hi: “Hạ Lâm Hi, cậu nghĩ sẽ hơn được tôi được sao? Tôi ở phòng phát triển sản phẩm, còn tổ gì thì ký hợp đồng rồi, sao nói cho cậu được?”

Hạ Lâm Hi sẵn giọng: “Phát triển sản phẩm nghe có vẻ vất vả nhỉ, nhưng chỉ là thực tập sinh thì không cần động não nhiều đâu ha?”

Trần Diệc Xuyên thả đũa xuống, bỗng nhiêu bật cười.

Mọi thứ thật giống như thời trung học.

Khi nói chuyện với cậu, Cố Hiểu Mạn sẽ đỏ mặt. Hạ Lâm Hi lúc nào cũng muốn dành ngôi đầu, điều duy nhất khác có lẽ là cậu đã coi Tưởng Chính Hàn là một người bạn chí cốt.

Cậu khoác bả vai Tưởng Chính Hàn, nói: “Hạ Lâm Hi, cậu không cần tự hạ mình xuống đâu, cùng là thực tập sinh cả mà. Chắc chỉ có mình Tưởng Chính Hàn là có tương lai thôi nhỉ?”

Trần Diệc Xuyên quay đầu sang hỏi Tưởng Chính Hàn: “Tôi nói đúng không?”

Tưởng Chính Hàn gắp một cái chân gà cho cậu ta: “Tôi bị đuổi việc rồi, đang tính chuyện khởi nghiệp đây.” Lời nói rất bình thản, không phản bác Trần Diệc Xuyên, không làm Hạ Lâm Hi mất mặt.

Thế nhưng lúc gắp chân gà cho Trần Diệc Xuyên, anh lại không để ý đến Hạ Lâm Hi.

Hạ Lâm Hi ngồi gần cửa sổ, sau lưng là ánh dương rọi thẳng vào, cô cúi đầu húp một ít canh, đôi mắt cứ nhìn mãi về phía chân gà của Trần Diệc Xuyên, tuy rằng không nói gì nhưng trong lòng cũng có chút ghen tị.

Trần Diệc Xuyên cũng cảm nhận được nên cứ cố khoe khoang: “Cái chân này to thật, cũng thơm nữa.” Nói xong còn gắp lên cắn một miếng, nhìn thế nào cũng giống như chọc tức Hạ Lâm Hi.

Hạ Lâm Hi nhìn Tưởng Chính Hàn chằm chằm: “Cá hấp hôm nay ngon lắm.”

Tưởng Chính Hàn cười nhẹ: “Vậy ngày nào anh cũng nấu cho em ăn nhé.” Lời nói này rất êm tai, nhưng anh lại không hiểu được ý muốn của Hạ Lâm Hi.

Trần Diệc Xuyên vừa ăn chân gà, vừa tận hưởng cảm giác của người chiến thắng. Tưởng Chính Hàn không có ý kéo dài, Trần Diệc Xuyên cũng là người sâu sắc, nhưng đến tận lúc này cậu mới nhớ lại toàn bộ lời vừa rồi, bất giác lại thả đũa xuống.

“Tưởng Chính Hàn này!” Trần Diệc Xuyên nói: “Cậu định khởi nghiệp sao không nói gì với tôi vậy?”

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Còn đang trong giai đoạn chuẩn bị.”

“Cậu có cần người không?” Trần Diệc Xuyên ăn ngấu nghiến, bên khóe miệng còn dính một hạt cơm: “Để tôi theo cậu học thêm kinh nghiệm.”

Cậu không nói hai từ “giúp đỡ” nhưng thái độ rất rõ ràng. Kể ra cũng thật lạ lùng, Tưởng Chính Hàn nói đến việc khởi nghiệp, Trần Diệc Xuyên liền coi nó là thật, không nghĩ đó chỉ là trò bốc đồng của một sinh viên, chỉ biết đây là con đường xây dựng sự nghiệp xác đáng.

Sau bữa cơm trưa, Hạ Lâm Hi và Cố Hiểu Mạn sửa sang lại tài liệu, Trần Diệc Xuyên và Tưởng Chính Hàn vào phòng sách, hai người thảo luận vài vấn đề lập trình, về sau lại nói đến tư tưởng công việc. Bẵng đi lúc lâu, bốn người mới tụm lại, cùng thảo luận, cùng sửa chữa lần cuối cùng.

“Còn vốn thì tính sao đây?” Hạ Lâm Hi là người đầu tiên mở lời. “Tạ Bình Xuyên đầu tư hai mươi vạn, anh ấy là cổ đông nhưng chỉ nhiêu đây thì không đủ.”

Cố Hiểu Mạn suy nghĩ cẩn thận, cô dựa vào kinh nghiệm chuyên ngành, ngẫm một lát rồi đáp: “Các cậu thấy thế này được không? Trước tiên chúng ta nhận những hạng mục nhỏ, đợi mọi người trong công ty quen việc rồi sẽ bắt đầu quay vòng vốn lần thứ nhất.”

Trần Diệc Xuyên hỏi: “Quay vòng vốn cần bao nhiêu tiền?”

Cố Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Mình ước chừng khoảng một trăm vạn.”

Một trăm vạn.

Hạ Lâm Hi bước đến một bước, đứng bên cạnh Tưởng Chính Hàn: “Anh không cần quay vòng vốn đâu, em có thể đầu tư cho anh.” Cô nhìn thẳng anh, đôi mắt như lóe sáng: “Em giao tài khoản cho anh, coi như là tiến vốn công ty.”

Hạ Lâm Hi không chỉ là một người con giàu có, cô còn là một người cháu có tiền. Trước những năm chín mươi, ông ngoại cô cậy nhờ tính toán của mình, làm ăn phất lên, về sau vẫn sống tại khu biệt thự thành phố Giang Minh.

Ông ngoại cô chỉ có một cô con gái, đó là mẹ của Hạ Lâm Hi. Đáng tiếc mối quan hệ giữa họ không hề tốt vậy nên cô rất ít khi được quan tâm. Thế nhưng sau khi Hạ Lâm Hi vào đại học, ông ngoại vẫn gửi cho cô một ít tiền.

Không nhiều không ít, vừa vặn trăm vạn.

Theo ý Hạ Lâm Hi, đây chính là số tiền Tưởng Chính Hàn cần, nhưng Tưởng Chính Hàn đã trả lời như vậy: “Nếu anh nhận số tiền này, em sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.”

Để anh thôi từ chối, Hạ Lâm Hi im lặng một lát rồi mới bảo: “Ừm, em đầu tư cho anh mà, nhưng em cũng không định cầm nhiều, nó không có lợi cho chúng ta. Đợi đến lúc có nhiều nhân viên rồi, em sẽ chia cổ phần ra, chuyển nhượng cho những người đã đi với chúng ta từ ban đầu.

Trần Diệc Xuyên ồ lên: “Đáng tiếc tôi không có tiền, đành dốc sức bù vào vậy.”

Hạ Lâm Hi trả lời: “Cậu có khả năng tính toán ổn lắm. ĐỢi tôi và Cố Hiểu Mạn tra tài liệu xong, sẽ viết một bản hợp đồng cho cậu.”

Bọn họ đều không có kinh nghiệm khởi nghiệp, nhưng Cố Hiểu Mạn cũng học luật, từng đọc qua hồ sơ các vụ kiện tụng thương mại nên trở thành người đầu tiên đặt câu hỏi: “Trong nhóm thì dễ nói rồi nhưng còn người ngoài thì sao, chúng ta quá trẻ, nếu chẳng may bị người hãm hại?”

Trần Diệc Xuyên nói: “Trường khác tôi không rõ lắm nhưng trong trường tôi, sô sinh viên gầy dựng doanh nghiệp rất nhiều.” Cậu gõ bàn, nở nụ cười: “Hơn nữa bốn người chúng ta cho dù có thất bại cũng đâu sợ không tim được việc làm.”

Hạ Lâm Hi gật đầu: “Không phải là tử chiesn, dù gì cũng có đường lui.”

Tưởng Chính Hàn khép tập kế hoạch lại: “Ngày mai là đầu tuần, các ban ngành đều làm việc, tôi sẽ đi làm thủ tục thành lập doanh nghiệp.” Nói xong lời này, anh vừa cười vừa bảo: “Tôii không mong thất bại, dù thế nào lúc bắt đầu rồi cũng đừng bỏ cuộc nhé.”

Anh cũng không nói gì thêm nhưng ở thời đại này, công nghiệp nổi lên như cỏ mọc ven đường, xác xuất thành công lại chưa đến một phần trăm. Nếu bọn họ thật sự thành công thì quả thật minh chứng cho thực lực và tất nhiên cũng nhờ vận may nữa chứ.

Trần Diệc Xuyên kéo chiếc ghế nhực qua, ngồi xuống. Cậu lấy giấy bút trừ giá sách xuống, tự tay viết một bản cam kết: Trần Diệc Xuyên tự nghiệp tham gia doanh nghiệp, dốc sức hết mình, cố gắng lập trình, giữ gìn dữ liệu mật, chắc chắn không bỏ cuộc.”

Hai từ sau “Công ty”, cậu để lại một khoảng trống.

Bời vì đến giờ phút này, cậu còn chưa biết công ty của Tưởng Chính Hàn tên gì.

Sau khi cam kết xong, Trần Diệc Xuyên cũng nhấc bút ký tên mình.

Hành động của cậu như một đứa trẻ, giống như lúc cấp hai, bạn bè sẽ viết một tờ ước định, kí tên đảm bảo đường hoàng. Người sống trong thế giới này, văn bản ký tên không phải lúc nào cũng có hiệu lực trước pháp luật, cũng bởi vậy nên có không ít lời thất hứa giữa con người.

Nhưng Trần Diệc Xuyên rất chân thành, Cố Hiểu Mạn cũng bị cuốn theo, cô viết một tờ dành cho sinh viên ngành kế toán, viết rõ ràng từng cam kết một, chỉ thay: “cố gắng lập trình” thành “không tham ô ngân sách”.

Hạ Lâm Hi thấy vậy cũng học theo.

Tưởng Chính Hàn nở nụ cười hoài niệm, tay trái anh cầm bút, tay phải rút một tờ giấy trắng ra, cũng định làm tương tự nhưng đã bị Trần Diệc Xuyên ngăn lại, Trần Diệc Xuyên nói: “Cậu không cần viết đâu, không phải cậu là người đi đầu sao?”

Hạ Lâm Hi cũng tỏ ý tán thành: “Đúng rồi, anh không viết em cũng dưới trướng anh mà.”

Nói xong, rất tự nhiên, cô vươn mu bàn tay mình ra, định chạm vào tay với Tưởng Chính Hàn, thế nhưng nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa cũng giống như lời cam kết đồng đội.

Tưởng Chính Hàn vươn tay về phía cô, giống như một thói quen. Bất kể khi nào lo lắng, nhìn thấy bàn tay cô cũng sẽ ổn thỏa hơn rất nhiều.

Nhìn chuyện xảy ra trước mắt, Trần Diệc Xuyên lại hiểu nhầm. Cậu nghĩ điều này giống như đang học theo những bộ phim, những người chung chí hướng ước định xong một chuyện đều túm lại một chỗ cụng tay nhau, thể hệ tinh thần đồng đội sâu sắc.

Nghĩ đến đây, Trần Diệc Xuyên thẳng lưng, cụng tay với Tưởng Chính Hàn, gương mặt cũng rất nghiêm túc.

Để lại một Cố Hiểu Mạn mặt còn đang ửng đỏ.

Cố Hiểu Mạn chần chừ trong giây lát, cuối cùng cũng chạm vào tay Trần Diệc Xuyên.

Nếu đời người là một vở kịch thì khung cảnh này đây là mở màn. Bốn người họ, năm tháng niên thiếu rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu khuất mắc để nay thành bạn bè sóng bước cùng nhau đây?.