Nền thang máy lót bằng cẩm thạch, hai bên cửa là hai tấm gương, viền cạnh lấp lánh ánh thủy tinh, mặt kính trơn bóng như mới, tất nhiên có người thường xuyên quét dọn, tay nghề cũng rất ổn.

Lúc đợi thang máy, Tưởng Chính Hàn nói với Hạ Lâm Hi về món tiền thuê nhà.

Hạ Lâm Hi cứ thấp thỏm trong lòng nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Năm nay em trả tiền, năm sau đến lượt anh, vậy có được không?” Tưởng Chính Hàn còn chưa trả lời, cô đã lôi kéo anh vào thang máy, nói lảng sang chuyện khác: “Em nhớ ra rồi, dưới lầu có một tiệm sushi, được dân mạng đánh giá cao lắm.”

Trong thang máy chỉ mỗi hai người bọn họ, không có tiếng tạp ấm của người ngoài. Trong bầu không khí hòa hợp tĩnh lặng này, Hạ Lâm Hi chỉ mong Tưởng Chính Hàn không nhắc lại vấn đề tiền thuê nhà với cô nữa.

Cuối cùng cũng như ý nguyện, anh chỉ vươn tay xoa đầu bạn gái mình, không nhiều lời thêm một câu nào.

Hạ Lâm Hi như trút được một gánh nặng, chợt nhận ra thang máy cũng đã đến tầng cuối rồi. Cảnh cửa dán giấy ánh kim chậm rãi mở ta, trước mặt là hai chậu cây Ráy tươi tốt và một chàng trai mang âu phục, đi giày da sáng bóng.

Chàng trai kia ước chừng hai bảy, hai tám tuổi, vẻ ngoài tuấn tú, dáng người thẳng tắp cao gầy. Tay trái anh ta mang một bọc đựng máy tính, tay phải giữ một tập tài liệu dày, gương mặt không tỏ vẻ gì cả nhưng đôi mắt lại hướng về Tưởng Chính Hàn.

Người này đúng là Tạ Bình uyên.

Trong tổ Kĩ Thuật Tưởng Chính Hàn đang thực tập, Tạ Bình Xuyên chính là phó tổ trưởng. Người chiếu cố Tưởng Chính Hàn nhất cho đến giờ có lẽ cũng là vị phó tổ trưởng này.

Tưởng Chính Hàn là người đầu tiên mở miệng chào một tiếng. Tạ Bình Xuyên đứng trước thang máy, đột nhiên hỏi: “Trùng hợp thật, cậu cũng sống ở đây sao?”

Tưởng Chính Hàn cười nói: “Hôm nay mới dọn đến.”

Tạ Bình Xuyên nhìn qua Hạ Lâm Hi: “Còn đây là…”

“Là bạn gái.” Tưởng Chính Hàn nói. “Quen nhau được một năm rồi.”

Tưởng Chính Hàn vừa dứt lời, Hạ Lâm Hi đã bước đến thêm một bước, tự giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn. Không phải vì cô muốn làm quen với Tạ Bình Xuyên, chỉ là cô nhìn thấy thẻ nhân viên anh ta đeo trên cổ áo. Mặt trước thẻ nhân viên có ghi rõ cấp bậc, cô suy nghĩ một chốc thì quyết định rằng bản thân phải thật lễ phép.

Dù sao cũng là cấp trên của Tưởng Chính Hàn.

Sau kì nghỉ Tết Âm không bao lâu, một guồng quay điên cuồng lại sắp bắt đầu. Hôm nay tâm trạng Tạ Bình Xuyên rất tốt, vậy nên anh ta nở một nụ cười, chào hỏi Hạ Lâm Hi.

Sau lại quay sang Tưởng Chính Hàn: “Chiều nay cậu đến công ty được không? Nhóm bên khâu quy trình mới gửi tin nhắn cho tôi vào hôm qua, họ bắt đầu cải tiến chương trình của cậu.”

Hôm nay vẫn là ngày nghỉ của Tưởng Chính Hàn, ngày mai anh mới phải quay lại bàn làm việc, vốn dĩ có thể từ chối yêu cầu này, nhưng anh lại đồng ý, hơn nữa còn rất mực quan tâm: “Bọn họ định cải tiến chương trình nào, chương trình dọn dẹp dữ liệu sao?”

Tạ Bình Xuyên gật đầu, còn nói thêm câu: “Chiều nay gặp lại ở công ty.”

Sau khi tạm biệt Tạ Bình Xuyên, đại sảnh về với sự yên tĩnh vốn có.

Tưởng Chính Hàn vẫn nắm tay Hạ Lâm Hi như cũ, anh dẫn cô ra khỏi tiểu khu. Trên không trung là cả một vòm sáng, nắng lấp lánh chiếu lên tán lá, cách đó không xa muôn vàn cây Tùng Bách kết thành rừng, cây cỏ xanh lá đượm màu sức sống, nhìn đâu cũng là cảnh đẹp khiến người ta thoải mái hơn.

Tuy tiết trời vẫn lạnh như cũ nhưng Hạ Lâm Hi lại rất hưng phấn, cô khẽ lay Tưởng Chính Hàn rồi mới nói: “Chiều anh đến công ty, em sẽ ở nhà đợi anh.”

Nhưng hình như câu nói này vẫn không bày tỏ được hết tâm ý của cô, cho nên sau khi ngưng một lát, cô lại bảo: “Để em nấu cơm tối nhé.”

“Em định nấu gì đấy?” Tưởng Chính Hàn không đợi cô trả lời đã tự nhiên đề nghị: “Cháo nhé, nấu không tốn thời gian.”

Hạ Lâm Hi chau mày hỏi: “Có phải ba em nói gì đó với anh nên anh mới cảm thấy em chỉ biết nấu mỗi cháo và mì ăn liền không?”

Giọng nói hậm hực, nhưng đôi mắt cô vẫn long lanh ngấn nước, phảng phất tia sáng của Mặt Trời, có thứ gì đó rất tương phản. Tưởng Chính Hàn nhìn cô trong chốc lát, không kiềm được nhéo má cô: “Làm gì có, anh biết em làm được mà.”

Tưởng Chính Hàn cổ vũ cô, dùng ba từ ” Làm được mà.” Nhưng Hạ Lâm Hi vẫn chưa hài lòng, cô cứ hỏi lấy hỏi để: “Vậy anh nghĩ em giỏi thứ gì nhất?”

Ý của Hạ Lâm Hi là, anh mau nói tên món ăn đi, để cô nhanh chóng thể hiện tài bếp núc nữa chứ. Nhưng Tưởng Chính Hàn nói sang ngõ khác, anh nói: “Em giỏi nhất là việc học.” Còn nói cụ thể thêm: “Bởi vì em thông minh, lại rất cố gắng.”

Hạ Lâm Hi gật đầu, bắt đầu tâng bốc anh: “Anh cũng thế.” Nói xong, quên đi chuyện bát cháo còn dang dở.

Không bao lâu sau buổi trưa, Tưởng Chính Hàn quay về lấy vài món đồ rồi vội vàng đến công ty. Hạ Lâm Hi đứng ở ngưỡng cửa, nhìn bóng anh đi xa, cảm thấy có gì đó khó diễn tả thành lời. Giống như họ đã kết hôn, cô là bà chủ của gia đình nhỏ, đứng trước cửa vui vẻ tiễn chồng đi làm, kiếm tiền nuôi gia đình.

Khác với vị trí bà chủ ở chỗ, Hạ Lâm Hi cũng sẽ nỗ lực làm việc, kiếm tiền bồi đắp cho gia đình mình. Sáng mai cô sẽ đến công ty Lion, bắt đầu ngày đầu tiên thực tập.

Khoảng thời gian chiều nay, cô rảnh rỗi vô cùng.

Vốn dĩ cô tính sẽ đọc sách nhưng vì sáng nay chuyển nhà, còn sửa sang lại phòng ốc nên cả người đều đã thấm mệt. Có lẽ vì vui mừng quá nên mới chống đỡ được đến giờ. Cho tới lúc Tưởng Chính Hàn ra ngoài đi làm, cô nằm sấp xuống thì thấy thật buồn ngủ, cuối cùng ngã xuống giường, mơ mơ màng màng chìm vào một đẹp.

Cô mê man không biết rõ thời gian, chỉ trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy hình như có ai đó đang đắp mền lại cho mình. Hơi ấm bên trong rất dễ chịu, cô còn mang một chiếc váy dài nên không thích có gì đè lên người, theo thói xấu đạp chân ra, trở mình ngủ tiếp.

Người đắp mền cho cô có lẽ rất kiên nhẫn, không màng đến việc cô có thể đạp thêm lần nữa, vẫn kiền trì dém mền. Nhưng chưa hết, người đó còn cúi xuống hôn cô, ngón tay mơn trớn trên tấm lưng, đầu ngón vuốt qua vuốt lại, người cô run lên vì thoải mái.

Vậy nên cô dần dần chìm sâu vào cơn mơ, đánh một giấc mộng mị.

Cô mơ thấy mình những năm bảy tám tuổi, ngồi xổm trên đất bắn bi với những đứa nhỏ khác. Cô là người toàn thắng, trong túi đầy ắp những viên bi xinh đẹp.

Có một người bạn nhỏ kêu lên: “Hạ Lâm Hi, rồi cậu cũng sẽ thua sạch thôi.”

Hạ Lâm Hi trong giấc mơ nhỏ người, nhưng vẫn hếch cằm lên, không quan tâm người khác nói gì: “Không chắc đâu, mình sẽ thắng nữa.”

Cuộc đối thoại này tíu tít như tiếng chim non.

Bình thường, con người khi tỉnh giấc sẽ quên đi một nửa giấc mơ của mình. Nhưng Hạ Lâm Hi không giống họ, sau khi mở mắt ra, qua một lúc lâu sau, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng trong mơ.

Trong phòng bếp vang lên tiếng nho nhỏ, chân cô bước đến theo tiếng mình đã nghe, nhìn thấy Tưởng Chính Hàn đang nấu nướng.

Dường như anh đang cẩn thận chăm sóc vợ của mình.

Bỗng chốc cô nổi hứng lên, ôm anh từ phía sau: “Người yêu à, tối nay ăn gì?” Bàn tay chạm vào bụng anh, quả nhiên đụng vào phần cơ thẳng tắp.

Nhưng ba từ “người yêu à” vừa mới thốt ra, bản thân cô cũng nổi cả da gà, so với cách xưng hô thân thiết quá này, cô vẫn thích gọi họ và tên anh hơn.

Tưởng Chính Hàn khác cô, nghe cô gọi vậy dường như tâm trạng rất tốt, anh bật cười nói: “Cá hấp, gà cung bảo, rau cải xào xì dầu…” Anh còn chưa nói xong đã nhận ra Hạ Lâm Hi đang sở soạng mình, vậy nên chủ động tháo nút áo ra, để cô cảm thấy tiện hơn.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương gọn ghẽ, động tác tháo nút ra… Tuy rất chậm rãi nhưng lại vô cùng tao nhã, vô cùng hấp dẫn người nhìn.

Hạ Lâm Hi không nghĩ đây là thói quen từ nhỏ của anh, tám mươi phần trăm là do câu “Người yêu à.” ban nãy, vậy cô đày phải khoa tay múa chân: “Mùi cá hấp thơm quá.”

Tưởng Chính Hàn nhận lấy lời khen của cô, sau lại chạm vào tay: “Em nên ăn nhiều một chút” Anh nói. “Em gầy quá.”

“Anh thấy em gầy lắm sao?” Hạ Lâm Hi vùi đầu vào tấm lưng anh, nghĩ rằng anh đang thách thức mình, lòng không phục, còn khẳng khái nói câu: “Em cũng 34D đấy.”

34D là số đo vòng một của cô.

Sau khi nói xong, gương mặt cô ửng đỏ, bỏ của chạy lấy người.

Chọc người khác xong lại chạy thục mạng như thế, cũng chỉ mỗi cô.

Tưởng Chính Hàn nom vô cùng bình tĩnh, anh không bắt cô lại. Nhưng đêm nay trước khi ngủ, vẫn ôm cô lăn lộn trên giường, thử một vài tư thế chưa làm qua.

Cũng may anh cảm thông cho việc ngày mai cô phải đi làm nên kiềm lại không ít. Khoảng mười hai giờ lặng lẽ lui binh, anh ôm cô thì thầm vài câu thì chợt nhận ra người trong lòng đã ngủ rồi.

Anh cảm thấy Hạ Lâm Hi dễ nuôi lắm.

Khoảng bảy giờ sáng hôm sau, lúc Hạ Lâm Hi rơi giường, Tưởng Chính Hàn đã đi làm. Thế nhưng trước khi đi, anh còn không quên làm chút bữa sáng, thậm chí còn lau cả sàn nhà.

Hạ Lâm Hi cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng có vẻ anh quá vất vả, sau này chuyện làm vệ sinh nhà chung, cô làm thì tốt hơn. Hôm ấy Sở Thu Nghiên vừa mới thấy cô đã chạy đến hỏi cảm giác chuyển ra ngoài sống như thế nào. Hạ Lâm Hi trả lời như vầy: “Rất vui, mình cũng sẽ gánh vác vài việc nhà.”

Sở Thu Nghiên cười hỏi: “Có phải việc nhà đều bị Tưởng Chính Hàn giành không?”

“Tạm thời là thế.” Hạ Lâm Hi nói.

Hai người các cô cùng đi trên phố, cách đó không xa là toàn nhà của công ty Lion. Công ty có khối lượng tài sản ước tính lớn nhất cả nước này là một nơi quy tụ rất nhiều anh tài trong ngành, bởi lẽ đãi ngộ nhân viên tốt nên mới thu hút nhiều sự chú ý đến vậy.

Tổ chuyên ngành của Hạ Lâm Hi, bất kể là một tay lập trình rành nghề hay là thực tập sinh mới đến cũng phải trải qua một đợt huấn luyện ngắn hạn mới thích ứng được với công việc. Vậy nên ngày đầu tiên đến đây, Hạ Lâm Hi đã được phân công cho một người hướng dẫn. Người hướng dẫn ấy ước chừng bốn mươi tuổi, bất kể cặp kính cận dày cộp, cũng không ảnh hưởng đến việc ông ta gõ số liệu.

Sở Thu Nghiê và Hạ Lâm Hi đứng một bên, nghe người hướng dẫn giảng giảu về quy trình vận hành, đồng thời có nhắc chi tiết quy tắc của tổ. Bên cạnh có không ít nam đồng nghiệp ngoải đầu lại, hai mắt nhìn chằm chặp các cô. Những thực tập sinh mới đến rất được, nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể ngắm nhìn mà thôi, dù sao cơ hội hợp tác vẫn còn rất nhiều.”

Một tầng lầu to như vậy, mỗi người đều có một bàn làm việc riêng, trên trần nhà đèn điện lóa sáng, khi bên trong sáng trưng.

Người hướng dẫn ho khan, đẩy gọng kính lên, tiếp tục nói chuyện: “Những gì cần làm, các cô đi ra từ trường đại học danh tiếng, chắc không làm mọi người thất vọng đâu.”

Hạ Lâm Hi nói: “Lúc cháu bắt đầu viết phương trình, hầu như đều dùng ngôn ngữ C++, bây giờ…”

Người hướng dẫn không đợi cô nói xong, đã ngắt lời: “Không sao, cô có thể học bây giờ, nhanh thôi.”

Ông vẫn còn chưa dứt lời Hạ Lâm Hi bỗng dưng nghe thấy dường như có ai đó đang gọi cô.

Nhu cầu trong công ty Lion rất lớn, luôn luôn tuyển chọn nhân tài, ở nơi này gặp được bạn cùng lớp, tất nhiên chỉ là chuyện thường tình. Hạ Lâm Hi nghĩ vậy nên quay đầu nhìn thoáng qua.

Quả nhiên gặp một người bạn cũ.

Bạn thời trung học với cô – Thời Oánh.

Thời Oánh cười vô cùng sáng lạn, hôm nay cô ấy mang một chiếc váy liền, đi đôi giày cao gót, bước nhanh rất khó khăn nhưng vẫn chạy đến.

Đã lâu không gặp, bạn cũ Thời Oánh vẫn đẹp như trước, son môi tô thắm thêm nhan sắc, khiến cả người cô ấy như bừng lên sức sống.

Ấn tượng của Hạ Lâm Hi với cô ấy không tốt, nhưng lại chẳng nhớ ra là vì chuyện gì, giống như trong tiềm thức cô luôn mách bảo mình rằng, đừng lại gần Thời Oánh quá.

“Hạ Lâm Hi, cậu còn nhớ mình không?” Thời Oánh chắp tay ra sau lưng, cười vui vẻ. “Lâu rồi không gặp, cậu thực tập ở ngày này à?”

Hạ Lâm Hi gật đầu nói: “Mình thực tập ở tổ phát triển thị trường.”

“Cậu lúc nào cũng may mắn như thế.” Thời Oánh che miệng cười, còn nói tiếp: “Mình thực tập trợ lý ở khâu quản lý sản phẩm, chúng ta đều như nhau, sau này phải giúp đỡ nhiều rồi.”

Hạ Lâm Hi chưa từng nghĩ rằng lúc nhìn thấy cô ấy chuyện không tốt cũng sẽ xảy đến. Cô còn chưa nói gì, Thời Oánh đã hơi kiểng mũi chân, gò má phiếm hồng, đôi mắt trông ra phía sau Hạ Lâm Hi.

“Tần Việt!” Thời Oánh vẫy tay. “Em ở đây, anh mới đến sao?”