Mỗi ngày trước khi anh đi làm, em sẽ thắt cà vạt giúp anh.

Những lời này giống như chiếc bút chì, phác họa một bản kế hoạch chỉnh chu. Vận mệnh như một phương trình không ngừng biến động, cuộc sống như những ván bài nguy hiểm bất tận, chẳng ai biết được sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sẽ hạnh phúc ngập tràn, nhưng cũng có thể sẽ bất hạnh đau thương… Dẫu cho con đường phía trước có như thế nào, Hạ Lâm Hi cũng ngập tràn chờ mong.

Cột trụ vững chắc nhất cho sự mong đợi này chính là Tưởng Chính Hàn và cô đang dần trưởng thành, trong lòng ấp ủ hoài bão, cùng nhau gánh vác trên vai. Một con người chân ướt chân ráo bước vào tuổi hai mươi, thời gian của cô cũng không còn nhiều như trước, nhưng làm thế nào để không phí hoài tuổi xuân, đó mới là chuyện quan trọng nhất.

Trong đầu Hạ Lâm Hi ngập tràn những suy nghĩ về tương lai, Tưởng Chính Hàn như có thần giao cách cảm với cô, bàn tay anh đặt lên vai cô, tay kia giữ chặt chiếc khăn quàng cổ, sau một chốc bỗng dưng nói: “Anh hy vọng ngày ấy sẽ đến thật mau.”

Anh khẽ cười nhẹ, dù rằng sau đó chẳng còn lời nào khác nữa nhưng bầu không khí này đã quá đỗi khó tin rồi.

Gương mặt Hạ Lâm Hi trong chốc lát ửng đỏ, cô chân thành nói với anh: “Em cũng mong như thế.” Đang nói dở, cô lại tiếp tục: “Sau khi anh tốt nghiệp, anh muốn tiếp tục học lên nghiên cứu sinh hay sẽ bắt đầu tìm việc ở Bắc Kinh này?”

Tưởng Chính Hàn im lặng một chốc rồi nói thật: “Anh vẫn chưa quyết định.”

Hạ Lâm Hi lập tức xua tan bầu không khí này: “Dù sao bây giờ mới năm nhất, nói những chuyện này cũng còn quá sớm.”

“Không sớm đâu, thời gian trôi rất nhanh.” Câu trả lời lời của Tưởng Chính Hàn ngoài dự đoán của cô, khóe môi anh nhoẻn một nụ cười: “Quyền quyết định thuộc về chính em, nếu tốt nghiệp em muốn đi du học…”

Hạ Lâm Hi không đợi anh nói hết đã nắm chặt tay áo của đối phương: “Sau khi tốt nghiệp, trong khoa của em có rất nhiều người sẽ đi du học, nhưng em chưa từng nghĩ đến chuyện này.”

“Tại sao?”

“Vì em không muốn xa nhà.”

Đúng vậy, chính là vì lý do này.

Hạ Lâm Hi tự lừa mình dối người, đó là lý do thật sự sao?

Nhưng mà sự thật cũng không khác vậy là bao, cô không thể nào đi đến một nơi quá xa, một nơi mà ở đó cách anh cả Thái Bình Dương rộng lớn.

Đồng hồ vẫn xoay, màn đêm vẫn lặng thinh buông xuống, tiếng còi xe vẫn inh ỏi vang lên, liên tục phá vỡ bức màn yên tĩnh của những con phố. Hai người họ tản bộ một lát thì dừng lại, suốt cả quãng đường kể nhau nghe rất nhiều. Cho đến khi Hạ Lâm Hi nhận được một cuộc gọi, màn hình báo là của mẹ cô.

Hạ Lâm Hi đã sắp đến quán ăn dự định, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước đã thấy biển hiệu rực rỡ. Điện thoại vang lên giọng của mẹ cô, cô đành phải ngừng lại, đứng bên cạnh Tưởng Chính Hàn nói chuyện: “Có chuyện gì ạ mẹ?”

“Sao con có thể nói vậy với mẹ mình chứ?” Mẹ của Hạ Lâm Hi trả lời. “Không có chuyện thì không thể gọi cho con được sao, bây giờ con đang làm gì đấy, chuyện bài vở trên trường có khó khăn không?”

Gần đó tiếng ô tô vô cùng phiền nhiễu, Hạ Lâm Hi lén giấu kín mọi chuyện, nói dối mà không ngượng gì: “Bài chuyên ngành thật sự rất khó, hoàn toàn không giống thời trung học, con vẫn cố hết sức đây.”

Mẹ của cô không bị phân tâm, tiếp tục quay lại chuyện ban đầu: “Con đang ở đâu, trong trường mà ồn ào vậy sao?”

“Con ở trên đường.” Hạ Lâm Hi nói dối. “Đi mua sách tham khảo ạ.”

Bởi vì cuộc gọi đến bất ngờ này mà tâm trạng của cô trở nên thấp thỏm. Tối nay cô không định chỉ ăn cơm mà còn muốn thuê một phòng nghỉ… Tất nhiên không phải vì chuyện gì khác, cô chỉ muốn hoàn thành bài tập của mình mà thôi.

Thời gian nghỉ lễ quốc khánh tổng cộng bảy ngày, cô tích được một núi bài tập, ngày mai bắt đầu kiểm tra nhưng vẫn chưa đâu vào đấy.

Trong ký túc xá mười một giờ sẽ tắt đèn, phòng tự học đều đã kín chỗ. Hai buổi tối gần đây, bạn cùng phòng Trang Phỉ hở một chút là lại gây hấn, cô ấy làm ầm lên cũng chẳng cần lý do, giống như là tùy tâm trạng, thích là làm. Nơi có điều kiện tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến chính là một phòng cách âm trong khách sạn mà thôi.

Hạ Lâm Hi cảm thấy kế hoạch này rất ổn nhưng trước sự chất vấn của mẹ mình lại không dám hé nửa lời.

Mẹ cô tiếp tục nói: “Con gái, Quốc Khánh con không về nhà, ở lì trong trường bảy ngày, cho đến tận hôm nay ra đường cũng chỉ vì mua sách tham khảo…”

Cách một khung điện thoại, giọng của bà Lâm cũng không rõ ràng, nhưng lại nói rất chậm rãi, mang đầy tính thuyết giáo hàm súc: “Đại học không giống cấp ba, con phải quản giao hơn, đừng chỉ cắm đầu học cả ngày, có biết không?”

Những gì bà nói nghe ra vô cùng hợp lý.

Hạ Lâm Hi cảm thấy ngạc nhiên, cô gật đầu ngoan ngoãn vâng dạ như bản năng.

Mẹ của cô hài lòng rồi mới đi vào vấn đề chính: “Con gái, nếu như có cậu nam nào đó theo đuổi con, nhất định phải nói cho mẹ. Năm nay con mười chín tuổi, qua năm sau là tròn hai mươi, trong giai đoạn trước mắt, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, chắc chắn con không cần mẹ nhắc nhở nhiều, đúng không?”

Hạ Lâm Hi hiểu ý của mẹ mình, cô vội vàng hứa hẹn: “Không cần ạ, con hiểu được.”

Tưởng Chính Hàn đứng bên cạnh cô, kiên nhẫn đợi bạn gái mình trả lời điện thoại xong. Giọng mẹ cô không lớn nhưng âm thanh điện thoại lại không nhỏ, vậy nên hầu như toàn bộ những gì hai người phụ nữ nói với nhau, anh đều nghe được.

Tưởng Chính Hàn vẫn im lặng như cũ, anh đứng dưới một bóng đèn đường, quan sát bóng người đến đi không ngừng trước mặt.

Hạ Lâm Hi nhìn anh, cảm thấy suy nghĩ thật mông lung. Cô muốn thành thật với mẹ cha nhưng cảm thấy họ nhất định sẽ không đồng ý, suy trước tính sau, cuối cùng vẫn chọn cách giấu diếm.

Quả nhiên mẹ của cô nói như vầy: “Bây giờ con đã đến tuổi trưởng thành rồi, mẹ là người từng trải, chỉ có thể dạy con đến đấy thôi. Nếu thật sự muốn tìm bạn trai, nhất định phải nhìn quanh những người bên cạnh mình, bề ngoài không quan trọng, quan trọng nhất phải là gia thế và tính cách.”

Hai từ “gia thế” kia, nhấn mạnh đến siết lòng.

Không thể phủ nhận được, xuất thân của một con người có thể mang đến rất nhiều ngôn luận. Mẹ của Hạ Lâm Hi quen biết nhiều, gặp được những người vừa lịch lãm, vừa tri thức lại vừa có tiền, hơn cả là chí tiến thủ, đem họ so với cha của Hạ Lâm Hi, bà như một người phụ nữ bừng tỉnh trong cơn mê điển hình.

Hạ Lâm Hi không biết nên trả lời thế nào.

Từ lúc mẹ cô nói “người từng trải”, Hạ Lâm Hi đã mang điện thoại đi xa một chút, cách Tưởng Chính Hàn một quãng vừa đủ. Có lẽ là do dự cảm được, những gì mà mẹ cô nói tiếp sau không thể nào để Tưởng Chính Hàn nghe thấy.

Sự thật giống như dự liệu của cô.

Sau khi ngắt cuộc gọi, cô suy tư một lúc rất lâu.

Nếu ai khác nói với cô những lời này, cô nhất định sẽ không để tâm, nhưng “ai khác” lại đổi thành mẹ cô, ít nhiều lòng cũng sẽ gợn sóng.

Có những lúc, cô không muốn nghe lời cha mẹ, nhưng lại dễ bị họ ảnh hưởng đến, suy cho cùng, có lẽ là dù thế nào cô cũng rất quan tâm đến họ.

Nhưng sự quan tâm cô dành cho Tưởng Chính Hàn cũng không kém cạnh.

“Em thanh toán trước hóa đơn hôm nay rồi.” Hạ Lâm Hi nói. “Để chúc mừng ngày đầu tiên anh đi thực tập.”

Cô kéo tay anh đi về phía trước: “Em có đặt một phòng, sau khi ăn tối xong, nếu anh có rảnh…” Nói đến đây, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng chỉ vì bài chuyên ngành, nhưng cô mở miệng ra lại biến thành một lời mời có hàm ý khác.

Tưởng Chính Hàn im lặng nghe hết, nhưng cô lại không nói gì cả, vậy nên anh đành tiếp lời: “Anh có rảnh.”

Anh với cô gần như đồng thanh, anh hỏi: “Bài tập gì đấy em?”

“Toán học tích phân, xác xuất và đại số tuyến tính.” Hạ Lâm Hi buông tay anh ra, đi trước một bước và nói: “Hôm nghỉ lễ đi chơi, hai ngày qua em làm vẫn chưa xong.”

Kì thi giữa kì sắp cận kề, đây là lần đầu tiên cô gấp gáp đến vậy.

Tưởng Chính Hàn tiếp tục hỏi cô: “Em tính định thức cả đêm?”

“Lúc còn cấp ba, thức đêm là chuyện thường.” Hạ Lâm Hi nói. “Em cũng không lạ lẫm gì.”

Nghe nói muốn hình thành một thói quen cần phải lặp đi lặp lại hành động đó suốt hai mươi mốt ngày, bắt đầu từ ba tháng trước, tối nào mười một giờ Hạ Lâm Hi cũng đã đi ngủ rồi, đồng hồ sinh học dần dần được điều chỉnh lại, thật ra cô không còn thức đêm được nữa.

Lúc bữa cơm tối đã xong xuôi, cô nhìn đồng hồ, cũng đã bảy giờ bốn mươi phút tối.

Tưởng Chính Hàn cùng cô vào phòng khách sạn, hai người ngồi ở những chiếc ghế đối điện nhau. Bên trong cửa kính khóa chặt, điều hòa vẫn phả hơi đều điều, ngọn đèn từ đầu bàn học tỏa ra ánh sáng đễ chịu, bốn phía không có tạp âm, tất cả chỉ còn lại tiếng bút đi soàn soạt.

Hạ Lâm Hi một mình làm bài tập của cô, Tưởng Chính Hàn cũng lấy một tờ giấp nháp, bắt đầu viết lại toàn bộ những gì học được hôm nay, hai người họ không nói với nhau lời nào, thời gian thấm thoát qua đến ba giờ.

Bắc Kinh mười một giờ đêm, Hạ Lâm Hi đã cảm thấy có chút mỏi mệt.

Tốt độ của tay cô còn nhanh hơn so với tưởng tượng, nhưng số lượng bài tập khổng lồ nặng nề, cô không thể nào chỉ ôn tập mà còn phải chuẩn bị bài nữa… thêm hai giờ cũng chưa chắc đủ dùng.

Vậy nên cô đứng dậy pha một ly cà phê.

Khi trời rạng sáng, đồng hồ báo thức vang lên, nhiệm vụ cuối cùng cũng đã hoàn thành, Hạ Lâm Hi cúi đầu buông bút, lúc này đây cô mới nhận ra, Tưởng Chính Hàn vẫn ở bên mình như trước.

Cô khép vở lại, ngẩng đầu nhìn anh.

“Xong rồi?” Tưởng Chính Hàn đứng lên, tắt đèn ngoài hành lang.

Xung quanh bàn học vẫn im lặng như cũ, anh xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Ngủ một giấc đi.”

“Còn anh?”

“Anh về trường.”

“Trễ vậy rồi, không thể ở lại sao?”

Vừa mới nói xong, bốn bề im phăng phắc.

Gương mặt Hạ Lâm Hi ửng đỏ, cô tắt chiếc đèn bàn đi, hoàn toàn hòa vào màn đêm, hai bàn tay siết chặt, bảo: “Em không ý đó, chỉ là tàu điện ngầm với cả phương tiện công cộng đều đã ngừng…”

Cô nói được một nửa, đã cảm thấy tự giật mình.

Công dụng của cà phê quá mạnh, cô cảm thấy vô cùng tỉnh táo nhưng tim lại đập rất nhanh.

Hạ Lâm Hi đến bên giường, cởi chiếc áo khoác của mình ra, bình tĩnh ngồi xuống, không bao lâu sau, Tưởng Chính Hàn đã đứng sát bên cô.

Bức màn kín không kẽ hở, bên trong không có một tia sáng nào, tất cả đều nương mình trong bóng đêm. Cô tỉ mỉ nhận định anh, trực giác sắp trống rỗng nói cho cô biết, chuyện sắp phát sinh rất khó lường, cô gấp gáp như một chú chim non mới phá vỏ, giống như hai tay hai chân đều đã vô lực.

Trực giác dường như không đúng lắm, Tưởng Chính Hàn nở nụ cười. “Anh thật sự phải đi.” Anh lấy điện thoại của mình ra, bật đèn pin rọi sáng. “Nếu có chuyện gì, em nhớ gọi cho anh.”

Hạ Lâm Hi cứ do dự mãi, cố gắng níu lại: “Đợi rạng sáng nhé, giữa đêm ra đường không an toàn.”

Tưởng Chính Hàn im lặng một lát, bất thình lình nói: “Anh ở lại người không an toàn là em.”

Hạ Lâm Hi không ngờ đến anh sẽ nói vậy, cô cảm thấy anh như vừa nói đùa nhưng lại rất phù hợp với tình hình trước mắt, hai luồng suy nghĩ trái chiều đan xen vào nhau, khiến đầu óc của cô buộc phải tỉnh táo trở lại.

Tưởng Chính Hàn thả điện thoại của mình ra, nâng cằm cô lên, màn hình le lói ánh sáng, rọi rõ đôi mắt anh, cô nghiêng đầu tránh né ánh mắt ấy, vô thức nhìn về phía tủ đầu giường.

“Em có biết anh vẫn rất muốn…”

“Em không biết gì cả.”

Anh thì thầm vào tai cô: “Vậy để anh nói em nghe…”

Nói gì chứ? Tim Hạ Lâm Hi đập dồn dập, dường như oxi không đủ.

Không đúng, không phải là không đủ dưỡng khí mà do tốc độ đập của tim càng lúc càng nhanh hơn, lượng máu tuần hoàn nhanh hơn, động mạch trao đổi chất dịch thể phối hợp với các tế bào cung cấp dinh dưỡng, vận chuyển cabon đi…

Đầu óc cô toàn là hệ thống tuần hòan, căn bản không nghe Tưởng Chính Hàn đang nói gì.

Anh trầm giọng hỏi một chuyện nào đấy, cô vô thức đồng ý. Anh đẩy ngã cô xuống nệm, chiếc chăn và điện thoại bị vứt xuống một bên, điện thoại rơi xuống nền thảm mềm mại, vang lên một tiếng cạch rất nhỏ.

Chiếc áo theo sau rơi xuống đất, Hạ Lâm Hi với lấy chiếc gối trên đầu, che lấp mặt mình: “Tưởng Chính Hàn, em còn chưa chuẩn bị, chúng ta nhanh quá rồi.”

“Một năm.” Anh nói. “Rất nhanh?”

Tính từ năm trước đến nay, bọn họ đã quen nhau được một năm rồi.

Tưởng Chính Hàn lấy đi chiếc gối của cô, sau đó mở đèn ngủ lên.

Anh không chạm đến dù chỉ một nút áo của cô, nếu có cởi ra cũng chỉ là áo khoác của mình. Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, nhìn từ góc độ này có thể thấy anh là người rất biết kiềm chế… Nhưng nếu anh thật sự là người biết nhẫn nhịn như vậy, sao lại đẩy ngã cô trên giường.

Cô nhớ đến những năm cấp ba cố gắng giấu đi, nghỉ hè lăn lộn trên giường, sau khi nhập học anh anh em em trong rừng cây, còn có cả chuyện thân mật xảy ra không lâu về trước. Trong tiềm thức, cô rất e dè chuyện này, giống như mọi thứ chỉ để chứng minh cô là một người tùy tiện, nhưng mỗi khi cô cẩn thận nhớ lại, dường như thật ra cô cũng không ghét bỏ gì.

Vậy nên cô phải nói gì hay làm gì để tỏ rõ lập trường phản kháng đây? Hạ Lâm Hi không thể nghĩ ra, cô che đôi mắt của mình lại.

Đèn sáng lên, Tưởng Chính Hàn cúi đầu nhìn cô.

“Trời sắp sáng rồi.” Anh đắp chăn, bàn tay siết chặt tay cô, trong lòng bàn tay ấm hơi ấm nồng nhiệt, giống như một ấm trà đang sôi, dẫu vậy vẫn nhẫn nại cười nói: “Quên đi, chúng ta ngủ.”

Tưởng Chính Hàn nói là ngủ, gương mặt vô cùng nghiêm túc. Anh nói xong đã ngã người ra, ôm lấy cô vào trong lòng, cánh tay anh rắn chắc vậy nên cô cảm thấy hơi không thoải mái, thế như từ trên xuống dưới có chỗ nào không cứ không, đã vậy còn kề cận người cô.

Vậy làm sao có thể ngủ?

Khoảng hai giờ sáng tiếng chuông vang lên, Hạ Lâm Hi vươn tay thì đụng đến một chiếc hộp cô chưa từng thấy qua bao giờ, thậm chí còn không nghĩ sẽ có ngày tay mình nhúng chàm.

Tưởng Chính Hàn nói với giọng rất trầm: “Em lấy được gì đấy?”

“Trên đầu giường khách sạn đấy.” Hạ Lâm Hi nói. “Còn chưa mở ra nữa, để em xem thử.”

Tưởng Chính Hàn thở dài bên tai cô.

Thở dài là ý gì? Hạ Lâm Hi tức giận bất bình, cô lọ mọ bật đèn ngủ lên lần nữa, quay lưng về Tưởng Chính Hàn, sau đó mở chiếc hộp trong tay cô ra, lướt tay từ viền giữa. Cô còn chưa làm gì, Tưởng Chính Hàn đã quấn mền nâng cô lên.

Anh khàn giọng: “Để anh dùng cho em xem.”