Sau khi Tưởng Chính Hàn ra về, Hạ Lâm Hi đem chiếc áo kia cất vào trong tủ quần áo.

Cũng như trước đây, cách để cô tìm lại sự bình tĩnh chính là làm bài, có đôi khi cô cũng thấy chuyện này quá ngột ngạt, nhưng cũng chẳng còn cách nào tốt hơn.

Hôm sau là ngày chủ nhật, vì lớp bổ túc đã kết khóa nên cô có thể nghỉ ở nhà cả ngày, khoảng tầm chín giờ, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, tuy nhiên vì đã khóa trái bên trong nên người kia dù có chìa khóa cũng chẳng làm được gì.

Hạ Lâm Hi vội chạy ra, mở cửa.

Mẹ của cô mang theo một tập tài liệu, phía sau còn có hai thợ sửa khóa, Hạ Lâm Hi lui một bước, lấy dép đi trong nhà cho mẹ mình.

“Con biết là mẹ à? Sao lại mở cửa nhanh như vậy?” Bà Lâm ném tập tài liệu lên ghế sopha, nhưng tạp chí thì vẫn giữ khư khư trong tay.

Hạ Lâm Hi ngồi bên cạnh, nhìn những người thợ sửa khóa kia, họ đã lấy dụng cụ từ trong chiếc hộp mang theo ra, chuẩn bị thay khóa chống trộm cho nhà cô.

Mẹ hỏi cô: “Sáng nay con ăn gì đấy, tự nấu cơm sao?”

“Con hầm cơm.” Hạ Lâm Hi nói. “Nấu một bát cháo ngô.”

Mẹ của cô tương đối lành chuyện bếp núc, cô nấu cháo ngô mà không khê cũng may mắn lắm rồi, đành an ủi một câu: “Sẽ không có lần sau đâu, trong giai đoạn thi đại học này, ba sẽ nấu ăn cho con.”

Hạ Lâm Hi mở tờ báo ra, không tiếp lời.

Có lẽ là vì trùng hợp, trên chuyên mục giáo dục của nhật báo lấy đề tài trường trung học Hành Hồ, khúc dạo đầu chính là vụ nhảy lầu tự sát hôm qua, bút pháp gãy gọn không chút e dè.

Trong đây có viết: Rạng sáng bốn giờ bốn mươi phút ngày hôm qua, một học sinh nữa lớp mười nhảy lầu tự sát trong trường trung học Hành Hồ, cơ quan phụ trách đã lên tiếng xác nhận thông tin.

Rồi ở đoạn văn vẻ tiếp theo, nói sơ lược qua chuyện cha mẹ nữ sinh không chịu nổi tin dữ đã ngất đi, cánh nhà báo không phỏng vấn được.

Những năm gần đây, số lượng học sinh nhảy lầu tự sát trong trường Hành Hồ rất cao, nhưng đều không nói rõ lý do. Bất chấp trường đã sửa cả sân thể dục thành hình Thái Cực đồ, còn đặt hai con sư tử đá canh ngoài khuôn viên.

Hạ Lâm Hi đang định lật sang trang sau thì mẹ cô đã nhìn con gái, sau đó lặng lẽ gập tờ báo lại.

“Đừng đọc những tin lá cải này. Xem những thứ này cũng không tốt cho con.” Mẹ cô mở túi xách ra, lấy một hộp trang sức. “Lần này mẹ đi công tác về khá vội, không có thời gian lựa quà cho… Nhưng ít ra mua được thứ này ở tiệm trang sức.”

Hạ Lâm Hi mở hộp ta, nhìn thấy một chiếc vòng tay bằng bạc.

Mẹ cô lấy lại tờ báo, cố tình nói: “Xảy ra chuyện này, mẹ cũng cảm thấy không may, nhưng công ty giới thiệu việc làm đã gửi tiền trợ cấp, nhà mình chuyển cũng không ít, con chỉ là một học sinh, không thể giúp gì được dì ấy đâu…”

Hạ Lâm Hi do dự một lúc, nhẹ giọng nói: “Có lẽ con an ủi được dì ấy.”

Chiếc ghế sopha làm từ những chất liệu tốt nhất ở Ai Cập, người ngồi ở đó rồi, muốn đứng lên cũng cảm thấy thật lười biếng. Mẹ của cô ôm gối, nhắm mắt nghỉ ngơi một chốc lát, không hề lên tiếng.

Cách một lúc lâu sau, bỗng dưng mẹ cô bảo: “Con vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện đến khi lớn lên rồi mới hiểu, người đang trong tình trạng hoảng loạn có gì không thể làm, lời an ủi của con chưa chắc người ta đã để tâm, con hiểu không?”

“Con vẫn còn nhỏ.” Những lời này, trăm lần, trăm nặng nề.

Không có lúc nào, mẹ của Hạ Lâm Hi không dùng những lời này để ngăn cấm cô, mỗi lần nghe xong cô đều chìm vào suy tư, liệu rằng cô cần bao nhiêu điều nữa mới được coi là người trưởng thành đây?

Có lẽ là ngày nào đó tốt nghiệp đại học, có lẽ là ngày nào đó độc lập về kinh tế, tóm lại không phải hiện tại, càng không phải là trước đây.

Cô vẫn giữ sự im lặng như thế, nhưng vẫn không kiềm lòng được, hỏi: “Chúng ta không thể tiếp tục thuê dì ấy ạ?”

“Từ ngày hôm nay dì Bành đã xin nghỉ việc, chuẩn bị về quê, nghe đâu sẽ đi chóng thôi.” Mẹ cô nhích lại gần con gái mình một chút. “Hứa với mẹ, không nghĩ đến chuyện này nữa, chuyên tâm vào thi đại học, được không?”

Chuyên tâm vào thi đại học, ai cũng nói như vậy.

Tinh thần tự giác học tập của Hạ Lâm Hi trước giờ đều rất tốt, cô đều dồn hết toàn bộ sức lực vào việc làm bài, tinh thần này giữ vững cho đến tận khi thi vào trường đại học, nhưng cuộc sống mà, đâu bao giờ đơn giản, cũng đâu bao giờ sóng yên biển lặng mãi như vậy.

Cô vẫn đồng ý, giống như trước đây.

Mẹ của cô nói không sai, giờ cô chỉ là một học sinh, tầm với còn quá hạn hẹp.

Hạ Lâm Hi không biết số điện thoại của dì Bành, địa chỉ nhà, thậm chí ngay cả họ tên đầy đủ cũng không biết, nếu thật sự tồn tại sợi dây ràng buộc giữa hai người với nhau, có lẽ cũng chỉ duy nhất chiếc áo len kia mà thôi.

Cuộc sống vẫn trôi qua như thế, chẳng khác gì so với trước đây, sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, cha của Hạ Lâm Hi bắt chuyến xe sớm nhất về nhà.

Hạ Lâm Hi mở cửa cho cha mình, mẹ của cô còn đang làm bữa sáng, đứng trong nhà bếp bận bịu xới cơm cho con, cha cô thấy vậy, cười nói: “Hôm nay mẹ con làm bữa sáng à? Chắc Mặt Trời mọc đằng Tây rồi.”

Nói xong, ông vỗ vai Hạ Lâm Hi: “Trong khoảng thời gian này, trù nghệ của ba không bị mai một gì đâu, đợi trưa nay con về, ba cho con thấy cái gì gọi là bản lĩnh.”

Thế mà, những chuyện khác lại không hề đả động đến.

Thật rõ ràng ở chỗ có những chuyện cha mẹ cô đều nghĩ giống nhau, rất hiếm khi bọn họ ăn ý như vậy, nhờ đó mà tình cảm lại nặng thêm một phần.

Sau khi ăn xong Hạ Lâm Hi đến trường, mẹ cô lái xe đưa con gái đi, chạy một mạch đến trường học, trước khi chia tay còn nói: “Mùa đông lạnh như vậy, con đừng đạp xe, trong khoảng thời gian này, ba mẹ sẽ luân phiên chở con.”

Hạ Lâm Hi gật đầu, sau đó đóng cửa lại.

Đuôi ô tô nháy đèn, dứt khoát phóng thẳng. Từ phía xa, Trương Hoài Võ chạy đến, trên tay lỉnh kỉnh đồ đạc.

“Hạ tỷ của tôi ơi…” Trương Hoài Võ nói: “Đây là lần đầu tiên em để ý, xe lúc nãy của nhà chị…”

Hôm trước cậu nháo nhào trốn nhà đi, đem hết sách vở theo, tính rằng cả đời sẽ không thèm quay lại, nhưng giờ thì hay rồi, tự gây họa không thể sống, ngày hôm nay, cậu đành phải đem hết mọi thứ về lại chỗ cũ.

Trương Hoài Võ ôm chồng sách, nghiêng mặt đánh giá Hạ Lâm Hi, cảm thấy Tưởng Chính Hàn ôm được một thiên kim tiểu thư rồi.

Không lâu sau khi họ đi, một chiếc Aston Martin đậu lại gần đấy, Tần Việt bước xuống, chiếc cặp yên vị trên vai.

Hạ Lâm Hi lập tức đi đường vòng, Trương Hoài Võ theo sau cô, không thể khép nổi miệng lại: “Hạ tỷ, chị nói thật đi, có phải thành tích tỉ lệ thuận với gia cảnh không, chị nhìn Tần Việt kia, xe của nhà cậu ta thật oách quá…”

Hạ Lâm Hi liếc mắt nhìn Tần Việt một cái, thốt lên: “Mình thấy Tưởng Chính Hàn thông minh hơn so với cậu ta nhiều, cậu không nghĩ vậy sao?”

Trương Hoài Võ thầm nghĩ, đây đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà…

Mùa đông, Mặt Trời ì ạch đi lên, lúc này trời mới tờ mờ hửng sáng, từng lớp hơi thở đều mang theo làn khói trắng, cây bàng cao to ở phía trên, giờ đây lá vàng cũng lả tả rơi, dần dần lấp đầy con đường nhỏ trong khuôn viên trường.

Hạ Lâm Hi đi một lúc, hỏi sang chuyện khác: “Hôm đó sau khi về nhà, ba cậu có đánh không?”

“Cũng không có.” Trương Hoài Võ song hành với cô, thành thật kể: “Tuy ba mình không đánh nhưng mắng cho một trận, mắng vì mãi không tìm được mình.”

Cậu nói: “Nhưng dù thế nào chăng nữa, mình cũng rất thương ba mình, ba mình tìm mình hết cả ngày, không uống lấy ngụm nước, đến tận lúc về nhà bụng đã đói đến mức ăn sống cả củ cà rốt đấy.”

Hạ Lâm Hi không còn chăm chú lắng nghe nữa, cô nhìn thấy Tưởng Chính Hàn đang đến đây, lập tức vẫy tay với cậu.

Hai người họ vẫn còn đang trong sân trường, cậu vẫn giữ thái độ như cũ, nhưng dường như cô đã quên, không hề để ý xem quanh đây có giáo viên nào hay không.

Tưởng Chính Hàn đạp xe đến đây, dừng bên cạnh Hạ Lâm Hi.

“A, Chính Hàn!” Trương Hoài Võ bừng bừng khí thế nói: “Từ lúc đi học đến nay, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu trên đường đến trường đấy.”

Hạ Lâm Hi nói: “Bình thường cậu ấy đến sớm lắm.” Sau lại tiếp lời: “Cậu dậy mấy giờ vậy?”

Tưởng Chính Hàn vô cùng thành thật đáp: “Năm giờ rưỡi.”

“Sớm vậy à?”

“Thành thói quen rồi.”

Tưởng Chính Hàn đứng không sát cô, nhìn qua giống như hai người bạn bình thường, thậm chí suy lại trước đây, hai người luôn giữ được khoảng cách như thế. Nhưng xung quanh họ lại tồn tại một bầu không khí khó nói thành lời, khiến người khác vô thức ngắm nhìn, bọn họ vui vẻ nói chuyện với nhau, hoàn toàn quên đi Trương Hoài Võ bên cạnh.

Trương Hoài Võ cho rằng, cậu đã trở thành một bóng đèn, vậy nên vài phút sau đã vui vẻ ôm chồng sách chạy biến.

“Chính Hàn, mình đợi cậu ở lớp.” Trương Hoài Võ vẫy tay nói, “Cậu và chị… Hạ tỷ nói chuyện vui nhé.”

Hai từ “chị dâu”, thiếu điều đã nói ra trước mặt quần chúng, khiến cậu thót tim.

Giờ trước tiết, Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi cùng vào phòng học, dường như kể từ ngày hôm đó, sáng nào họ cũng gặp được nhau.

Tháng mười hai nhanh chóng ghé chơi, kì kiểm tra giữa tháng như hẹn lại đến.

Lần này y như lần trước, toàn bộ đề thi đều áp dụng cho tất cả thí sinh trung học thành phố, cuối cùng sẽ tổng hợp lại một danh sách, gửi về lại cho mỗi trường.

Đông năm nay còn lạnh hơn so với trước, trời tuyết như phủ kín cả sân thể dục, cả ngôi trường trở thành một tòa lâu đài tuyết tráng lệ, nhưng khiến người ta cảm thán hơn so với cả thời tiết chính là, hạng nhất của trường trung học Giang Minh đã đánh mất ngôi vị dẫn đầu, nhường ngai vàng cho trường trung học trọng điểm của tỉnh khác.

Trừ chuyện này ra, Hạ Lâm Hi vẫn đứng đầu toàn trường, đứng đầu toàn tỉnh.

Trời cao đất dày, người giỏi còn có kẻ giỏi hơn, những lời này chẳng hề sai, một trường trung học trọng điểm tỉnh khác đứng đầu danh sách, học sinh của trường đó hơn Hạ Lâm Hi mười điểm, an ổn ngồi trên ngai vị.

Như để ủng hộ mọi người, những học sinh đã cử đi thi quốc gia đều bị gọi trở về tham gia tuyên thệ.

Bởi lẽ lần này thi không tốt lắm nên không khí trong phòng học trở nên khang khác, những học sinh được cử đi thi quay còn quay về, áp lực đè nặng.

Có điều, lần này thi Hạ Lâm Hi thể hiện không toofi, cô vẫn làm bài như trước, vẫn cố gắng hết mình, nhưng chẳng may có một người lỡ bước trước cô, so sánh giữa hai người với nhau, người khác vẫn nghĩ Hạ Lâm Hi thụt lùi.

Giống như một kẻ ngã ngựa.

Cố Hiểu Mạn an ủi: “Đứng hạng hai toàn thành phố cũng tốt lắm rồi, đều vào được Bắc Đại hoặc Thanh Hoa như nhau thôi, hạng hai của lớp mình cũng có vào được top mười đâu, nhờ cậu mới gỡ lại được chút danh tiếng đấy.”

Hạng hai toàn khối không phải là Trần Diệc Xuyên, mà là Mạnh Chi Hành, so với người rớt xuống hạng hai như Hạ Lâm Hi, cả khối đều tập trung vào Trần Diệc Xuyên xếp hạng bảy nhiều hơn, nhưng tính tình cậu cũng chẳng tốt, nên không ai dám đối đầu trực diện.

Hạ Lâm Hi đáp: “Mình cũng đã cố hết sức rồi…”

Thật ra Hạ Lâm Hi muốn nói, cô cảm thấy mình thi cũng không tệ, nhưng ai cũng nghĩ cô đang buồn nên lại chẳng biết làm gì hơn.

Thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều lắm, cô mang theo cốc đến phòng lấy nước, lúc băng ngang qua hành lang thì bắt gặp thầy Hà đang hút thuốc, Thời Oánh quay lưng lại với Hạ Lâm Hi, nói chuyện với thầy, xung quanh họ không một bóng người, cuộc nói chuyện vô cùng bí mật.

Thời Oánh không mang đồng phục, cô ấy khoác lên mình một chiếc áo bông to sụ, tóc dài cột hơi lỏng, gương mặt có nụ cười nhẹ.

Nhưng lời nói lại không dịu dàng chút nào, cô ấy xoa hai tay vào nhau, cuối cùng nói với thầy chủ nhiệm: “Thầy ơi, tuy rằng khoảng thời gian này em không đến lớp, nhưng nghe nói trong lớp có bạn đang yêu sớm.”