Sau khi cậu giới thiệu từng người đang ngồi, đạo diễn ho khan, vào thẳng vấn đề: “Các cậu đang quảng cáo sản phẩm hay phô trương công ty đấy?”

Tiễn Thần nói: “Cũng không rõ nữa, nhưng nếu công ty được lên thì sẽ tăng lượt tìm kiếm đúng không, không chừng thu hút khách hàng nữa đấy.”

Cậu thở dài một hơi, nói: “Hiện tại cho dù là tài khoảng VIP đi chăng nữa, quảng cáo của một công ty mấy ai đọc, vậy rất tốn tiền.”

Đão diễn liền nói: “Cậu có nhớ [ Sổ tay siinh viên chưa tốt nghiệp ] không? Người được yêu thích nhất là ai cậu biết chứ? Không phải là bạn Tưởng nhặt rác đó sao? Bình luận đều khen cậu ta tuấn tú, muốn trở thành rác để cậu ta nhặt lên, công ty cậu có điều kiện thế này, nội dung cũng tạo thêm đà thành công.”

Tiễn Thần gật đầu, nửa hiểu nửa không.

Đạo diễn cận nặng nhưng lúc nheo mắt lại thì rất tinh ý: “Quay cảnh phỏng vấn công ty cũng như quay một bộ phim vậy, thứ tôi muốn thể hiện đó là mỗi người phải có một bản giới thiệu riêng, thể hiện thứ gì đó độc đáo chỉ họ mới có…”

Tiễn Thần cười cổ vũ: “Như [ Nếu bạn là người duy nhất ] trên đài VCR sao?”

“Không, không không, cậu nghĩ đi tận đâu vậy?” Đạo diễn dứt khoát phủ nhận. “Chủ đề của các cậu là việc làm, nhiều hơn là sản phẩm công ty, đẩy sang nhiệt huyết tuổi trẻ.”

Nói xong, cậu cầm loa hô to: “Được rồi, chúng ta bắt đầu quay.”

Người thức nhất phỏng vấn là tổng giám đốc Tưởng Chính Hàn.

Anh phụ trách giới thiệu sản phẩm, địa điểm quay là phòng họp, đầu tiên là hỏi chuyện, sau đó anh trả lời, từ đầu tới cuối rất tự nhiên. Khi đạo diễn bảo anh cười, anh đều làm theo, đến cả người quay cũng rất khen ngợi: “Chỉ một lần, quá tuyệt!”

Đạo diễn vui vẻ cất bước qua Tưởng Chính Hàn, người tiếp theo là Tạ Bình Xuyên, quá trình phỏng vấn cũng rất thuận lợi. Rồi đến lão Dương, tổ trưởng tổ kĩ thuật, đôi mắt mệt mỏi của tổ trưởng tổ trang phục bừng sáng, huơ huơ cuốn kịch bản trong tay, gào lên: “Đèn đâu? Tổ ánh sáng vào đây!”

Đạo diễn cười hiền hòa, thấy lão Dương liền hỏi: “Xin chào anh, cho hỏi năm nay anh bao nhiêu ạ?”

Thấy anh ta dùng kính ngữ, lão Dương đỏ mặt trả lời: “Hai mươi… Hai mươi ba tuổi.”

“Tài quá!” Đạo diễn kéo tay áo Tiễn Thần, truyền kinh nghiệm cho cậu ta. “Đồng nghiệp này của cậu là người thành thật, hướng nội, chăm chỉ làm việc đúng không?”

Tiễn Thần gật đầu lia lịa.

Đạo diễn đẩy cao gọng kính: “Được rồi, tôi hiểu mà.”

Sau nửa ngày, công tác quay chụp cũng xong, như đã hứa hẹn, đạo diễn tạo nên những cảnh quay khác nhau, góc khai thác khác nhau, cố gắng truyền tải ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Hơn cả, trong quá trình cắt nối, biên tập xử lý hậu kì còn chụp thêm vài tấm để bỏ vào kỉ yếu cuối năm, sau khi đầy đủ thủ tục nhóm làm phim mới quay về. Khoảng một giờ sau, trên diễn đàn của Tưởng Trí Hàn dấy lên một làn sóng ủng hộ anh. Hạ Lâm Hi cũng truy cập vào nơi đó, xem mặt mũi của đồng mình nghiệp mình khi lên hình đã nói gì lúc đưa ra quyết định khơi nghiệp.

[ Sinh viên gầy dựng sự nghiệp ] là một khởi điểm vô cùng tốt, cộng đồng mạng tiếp cận rất nhanh, lượt xem tăng liên tục… Hơn nữa hình ảnh từng nhân viên khiến mọi người khắc sau, bàn tán dưới phần bình luận rất sôi nổi.

Cùng trong lúc đó, số lượng khách hàng có chiều hướng gia tăng.

Hạ Lâm Hi ngồi trong văn phòng của Tưởng Chính Hàn, tự nói: “Tuy khách hàng có tăng lên thật nhưng số lượng không đủ.”

Tưởng Chính Hàn ngồi trên ghế của anh, đôi mắt dời khỏi màn hình, nhìn sang Hạ Lâm Hi: “Anh đã liên hệ quản lý của Lion, chiều mai sẽ đến gặp mặt tại phòng họp của họ.” Sau đó bổ sung thêm: “Qua tháng mười chưa chắc cách này còn tác dụng.”

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, tin tức thay đổi liên tục nhiệt độ trên mạng xã hội nhiều lắm cũng chỉ duy trì được hai tuần, qua một thời gian sau, có khi lại chẳng ai hỏi thăm nữa.

Tuy cô nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra, vẫn cổ vũ như trước: “Em đi với anh, em đợi trong phòng khách.”

Ngày hôm sau bầu trời trong lành nhưng thời tiết khá lạnh. Lúc này là lúc năm ba được nghỉ đông, có phải bạn học cùng công ty không về nhà, vẫn hăng hái chiến đấu với sản phẩm tuyến đầu. Cả đoàn người họ bao gồm năm sáu người, đến Lion trước nửa tiếng, nhân viên tiếp tân lịch sự chào hỏi, đưa bọn họ đến phòng khách và yêu cầu chờ đợi.

Trong lúc nhận điện thoại, Tưởng Chính Hàn ra ngoài một lát.

Phòng khách khá gần phòng thị trường, Tưởng Chính Hàn gọi điện trong góc khuất, đầu dây bên kia là Tạ Bình Xuyên. Tạ Bình Xuyên ngỏ ý, nếu lần quay vòng vốn này lại có vấn đề, anh có thể bán đi phần bất động sản của mình ở Mỹ.

Tưởng Chính Hàn đáp: “Có lẽ hôm nay sẽ chuyển biến.”

Tạ Bình Xuyên liền hỏi: “Các cậu đến Lion rồi?” Trước đây anh từng là người của công ty XV, từ chối phòng nhân sự của Lion nhiều lần, để tránh gặp lại người quen cũ, hôm nay anh không tham gia.

Tưởng Chính Hàn chưa trả lời phía sau đã vang lên giọng nói quen thuộc: “Trùng hợp thật, đây không phải Tưởng tổng sao?” Người kia cười cợt: “Lúc nãy nhìn ra từ văn phòng thấy cậu, tôi còn tưởng mình bị hoa mắt kia chứ.”

Tưởng Chính Hàn nói vài câu với Tạ Bình Xuyên, sau đó chào tạm biệt và ngắt cuộc gọi. Anh quay mình lại, quả nhiên là là Tần Việt.

Đúng vào ngày đông giá rét, Tần Việt mang một chiếc áo da dê vậy mà vẫn không thấy lạnh. Cậu ta đứng một mình ở cuối hành lang, nhìn Tưởng Chính Hàn, cuối cùng cười nói: “Phim ngắn của công ty các cậu làm tôi thấy nực cười quá, tài sản xuống dốc đến vậy rồi mà còn có tâm trạng đi làm phim.”

Tưởng Chính Hàn tiến lên từng bước, càng lúc càng gần cậu ta. Bất giác Tần Việt lui về phia sau, nhưng lại nghĩ đây là nơi thực tập của cậu, sao lại lùi bước? Vậy nên lại đứng yên tại chỗ, tiếp tục: “Cậu có biệt gì gọi là trèo cao té đau không? Bắt nhân viên của mình bán mặt như vậy, lôi Hạ Lâm Hi ra ngoài là thế, tôi thấy có lỗi với cô ấy thay cậu.”

Tưởng Chính Hàn nở nụ cười nói: “Nếu cậu đã xem xong phim ngắn có thể nhận ra Lâm Hi không giận.” Anh thả tay vào túi quần, giọng nói điềm tĩnh: “Nếu không còn gì thì tôi đi trước.”

Tất nhiên Tần Việt không xem hết phim ngắn, một công ty khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tình hình buôn bán ngày càng sa sút nhưng lại tạo nên cảm giác hừng hực nhiệt huyết như vậy, sự tương phải này khiến cậu khó chịu, giống như bị Tưởng Chính Hàn lừa tiền vậy.

Cậu biết rằng chắc chắn Hạ Lâm Hi đang ở đây nhưng không đi tìm. Dù sao chuyện này cũng không quan trọng. Nhìn thấy Tưởng Chính Hàn sắp đi khỏi, Tần Việt chạy theo chặn lại, tiếp tục dò hỏi: “Công ty của các cậu mới mở hai năm, chắc giờ kinh doanh không nổi nữa đúng không?”

Thứ Tần Việt nhắc đến là tình hình thực tế.

Nếu lúc bắt đầu vốn liếng của họ đầy đủ, bây giờ cũng chẳng cần đi trên miếng băng mỏng thế này. Nhưng mà “thiếu tiền” lại giống như một lời nguyền, từ cuối tháng sáu đến đầu năm nay, bám riết theo họ không buông.

Tần Việt thấy Tưởng Chính Hàn không trả lời, vậy là nghĩ anh đã lâm vào tình trạng khốn cùng, cậu ta thả lỏng người, nở nụ cười trên gương mặt. Cậu tựa vào cửa sổ, giống như đàm phán trên thương trường bình thường, đưa ra điều kiện trao đổi: “Tưởng Chính Hàn, cậu cũng là người làm ăn, tôi có một đề nghị rất được. Từ lúc ra trường đến nay, tôi vẫn rất thích Hạ Lâm Hi, nếu cậu bảo cô ấy đi cùng tôi vài hôm, tối sẽ viết chi phiếu cho cậu, dù gì cũng là bạn thời trung học, coi như tôi giúp cậu.”

Để Tưởng Chính Hàn đồng ý, cậu ta lại nhấn mạnh: “Tôi sẽ không làm gì cả, chỉ muốn trò chuyện với cô ấy…”

Tần Việt chưa nói xong, Tưởng Chính Hàn đã gõ cửa sổ đáp: “Nếu cậu muốn nói gì với cô ấy, tôi sẽ chuyển lời hộ.” Anh vươn tay trái mình lên, nhìn đồng hồ, nhận ra chỉ còn mười phút nên cũng không cần gấp quá: “Còn chi phiếu của cậu, giữ lại tốt hơn.”

Một người đã lâm vào cảnh khốn cùng đáng lẽ phải ôm lấy ơn cứu mạng đầy cảm kích, Tần Việt không ngờ Tưởng Chính Hàn đáp trả như vậy, giống như năm đó cậu tỏ tình với Hạ Lâm Hi, không lâu sau Tưởng Chính Hàn tìm đến cửa. Một loạt ký ức thoáng qua trong đầu, cuối cùng cậu lại lo lắng, hôm nay Tưởng Chính Hàn ở Lion làm gì.

“Cậu nói vậy cũng không đúng.” Tần Việt rút một điếu thuộc, châm lửa trên hành lang: “Cậu phá mật khẩu mail của tôi, nhìn dự án giải trí của tôi chắc hản biết tôi làm việc cũng có chừng mực.”

Cậu nói: “Chắc cậu thấy những cô gái của tôi rồi, có những người còn hấp dẫn hơn Hạ Lâm Hi nhiều, nếu cậu chưa thấy, lần sau tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”

Lúc còn trung học, Tần Việt chỉ là cậu thiếu niên như tờ giấy trắng. Nhưng không thể phủ nhận, quá trình lớn lên của một con người bị tác động bởi ba thứ, giáo dục gia đình, hoàn cảnh xung quanh và lựa chọn của họ.

Bọn họ nói đến đây, một vài nhân viên từ xa bước đến. Tưởng Chính Hàn lách qua người Tần Việt, không giữ ý định nói chuyện với cậu ta nữa, anh không có hứng thú với “những cô gái xinh đẹp” kia.

Nhưng anh còn chưa đi xa, Tần Viêt đã nói từ phía sau: “Cậu tới Lion để bàn chuyện đầu tư đúng không? Để cậu thất vọng rồi, ba tôi hợp tác với Lion, tôi quen thân với quản lý Vương, tôi sẽ nói chuyện của cậu với ông ta.”

Tưởng Chính Hàn hơi khựng lại, quay đầu nhìn cậu ta: “Lion là công ty hỗ trợ mạng Tần Thị sao?”

Tần Việt càng cười càng thoải mái: “Cậu có châm chọc tôi cũng vô ích, định mức thị trường của Lion lớn bao nhiêu chứ? Thiết lập quan hệ với bên đó, tôi rất vui vẻ.” Cậu ta vương vãi ít tàn thuốc, nói tiếp: “Năm trước tôi đã cảnh cáo cậu, tôi biết cậu khởi nghiệp, cậu không để ý chắc?”

Điện thoại kết nối, cậu ta gọi một tiếng quản lý Vương, hai người trò chuyện thân thiện, Tần Việt nói về công ty của Tưởng Chính Hàn xong thì cúp điện thoại.

Cả quá trình chưa đến ba phút.

Tưởng Chính Hàn vừa quay lại phòng khách, nhân viên lễ tân đồng thời nhận được một cậu gọi. Cô do dự tại chỗ một lúc, cảm thấy có lỗi nên rót trà đưa vào tay Tưởng Chính Hàn: “Xin lỗi, Tưởng tổng, quản lý Vương bên đầu tư của chúng tôi hiện tại phải tham gia một…”

Tham gia một cuộc họp.

Nhân viên lễ tân còn chưa nói xong, Hạ Lâm Hi đã nhìn lại từ chỗ sopha, đôi mắt cô trong trẻ, sóng sánh ánh nước, cách một hành lang cũng khiến người ta ngước nhìn.

Tưởng Chính Hàn nhận tách trà, khách sáo nói: “Xin lỗi, tôi đến nhà vệ sinh một lúc nhé.”

Nhân viên lễ tân vội vàng gật đầu, giày cao gót đập lên sàn nhà, vang lên tính cộc cộc, cô ấy còn tận tâm chỉ đường: “Ra khỏi cửa quẹo phải, khoảng cỡ ba mươi mét sẽ đến nhà vệ sinh nam.”

Tưởng Chính Hàn gật đầu, anh mang chén trà đến sopha, Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn gặp người ta một mình?” Cô vui vẻ khen anh. “Đừng lo lắng, anh sẽ làm tốt thôi.”

Tiễn Thần bóc cam ngay bên cạnh, cậu vất vả lắm mới lột xong vỏ, thịt cam bên trong mọng nước, cậu cẩn thận đặt lại trên nền vỏ, dè đâu lại bị Sở Thu Nghiên lấy luôn. Hơn cả Sở Thu Nghiên vừa lấy xong liền san sẻ cho Hạ Lâm Hi.

Hạ lâm Hi cũng không ăn một mình, cô chuyển qua cho Tưởng Chính Hàn.

Tưởng Chính Hàn tự nghĩ lại chính mình… Họ ăn một quả cam cũng có thể chuyền nhau nhường cho anh, đến rồi đi với tay không như vậy, có khó coi không?

Anh quay mình cầm lấy máy tính trên sopha, gương mặt không thay đổi gì, lúc đến gần Hạ Lâm Hi, anh nhéo má cô, nói: “Đợi anh quay lại.”

Hạ Lâm Hi trịnh trọng gật đầu.

Tưởng Chính Hàn cầm theo máy tính, rời khỏi phòng khách. Trong mắt cô nhân viên lễ tân, anh đang đến nhà vệ sinh nam giải quyết vấn đề, còn trong mắt Tiễn Thần, bóng lưng anh như một anh hùng chiến đấu một mình.

Tưởng Chính Hàn ra khỏi cửa quẹo phải, khuất khỏi tầm nhìn của cô tiếp tân sau đó đến thang máy gần đó, bấm nút lên tầng cao.

Thang máy chỉ có một mình anh, anh nhớ Hạ Lâm Hi từng nhắc, chủ tịch của công ty XV làm việc ở tầng cao nhất.

Anh không biết tại sao, chỉ cảm thấy cơ hội có một lần duy nhất. Anh không muốn Tạ Bình Xuyên bán đất, không muốn Hạ Lâm Hi tiếp tục mất ngủ, không muốn lúc quay lại công ty nhìn thấy nhân viên phải thức đêm tăng ca.

Cửa thang máy mở ra trong chớp mắt, trước mặt anh không phải là một khoang máy cho người ta đi lên mà là cửa sắt yêu cần mật mã.

Ngay sau đó, thang máy cũng đóng lại.

Trong thang máy công ty Lion phải có thẻ nhân viên mới khởi động được. Nói cách khác, một người bình thường không mang gì, Tưởng Chính Hàn không thể lên lầu.

Anh mở máy tính mình ra, kết nối với tài khoản cấp cao bằng Wifi của công ty Lion, sau đó đặt lên bệ cửa sổ. Anh đứng từ tầng bốn hai nhìn xuống, thấy mọi người như một đốm nhỏ li ti.

Mùa đông gió lạnh thấu xương, thổi xuyên qua cửa sổ.

Ngón tay anh thon dài cân xứng, nhưng không hề mang găng tay. Lúc này đây còn gõ bàn phím liên tục, vậy mà chẳng hề lạnh chút nào.

Ánh Mặt Trời dần dần lặng xuống, thời gian qua rất nhanh. Để không bị những cao thủ xung quanh phát hiện, anh chặn tín hiệu điện thoại của mình, lúc Hạ Lâm Hi gọi, Tưởng Chính Hàn cũng không nghe.