Trẫm năm nay hai mươi tuổi, đã là Thái thượng hoàng được bốn năm. Xưng hô này khiến trẫm rất buồn bực, mỗi khi nghe được đều cảm thấy mình già hơn, rõ ràng trẫm vẫn đang là một thanh niên hoạt bát đáng yêu nha ~

Thật ra trong bốn năm này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, tiểu hoàng thúc vẫn làm nhiếp chính vương như cũ nhưng đang dần dần chuyển hết mọi chuyện trong tay sang cho Thập ngũ hoàng đệ; thỉnh thoảng trẫm sẽ đi dạo lòng vòng xung quanh kinh đô, lúc mệt mỏi sẽ chạy đến rạp nghe hát, cuối cùng ngủ gục mất sẽ được tiểu hoàng thúc ôm hồi cung; còn về Thập ngũ hoàng đệ, nó là một Hoàng đế danh xứng với thực, xử lý chính vụ rõ ràng nhanh chóng, toàn bộ Đại Triệu đã thực sự chân chính nằm trong lòng bàn tay nó.

Lại nói, trẫm vẫn luôn bội phục Thập ngũ hoàng đệ, tuy tuổi không lớn nhưng lại cực kỳ thông minh, không hề giống đứa trẻ đang trưởng thành chút nào. Đôi khi trẫm nghĩ nếu như phụ hoàng và mấy người khác không xảy ra chuyện gì, nói không chừng người cuối cùng đi lên ngôi vị hoàng đế không phải Thái tử ca ca mà có lẽ vẫn là đệ ấy.

Nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng là hôn sự của Thập ngũ hoàng đệ. Đệ ấy đã mười lăm tuổi, cũng đã đến lúc nên cưới vợ rồi. Mẫu hậu rất quan tâm đến chuyện này, người chọn lựa suy xét rất nhiều, cuối cùng chọn ra được mấy cô nương, một Hoàng hậu vài phi tử, hệt như muốn nhồi đầy hậu cung vậy.

Chưa đợi trẫm phát biểu ý kiến, Thập ngũ hoàng đệ đã tự mình mở miệng trước. Lúc đệ ấy nói trùng hợp trẫm cũng ở Từ An cung, cho nên nghe rõ tất cả.

Thập ngũ hoàng đệ nói: “Mẫu hậu, trẫm muốn cưới cháu gái nhà Tả tướng Dương Anh Nương làm hậu.”

Lời kia vừa thốt ra, không chỉ mẫu hậu kinh hãi mà trẫm cũng hoảng sợ, nhưng Thập ngũ hoàng đệ mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Mẫu hậu, lúc trước trẫm chưa bao giờ nghĩ chuyện của phụ hoàng và mấy vị huynh trưởng sẽ xảy ra, trên đời này cũng sẽ không thể nào xuất hiện một hoàng thúc thứ hai… Trẫm không muốn để hài tử của trẫm cũng phải trải qua chuyện này. Mẫu hậu, hoàng huynh, mọi người đều hiểu đúng không?”

Mẫu hậu không nói được gì, trẫm nháy mắt: “Hiên nhi, ngươi mới nhiêu lớn chứ, vậy mà đã bắt đầu suy nghĩ cho con mình rồi. Không thấy ngại nha.”

Thập ngũ hoàng đệ tiếp tục vô cảm: “Đây là nhân chi thường tình, sao phải ngại? Trẫm và Anh Nương đã quen biết từ lâu, nàng lại là một nữ tử thông minh hiểu chuyện, trẫm rất vừa ý nàng. Hơn nữa, Tả tướng ở đây, nhất định nàng sẽ là một Hoàng hậu, một mẫu nghi thiên hạ tốt.”

Nghe Thập ngũ hoàng đệ nói, trẫm rất lo lắng. Tuy trẫm rất đồng ý với đệ ấy nhưng các đại thần nhất định sẽ có dị nghị. Trẫm cũng đoán được bọn họ sẽ nói gì, nào là không thể chỉ chuyên sủng một người sẽ hại nước hại dân, hay là Hoàng đế thì nên vì Đại Triệu khai chi tán diệp… vân vân.

Nghe trẫm nói xong, Thập ngũ hoàng đệ vẫn không hề dao động, “Hoàng huynh, chỉ có Hoàng đế vô năng bất tài mới có thể bị thần tử khống chế. Trẫm đã muốn thì nhất định có thể làm bọn họ câm miệng. Tất nhiên, nếu Anh Nương không thể sinh hạ Hoàng tử, trẫm sẽ nạp phi tần.”

Trẫm xích qua vỗ vỗ… bả vai Thập ngũ hoàng đệ đã cao hơn trẫm một cái đầu và đang còn cao thêm nữa, “Hiên nhi, trẫm nhất định sẽ luôn đứng về phía ngươi!”

Đến đây, hôn sự của Thập ngũ hoàng đệ đã được định đoạt.

Ba tháng sau, Thập ngũ hoàng đệ và tiểu tôn nữ nhà Tả tướng Dương Anh Nương đại hôn, trẫm nhìn Thập ngũ càng ngày càng ổn trọng, tảng đá trong lòng nhẹ nhàng rơi xuống.

Một buổi tối nào đó sau hôn lễ của Thập ngũ hoàng đệ, trẫm bị tiểu hoàng thúc lăn qua lộn lại rất nhiều lần. Chờ đến lần cuối cùng chấm dứt, tiểu hoàng thúc ghé vào tai trẫm thấp giọng: “Ninh nhi, đợi thêm một tháng nữa chúng ta sẽ xuất cung.”

Trẫm đang chìm trong mê man, nghe được lời này nhanh chóng tỉnh táo, “Tiểu hoàng thúc, ngươi nói thật sao? Ngươi muốn dẫn ta ra ngoài chơi?”

Tiểu hoàng thúc vỗ vỗ lưng trẫm, mỉm cười gật đầu. Đột nhiên trẫm cảm thấy thần thanh khí sảng, cúc hoa nhỏ không còn khó chịu, eo chân cũng không đau nữa, “Hi hi hi, trẫm muốn đi xem mỹ nhân ngư.”

“Đều nghe ngươi.”

Được tiểu hoàng thúc hứa chắc chắn, trẫm rất muốn ngửa mặt lên trời cười to một trận, nhưng không đợi trẫm cười được lấy một cái, móng vuốt của tiểu hoàng thúc lại đè lên long mông trẫm, sau đó… Trẫm lại bị giày vò!

Trẫm thảm quá đi ┭┮﹏┭┮

Thời gian sau đó trẫm rất năng nổ, mỗi ngày bồi mẫu hậu trêu Doanh nhi, thỉnh thoảng xuất cung câu cá chơi chim, phi, là xuất cung đi dạo, rồi ám chỉ để Tiểu Lục Tử giúp trẫm thu dọn mớ bảo bối, chờ hết một tháng sẽ mang đi.

Thật ra trẫm rất tò mò tiểu hoàng thúc định xin Thập ngũ hoàng đệ cho nghỉ như thế nào, không ngờ nửa tháng sau Thập ngũ hoàng đệ hạ một đạo ám chỉ, ý tứ rất đơn giản, để tiểu hoàng thúc thay Thiên tử tuần xét thiên hạ, muốn về lúc nào cũng được, rời bến du ngoạn cũng không thành vấn đề, chỉ có điều nhất định phải trở về…

Lúc ấy trẫm rất ngạc nhiên, trong lòng lại buồn bực, rốt cục tiểu hoàng thúc làm thế nào mà khiến Thập ngũ hoàng đệ đồng ý vậy? Nhưng mà trẫm cũng không quan tâm chuyện này, bởi vì trên ý chỉ chỉ viết cho tiểu hoàng thúc đi chứ không nhắc đến trẫm. Trẫm rất lo lắng đó có biết không?

Nhưng mà thực tế đã chứng minh trẫm lo lắng vô ích, một tháng vừa qua, trẫm bị tiểu hoàng thúc lén lút “chuyển” ra khỏi hoàng cung, sau đó mang theo Tiểu Lục Tử, Tam Sinh và mấy người trẫm không biết lên đường.

Trẫm lúc ấy rất mơ hồ, trẫm vẫn chưa nói lời tạm biệt với mẫu hậu, Thập ngũ hoàng đệ và Doanh nhi muội muội mà, trẫm còn rất nhiều rất nhiều chuyện chưa kịp nói, sao mà cứ đi vậy được chứ?

Đối với kháng nghị của trẫm, tiểu hoàng thúc chỉ cười. Y nói: “Nếu để Thái hậu biết ngươi nghĩ mình có thể bước ra khỏi cổng thành sao?”

Trẫm cẩn thận suy nghĩ, ủ rũ. Mẫu hậu nhất định sẽ không chịu để trẫm đi xa như vậy đâu… Nhưng mà trẫm đã đi rồi, mẫu hậu phải làm sao đây?

Tiểu hoàng thúc lại nói: “Thái Hậu đã có Hiên nhi và Hoàng hậu an ủi, ngươi đừng lo lắng quá.”

Trẫm lườm y, cuối cùng vẫn viết một phong thư gửi về kinh, nói trẫm nhất định sẽ trở lại, đến lúc đó nhận lỗi tiện thể làm nũng với người, có lẽ có thể qua cửa.

Đúng vậy, trẫm quá thông minh! Hừ! Hừ hừ!

Xe ngựa càng lúc càng xa, cửa thành dần dần lùi về phía sau. Trẫm thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa nhìn lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không nỡ…

“Lần trước đã đi Giang Nam, lần này sẽ đi về phía tây, nói không chừng đến lúc đó còn có thể đến Đột Quyết nhìn một cái.”

Giọng nói của tiểu hoàng thúc vang bên tai, trẫm nhanh chóng vứt cảm giác không nỡ đi, “Tiểu hoàng thúc, khi nào chúng ta mới rời bến chơi? Trẫm muốn thấy rùa biển lớn và mỹ nhân ngư, nhưng mà thật sự có mỹ nhân ngư sao? Tiểu hoàng thúc, không phải ngươi lừa trẫm chứ? Trẫm đã hỏi Hiên nhi rồi, từ trước đến giờ đệ ấy chưa bao giờ nghe thấy có nhân ngư đâu.”

“… Không phải ngươi say sóng sao?”

“Trẫm sẽ cố gắng nhịn ~ Ừm, trẫm còn muốn thấy cá to ơi là to, gọi là gì nhỉ? Trẫm nghĩ không ra, nhưng không sao, rồi cũng sẽ được thấy thôi.

Trẫm hì hì một hồi lâu, sau đó nhào vào lòng tiểu hoàng thúc; ở trong lồng ngực này, trẫm luôn cảm thấy ấm áp vô cùng.

Tiểu hoàng thúc, trẫm rất rất yêu ngươi ~(≧▽≦)/~ bốp bốp bốp

Tác giả có chuyện muốn nói: chính văn kết thúc