*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trước những lời nói hoang đường không ngờ tới này, Lăng Kỳ Ý nhịn không được phì cười, nghe như tiếng khịt mũi, càng giống như chế nhạo.
Lăng Kỳ Ý xách ba chiếc vali bước vào, Tần Thuật Dương đứng sang một bên lạnh lùng nhìn, không hề có ý định giúp đỡ.
Cậu cảm thấy EQ của người bạn cùng phòng này thấp đến nực cười, chỉ biết tự an ủi không nên chấp vặt với những người như vậy. Ký túc xá được thiết kế kiểu giường tầng, phía trên để nằm ngủ, phía dưới làm bàn học. Tần Thuật Dương nhìn một hồi rồi ngồi trở lại chỗ của mình, cậu đến sớm hơn Lăng Kỳ Ý vài ngày, đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ.
Lăng Kỳ Ý mang theo máy tính xách tay, còn Tần Thuật Dương mang theo máy tính để bàn. Lăng Kỳ Ý thở hổn hển bò lên giường, rồi ngó xuống màn hình máy tính đang mở excel của Tần Thuật Dương. Cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu, nhịn không được hỏi một câu: “Đó là gì vậy?”
Mãi sau, Tần Thuật Dương mới trả lời: “Tài liệu”.
“Gì cơ?”
“Tài liệu”.
“Tài liệu gì thế?”
“Tài liệu sẽ được sử dụng trong học kỳ này”.
“Cậu… Cậu lấy ở đâu vậy?”
“Tôi hỏi chỗ các học trưởng, trong đó có những điểm mấu chốt, kiểu môn nào có Giảng viên tốt, môn nào dễ qua, môn nào học sẽ có lợi”.
Lăng Kỳ Ý trong nháy mắt quên mất Tần Thuật Dương có thái độ không tốt với mình, như chó săn lại gần đánh tiếng: “Có thể gửi cho tôi một bản được không?”
Tần Thuật Dương im lặng hồi lâu, rồi nhẹ giọng nói: “Vậy cậu lấy cơm giúp tôi đi”.
Từ vị trí này, Lăng Kỳ Ý chỉ có thể nhìn thấy phía sau gáy của Tần Thuật Dương, hắn đang lau khô nửa đầu, khiến tóc rối bù hết lên, sau đó ngẩng mặt nhìn cậu.
“Lấy… cơm?”
“Ừ, tôi phải vất vả xin các học trưởng mới có được chỗ tài liệu này. Muốn tôi đưa cho cậu, đổi lại cậu phải lấy cơm giúp tôi mấy hôm”.
Lăng Kỳ Ý thầm nghĩ, không phải chỉ là đi lấy cơm mấy ngày thôi sao? Chạy vài lần đổi lấy tài liệu bí truyền, giao dịch này tuyệt đối có lời. Bởi vậy, cậu suy nghĩ mấy giây liền đồng ý: “Được, không thành vấn đề!”
✧✧✧
Mãi cho đến khi Lăng Kỳ Ý biết được vị trí của căn-tin, cậu mới nhận ra mình đã bị lừa rồi.
Đại học Đông Thanh cái nào cũng tốt, khuôn viên trường cũng đặc biệt lớn, ký túc xá nam của Lăng Kỳ Ý thậm chí cách căn-tin những 20 phút đi bộ. Sau khi Lăng Kỳ Ý sắp xếp đồ trong vali ra cũng đã đến giờ ăn tối, ánh mắt của Tần Thuật Dương nặng nề rơi xuống trên đầu cậu. Lăng Kỳ Ý bị ánh mắt đó làm cho tê dại, thực sự nhịn không được mở miệng.
“Đói bụng à?”
“Sắp chết đói rồi”.
“Vậy để tôi đi mua cơm”. Lăng Kỳ Ý đứng dậy, duỗi đôi chân hơi tê mỏi, “Cậu muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, tôi không kén ăn”.
Lúc cậu nói khi báo danh đã nhận được thẻ ăn, Tần Thuật Dương cũng đưa cho cậu thẻ ăn của mình, ánh mắt bình thản tiễn cậu rời đi.
Lăng Kỳ Ý vừa đi xuống cầu thang đã bị một cơn gió nóng thổi ập tới. Lúc này cậu mới hiểu tại sao Tần Thuật Dương không muốn tự mình đến căn-tin. Dưới cái tiết trời này và ở khoảng cách xa như vậy, đi bộ tới căn-tin có khi cũng mất luôn cảm giác đói bụng.
Bởi vì hiện tại chưa phải thời điểm khai giảng chính thức, căn-tin chỉ mở ba bốn cửa sổ, như điềm báo sắp tới tất cả các tân sinh viên năm nhất sẽ phải bước vào một cuộc chiến tranh khốc liệt vì miếng ăn. Lăng Kỳ Ý vừa bước vào cửa đã bị dòng người xếp hàng bên trong làm cho giật mình. Căn-tin không có điều hòa nên chẳng mấy chốc, cậu đã bị cơn nóng làm cho hoa mắt chóng mặt.
Cậu xếp ở cuối hàng, vừa đứng chờ vừa chơi điện thoại để di dời sự chú ý. Tần Thuật Dương như đoán rõ sự tình, gửi cho cậu một tin nhắn WeChat ngay lúc này.
Tần Thuật Dương: Sắp xong chưa vậy?
Lăng Kỳ Ý: Vẫn đang xếp hàng, nhiều người quá.
Tần Thuật Dương: Ồ.
Lăng Kỳ Ý: Nóng dã man ấy, tôi cảm thấy mình như sắp tan chảy rồi.
Tần Thuật Dương: Cho cậu biết một chuyện.
Lăng Kỳ Ý: Nói đi.
Tần Thuật Dương: Ký túc xá bị cúp điện rồi.
Lăng Kỳ Ý:?
Tần Thuật Dương: Hình như do nguồn điện quá tải nên công tắc tự động ngắt, dì ở ký túc xá đang tìm người sửa gấp.
Một giọt nước dọc theo cằm rơi xuống màn hình điện thoại, Lăng Kỳ Ý miết chặt cằm lau đi. Trong lúc nhất thời, cậu không phân biệt nổi là mồ hôi hay nước mắt mình.
✧✧✧
Lăng Kỳ Ý mua cơm xong, theo lối cũ trở về. Lúc này, cậu nóng đến không còn cảm giác, nhưng toàn thân lại thấy nhớp nháp vô cùng, như thể bị ai đó bôi lên một lớp keo dán.
Ký túc xá đúng là bị cắt điện như Tần Thuật Dương nói, may mà trong phòng vốn bật điều hòa nên lúc này vẫn rất mát. Tần Thuật Dương cầm trên tay phần cơm thịt lợn sốt tỏi(*), nói qua loa một câu “Cảm ơn”. Lăng Kỳ Ý ngồi trên ghế mà muốn gục xuống, đôi mắt trống rỗng, cảm giác như vừa trải qua một kiếp nạn.
(*) Thịt lợn sốt tỏi (鱼香 肉丝) – “Yu xiang rou si” là đặc sản của vùng tây nam tỉnh Tứ Xuyên. Để làm món ăn này, người Trung Quốc xé nhỏ thịt lợn, sau đó rưới nước sốt tỏi nóng rồi xào với rau, nấm và ớt.(Nguồn: vtv.vn)Ký túc xá vang lên tiếng gõ cửa ngoài dự liệu, hai người ngồi bên trong phân vân một lúc. Lăng Kỳ Ý đứng dậy mở cửa, lúc này mới phát hiện đứng ngoài cửa là một bạn học cùng lớp ở phòng đối diện.
“Cậu… Cậu là Lăng Kỳ Ý đúng không?!”
“Ừ… Là tôi”.
Người bạn cùng lớp này có lông mày rậm và đôi mắt to, Lăng Kỳ Ý dựa theo ký ức, nhớ ra tên của cậu – Cố Trạch Bình.
Cố Trạch Bình dáo dác nhìn vào trong, thấy Tần Thuật Dương đang ngồi vững vàng trên ghế, ánh mắt sáng lên: “Tần Thuật Dương cũng ở đây à?!”
“Ừ, có chuyện gì không?”
“Tại mất điện đi? Thời tiết nóng như vậy, bọn tôi định đến quán cà phê Internet chơi game một lát…” Cố Trạch Bình nói hồi lâu mà vẫn chưa đi vào vấn đề chính, Lăng Kỳ Ý đột nhiên nhớ ra Tần Thuật Dương lúc trước có nói cậu ta chơi game rất giỏi, dứt khoát gật đầu: “Cậu tới tìm Tần Thuật Dương đúng không? Cậu ấy ở bên trong, cậu cứ vào mà tìm”.
Nhưng Cố Trạch Bình có vẻ đã từng được trải nghiệm tính nết khó gần của Tần Thuật Dương, vội túm lấy tóc Lăng Kỳ Ý, trong nháy mắt kéo gần quan hệ giữa hai người, “Ây da, Lăng Kỳ Ý! Trông cậu giống hệt như trong ảnh thẻ, đáng yêu ghê nha!”
Lăng Kỳ Ý:?
“Suốt 2 tháng qua, tôi luôn mong đợi được gặp cậu!”
“Vậy sao…” Lăng Kỳ Ý ngứa ngứa lỗ tai, chịu không nổi khi người khác văn vở, cười “haha” hai tiếng, đột nhiên hưng phấn nói: “Thì ra tôi lại có sức hút lớn như vậy…”
Cố Trạch Bình quàng tay qua vai Lăng Kỳ Ý, không buồn quan tâm việc hai thân người ôm ấp nóng nức đến nhường nào. Hắn chậm rãi tiến sát lại gần, như ác ma nhỏ giọng mở miệng: “Đúng đúng! Tôi rất thích cậu! Vậy cậu có thể giúp tôi hỏi Tần Thuật Dương một tiếng xem cậu ấy có muốn cùng tới quán Internet được không?”