Bóng lưng Lăng Kỳ Ý khi bước ra ngoài chịu phạt thoạt nhìn rất soái, dĩ nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của cậu mà thôi. Trong lớp, các sinh viên khác khi nhìn bóng lưng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của cậu đều cảm thấy đầu óc của người này bị con lừa đá bay rồi.

Tần Thuật Dương không nói lời nào, cố gắng tiêu hóa hai chữ “hôn hôn” mà nữ sinh kia nhắc tới. Sau khi Lăng Kỳ Ý đi ra ngoài, giữa hắn và nữ sinh kia chỉ cách nhau một chiếc ghế trống. Cô nàng có thể bắt chuyện với Lăng Kỳ Ý, nhưng dù cho thêm một trăm lá gan cũng không dám mở miệng với Tần Thuật Dương.

Cô nhát cáy, nhưng ai kia lại rất bạo dạn. Tần Thuật Dương không quen nữ sinh này, cũng không biết tên cô, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến việc tìm kiếm thông tin của cô.

Hắn mở nhóm WeChat của lớp và gửi một tin nhắn hiếm hoi.

Tần Thuật Dương: Xin lỗi đã làm phiền mọi người, tôi muốn hỏi một chút. Gửi bạn nữ ngồi giữa, hàng thứ ba, có thể nói chuyện riêng với cậu ở ngoài nhóm lớp không?

“?”

“???”

“Chậc, nếu không phải đang ở trong lớp thì tôi đã chui xuống gầm bàn cười bò rồi”.

“Mới mấy giây đã bình luận? Các thím đều đang mò cá(*) trong lớp, đúng không? Tôi sẽ đi báo cáo hết!”

(*) Bản gốc là “摸鱼”, đây là cách viết tắt của thành ngữ “浑水摸鱼”(tạm dịch là mò cá trong nước bùn). Thuật ngữ này được dùng để nói về việc lợi dụng điều kiện hỗn loạn nhằm kiếm lời. Ngày nay, thuật ngữ này cũng được dùng để chỉ những người không làm tốt hoặc lười biếng trong công việc

“Mọi người có nghĩ lớp chúng ta ngày càng trở nên giống như Lăng Kỳ Ý không?”

“Ừm, tôi đã nghĩ Lăng Kỳ Ý trông kiểu dễ thương moe moe thì tính cách cũng sẽ như vậy. Không ngờ cậu ấy bề ngoài đáng yêu, nhưng thực chất lại hung dữ hơn bất kỳ ai”.

“Chỉ có tôi để ý đến việc Lăng Kỳ Ý chưa ăn sáng à? Huhuhu, có chút đau lòng nha”.

“Vậy cậu ra ngoài đứng phạt với cậu ấy đi”.

“Thôi khỏi, tôi không có bạo gan như cậu ấy”.

“Tôi vừa tra trên mạng, những người không ăn sáng quả thực sẽ tinh thần hỗn loạn, ăn nói hồ đồ. Vậy nên, mấy hành vi khác thường của Lăng Kỳ Ý hôm nay mọi người cũng có thể thông cảm được đi?”

“Cậu có phải thủy quân(*) của Lăng Kỳ Ý không thế?”

* Thủy quân là cách gọi mà dân mạng bên Trung dành cho những người được thuê để đưa ra các bình luận, đánh giá không khách quan, thể hiện ý kiến theo hướng mà người thuê mong muốn trên các diễn đàn, các trang mạng xã hội hoặc các group chat về một sản phẩm, một bộ phim hay một diễn viên nào đó (Nguồn: dienanh.net)

“Không, tôi là fan của cậu ấy”.

Cuộc trò chuyện trong nhóm lớp sớm đã đi trật hướng, Tần Thuật Dương phát hiện bản thân bị bơ đẹp, có chút bất mãn gửi thêm một tin nhắn——

Tần Thuật Dương: Xin lỗi đã làm phiền mọi người, tôi muốn hỏi một chút. Gửi bạn nữ ngồi giữa, hàng thứ ba, có thể nói chuyện riêng với cậu ở ngoài nhóm lớp không?

“@Phó Mộng Dao, là cậu đó”.

“@Phó Mộng Dao, nói cậu kìa”.

“@Phó Mộng Dao, nhắc tới cậu đấy, tôi thấy cậu đang xem nhóm chat, tại sao lại không nói gì?”

Chẳng mấy chốc Tần Thuật Dương đã tìm thấy Phó Mộng Dao này trong danh sách nhóm lớp và thêm bạn với cô.

✧✧✧

Tần Thuật Dương: Xin chào, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu, mong cậu sẽ không lảng tránh tôi nhé.

Ngón tay Phó Mộng Dao run lên khi gõ bàn phím. Cô nhìn Tần Thuật Dương một lời “cậu” hai lời “cậu”, đột nhiên cảm thấy tinh thần của mình cũng muốn tiêu biến luôn.

Phó Mộng Dao: Không sao đâu… Cậu cứ nói đi.

Tần Thuật Dương: Tình huống mà cậu và Lăng Kỳ Ý trao đổi lúc nãy, cụ thể là như thế nào?

Phó Mộng Dao: Tôi… Tối hôm qua tôi đã nhìn thấy…

Tần Thuật Dương: Người tối hôm qua là cậu sao?

Phó Mộng Dao: Ừm…

Tần Thuật Dương: Vậy thì cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không có làm như cậu nói mà thực sự đang đánh nhau.

Tuy nhiên, trong mắt Phó Mộng Dao, lời giải thích nghiêm túc của Tần Thuật Dương lại giống như lừa mình dối người. Cô chỉ tin những gì chính mắt mình nhìn thấy, trong khi lời giải thích của Tần Thuật Dương lại quá hời hợt, không đáng tin chút nào.

Phó Mộng Dao: Ồ…

Tần Thuật Dương: Chuyện này cậu chưa nói cho ai biết đấy chứ?

Phó Mộng Dao nghĩ đến hiện trường quần ma loạn vũ(*) trên Bar liền tìm cách nói giảm nói tránh.

(*) Quần ma loạn vũ (群魔乱舞): Tạm dịch là ma quỷ múa loạn. Trong bối cảnh của truyện thì là Bar trường trở nên náo loạn về 2 bạn nhỏ nhà mình

Phó Mộng Dao: Có vài người đã biết rồi.

Tần Thuật Dương: Vậy cậu mau giải thích cho bọn họ đi, nếu không sẽ gây ra hiểu lầm tai hại, ảnh hưởng đến tất cả chúng ta.

Phó Mộng Dao: Được được, tôi biết rồi!

Tần Thuật Dương: Ừm, cảm ơn cậu.

✧✧✧

【Nội dung: Về chuyện xảy ra tối qua trên bãi cỏ sân trường giữa 77 và 071, ban nãy 77 có chủ động đến tìm tôi và giải thích cho tôi biết tất cả đều chỉ là hiểu lầm. Họ không làm bất cứ điều gì khác mà thực sự là đang đánh nhau!! Có thể do góc chụp có vấn đề nên mới gây ra hiểu lầm như vậy! Ngoài ra, tôi không có ý chém gió phóng đại! Những tình tiết tôi kể đều thực sự đã xảy ra! Vậy nên, các bằng hữu đừng ném đá tôi nhé! Mong các bạn thông cảm!】

【Người đăng bài: Biết nhiều quá thực sự sẽ sinh bệnh.】

“Hả? Tình huống gì vậy? Muốn trở nên nổi tiếng à?”

“Tôi không hiểu, không phải bọn họ chỉ đánh nhau trước cửa quán thôi sao? Sao lại tòi ra cả vụ đánh nhau trên bãi cỏ thế?”

“Từ quán ăn đến tận bãi cỏ?”

“Có thể tính chất của hai cuộc chiến không giống nhau? Một cái là dùng thân thể đánh nhau, còn cái kia là…”

“Cái kia là?”

“Chà, cái này cái kia, cái kia cái này, có hiểu hông?”

“Đã hiểu nhưng vẫn chưa hiểu hết”.

“Có lẽ là bởi vì sự tình quá ầm ĩ, sợ ảnh hưởng không tốt đi? Dù sao đều là con trai, cũng muốn giữ mặt mũi chứ”.

“Đúng vậy, mọi người nên tém tém lại. Sau này đừng có bàn luận mấy việc như thế này trên Bar nữa. Ngoài trang chủ đã có rất nhiều lời khiếu nại. Vì thế, tôi có lập một nhóm chat tên là 8XXXXXXX, nếu các cậu muốn tiếp tục tán gẫu có thể tham gia nhóm này.”

“?!”

“Nhanh vậy má?!”

“Tới luôn!”

“Được đó!”

“Mặc cậu ấy muốn nói gì thì nói, tôi sẽ tiếp tục hiểu theo những gì tôi hiểu. Các bằng hữu, mọi người vẫn ổn chứ?”

✧✧✧

Ở bên này, Lăng Kỳ Ý đang chịu phạt, đứng hồi lâu liền không thể chịu nổi. Cậu đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, vừa nhấc chân đã lao như bay về phía căn-tin.

Rốt cuộc, giáo viên môn chuyên ngành chỉ nhất thời bốc hoả, năm phút sau tâm trạng đã dịu lại. Sau khi cơn giận tan biến, nhớ đến Lăng Kỳ Ý có nói là “Em chưa ăn sáng”, thầy còn định bụng để cậu đi ăn rồi quay lại lớp.

Nhưng khi rảo bước đến trước cửa, ông phát hiện cậu sinh viên vốn phải ngoan ngoãn đứng bên ngoài giờ đã biến mất không tăm hơi. Giáo viên môn chuyên ngành sửng sốt mất mấy giây, sau đó liền nổi trận lôi đình.

“Sinh viên kia tên gì!”

Giáo viên môn chuyên ngành quay đầu nhìn đám sinh viên trong lớp, gào thét một trận: “Cái cậu sinh viên vừa đi ra ngoài tên là gì?!”

Tất cả sinh viên đều có rúm người, cúi đầu không dám trả lời vấn đề này.

Thầy giáo tùy tiện chỉ vào một sinh viên: “Cậu! Nói cho tôi!”

“Em…”

Đúng lúc này, Lăng Kỳ Ý, người vừa đi lấp bụng với tốc độ ánh sáng, đã quay trở lại, rất nhanh xuất hiện trước cửa lớp. Cậu tiện tay ném túi gói bánh mì vào thùng rác ngoài cửa, ngẩng đầu phát hiện giáo viên môn chuyên ngành đang nhìn mình chằm chằm.

Đối diện với ánh mắt ông, Lăng Kỳ Ý tức thì cảm thấy lúng túng: “Em…”

“Tôi đã đi dạy nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một sinh viên có năng lực đáng nể như cậu đấy”. Giáo viên môn chuyên ngành oán giận nhìn Lăng Kỳ Ý rồi hỏi, “Cậu vừa đi đâu?”

“Em đi ăn sáng ạ”.

“Tôi cho cậu đi sao?”

“Nhưng nếu không ăn gì em sẽ xỉu mất”. Lăng Kỳ Ý chỉ là thuật lại sự thật chứ không có ý đe dọa, “Đợt huấn luyện quân sự, em cũng gặp phải tình huống như thế rồi”.

Đúng lúc hôm nay Cố Trạch Bình cũng dậy muộn nên ngồi ở vị trí gần cửa nhất, nghe Lăng Kỳ Ý nói như vậy liền phụ họa một câu: “Đúng đó thưa thầy! Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, cậu ấy bị phạt chạy bộ, sau đó ngất xỉu trên sân trường luôn”.

Giáo viên môn chuyên ngành liếc Cố Trạch Bình một cái rồi lại quay sang nhìn Lăng Kỳ Ý. Ông bất ngờ bị cậu sinh viên cây ngay không sợ chết đứng này đánh bại, lên tiếng giảng đạo lý: “Biết rõ sẽ bị như vậy, sao cậu không cố dậy sớm hơn một chút?”

Lăng Kỳ Ý lau vụn bánh mì trên miệng, vội vàng xin lỗi: “Thưa thầy! Hôm nay là tình huống đặc biệt thôi ạ! Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa!”

“Ừm”. Thầy giáo vốn cũng không muốn làm khó sinh viên của mình, lại thấy thái độ thành khẩn của Lăng Kỳ Ý lúc này nên cũng chấp nhận nhắm mắt cho qua.

“Cậu tên gì?”

“Lăng Kỳ Ý ạ”.

“Lớp mình đang thiếu lớp trưởng, Lăng Kỳ Ý, từ giờ cậu sẽ đảm nhiệm vị trí này”.

Lăng Kỳ Ý sững sờ: “…Dạ?”

“Làm sao? Không vui à?”

Lăng Kỳ Ý được tiếp bữa sáng, lúc này đường huyết đã khôi phục, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn. Nghe giọng điệu của giáo viên, cậu lập tức lắc đầu: “Không, không ạ! Em tình nguyện, em tình nguyện!”

“Được rồi, về chỗ đi. Từ nay về sau, cậu lên hàng đầu ngồi, rõ chưa?”

✧✧✧

Hai tiết học trôi qua, Lăng Kỳ Ý vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tần Thuật Dương thấy chết mà không cứu.

Vì vậy sau khi tiếng chuông hết giờ vang lên, cậu mặc kệ Tần Thuật Dương, cứ thế bước ra khỏi lớp.

Đi được một lúc, cậu lại quay đầu nhìn xem người nọ có đi theo không. Nào ngờ nhìn ngó hồi lâu mà chẳng thấy bóng dáng Tần Thuật Dương đâu.

Cho đến khi chủ tiệm trà sữa @Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý trong nhóm, cậu mới nhớ ra hôm nay phải đến làm việc ở tiệm sau giờ học.

Chẳng trách không thấy Tần Thuật Dương, thì ra hắn đã sớm điểm danh rồi.

Lăng Kỳ Ý không dám sơ suất, cậu rời khỏi tòa nhà dạy học và chạy một mạch đến tiệm, cũng may là chưa muộn.

Tần Thuật Dương đã có mặt ở tiệm từ lâu, thấy Lăng Kỳ Ý như chú cún không ngừng thở dốc thì chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái, rồi lại đi làm việc của mình.

Lăng Kỳ Ý oán hận trừng mắt nhìn hắn, tựa hồ đang lên án hành vi rời đi một mình của Tần Thuật Dương.

Xung quanh Đại học Đông Thanh cũng có rất nhiều trường đại học khác, vì vậy khu vực này có thể coi là một thành phố đại học. Vì là thành phố đại học nên không chỉ có sinh viên Đại học Đông Thanh đến tiệm trà sữa của họ.

Mười giờ sáng, trong tiệm bắt đầu trở nên bận rộn. Lăng Kỳ Ý phụ trách quầy thu ngân, còn ông chủ vừa pha trà sữa ở phía sau vừa hướng dẫn cho Tần Thuật Dương.

Lăng Kỳ Ý cũng khá thông minh, chỉ cần tập trung vào việc thu tiền, cậu nhất định sẽ không phạm sai lầm. Nhưng mỗi lần thu tiền, cậu đều phát hiện các nữ sinh đến mua trà sữa dường như không khống chế được ánh mắt của mình.

Không khống chế được đã đành, cách họ nhìn chằm chằm giống như muốn Lăng Kỳ Ý giải đáp một thắc mắc nào đó.

“Soái ca, cho mình hỏi cậu bạn đẹp trai phía sau kia có phải là người mới không?”

“Đúng thế”.

“Chẳng trách, học kỳ trước tôi thường xuyên đến tiệm nhưng chưa từng thấy cậu ấy, cậu biết cậu ấy học trường nào không?”

“Đại học Đông Thanh”.

“Cậu ấy bao nhiêu tuổi?”

“Sinh viên năm nhất”.

“Không biết đã có người yêu chưa?”

“Có rồi”. Lăng Kỳ Ý gượng cười, đưa cốc trà sữa đã pha xong cho cô, “Trà sữa của quý khách, hãy lắc đều trước khi uống để thưởng thức ngon hơn”.

Tiễn vị khách này đi lại tới vị khách khác. Vì người sau không biết người trước hỏi gì nên lại lặp câu y hệt.

“Soái ca, cho mình hỏi cậu bạn đẹp trai phía sau kia có phải là người mới không?”

“Đúng”.

“Bảo sao, tôi chưa từng gặp cậu ấy trước đây. Cậu có biết cậu ấy học trường nào không?”

“Đại học Đông Thanh”.

“Cậu ấy bao nhiêu tuổi?”

“Sinh viên năm nhất”.

“Không biết đã có người yêu chưa?”

“Có rồi”. Nụ cười trên gương mặt Lăng Kỳ Ý dần nứt ra, cậu đưa trà sữa cho cô nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trà sữa của quý khách đã pha xong, trước khi uống không cần lắc”.

Khi nữ sinh thứ ba hỏi câu hỏi tương tự, Lăng Kỳ Ý nhẹ nhàng nói: “Đợi một chút”, sau đó kéo Tần Thuật Dương đang học nghề ở phía sau ra.

“Tôi gọi cậu ấy tới rồi đây, bạn có thể tự mình hỏi”.

Tần Thuật Dương còn chưa hiểu sự tình, tưởng rằng khách hàng có gì khiếu nại, liền ân cần hỏi: “Xin chào, có vấn đề gì sao?”

Nữ sinh có vẻ lớn hơn hai người họ mấy tuổi, cho nên cũng không giấu diếm hỏi thẳng: “Tôi muốn hỏi cậu có người yêu chưa”.

Tần Thuật Dương sững người một lúc, sau đó quay sang nhìn Lăng Kỳ Ý. Mà người sau thì trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, bộ dáng như thể muốn đánh muốn mắng cứ việc.

“Chuyện là có rất nhiều người đến hỏi tôi vấn đề này, bây giờ cậu trực tiếp cho họ câu trả lời đi”. Ngữ khí Lăng Kỳ Ý có chút oán trách, tựa hồ không muốn xen vào chuyện của Tần Thuật Dương, “Đề phòng trường hợp nhỡ tôi nói sai, cậu lại trách tôi”.

Nghe giọng điệu của cậu, Tần Thuật Dương cảm thấy rất không thoải mái, hắn nghĩ rằng Lăng Kỳ Ý có vấn đề với mình nên mới tỏ thái độ như vậy.

Lăng Kỳ Ý làm hắn không vui thì hắn cũng sẽ khiến Lăng Kỳ Ý khó chịu. Vì thế, hắn chỉ vào người khiến mình bực bội rồi lên tiếng: “Có”.

“Người yêu tôi chính là cậu ấy”.