*Chưa beta

Mặt đất rung chuyển một chút, và thông qua con ác ma bóng tối phía trước, dường như có thứ gì đó đang đến.

“Nhân tiện,” Arruda đột nhiên nói, “ Bà nhớ ra. Ông cố của cháu nhờ bà nói cho cháu biết rằng sẽ có rất nhiều hậu duệ của yêu quái cấp cao trong ngôi trường này. Cháu phải nắm lấy cơ hội để thu phục họ.”

Văn Ánh bất đắc dĩ nói: "Bà cố, xin bà đừng làm cháu khó xử, cháu chỉ là một con quỷ gương với dòng máu không trong sạch mà thôi."

“Không,” giọng Aruda đột nhiên trở nên kỳ lạ, và bà hạ giọng, “Những người thừa kế của loài người và ác ma, sinh ra là ác ma trong thế giới ác ma, và là con người khi sinh ra ở thế giới loài người.”

Nhưng cậu sinh ra là một ác ma ở thế giới loài người, đôi tai Văn Anh như nghe được những lời còn dang dở của Aruda, vẻ mặt khó hiểu: “Cháu chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường, tốt nhất bà đừng có kỳ vọng gì.”

Tại sao những người già này lại chỉ mong học sinh kém vào Đại học Thanh Hoa? Điều này đòi hỏi có bộ óc thông minh.

Trong khi hai người đang nói chuyện, bên đó đã sắp xếp xong, vật vừa rung chuyển mặt đất chính là một tảng đá khổng lồ, đã bị rất nhiều ác ma di chuyển.

Văn Ánh không biết bao nhiêu lần trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại dự cảm không tốt, thanh âm có chút run rẩy: "Bà cố, kỳ thi đầu vào không phải là viết văn sao?"

"À? bà có nói vậy à?" Aruda thắc mắc, "Không có bài kiểm tra viết."

"Bài kiểm tra sức mạnh bây giờ bắt đầu." Con ác ma cao lớn đứng cạnh tảng đá hét lên bằng loa, "Ta sẽ bảng số cho các ngươi. Những ai có được bảng số hãy xếp hàng ở đây để tham gia bài kiểm tra đầu tiên."

Aruda nói: “Đầu tiên là kiểm tra sức mạnh, thứ hai là kiểm tra tốc độ, giống như một cuộc đua, cuối cùng là kiểm tra tổng hợp, sau đó là kiểm tra ma lực.”

“Việc này có liên quan gì đến bài kiểm tra ở thế giới con người không?”

Aruda duỗi ngón trỏ: “Trong bài kiểm tra toàn diện cuối cùng, Ma Vương đã nhắc đến một hoạt động rất phổ biến ở thế giới loài người gọi là xé bỏ các bảng tên.”

Văn Ánh nhất thời nghi ngờ mình nghe nhầm: “Xé bảng tên?”

Aruda xác nhận lời của Văn Ánh: "Đúng vậy, Ma Vương đại nhân nói rằng thứ này có thể kiểm tra sức mạnh của ác ma từ góc độ toàn diện, và rất thích hợp làm vật thí nghiệm."

Văn Ánh trong đầu nhớ lại chương trình tạp kỹ nổi tiếng, vẻ mặt không thành thật, trong tay chỉ có hai quả cầu lửa thẻ R, có lẽ đến lúc đó cũng nên giấu đi.

“Mau xếp hàng đi.” Aruda đẩy Văn Ánh.

Văn Ánh đi về phía cuối đội ngũ, cậu không biết những ác ma này trong ma giới đã ăn bao nhiêu dinh dưỡng, nhưng ở hiện trường lại không tìm thấy một nam ác ma thấp hơn hắn.

Trận thứ nhất và thứ hai không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ở ván thứ ba thì có, Văn Ánh xếp hàng nhìn đám ác ma xung quanh mình, hy vọng ở ván thứ hai sẽ có những ác ma có thể sử dụng kỹ năng tốc độ để mình có thể sao chép.

Trong lúc cậu đang đánh giá những ác ma khác và những ác ma khác đang đánh giá cậu.

Văn Ánh quá dễ thấy bởi vì cậu là ác ma duy nhất trong phòng trông có vẻ suy dinh dưỡng, trong ma giới nơi sức mạnh được tôn trọng, một ác ma như Văn Ánh trông giống như một người mới bị coi thường.

Văn Ánh nghe được bên cạnh có tiếng xì xào, hoặc là những người kia không có ý định hạ giọng cũng không sợ cậu nghe thấy.

"Ngươi có nhìn thấy tân binh phía trước không? cậu ấy thật kỳ lạ, haha."

"Tôi cảm thấy như mình có thể hạ gục cậu ấy chỉ bằng một cú đấm."

Văn Ánh: “…” Cậu quay người, không để lại dấu vết nhìn khuôn mặt của lũ ác ma, yên lặng ghi chép vào cuốn sổ nhỏ trong lòng.

Thỉnh thoảng phía trước của hàng người vang lên những tiếng đập mạnh, những người xếp hàng phía sau thò đầu ra ngoài khiến Văn Ánh cao lớn cũng không nhìn thấy được cảnh tượng trước mặt. Tiến tới phía trước, Văn Ánh thò đầu về phía trước, kinh ngạc nhìn thấy trên đá có rất nhiều dấu vết như vết nắm tay, dấu tay, v.v. Một ác ma đang nhảy lên, xoay người mấy lần trong không trung để tích tụ năng lượng.

Đó là nàng tiên cá, sau khi nàng tiên cá nhảy lên không trung, vòng eo của nó rất linh hoạt, trong không khí vặn vẹo, cái đuôi dày và dài xinh đẹp đập mạnh vào tảng đá, bề mặt tảng đá trong nháy mắt bị lõm xuống độ sâu khoảng 100%. ít nhất là chiều dài của một bàn tay.

"Tốt!"

"Đúng như Philus mong đợi, có thể để lại những vết hằn sâu như vậy trên loại đá đó!"

Trong số những yêu quái trẻ tuổi sôi nổi và phấn khích, Văn Ánh dường như đặc biệt lạc lõng, khi Philus quay lại đầy kiêu hãnh, cậu lại nhìn sang một bên.

Gia hỏa mặc áo trắng không hợp với Ma giới, cực kỳ yếu đuối, nhưng lại tỏ ra bình tĩnh không nói gì, Philus cau mày, con ác ma nhìn như cấp thấp này lại có thái độ thản nhiên như vậy, hắn làm sao có năng lực?

Văn Ánh đúng là ngu ngốc.

"Kế tiếp."

Trước mặt Văn Ánh không có ai, ác ma đang ghi điểm hét lên gay gắt.

Văn Ánh nuốt khan, bất lực bước về phía trước, dưới ánh mắt tò mò của Philus, Văn Ánh đấm vào tảng đá không một vết lõm.

Có sự im lặng.

Văn Ánh mơ hồ nghe thấy một tiếng cười lạnh, liếc mắt một cái không vui, không dám tức giận mà không thốt ra lời nào, người vừa chế nhạo chính là Boros, khóe môi hơi nhếch lên, tràn đầy giễu cợt.

Philus sửng sốt, làm sao có thể tồn tại một con quỷ yếu ớt như vậy?

Phía sau có tiếng ồn ào.

"Có phải cậu ấy ở chỗ này làm trò cười phải không?"

"Tên đó không phải dùng hết sức lực sao? Làm sao có ác ma không thể lưu lại dấu vết trên tảng đá đó?"

"Không phải là không thể. Nhìn dáng vẻ suy dinh dưỡng của hắn, hẳn là từ nơi nào đó sâu trong núi rừng già đến."

Văn Ánh co đầu ngón chân xuống đất, nhưng vừa rồi cậu cũng không dùng hết sức lực, chỉ nghĩ đến việc dùng tay đập vào đá cũng đau, nên vô thức rút lại sức lực.

Không ngờ vết thương trên tay lại không đau lắm, Văn Ánh vốn định hỏi ác ma đang ghi điểm xem mình có thể làm lại lần nữa không, nhưng khi cậu định nói thì ác ma trực tiếp gọi người tiếp theo, chắc hắn nghĩ rằng không có ác ma nào thu lại sức mạnh trong tình huống này.

Văn Ánh không còn cách nào khác đành phải rời đi, rất nhiều người xung quanh tò mò nhìn ác ma yếu ớt đến mức khó tin này, chưa kể hắn có khuôn mặt tuấn tú nhưng lại khác với khí chất và hình tượng của ác ma.

Ôn Anh không thoải mái đi đến bên cạnh Aruda, từ nhỏ cậu thường xuyên bỏ học vì sức khỏe kém, không tiếp xúc nhiều với người ngoài, bây giờ đối mặt với ánh mắt của đám đông ác ma, cậu cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu nhớ con búp bê ba đầu của mình, cảm giác ôm nó an toàn hơn.

Aruda chạm vào đầu Văn Ánh với ánh mắt ân cần: "Văn Ánh thật tuyệt. Hãy tiếp tục chuẩn bị cho bài kiểm tra tiếp theo."

Văn Ánh chỉ có thể cho Bà cố mặt dày này một nụ cười ngọt ngào che giấu sự vô vọng của cuộc sống.

Tất cả các ác ma trẻ tuổi phải mất rất nhiều thời gian để làm bài kiểm tra đầu tiên và phải mất rất nhiều thời gian để làm bài kiểm tra thứ hai vào ngày hôm sau.

Văn Ánh cả đêm không nhàn rỗi, học cách sử dụng các ma chú từ bảng cheat mà Aruda đưa cho cậu, uổng phí nhiều ma lực cậu chật vật mới sử dụng được ma chú này, hoạt động của ma lực thường xuyên bị gián đoạn ở giữa chừng, và cậu không thể đọc được ma chú dù xuất hiện cũng vô dụng.

Văn Ánh từng muốn xé toạc cuộn giấy dịch chuyển mà ông cố để lại để trở về thế giới loài người.

Ma chú được viết bằng ký tự ác ma, và chỉ cần một người có dòng máu ác ma, họ tự nhiên có thể hiểu được những từ ác ma này.

Văn Ánh thường không sử dụng được ma lực nên Văn Ánh chuyển sang vẽ thẻ, chưa kể năng lực bẩm sinh của cậu khá thú vị, sao chép thêm vài thẻ R, hiện tại cậu có tổng cộng sáu quả cầu lửa thẻ R.

Ngày hôm sau, Văn Ánh nhìn đường đua mà Aruda nói và nghi ngờ tính mạng của mình.

Bởi vì quá nhiều người, trường học chia thành từng đợt, mỗi đợt kéo dài nửa ngày, Văn Ánh ở đợt thứ hai, khi người trong trường dẫn bọn họ đến cái gọi là đường đua, Văn Ánh chết lặng.

Lời nói của Aruda vẫn còn văng vẳng bên tai anh trước khi cậu bước ra.

[Đừng lo lắng, sự kiện thử nghiệm thứ hai cũng được Ma Vương thiết kế, có liên quan đến các hoạt động ở thế giới loài người, hoạt động đó rất phổ biến ở thế giới loài người, dường như yêu cầu các chàng trai và cô gái chạy về phía trước. 】

Trai gái lao về phía trước?

Văn Ánh nhìn dòng sông cuồn cuộn trước mặt, hai bên vách đá dựng đứng, khu rừng sương mù bao phủ trước mặt, khắp nơi còn sót lại vết máu khả nghi, cậu muốn hỏi Ma Vương đại nhân ngươi ám chỉ nơi nào những chàng trai cô gái lao về phía trước.

Trong dòng sông dữ dội, Văn Ánh còn nhìn thấy những con thú nguy hiểm được nghi nghi là cá sấu.

"Pụp——"

Trong lúc Văn Ánh đang ngơ ngác chạy qua một đàn ngựa cỏ bùn thì rất nhiều ác ma đã dùng tốc độ rất nhanh tiến vào sông, có một số ác ma lựa chọn bay từ trên sông xuống, chỉ còn lại mấy chục giây, chỉ còn lại Văn Ánh tại điểm bắt đầu.

Ác ma phụ trách giới thiệu luật lệ nhìn Văn Ánh đầy nghi hoặc: “Ngươi không phải xuất phát sao?”

Văn Ánh chậm rãi gật đầu, vỗ cánh rời đi.

Cậu thậm chí không nhìn thấy bóng dáng của đám ác ma đó nữa, chúng đều đã tiến vào vùng sương mù, Văn Ánh cố gắng vỗ cánh, nhưng khoảng cách giữa cậu và đám ác ma đó càng ngày càng xa.

Cuối cùng, Văn Ánh mệt mỏi chống tay lên vách đá, thở hổn hển, hoài nghi về cuộc đời: “Ác Ma ăn gì để lớn lên? Tại sao chúng có thể bay nhanh như vậy…”

“Bởi vì bọn họ đều sử dụng ma chú.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu, giống như lời thì thầm giữa đôi tình nhân, vang lên sau tai cậu. Văn Ánh quay đầu lại, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, không biết từ khi nào người đàn ông có mái tóc màu hồng xuất hiện phía sau mình.

Anh ta thực sự rất cao, nhìn từ xa trông có vẻ yếu đuối và gầy gò, nhưng khi đến gần, vóc dáng lại không hề gầy chút nào.

Trong đôi mắt hồng đó dường như có những ngôi sao, Văn Ánh không để ý mà rơi vào đó vài giây, sau khi tỉnh lại, cậu thận trọng tránh xa ra.

“Cậu không thể đi nhanh hơn được à?”

Essence nheo mắt hồng, không chút lo lắng, nhàn nhã như đang đi du lịch: "Đừng lo lắng, chỉ cần cậu có thể đến trong thời gian quy định, bài kiểm tra này chẳng thú vị chút nào."

Giọng điệu của anh ta luôn mang tính tán tỉnh, và đôi mắt trìu mến của hắn toát ra ảo tưởng về tình cảm.

Đây chính là Succubus thực sự đến từ ma giới, quyến rũ gấp hàng chục lần so với Succubus được vẽ trong trò chơi di động rút bài ác ma.

Succubus?

Succubus!

Đôi mắt Văn Ánh sáng lên, ánh mắt rực lửa khiến Essence sửng sốt trong giây lát, loại nhiệt huyết không có d*c vọng này có ý nghĩa gì?

"Ừm, anh có thể dùng kỹ năng chủng tộc của mình với tôi không?" Văn Ánh bay đến gần, xoa xoa tay, nắm lấy một tay của Succubus, trìu mến nói: "Tôi đến từ một nơi nhỏ ở nông thôn. Tôi nghe nói những Succubus rất mạnh mẽ, tôi có thể cảm nhận được chúng ở gần không?”

Essence, người chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu như vậy trước đây: "..."

Essence vẻ mặt kỳ quái, những ác ma khác bằng thiên phú bẩm sinh của hắn có thể bay xa nhất có thể, con quỷ trắng trước mặt hắn không suy nghĩ kỹ sao?

Mí mắt Văn Ánh giật giật vài cái sau khi nhìn thấy ý tứ trong biểu cảm của Essence, nhưng cậu vẫn không buông tay Essence ra, đối mặt với sự an toàn tính mạng, sự hiểu lầm này chẳng là gì cả, cậu tiếp tục trìu mến nói: “Đầu óc tôi không có vấn đề gì nhưng tôi rất tò mò, hàng xóm của tôi đều rất tò mò.”.

Essence suy nghĩ một lúc rồi rút tay lại, những ngón tay với móng tay sắc hồng hồng nhẹ nhàng lướt trên má Văn Ánh, từ khóe mắt đến cằm, Văn Ánh cảm thấy nổi da gà.

“Được rồi, ác ma nông thôn.”

Khi Essence đọc bốn chữ cuối cùng, ánh mắt của anh ta đầy ẩn ý.

"Tuy nhiên, tôi không thích sử dụng kỹ năng thiên phú lên người mà tôi đang quan tâm." Essence nói xong, đột nhiên niệm chú, nắm lấy tay Văn Ánh, vỗ cánh và bay về phía trước với tốc độ khó tin.

Văn Ánh nhanh chóng hiểu ý của anh.

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 5

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.