Lão Trấn Bắc hầu Tiêu Cẩm Thư thật ra tìm Cảnh vương điện hạ là muốn nói khéo, làm sao để tôn tử nhà mình mất hết hy vọng là được. Xuân Hoa là người thế nào, lão làm sao có thể chỉ vì nghe lời Tiêu Hoằng Kiếm nói mà đi gặp Cảnh vương để đòi về một nha hoàn thông phòng, về tình về lý đều không thích hợp. Hơn nữa không cần biết Tiêu Hoằng Kiếm khen Xuân Hoa thế nào, Tiêu Cẩm Thư cũng chỉ cảm thấy tức giận vì gã dám đánh đồng Tiêu Cẩm Ý với một nha hoàn thông phòng.

Năm kia ngoài thành Mạc Bắc, Tiêu Cẩm Ý đơn thân độc mã cưỡi ngựa ra ngoài thành giằng co với đại quân Mục tộc. Một mình một đao vừa làm Hô Diên Hi bị thương nặng, vừa đánh tan mười vạn quân. Người như vậy, ai có thể so, ai dám so.

Tiêu Cẩm Thư ôm ý nghĩ như vậy đi vào Cảnh vương phủ, người đầu tiên lão nhìn đến lại là nha hoàn Xuân Hoa đang bưng trà, lão liền ngây dại.

Xuân Hoa vận trang phục màu xanh tầm thường, thứ này để nữ mặc thì rất giản đơn, thoạt nhìn giống như nam nhân. Phục sức của Xuân Hoa cũng phi thường đơn giản, chỉ là một cái trâm mộc mạc vấn tóc cao, vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái.

Biểu cảm của Xuân Hoa vốn hờ hững, nhìn thấy một nhân vật như lão Trấn Bắc hầu mà cũng không tỏ ra kinh sợ. Sau khi Tiêu Cẩm Thư nhìn thấy thì vừa lúc Xuân Hoa dâng trà cho mình, nhịn không được phóng ra sát khí. Tiêu Cẩm Thư chinh chiến nhiều năm, dù lão chỉ là quân sư thì sát khí cũng không phải là dạng mà một nha hoàn có thể chống đỡ. Đã từng có không ít công tử bột bị sát khí của Tiêu Cẩm Thư dọa sợ ướt quần.

Nhưng Xuân Hoa vẫn trấn định trước sát khí của Tiêu Cẩm Thư, anh vững vàng đặt chén trà xuống, thở dài với lão Trấn Bắc hầu rồi chực lui ra, vậy mà vừa lúc bị Tiêu Cẩm Thư chộp lấy cổ tay.

Thật … thật là một bàn tay to! Bàn tay đầy đốm đồi mồi của Tiêu Cẩm Thư vuốt ve cổ tay của Xuân Hoa, ngón tay của lão đặt trên mạch tượng của Xuân Hoa, cảm thụ nội lực dồi dào ẩn bên trong.

“… Nội lực của ngươi rất thâm hậu, từ nhỏ đã luyện võ sao?” Tiêu Cẩm Thư hỏi, đây là câu nói đầu tiên của lão từ khi đi vào Cảnh vương phủ.

Coi như Tiêu Cẩm Thư là lão Trấn Bắc hầu, còn là lão thúc bên họ ngoại của bệ hạ, nhưng lại không nói gì đến Cảnh vương là người rất có khả năng sẽ nối ngôi, ngược lại đi chú ý đến một nha hoàn, như vậy bị coi là rất vô lễ. Nhưng mà Cảnh vương không thèm để ý, Tiêu Cẩm Thư cũng không có lòng quan tâm hắn để ý hay không, lão chỉ muốn xem xét thật kĩ cô nương ở trước mặt.

“Trước khi nô tỳ vào vương phủ thì chưa từng học võ. Sau khi vào vương phủ rồi, Vương gia có cho một quyển nội công tâm pháp để nô tỳ luyện tập chăm chỉ, đã luyện hơn nửa năm.” Xuân Hoa ngoan ngoãn hồi đáp.

Lúc trả lời còn âm thầm liếc Cảnh vương kế bên, người này dám cho anh cái thân phận như vậy, mà số liệu thân thể vẫn giữ y nguyên của Vân Duệ Phong. Từ nhỏ Vân Duệ Phong đã tập võ thuật thời cổ, nội lực thâm hậu, vừa sờ mạch liền có thể cảm giác được, căn bản không thể giấu. Như vậy còn chưa tính, phải đối diện với Tiêu Cẩm Thư mà Cảnh vương cũng không nói giúp để che giấu cho anh, Xuân Hoa phải tự viện cớ.

“Mới hơn nửa năm?” Biểu cảm của Tiêu Cẩm Thư đã không còn là kinh ngạc mà trở thành kinh hãi, này căn bản không có khả năng.

Cho đến lúc này, Cảnh vương mới chậm rãi mở miệng: “Lão Hầu gia tựa hồ là có hứng thú với nha hoàn của ta?”

Hắn mở lời như vậy, Tiêu Cẩm Thư là lão nhân cũng không tiện nắm tay cô nương nhà người ta nữa, chỉ có thể tiếc nuối buông ra, chắp tay với Cảnh vương: “Cựu thần thấy căn cốt của nha hoàn này tốt vô cùng, rất có tư chất luyện võ, không thể không nảy lòng yêu thích nhân tài mà ra tay xem xét. Chắc hẳn Vương gia cũng cảm thấy nha đầu này rất có tư chất luyện võ nên mới để nàng luyện nội lực?”

“Cũng không phải là như thế, ” Cảnh vương thản nhiên nói, “Bổn vương phát hiện trong cơ thể nha hoàn này tựa hồ cất giấu một cỗ tiên thiên chân khí, liền tùy tiện tìm đại một quyển nội công tâm pháp vớ vẩn cho nàng luyện tập, muốn thử xem có thể khai triển chân khí của nàng ta hay không. Quả nhiên, nàng chỉ luyện mấy tháng, nội lực đã vượt xa người thường.”

“Tiên thiên chân khí!” thần sắc của Tiêu Cẩm Thư càng thêm phức tạp.

Phải biết, trước khi Cảnh vương đi vào thế giới này đã thiết lập thêm không ít chi tiết cho tiểu sử của hoàng hậu, tỷ như vì sao võ công của hoàng hậu cao như vậy, Cảnh vương liền viết là có một số người sở hữu tiên thiên chân khí, những người như thế chỉ cần luyện bất kì tâm pháp gì cũng tăng được nội lực, là chân khí bẩm sinh. Tiêu Cẩm Ý chính là một người có thiên tiên chân khí, nếu không phải thì vì sao nàng từ nhỏ đã được gả vào hoàng thành mà võ công còn bỏ xa các huynh trưởng đây?

Hô Diên Hi cũng là một người có tiên thiên chân khí, cho nên công lực của hai người bọn họ mới có thể mạnh vượt mức khả năng của thế giới này.

Tiên thiên chân khí là thứ chỉ có trong truyền thuyết, ngàn năm khó gặp, còn hiếm thấy hơn cả Thiên đàm tuyết liên. Tiêu Cẩm Ý có tiên thiên chân khí, nha hoàn có dung mạo tương tự như Tiêu Cẩm Ý cũng có…

Chuyện này chẳng lẽ là thiên ý?

Tiêu Cẩm Thư ra sa trường nhiều năm, tay lão đoạt vô số mạng người, tất nhiên lão không tin quỷ thần. Nhưng sau khi nhìn thấy Xuân Hoa, hoặc phải nói, sau khi nhìn thấy Xuân Hoa cùng Cảnh vương, lão lại tin.

Hai khuôn mặt giống y như Cảnh Nhân đế và Tiêu Cẩm Ý đang ở trước mặt lão, giống như thời gian đã trải qua mấy chục năm trong phút chốc lại vòng về vị trí cũ, mang hai người này đến trước mặt lão.

Tiêu Cẩm Thư đột nhiên nhớ lại mục đích vì sao lão đến đây, nhớ lại nữ tử mà Tiêu Hoằng Kiếm nhìn trúng, nhớ lại những lời Tiêu Hoằng Kiếm nói, cô nương gã nhìn trúng giống y như Tiêu hoàng hậu …

Này đâu chỉ là giống như, căn bản là Tiêu hoàng hậu tại thế! Thời gian xoay vòng, Tiêu hoàng hậu vẫn ở bên Cảnh Nhân đế, giống như dù có qua ngàn năm, bọn họ vẫn ân ân ái ái như thế.

Tiêu Cẩm Thư nhìn Xuân Hoa, cười một nụ cười trấn an. Lão nói: “Tiểu tử Hoằng Kiếm nói với ta, nó gặp được một nữ tử tuyệt thế vô song, trên thế gian không còn ai khiến người ta mê muội như nàng, ta còn cho là nó nói bậy. Sau khi nhìn thấy ngươi rồi, ta mới biết, nguyên lai thế gian thật sự có nữ tử như vậy. Hài tử, lại đây, nói cho ta biết ngươi gọi là gì?”

“Nô tỳ là Xuân Hoa.” Xuân Hoa thầm nén run rẩy, hồi đáp.

“Cái tên Xuân Hoa này…” Tiêu Cẩm Thư nghe xong liền nhăn mặt, thật sự không cách gì chấp nhận nổi chuyện một nữ tử oai hùng thế này lại mang cái danh tự thô tục như vậy.

Lão thật muốn đổi tên cho Xuân Hoa ngay lập tức, sau lại đột nhiên nhớ ra mình còn đang ở Cảnh vương phủ, mà Xuân Hoa vẫn là tỳ nữ của Cảnh vương, liền nói với Cảnh vương: “Điện hạ, nha đầu kia căn cốt thật sự tốt, là một người hiếm có. Cựu thần muốn đưa nàng gia nhập quân ngũ ở Mạc Bắc, thân thủ như vậy hẳn là nên bảo vệ quốc gia chứ không phải để mai một trong gác tía lầu son.”

Cảnh vương bị Tiêu Cẩm Thư xem là phông nền mờ nhạt liền nhíu mày, hắn ngoắc tay với Xuân Hoa, gọi nàng đến đứng sau lưng mình rồi đáp lời Tiêu Cẩm Thư: “Chuyện này không thể được. Nha hoàn này là người thông phòng mà bổn vương cực kỳ yêu thích, bổn vương không nở để nàng rời xa.”

Khi nói chuyện còn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay mới vừa rồi bị lão Trấn Bắc hầu nắm qua của Xuân Hoa, ý muốn chiếm hữu thể hiện mười phần.

Tiêu Cẩm Thư bị Cảnh vương nói đến thương tổn.

Nữ tử anh dũng như vậy, cứ như là Tiêu Cẩm Ý chuyển thế làm nữ tử, mà lại bị Cảnh vương coi như nha hoàn làm ấm giường, danh phận như thông phòng? Cảnh vương sớm muộn gì cũng phải thú phi, nếu hắn thú phải nữ tử nhà quyền quý, đại gia tộc đứng sau nàng chẳng phải sẽ xử lý hết thê thiếp vốn có sao, đến lúc đó Xuân Hoa sẽ …

Tiêu Cẩm Thư hoàn toàn không dám nghĩ đến hậu quả như vậy!

Nếu chỉ giống mỗi diện mạo, Tiêu Cẩm Thư còn có thể nói muốn tìm được hai người giống nhau trong thiên hạ thực dễ dàng. Nhưng còn phần tiên thiên chân khí thì sao? Có phần chân khí giống như Tiêu hoàng hậu, là thể chất thiên cổ khó gặp, mà khi lão còn sống lại có thể gặp ba người!

Dung mạo, khí chất cùng chân khí của nàng làm cho Tiêu Cẩm Thư hoàn toàn chắc chắn rằng Xuân Hoa chính là muội muội chuyển thế của mình. Ngay lập tức tình thương của lão với Tiêu Cẩm Ý đều được phủ lên Xuân Hoa, Tiêu Cẩm Thư làm sao có thể nhìn muội muội của mình đi làm thông phòng!

Còn không bằng gả Xuân Hoa cho tiểu tử Hoằng Kiếm, như vậy ít ra Xuân Hoa vẫn là người của Tiêu gia.

“Điện hạ,” Tiêu Cẩm Thư đứng dậy trịnh trọng hành lễ với Cảnh vương “Cựu thần có một yêu cầu quá đáng.”

Cảnh vương nắm chặt cổ tay của Xuân Hoa, cười đáp: “Nếu Hầu gia muốn Xuân Hoa, vậy bổn vương đành không thể thuận theo. Luận bối phận, bổn vương phải gọi Hầu gia một tiếng Cữu gia gia, nhưng cho dù Hầu gia là trưởng bối thì cũng không thể xen vào chuyện thiếp thân của hậu bối.”

Nói rất hợp tình hợp lý, chỉ là ngôn ngữ hay hành động đều toát ra bá khí lẫn cặn bã.

Lời Tiêu Cẩm Thư định nói bị Cảnh vương làm cho nghẹn lại, lão nhìn vẻ hờ hững của Xuân Hoa, còn Xuân Hoa lại vẫn luôn nhìn Cảnh vương, tựa hồ cả mắt cả lòng đều chỉ có Cảnh vương, ánh mắt như thế làm cho Tiêu Cẩm Thư đau lòng.

Đúng vậy, tình cảm của Đế hậu sâu đậm, dựa vào thâm tình mà muội muội nhà mình dành cho tiên đế đến mức có chết cũng phải cứu người về, thì làm sao có thể chịu rời khỏi Cảnh vương?

Cảnh tượng trước mắt khiến suy tính trong đầu Tiêu Cẩm Thư quay cuồng, lão hít sâu một hơi, chỉ có thể lui một bước hòng tiến mười bước: “Vậy kính xin Vương gia thú Xuân Hoa làm thê tử, còn phát thệ cuộc đời này chỉ có Xuân Hoa, tuyệt không nạp thiếp tuyệt không tái giá!”

Cảnh vương cau mày nói: “Lão Hầu gia, yêu cầu như thế chỉ sợ rằng không hợp tình lý. Bổn vương là hoàng thân quốc thích, Xuân Hoa lại chỉ là tiểu nha hoàn, còn có nô tịch, khế ước bán thân bổn vương hãy còn giữ. Muốn bổn vương thú nữ tử có thân phận thế này, dù cho bổn vương thực sự thích Xuân Hoa, bệ hạ cũng không thể đồng ý.”

Khi Cảnh vương nói chuyện, Tiêu Cẩm Thư vẫn luôn quan sát Xuân Hoa. Lão thấy Xuân Hoa nghe lời Cảnh vương nói, trong mắt toát ra một tia bị thương, Tiêu Cẩm Thư liền có loại cảm giác muội muội nhà mình bị người khi dễ. Hiện tại muội muội chỉ còn một huynh trưởng là lão, vậy lão nhất định sẽ làm chủ cho muội muội!

Lão Trấn Bắc hầu thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu nói với Cảnh vương: “Điện hạ chỉ cần nhớ kỹ những lời mình nói ra hôm nay là được, về phía bệ hạ, hãy cứ để cho lão thần đi cầu tình! Điện hạ chỉ cần chờ tiếp thánh chỉ mà thôi!”

Nói xong, lão Trấn Bắc hầu liền mang theo cơn giận bừng bừng cùng lời hứa hẹn với Xuân Hoa mà ra khỏi vương phủ.

Xuân Hoa: “…”

Cảnh vương để cho tổng quản vương phủ đi tiễn khách, còn mình vẫn ngồi yên trên ghế, uống trà Xuân Hoa pha, gật đầu tán thưởng một câu: “Tay nghề pha trà của Xuân Hoa tốt lên không ít.”

Xuân Hoa nhìn chằm chằm vào Cảnh vương trong chốc lát, nhịn không được mà hỏi: “Vương gia muốn lợi dụng lão Trấn Bắc hầu?”

Cảnh vương đưa tay, phát hiện mình chỉ có thể đụng tới đùi của Xuân Hoa, thản nhiên nói: “Ngồi xuống.”

Xuân Hoa lập tức ngồi xổm xuống, Cảnh vương vươn tay gỡ trâm gài trên tóc anh, để một mái tóc dài xõa tung buông xuống. Cảnh vương vươn tay vén lấy vài sợi, cười nói: “Xuân Hoa không muốn danh chính ngôn thuận gả cho bổn vương sao?”

“Xuân Hoa tất nhiên là muốn, chỉ là thân phận Xuân Hoa thấp kém, nên không dám hoang đường.” Xuân Hoa nói với Cảnh vương.

“Bổn vương ta trừ bỏ Xuân Hoa thì hoàn toàn không định thú ai khác.” Cảnh vương cười, hôn lên mái tóc của Xuân Hoa, ôn nhu nói, “Tiền sinh tiền thế, kim sinh kim thế, lai sinh lai thế*, … dù cho luân hồi bao nhiêu vòng, bổn vương … Trẫm đều chỉ muốn thú một mình Cẩm Ý.” (*tam sinh tam thế: đời trước đời này đời sau)

Nụ hôn của hắn rất ôn nhu, thâm tình tràn ngập trong mắt hắn, Xuân Hoa rốt cuộc nhịn không được, thấp giọng nói một câu “Đắc tội Vương gia”, sau đó liền dùng một tay bế bổng Cảnh vương từ ghế ngồi đứng lên.

Xuân Hoa ôm Cảnh vương vào trong ngực thật chặt, cúi đầu hôn môi Cảnh vương, thâm tình nói: “Bổn cung cũng vậy, bất kể dài lâu, bổn cung đều sẽ ở bên bệ hạ.”

Nói xong, liền trực tiếp bế Cảnh vương vào phòng, ban ngày tuyên dâm, tuyên đến đêm khuya, tuyên đến mức Cảnh vương đành đuổi Xuân Hoa quay lại phòng bếp để chăm chỉ tôi luyện trù nghệ…

Sau khi lão Trấn Bắc hầu đến thăm, chuyện Xuân Hoa bị Cảnh vương lạnh nhạt liền truyền khắp Vương phủ. Có vài người mỉa mai Xuân Hoa, có người nương gió bẻ măng tính kế với Xuân Hoa. Nhưng phần lớn người còn lại đều tin rằng Cảnh vương mê đắm nhan sắc của Xuân Hoa sau đó chán chường vứt bỏ, chứ Xuân Hoa không phải là người ham hư vinh, nên dù Xuân Hoa bị Cảnh vương đùa bỡn thất thân, Cảnh vương vẫn sẽ nguyện ý thú Xuân Hoa.

Xuân Hoa: “…”

Người thất thân rõ ràng là Cảnh vương có được không?

Đương nhiên, một người không thể làm tất cả mọi người yêu thích mình. Trong vương phủ vẫn có một vài người mộng tưởng trèo cao xem Xuân Hoa là cái đinh trong mắt, trong tối ngoài sáng xuống tay với Xuân Hoa rất nhiều lần. Nhưng tất cả bọn họ đều bị Xuân Hoa hời hợt giải quyết hết. Thủ đoạn của những người này quá mức sáo mòn, không phải hạ độc thì là vu oan, loại kỹ xảo trẻ con này làm Xuân Hoa lười để ý. Hạ độc thì tự mình trúng độc, vu oan tiền bạc thì tìm thấy tiền bạc trong phòng chính mình, tiểu nhân còn chưa kịp làm phiền Cảnh vương thì đã bị áp giải.

Cứ như vậy, Xuân Hoa giải quyết không ít kình địch có ý mờ ám với Vương gia, Vương phủ được Xuân Hoa thu phục sạch sẽ, không ai dám có tâm tư khó lường.

Về chuyện phải nấu được thức ăn ngon để quay lại tư phòng của Cảnh vương đều không phải là điều đáng để Xuân Hoa phiền não. Ban ngày không được vào phòng Cảnh vương, vậy thì ban đêm lén vào. Dù sao anh cũng có thiên tiên chân khí lẫn võ học kì tài, buổi tối bay tới bay lui trong vương phủ cũng không sợ cảnh vệ phát hiện.

Vào lúc Xuân Hoa cùng Cảnh vương trải qua ngày tháng chim chuột thì lão Trấn Bắc hầu Tiêu Cẩm Thư vì chuyện tứ hôn của Cảnh vương mà đấu võ mồm với Ninh An đế đến mòn môi mỏi lưỡi.

“Lão Hầu gia, cho dù ngươi có nói hai người bọn họ vô cùng xứng đôi, trẫm cũng không thể tùy ý gả một tỳ nữ cho Cảnh Thụy, chuyện này thật không hợp quy củ.” Ninh An đế đối xử với Tiêu Cẩm Thư thập phần lễ độ, nhưng ban đầu hắn còn cố gắng nhớ danh nghĩa Tiêu Cẩm Thư là hoàng thúc, sau lại bị chính Tiêu Cẩm Thư làm cho quên đi, dù sao quân thần vẫn khác biệt.

“Bệ hạ tuổi nhỏ có từng gặp qua Tiêu hoàng hậu hay chưa?” Tiêu Cẩm Thư hỏi.

“Vào dịp đại thọ của Thái hậu, trẫm có theo sinh mẫu bái kiến Tiêu hoàng hậu, quả nhiên là người có thiên chất, không ai sánh bằng.” Ninh An đế cũng đã già, nhắc tới Tiêu hoàng hậu hắn liền lộ ra vẻ hoài niệm, người chỉ thoáng nhìn qua lại ghi sâu như khắc vào ký ức. Dung mạo của Tiêu hoàng hậu, hắn vĩnh viễn không thể quên.

“Cựu thần cả gan hỏi một câu, bệ hạ có phải vẫn luôn cho rằng Cảnh vương điện hạ là tiên đế chuyển thế?” Tiêu Cẩm Thư hỏi lại.

Nói như vậy nếu đổi thành đế vương khác chắn chắn sẽ nổi giận, nhưng Ninh An đế dù sao cũng là truyền nhân do Cảnh Nhân đế tự mình giáo dưỡng, hắn sẽ không vì vài lời nói mà nổi cơn thịnh nộ. Hơn nữa Tiêu Cẩm Thư còn không phải là người ngoài, hắn gật gật đầu thừa nhận: “Quả thật như thế, đứa bé kia… Mỗi lần nhìn khuôn mặt của nó, trẫm sẽ cảm thấy như thời gian xoay vòng.”

“Cũng như vậy, trong lòng của lão thần, Xuân … Nàng kia, chính là Tiêu hoàng hậu chuyển thế.” Tiêu Cẩm Thư nói, “Thưở nhỏ lão thần theo phụ thân ra chiến trường, trước khi hai chân chưa què quặt thật sự đã lấy không phải một ngàn thì cũng tám trăm mạng người. Sau làm quân sư thì cũng như thế, một lần mưu kế có thể chôn theo ngàn vạn người. Oan mạng trên tay ta vô số, ta cũng không tin quỷ thần, nếu là trên đời thực sự có oan hồn lấy mạng, vậy cái mạng già này hẳn là đã bị bắt mất rồi. Chính là trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng kia, cựu thần lại tin. Thế gian này, đại khái thật sự có thần hồn, cũng có cái gọi là duyên phận tam sinh. Tiên đế cùng Tiêu hoàng hậu là như thế, Cảnh vương cùng nàng kia, cũng như thế.”

Cách lão nói quá mức trịnh trọng, làm Ninh An đế dù muốn nói lão hoang đường cũng không có cách.

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Tiêu Cẩm Thư, lại nhớ tới khuôn mặt không khác phụ hoàng là mấy của Cảnh vương, Ninh An đế thật không thể phủ nhận luân hồi chuyển thế. Cảnh Nhân đế là khát khao một đời của Ninh An đế, chính bởi vì khát khao này mà hắn do dự việc tứ hôn cho Cảnh vương. Sâu trong tâm của Ninh An đế, son phấn tầm thường trong nhân gian làm sao xứng được với Cảnh vương Thẩm Cảnh Thụy, có lẽ chỉ có nữ tử như Tiêu hoàng hậu mới xứng đáng.

Ninh An đế hoàn hồn khỏi tưởng niệm, thấy Tiêu Cẩm Thư vẫn kiên định nhìn mình, cuối cùng nói: “Ít nhất hãy để trẫm gặp qua người kia rồi mới định đoạt.”

Hắn nói như vậy coi như là đã chịu thương lượng. Tiêu Cẩm Thư mừng rỡ, lập tức vỗ ngực cam đoan, chắc chắn tự lão sẽ mang Xuân Hoa tới gặp Ninh An đế.

Nhớ tới thái độ tùy tiện của Cảnh vương khi đối xử với Xuân Hoa, Tiêu Cẩm Thư cảm thấy không thể để Cảnh vương mang Xuân Hoa tới gặp Ninh An đế được, chuyện này vẫn nên cậy vào Tiêu Hoằng Kiếm thôi.

Vì thế Tiêu Hoằng Kiếm lại chạy đến phòng bếp của Cảnh vương phủ tìm Xuân Hoa.

Gã vừa đến phòng bếp, liền thấy Xuân Hoa dùng một tay ném củi lửa vào lò. Củi tựa hồ hơi ẩm nên lửa bên trong lò không đượm, Xuân Hoa liền một tay chấp sạn, một tay chưởng vào cửa lò, nội lực từ bàn tay xuất thành một trận gió thổi bùng lửa cháy dữ dội.

Như vậy hai tay đều bận, không có cách nào đảo chảo, nhưng Xuân Hoa dù sao vẫn là Xuân Hoa, bàn tay đang chưởng vào cửa lò liền khẽ đảo, nội lực như kiếm khí phóng khỏi năm đầu ngón tay, xuyên qua cửa lò bắn khỏi chân lò đẩy chảo bay lên cao.

Củi đã ném hết vào lò, một tay Xuân Hoa vững vàng đảo chảo, một tay chưởng phong thổi lửa bùng lên, hai tay phối hợp nhuần nhuyễn không kẽ hở.

Trong nháy mắt, một món ăn hương sắc viên mãn vừa nấu xong.

Đồ ăn hoàn hảo rồi, Xuân Hoa lại dùng nội lực bắn chén đĩa ra hứng vào. Ngay khi Xuân Hoa một tay đỡ lấy chén đĩa, một tay hơi dùng lực, lửa trong bếp lò liền tắt ngúm.

Này một loạt động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không có nửa điểm kẽ hở. Sau đó Xuân Hoa lập tức bỏ chén đĩa vào thực hạp định đưa đến chỗ Cảnh vương.

“Xuân Hoa!” Tiêu Hoằng Kiếm vọt tới bên cạnh Xuân Hoa, vẻ mặt thưởng thức, “Xuân Hoa, thân thủ của ngươi thật là dễ nhìn.”

Xuân Hoa thản nhiên liếc gã một cái, không thèm hơn thua: “Còn kém rất xa so với đại sư phụ.”

Tiêu Hoằng Kiếm chỉ nghĩ anh khiêm tốn, còn có vẻ sợ mà nói: “Xuân Hoa ở trong phòng bếp thời gian dài như vậy, cư nhiên trên người không dính một chút hơi khói mùi dầu! Ta chỉ đứng đây chốc lát toàn thân đã nhiễm đầy.”

Tất nhiên là phải không dính khói dầu, nếu không làm sao Cảnh vương còn để anh đây đến gần chứ. Xuân Hoa âm thầm thầm nghĩ.

“Xuân Hoa Xuân Hoa, tổ phụ nói trong cơ thể ngươi có tiên thiên chân khí, là một kỳ tài võ học, Xuân Hoa ngươi thật lợi hại!” lúc này bộ dáng ăn chơi trác táng trước kia của Tiêu Hoằng Kiếm đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn Xuân Hoa tràn ngập kính nể.

“Cũng được.” Xuân Hoa thản nhiên nói, hoàn toàn không biết có cái gì đáng để kính nể.

“Xuân Hoa, tổ phụ nói ngươi là nữ tử hiếm thấy, muốn gặp riêng ngươi.” Tiêu Hoằng Kiếm hiển nhiên vẫn chưa biết Tiêu Cẩm Thư có ý đồ gả Xuân Hoa cho Cảnh vương, gã còn tưởng rằng tổ phụ đồng ý với mình, sẽ thú Xuân Hoa vào Tiêu gia.

Xuân Hoa đang chạy về chỗ Cảnh vương liền dừng bước, hỏi: “Lão Hầu gia muốn gặp riêng ta?”

“Đúng vậy.” Tiêu Hoằng Kiếm nhìn khuôn mặt Xuân Hoa, mày kiếm mắt sáng, nghĩ đến việc gia gia đồng ý thú nàng cho mình thì nhịn không được có chút đỏ mặt.

“Vào lúc nào?” Xuân Hoa hỏi.

“Bây giờ!”

“Được.” Xuân gật gù, “Hôm nay ta sẽ theo ngươi đi gặp lão Hầu gia.”

Mỗi ngày đều búi tóc hai bên, còn khổ luyện trong phòng bếp, còn bị người châm chọc mình trèo cao, còn phải tranh đoạt Cảnh vương với một đám nữ nhân đúng là khoảng thời gian anh chẳng muốn nhớ, thật mong nhanh chóng làm Cảnh vương phi rồi đuổi hết đám người có ý hó hé Cảnh vương của mình đi thật xa.

Đưa ngọ thiện cho Cảnh vương xong, Xuân Hoa liền xin nghỉ, nói buổi chiều mình có việc muốn xuất môn, về phần nguyên nhân anh không nói, dù sao nhất định Cảnh vương cũng có thể đoán được.

“Nhanh như vậy…” vẻ mặt Cảnh vương đầy tiếc nuối, tay còn sờ sờ hai búi tóc của Xuân Hoa, “Trở về lại mặc tạp dề cho bổn vương nhìn đi, về sau sợ không còn cơ hội này.”

Xuân Hoa: “… nếu Vương gia muốn nhìn, Xuân Hoa mặc bao nhiêu lần cũng được.”

“Vậy cũng không cần thiết, ” Cảnh vương nói, “Xuân Hoa bây giờ là nữ đầu bếp, mặc y phục nữ đầu bếp là bổn phận cũng là tình thú. Sau này Xuân Hoa làm Vương phi thì nên đoan trang ổn trọng, không thể lại vào phòng bếp. Đến lúc đó, bổn vương còn muốn nhìn Xuân Hoa mặc giá y.”

Đoạn năm tháng Cảnh Nhân đế đại hôn cùng Tiêu Cẩm Ý chỉ là dữ liệu mà hệ thống áp đặt cho kí ức của nhân vật, mơ hồ lại không chân thật, Cảnh vương không thể công nhận đó thực sự là hôn lễ. Đời này không giống đời trước, cậu muốn Xuân Hoa cùng mình có một hôn lễ long trọng, một hôn lễ được người khắp thiên hạ chúc phúc.

Đã mặc tạp dề còn mặc giá y đỏ thẫm … Xuân Hoa thật không dám tưởng tượng bản thân có lực sát thương con mắt người khác cỡ nào, dù sao người người đều bị mù như Cảnh vương điện hạ

Cáo biệt với Cảnh vương xong, Xuân Hoa liền trở về phòng thay đổi nam trang, dắt con ngựa Cảnh vương chuyên cưỡi trong phủ ra theo Tiêu Hoằng Kiếm xuất môn.

Tiêu Hoằng Kiếm vốn là cưỡi ngựa tới, gã định cưỡi cùng một con ngựa với Xuân Hoa, bây giờ thấy Xuân Hoa dắt ngựa riêng thì có chút mất mát, nhưng khi gã nhìn thấy Xuân Hoa vận nam trang thì ánh mắt không kiềm được mà sáng lên.

“Xuân Hoa, bộ dạng ngươi như vậy thật sự là… Tư thế oai hùng hiên ngang, tuấn mỹ vô cùng!” Tiêu Hoằng Kiếm đầy miệng tán thưởng, hoàn toàn không biết bản thân dùng từ có gì không đúng.

Xuân Hoa bình tĩnh nói: “Biết rồi, chúng ta mau chóng đến Hầu phủ đi.”

Nói xong liền khinh thân lên ngựa, thân thủ mạnh mẽ linh hoạt, hiển nhiên là một cao thủ cưỡi ngựa.

Tiêu Hoằng Kiếm tò tò theo sau Xuân Hoa, nhìn bóng lưng của nàng, chỉ cảm thấy thật không tin được có người mỹ lệ như Xuân Hoa.

Đó cũng là suy nghĩ của Tiêu Cẩm Thư, nhìn thấy trang phục của Xuân Hoa, lão nhịn không được lại nhớ lúc Tiêu Cẩm Ý ra chiến trường, ngoài thành mạc bắc một kẻ làm quan cả họ được nhờ, mấy chục năm sau nơi chốn vẫn tán dương câu chuyện trấn quốc công.

Thấy Xuân Hoa phải quỳ xuống hành lễ, Tiêu Cẩm Thư vội vàng dùng hai tay đỡ tay Xuân Hoa: “Cẩm… Xuân Hoa không cần đa lễ, cứ nghĩ đây là nhà mình, thoải mái là được.”

Xuân Hoa thuận thế đứng dậy, sau đó quả thật thoải mái ngồi xuống bên cạnh Tiêu Cẩm Thư, tự nhiên hào phóng, không hề có ý rụt rè. Tiêu Hoằng Kiếm dùng vẻ mặt ngưỡng mộ mà nhìn Xuân Hoa, cũng muốn ngồi lên bên cạnh anh nhưng lại bị Tiêu Cẩm Thư đuổi ngay khỏi cửa, lão Hầu gia muốn tâm sự riêng với Xuân Hoa.

“Xuân Hoa, ta xem ngươi là người trong nhà, liền trực tiếp hỏi, ngươi có muốn làm Cảnh vương phi hay không?” Tiêu Cẩm Thư hỏi.

“Tất nhiên là muốn, ” Xuân Hoa nói, “Đáng tiếc nô tỳ thân phận thấp kém, không xứng với Cảnh vương điện hạ.”

“Chỉ cần muốn là được.” Tiêu Cẩm Thư dùng vẻ mặt hiền lành mà cười nói, “Nô tỳ Xuân Hoa không xứng với Cảnh vương, nhưng mà cháu gái của Trấn quốc công, Xuân Hoa quận chúa, chẳng phải rất là xứng đôi sao?”

Xuân Hoa: “…”

Xuân Hoa quận chúa… không thể qua loa như vậy chứ?

Tiêu Cẩm Thư một khắc cũng không chờ được, lão đã biết ý của Xuân Hoa thì liền trực tiếp mang Xuân Hoa tiến cung diện kiến thánh thượng. Trong khoảnh khắc Ninh An đế nhìn thấy Xuân Hoa, hắn cũng nghẹn lời thật lâu.

“Thế gian… đúng thật là có chuyển thế luân hồi?” thần sắc Ninh An đế hoảng hốt khi nhìn Xuân Hoa, “Xuân Hoa lại đây, để trẫm xem ngươi rõ một chút.”

Xuân Hoa cả gan tiến lên ngẩng đầu nhìn người mà Cảnh Nhân đế đã chọn để nối nghiệp, Ninh An đế nhiều năm làm việc rất vất vả, nay cũng già rồi. Khuôn mặt hắn nhìn thực nhu hòa lại ẩn ẩn nét nghiêm khắc, là một người vừa khoan dung vừa kiên quyết. Muốn làm quân vương yêu dân như con thì phải có một trái tim chứa được biển trời; muốn làm quân vương uy nghiêm lẫm liệt thì phải có dũng cảm quyết tâm. Đã có hai phẩm chất này rồi, những thứ còn lại chỉ cần nhờ giáo dục là được.

Tiểu hoàng đế năm đó chọn hài tử thật không sai.

“Nhiều năm trước, trẫm đã từng nhìn thấy Tiêu hoàng hậu từ chỗ xa xa, khi đó thân mẫu của trẫm tuy là Vương phi, lại bởi vì xuất thân thấp hèn mà bị các Vương phi khác cười nhạo. Lúc ấy Tiêu hoàng hậu chỉ dùng một ánh mắt liền khiến đám người đó không dám mở miệng nữa.” Ninh An đế hồi tưởng, “Khi đó Tiêu hoàng hậu đi xuống chỗ trẫm, kéo tay trẫm cùng Vương phi đến chỗ cao hơn, đôi tay kia mặc dù có hơi thô ráp còn to lớn, nhưng rất an toàn.”

Ninh An đế cúi đầu nhìn tay của Xuân Hoa, tiếp tục nói: “Lúc ấy trẫm đã nghĩ, mẫu nghi của một quốc gia nên như thế. Nàng có thể không đủ mỹ lệ không đủ dịu dàng, nhưng nàng nhất định phải có một đôi tay có thể bao dung bách tính thiên hạ. Đôi tay ấy có thể không mềm nhẵn không khéo léo, nhưng sẽ kiên định hữu lực, có thể làm người an lòng.”

“Từ ngày được Tiêu hoàng hậu nắm tay, trẫm liền không thể quên đôi tay ấy.” trong mắt Ninh An đế đều là hoài niệm, “Tiêu hoàng hậu là nữ tử hoàn mỹ bực nhất trong lòng trẫm. Ngày ấy lão Hầu gia ghé qua nói với trẫm có một nữ tử giống y như Tiêu hoàng hậu, trẫm còn có chút tức giận, người nào dám can đảm so với Tiêu hoàng hậu. Chính là hôm nay nhìn thấy ngươi, trẫm đã phục, ha ha ha!”

Cười đến sáng bừng khuôn mặt, Ninh An đế đặt tay mình vào tay Xuân Hoa, tay Xuân Hoa vừa to vừa đen, tay Ninh An đế non mịn đặt ở trên, có vẻ càng thêm nhỏ. Xuân Hoa hơi hơi nắm tay liền như đang che chở cho bàn tay của Ninh An đế.

Nụ cười qua đi, Ninh An đế thở dài thật dài: “Thật hâm mộ Cảnh Thụy, có thể có được nữ tử như ngươi làm bạn cả đời.”

“Người tới, truyền ý chỉ của trẫm, Tiêu gia nữ nhân dáng vẻ đoan chính, vinh hoa tú lệ. Phong Xuân Hoa làm quận chúa, tứ hôn Cảnh vương.”