Chưa beta

Chu Mộ Trạch ở cuối tờ phiếu điểm nhìn thấy tên Hoắc Tiểu Lang.

Hoắc Tiểu Lang không chớp mắt nhìn chằm chằm biểu tình Chu Mộ Trạch,chuẩn bị "Chỉ cần gió thổi cỏ lay, nhanh chân liền chạy".

Chu Mộ Trạch vẫn bình tĩnh, hoàn toàn bình tĩnh.

Có lẽ người làm đại sự, đều đến việc Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc.

Chu Mộ Trạch xem hoàn thành tích đơn, rũ mắt, "Em là như thế nào, hử?"

Vốn dĩ Hoắc Tiểu Lang không có sợ hãi như vậy, cô đánh cược, đánh cược cô có chạy tốc độ bàn thờ thì Chu Mộ Trạch vẫn bắt được.

Nhưng câu Chu Mộ Trạch "Hử?" lúc sau, Hoắc Tiểu Lang sợ hãi, sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Nếu phải nói ý nghĩa của câu thành ngữ "Được ăn cả ngã về không", chính là diễn tả hoàn cảnh phía trước của Hoắc Tiểu Lang.

Nếu phải nói ý nghĩa của câu "Hồn bay phách tán", đó chính là hoàn cảnh hiện tại của Hoắc Tiểu Lang.

"Tôi tôi tôi......" Hoắc Tiểu Lang sốt ruột, lời nói đều nói đều ngắt quãng không nói được thành câu.

Chu Mộ Trạch khóe miệng như có như không cười, "Em lấy loại thành tích này đưa tới cho tôi xem?"

Chu Mộ Trạch cho rằng những lời này, Hoắc Tiểu Lang sẽ sinh ra áy náy, xấu hổ và giận dữ, cùng với cảm xúc ủy khuất đủ loại phức tạp.

Có lẽ Hoắc Tiểu Lang có thể quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.

Nhưng Chu Mộ Trạch tính sai.

Mạnh thị mỗi người đều biết, tổng tài Chu Mộ Trạch am hiểu nhất chính là nhìn người, cặp mắt kia anh có thể tìm được nhược điểm đối phương, đúng bệnh bốc thuốc, nói đúng vấn đề, cơ hồ không có Chu Mộ Trạch không bắt được tới khách hàng, chỉ cần anh chịu ra tay.

Nhưng ở Hoắc Tiểu Lang, Chu Mộ Trạch liên tục tính sai.

Nhân đạo càng giỏi về thu phục lòng người, nội tâm chính mình càng lớn Chu Mộ Trạch nhìn lên Hoắc Tiểu Lang yếu đuối, đột nhiên nghĩ tới những lời này.

Phản ứng của Hoắc Tiểu Lang, Chu Mộ Trạch không đoán trước được.

Hoắc Tiểu Lang nghe xong Chu Mộ Trạch câu nói kia lúc sau, bả vai đột nhiên trùng xuống, cúi đầu, ủy khuất làm Chu Mộ Trạch có chút nghĩ tới dáng vẻ của cô khi ở bệnh viện.

"Tôi, tôi đã thực sự nỗ lực......" Hoắc Tiểu Lang nói: "Bọn họ giảng bài tôi nghe đều không hiểu......"

"Tiếng Anh theo không kịp, giáo viên trước nay đều, đều mặc kệ tôi."

"Tôi hỏi bạn học đề toán, bọn họ đều cười nhạo loại như tôi."

"Tôi căn bản không có cách nào......"

Hoắc Tiểu Lang nói rất nhiều,giọng nói rất nhỏ, nhưng Chu Mộ Trạch nghe được.

Cô có chút khụt khịt, đến nỗi rốt cuộc khóc không khóc, cô vẫn luôn cúi đầu, Chu Mộ Trạch không nhìn thấy.

Một đôi bàn tay to đột nhiên chạm lên đỉnh đầu cô, Hoắc Tiểu Lang đột nhiên co rúm lại một chút.

Sau đó mới ngoan ngoãn thả lỏng.

Chính như vậy một phản ứng nho nhỏ theo bản năng ấy, khiến tâm Chu Mộ Trạch, đột nhiên dịu một chút.

Từ khi nào, Mạnh gia đối đãi Chu Mộ Trạch cực độ khắc nghiệt,tâm tư Mạnh gia không thể lý giải được, giống như con mèo của Mạnh gia, có một thời gian rất dài chỉ cần ở trên đường nhìn thấy mèo con lưu lạc xuất hiện, Mạnh gia liền nhất định bắt được, sau đó Mạnh gia tự mình lột da chúng.

Chu Mộ Trạch gặp qua một lần, thủ đoạn tàn nhẫn của ông ta khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Hiện tại Chu Mộ Trạch mới biết được, Mạnh gia có chứng cuồng bạo, lại cậy thế hiếp người., Cho nên mới sẽ như vậy.

Lúc sau kia một lần Mạnh gia muốn duỗi tay chạm vào Chu Mộ Trạch, Chu Mộ Trạch cũng như thế này, theo bản năng trốn tránh một chút.

Cái động tác nhỏ này khiến cho Mạnh gia bạo nộ, kéo qua Chu Mộ Trạch đánh đập.

Ngược đãi như vậy, ở Chu Mộ Trạch đã là chuyện thường thấy.

Từ khi Chu Hoài Chương qua đời,thái độ Mạnh gia đối Chu Mộ Trạch cơ bản chính là một lời không hợp liền tay đấm chân đá.

Cho nên Trương Mạnh Nham vẫn luôn sợ hãi Chu Mộ Trạch.

Từ một đứa nhỏ chịu bao ngược đãi, đến bây giờ dường như Chu Mộ Trạch đã là người thống lĩnh toàn bộ Mạnh thị, bên trong Chu Mộ Trạch từng bước đi như thế nào, Trương Mạnh Nham mỗi khi nhớ tới, đều sẽ cảm thấy sợ hãi.

Một người như vậy, nhất định sớm đã lột máu thịt, sự lạnh giá đã thấm vào máu tủy.

Minh có thể tu sạn đạo, ám có thể độ trần thương.(1) (làm vc này rồi ngấm ngầm làm việc khác)

Hiện tại, là kỳ phùng địch thủ.

Con bướm động cánh, đủ khiến cho một hồi gió lốc.

Nhớ lại kích động trong lòng,khiến cả trái tim đều đi theo dịu xuống.

Hoắc Tiểu Lang còn ở đây khóc lóc kể lể, Chu Mộ Trạch xoa xoa ấn đường, "Được rồi câm miệng đi."

Hoắc Tiểu Lang nhắm chặt miệng, bả vai còn run run.

"Lên lầu đi thôi." Chu Mộ Trạch mệt mỏi xua tay.

Cúi đầu, từng bước lên cầu thang, quẹo qua bên, Chu Mộ Trạch nhìn không tới nơi này.

Hoắc Tiểu Lang nhảy lớn.

"Ha! Ha! Ha!" Hoắc Tiểu Lang không tiếng động cười to.

Liền như vậy tránh được!

Dưới lầu người nào đó đứng không nhúc nhích, thở dài lắc đầu.

Từ đầu đến cuối, kỳ thật Hoắc Tiểu Lang cái gì "Công tâm kế" cũng chưa dùng, duy nhất một chiêu, ủy khuất kế.

Chỉ cần cô giả vờ ủy khuất, Chu Mộ Trạch nhất định sẽ tha thứ cô, mặc kệ cô phạm vào sai lầm lớn cỡ nào.

Trăm thí bách linh.(2)( thử trăm lần đều dính hết)

Chu Mộ Trạch xoa bóp ấn đường, có chút đau đầu.

Đặt quả trứng nghịch ngợm như vậy bên mình, tương lai không biết phải làm sao.

Chu Mộ Trạch trong tay cầm phiếu điểm, gọi điện thoại cho Trương Mạnh Nham.

"Đưa số điện thoại của chủ nhiệm Hoắc Tiểu Lang cho tôi."

**

Sau khi thi giữa kì, lớp ra một chính sách mới, tên là "Hỗ trợ lẫn nhau".

Nói trắng ra là thành tích tốt kèm thành tích kém, nếu thành tích kém có tăng lên, như vậy thành tích tốt có thể tìm Hứa Yến nhận thưởng.

Nhưng cái gì chính sách không chính sách, Hoắc Tiểu Lang căn bản không quan tâm, cô một lòng kiếm tiền, mỗi ngày tan học chạy tới siêu thị mua đồ ăn vặt không biết mệt, cũng không có thời gian nghĩ tới học tập.

Tới Hoắc Tiểu Lang này Hứa Yến cũng dụng tâm, sắp xếp người có thành tích tốt nhất kèm cặp Hoắc Tiểu Lang.

Hoắc Tiểu Lang cũng có thể lý giải, gần đây nhất cô đứng thứ nhất từ dưới lên, cái này ghép đôi theo lý hẳn là, thứ hai đâu, lần này người đứng thứ nhất chính là người ngồi cùng bàn Ngô Thừa Hiên, như này tiết kiệm sức lực và thời gian. Gần đây nguyên tắc của Hứa Yến mà chắc không làm đâu.

"Đồng chí, từ hôm nay trở đi cậu chính là đồng chí tốt của tôi," Ngô Thừa Hiên cưỡng chế tính lấy tay của Hoắc Tiểu Lang cầm nắm, "Cách mạng —— tôi nằm trong bàn tay cậu!"

Hoắc Tiểu Lang bắt tay rụt lai, "Cách mạng lập tức phải, thành công."

Ngô Thừa Hiên cười rộ lên, "Cho nên chúng ta cùng nhau nỗ lực, cậu học tốt, khiến cho bọn họ biết được anh Hiên này vô cùng lợi hại!"

Hoắc Tiểu Lang vội vã tính sổ, cười cười có lệ.

Nhưng Ngô Thừa Hiên lại rất nghiêm túc,lúc đi học chỉ cần Hoắc Tiểu Lang duỗi cánh tay ra chuẩn bị nằm sấp xuống ngủ, Ngô Thừa Hiên liền phải đem cô chụp lên.

Cả lớp không nghiêm túc thực hiện, Ngô Thừa Hiên không biết, gần nhất phát hiện Hoắc Tiểu Lang học được cách ngồi ngủ, Ngô Thừa Hiên thật ra rất kinh ngạc.

Vì thế Ngô Thừa Hiên giám sát Hoắc Tiểu Lang càng cẩn thận, nhưng Ngô Thừa Hiên nào đã phải là đối thủ của Hoắc Tiểu Lang.

Hoắc Tiểu Lang thông minh nhạy bén tất cả đều dùng ở mánh khóe để lười biếng.

**

Nguyên Đán ngày đó Chu Mộ Trạch nghỉ ngơi, Hoắc Tiểu Lang ở trường học sẽ tham gia liên hoan, Chu Mộ Trạch cũng không có ở nhà.

Hàn Sùng gọi anh rất nhiều lần, Chu Mộ Trạch vẫn luôn không có thời gian, đợt này cũng xem như có thời gian.

Chu Mộ Trạch ở cửa quán bar đã thấy Hàn Sùng.

Hàn Sùng vừa thấy Chu Mộ Trạch liền mắng lên, "Cậu mẹ nó tới thật đúng thời điểm, đừng nói với tôi cậu đến chúc mừng tôi kết hôn?"

Chu Mộ Trạch cười rộ lên, "Hai người thiên trường địa cửu(3)(trăm năm hạnh phúc), tôi cũng không cần phải vội vàng."

Hàn Sùng đi theo anh vào, "Đừng có chơi bẩn, đi nhanh lên, các anh em đều đang chờ."

Đẩy cửa ra, quả nhiên phía trước tất cả anh em đều đang ngồi trên ghế, hôm nay nghe nói Chu có thời gian lại đây, Trần Ngọc còn sống cố ý từ Lâm Thành bên kia chạy tới.

Bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua Chu Mộ Trạch, vài vòng lên xuống, Chu Mộ Trạch trên người mang hơi rượu, ngồi ở một góc trong phòng cùng Hàn Sùng, hai người rót rượu hàn thuyên.

Thời gian Chu Mộ Trạch ở Hongkong quen biết đượcHàn Sùng, khi đó hai người đã có thỏa thuận kinh doanh,sau một thời gian hợp tác đánh giá cao nhau, vì thế trở thành bạn bè tốt.

Mãi cho đến hiện tại hai công ty vẫn như cũ hợp tác lui tới.

Chu Mộ Trạch đánh giá cao sự kiêu ngạo của Hàn Sùng, Hàn Sùng đánh giá cao sự tàn nhẫn của Chu Mộ Trạch.

Anh hùng chi gian đánh giá lẫn nhau.

"Mạnh Vĩ tiến vào Mạnh thị?" Hàn Sùng loạng choạng một ly rượu vang đỏ, đi thẳng vào vấn đề.

"Ừ," Chu Mộ Trạch nhắm mắt lại, " Sao cậu lại biết?"

Hàn Sùng cười lạnh một tiếng, "Mới vừa đi nhận hạng mục hợp tác của Thiên Dụ."

Thiên dụ là công ty giải trí một tay Hàn Sùng sáng lập, là công ty con của Hàn gia.

Chu Mộ Trạch hiểu rõ ý tứ của Hàn Sùng, cũng cười, "Mạnh Vĩ ở nước Mỹ chính là gà rừng đại học, cuối cùng bằng cấp đều là mua, cậu trông cậy vào hắn có thể có cái đầu óc gì."

Hàn Sùng chậm rãi uống đưa rượu lên môi," Cậu có tính toán gì?"

Chu Mộ Trạch mở mắt ra, ánh đèn tối tăm ở trong mắt anh chợt lóe, khóe môi tươi cười như có như không, anh nhẹ nhàng cười lạnh nói, "Loại người này, tôi có thể có tính toán gì không."

Đây là Chu Mộ Trạch anh ta quen.

Vĩnh viễn nắm chắc, mọi việc đã đều được lên kế hoạch, thiên hạ là bàn cờ, bất luận một bước đi đều ở trong sự kiểm soát của Chu Mộ Trạch.

Nên thời điểm ra tay lại không chút lưu tình, sạch sẽ lưu loát, không hề ướt át bẩn thỉu.

Mạnh Vĩ căn bản không phải đối thủ của Chu Mộ Trạch, không đủ.

Nhưng Hàn Sùng lo lắng, là một việc khác.

" Mạnh gia kia đâu?"

Chu Mộ Trạch cười cười, cái ly đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, không nói chuyện.

Hàn Sùng nhớ tới cái gì, "Con gái của Hoắc Miện ở nhà cậu?"

Chu Mộ Trạch có chút bất đắc dĩ, "Hàn thiếu cậu tin tức đều nhanh như vậy?"

Hàn Sùng cười khẽ, "Sáng lập nên công ty giải trí."

Nhắc tới Hoắc Tiểu Lang Chu Mộ Trạch liền đau đầu, "Ở nhà tôi,là thật."

Hàn Sùng nhìn sắc mặt của Chu Mộ Trạch có chút hứng thú, nhướng mày nói: "Chu tiên sinh cũng không thể trị được?"

Chu Mộ Trạch lắc đầu, "Nhân ngoại hữu nhân(4)(bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn)."

Hàn Sùng cười ha ha, "Ngày nào đưa đến đây chơi, cô bé kia bao tuổi?"

"Mười sáu tuổi." Chu Mộ Trạch thở dài một hơi, không kiềm được lại cười, "Làm đi, xem cô ấy có thể làm đến đâu."

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Sùng là nam chính của cuốn trước, người đọc cũ khả năng sẽ quen mắt, người mới không thấy qen cũng không có sao, dù sao anh ta cũng chỉ là khách mời một chút.

Chu tiên sinh, như vậy ngài nói đi, Hoắc Tiểu Lang có thể làm đến nào.

Chính ngài là một nhân vật vật lấp lánh, toàn bộ đều nằm trong tay Hoắc Tiểu Lang.

Cũng như vậy làm đi ( mỉm cười mặt)