Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng

Hồi 12 - Bí mật trong sự bí mật

Nguồn: VNthuquan

Tư Mã Ngạn thấy Mạnh Hương Thiền không những đẹp tuyệt trần mà trông lại rất cao quý, không có một tý gì là gái phong trần hết, nên chàng mỉm cười gật đầu, giơ tay ra hiệu mời nàng ngồi, rồi thở dài và nói với Thiên Lạc rằng:

- Tư Mã Ngạn tôi lui tới chốn phồn hoa đã gặp được khá nhiều mỹ nữ của Nam Triều, giai nhân của đất Bắc, tuy cũng có một vài người nhan sắc tuyệt vời thực, nhưng đa số vẫn còn đầy tục cốt chứ không có một người nào thanh tao cao nhã như Mạnh cô nương, và đệ cũng nhìn nhận thuốc Trú Nhan đã gặp được người xứng đáng và cũng không phí phạm chút nào.

Thiên Lạc nghe thấy Tư Mã Ngạn nói như thế càng khoái chí thêm nhìn Hương Thiền cười lớn và bảo:

- Hương Thiền em đã nghe thấy chưa? Tư Mã công tử nói như vậy, em cũng phải nên gảy một khúc tỳ bà để tặng người tri âm chứ?

Thấy Thiên Lạc nói như thế, Tư Mã Ngạn đoán chắc Hương Thiền rất sở trường về âm nhạc, liền mỉm cười nói tiếp:

- xin Mạnh cô nương cho nghe một khúc đờn, Tư Mã Ngạn tôi cung kính lắng tai nghe nhã tấu của cô nương!

Hương Thiền tủm tỉm cười, liền ôm cây đàn lên gảy luôn.

Tư Mã Ngạn cũng sở trường về âm nhạc, chàng nghe thấy Hương Thiền gảy khúc đờn tỳ bà rất điêu luyện, chàng càng nghe càng khoái chí, nhưng tiếng đờn thoạt tiên thì vui vẻ mà càng gảy lại càng buồn. Chàng rất ngạc nhiên, nghĩ bụng:

"Mạnh Hương Thiền đã được uống viên thuốc Trú Nhan lại lấy được người chồng vừa lòng như thế, đáng lẽ nàng phải sung sướng và vui vẻ mới phải chứ? Tại sao nàng lại rầu rĩ như vậy? Chả lẽ đời hồng nhan, số nàng sẽ bạc mệnh chăng?" Tư Mã Ngạn nghĩ như vậy cũng có lý, nhưng chàng có biết đâu chuyện đời thay đổi luôn luôn, cũng như trời mưa gió không nhất định vậy.

Đáng lẽ Hương Thiền trẻ đẹp như vậy, lại được uống Trú Nhan đơn thì giờ trở đi sẽ trẻ đẹp mãi mãi, nhưng gặp gỡ đêm hôm ấy xong mỗi người đi một ngã, lần sau Tư Mã Ngạn tái ngộ Hương Thiền không ngờ mặt mũi của nàng lại xấu xí đền nỗi Tư Mã Ngạn phải kinh hoảng. ĐÓ là chuyện sau, hãy tạm dẹp sang một bên . . .

Hương Thiền gảy xong khúc đàn ấy, Tư Mã Ngạn vẫn còn ngẩn người ra. Thiên Lạc thấy thế mỉm cười hỏi : truyện copy từ truyenfull.vn

- Tư Mã huynh, chẳng hay khúc đờn của Hương Thiền có thể nghe được không?

Tư Mã Ngạn gật đầu khen ngợi:

- Tài gảy đàn của Mạnh cô nương thực là tuyệt diệu, khiến đệ cứ tưởng tượng như mình đang sống ở trong khung cảnh của khúc đờn vậy . . .

Chàng chưa nói dứt, thì Hương Thiền đã vội đặt cây tỳ bà xuống, xua tay, mỉm cười đỡ lời:

- Tư Mã công tử cứ quá khen như vậy khiến Hương Thiền tôi lại càng hổ thẹn thêm .

Thiên Lạc vỗ tay vừa cười vừa xen lời nói :

- Tài gảy đờn của hiền muội đến đêm nay mới gặp tri âm, rõ ràng em nghe thấy Tư Mã huynh khen ngợi như vậy, trong lòng rất thích thú rồi lại còn giả bộ khiêm tốn như vậy!

Hương Thiền mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống tủm tỉm cười. Thiên Lạc lại nói tiếp:

- Em giả bộ như vậy đáng phạt uống một chén rượu .

Hương Thiền mỉm cười hỏi lại :

- Công tử muốn phạt thiếp như thế nào?

- Trước hết phạt em phải mời Tư Mã huynh ba chén rượu để tạ người tri âm đã!

Hương Thiền mỉm cười gật đầu, rói luôn sáu chén rượu một lúc rồi mỉm cười nói:

- Mạnh Hương Thiền xin tạ Tư Mã công tử tri âm đã ban khen cho như vậy!

Nói xong, nàng uống luôn ba chén trước, rồi hai tay bưng một chén rượu lên mời Tư Mã Ngạn.

Tất nhiên Tư Mã Ngạn không từ chối, liền uống cạn luôn ba chén rượu đó tức thì .

Mời rượu xong, Hương Thiền nhìn Thiên Lạc và nói tiếp:

- Tư Mã công tử đã nể mặt mà uống rượu rồi, chẳng hay công tử còn muốn thiếp làm việc gì nữa?

Thiên Lạc vừa cười vừa đáp:

- Còn tôi thì phạt em ca một bài, mà bài ca đó phải chính em tự viết ra cơ!

Hương Thiền khẽ cười đáp:

- Những bản ca của thiếp viết thường tục lắm, đâu dám ca những bản ấy cho Tư Mã công tử nghe! Thôi, để thiếp ca bản Khát Hỏa Lệnh của công tử mới điền xong lúc hồi hôm nhé?

Nói xong, nàng liền ca luôn bài hát đó. Giọng ca của nàng vừa véo von khiến Tư Mã Ngạn khoái trí uống cạn luôn chén rồi vừa cười vừa nói với Thiên Lạc tiếp:

- Thực huynh sướng hơn người ở trên nguyệt điện, như vậy thảo nào Đại Trí Thiền Sư bảo huynh không sao qua được sắc giới. Đến giờ Tư Mã Ngạn tôi mới nhận thấy không riêng gì Du huynh là người không phải trần tục, mà cả Mạnh cô nương cũng khác thường nốt!

Thiên Lạc vừa cười vừa hỏi lại Tư Mã Ngạn rằng:

- Khi huynh mới đến có để ý xem tấm bảng ở ngoài cử của tiểu đệ "Bất Tiện Tiên Tiểu Trúc" đấy không?

Tư Mã Ngạn gật đầu đáp:

- Có, đệ cũng đoán biết Du huynh viết tấm bảng treo đó là căn cứ ở câu "Nguyện tác uyên ương bất tiện tiên" ở trong Đường thơ ra mà viết tấm bảng đó. Thực đấy, đời người có khác chi là một giấc mộng, liệu chúng ta có sống được bao nhiêu lâu mà không hưởng lạc thú?

Thiên Lạc thấy Tư Mã Ngạn có vẻ say rồi, liền cười và hỏi :

- CÓ phải Tư Mã huynh đã say rồi đấy không?

- "Trong lòng có việc thì rượu rất dễ làm say người", lời nói đó của cố nhân không sai chút nào! Xưa nay tiểu đệ vẫn uống được hai ba chục cân rượu một lúc, không hiểu tại sao tối hôm nay mới có uống mấy chén mà đã say sưa như vậy? Nếu đệ có lỡ lời nói những điều gì thất lễ xin Du huynh lượng thứ cho nhé?

- Nếu Tư huynh đã say rồi, xin mời vào trong nội thất yên nghỉ, để tiểu đệ bảo Hương Thiền giới thiệu cho một danh kỹ của đất VÕ Xương này hầu hạ huynh nhé?

Thấy Thiên Lạc nói như thế, Tư Mã Ngạn vội xua tay đáp:

- Xin Du huynh chớ có nên làm như vậy! Hiện giờ trái tim của ta đã khô héo rồi, thì đâu Còn dám đi đến chỗ nào lưu lại một chút tình ở chỗ đó nữa?

- Tư Mã huynh là Ly Cấu Thư Sinh, danh trấn bát hoang, chứ có phải là một tú tài nho hủ gì đâu? Huynh nên nhớ, những sự mua vui này chỉ thuộc phong lưu chứ có phải hạ lưu đâu?

- Du huynh, buổi tụ họp đêm nay đệ cũng lấy làm hài lòng lắm rồi! CỐ nhân đã dạy:

"lạc bất khả cực", Tư Mã Ngạn xin cáo lui ngay bây giờ!

- Nếu Tư Mã huynh không thích thì thôi, việc gì mà huynh phải bỏ đi nhanh chóng như thế?

- Không phải vì lý lẽ gì mà tiểu đệ rút lui đâu, sự thực thì tiểu đệ có chút việc bận nên đành phải cáo lui đấy thôi !

- Tư Mã huynh đã có việc bận, tiểu đệ không dám miễn cưỡng giữ huynh ở lại nữa!

Nhưng chúng ta đã ý hợp tâm đầu, mong huynh cho đệ một ngày hẹn ước sau sẽ gặp gỡ lại!

Tư Mã Ngạn nghĩ ngợi giây lát rồi lắc đầu vừa cười vừa đáp:

- Giang hồ nhiều việc, tai kiếp của người cũng không ít, chúng ta thân như lá bèo phiêu lưu khắp nơi Nam Bắc Đông- Tây, không sao biết trước được, nên hẹn ước trước như vậy e không tiện, nhưng nhân sinh hà xứ bất tương phùng, chúng ta sau này thế nào mà chả được gặp gỡ lại? Chỉ mong Du huynh với Mạnh cô nương nên giữ gìn sức khỏe thôi!

Nói xong, chàng phi thân ra khỏi Bất Tiện Tiên Tiểu Trúc và đi mất dạng tức thì.

Hương Thiền nhìn theo hình bóng của chàng, rồi thất thanh nói :

- Tư Mã công tử, một người phong lưu tao nhã như thế, không ngờ lại là một vị anh hùng có võ nghệ cao siêu đến như thế! Thiên Lạc vừa cười vừa đáp:

- Tam Dương Thần Công của chàng đã khét tiếng khắp thiên hạ, cái tên Ly Cấu Thư Sinh lừng lẫy Vô cùng.

Hãy nói Tư Mã Ngạn rời khỏi Bát Tiện Tiểu Tiên Trúc rồi, việc thứ nhất chàng lại đeo mặt nạ của Gia Cát Nhân tặng cho vào mặt. Lần này chàng gặp gỡ Thiên Lạc, tuy chàng đã hiểu biết khá nhiều việc, nhưng trong lòng lại thêm hai mối nghi ngờ khiến chàng thắc mắc và rầu rĩ khôn tả.

Việc thứ nhất là quỷ sai thần khiến để mình được viên Đại Hoàn Đơn mà tìm kiếm mãi vẫn không tìm ra được, ngờ đâu mình lại dùng làm vật kết thiện duyên đem tặng cho một vị lão hòa thượng pháp danh là Đại Trí gì đó! Nếu đối phương phát hiện trong hộp đất ấy có viên linh dược hãn thế dùng để tế thế cứu người thì cũng không sao. Chỉ sợ ông ta không biết trong đó có viên thánh dược ấy mà bỏ phí bỏ hoài mới thực là đáng tiếc, nhất là mình gặp gỡ ông ta ở trên lầu Hoàng Hạc chuyện trò bấy nhiêu lâu mà lại quên không hỏi ông tu ở chùa nào? Bây giờ muốn tìm lại ông ta có khác gì là mò kim dưới đáy biển không?

Việc thứ hai là viên Trú Nhan Đơn mình thuận tay tặng cho Nhiếp Tiểu Băng mà lại là viên thuốc giả. Nhiếp cô nương xưa nay có tiếng là cương trường ở trong võ lâm, khi nào lại chịu để yên cho người ta đùa giỡn mình như thế? Huống hồ nàng còn tặng lại mình cuốn kiến quyết mà nhờ nó nàng đã nổi danh. Sự hiểu lầm này không sao giải thích nổi. Sau này nhỡ nàng đến vấn tội thì mình biết xử trí ra làm sao?

Ngoài hai vấn đề trên ra lại còn hai nghi vấn nữa:

Nghi vấn thứ nhất là Y Bích Kỳ người mà nghĩa huynh Thôi Minh Quế giới thiệu cho mình lại là một thiếu nữ cải trang. Thiếu nữ ấy là ai? Minh Quế đã biết rõ, tại sao lại còn giấu ta? Hay là y cũng không biết như ta?

Nghi vấn thứ hai, Đại Hoàn Đơn là vật của Tư Đồ Lộ, mười năm trước đây đã bị bạn cũ ở Long Tựu đánh lừa mà lấy đi mất. Sao bây giờ lại xuất hiện ở trong người của Bích Kỳ, một thiếu nữ cải nam trang như thế? Chẳng lẽ bạn cũ ở Long Tựu của Tư Đồ Lộ đã chết, nên viên thuốc mới lọt vào tay Bích Kỳ chăng? Hay là Bích Kỳ có liên can gì đặc biệt với người bạn cũ ở Long Tựu của Tư Đồ Lộ chăng?

Chàng vừa đi vừa nghĩ ngợi, không ngờ lại quay trở lầu Hoàng Hạc . Chàng đứng một mình ở trên ngắm cảnh. Lúc ấy là mùng hai Tết, trên trời không có trăng, bốn bề tối om như mực. Nghe thấy tiếng nước chảy ồn ào ở dưới sông, chàng sực nghĩ đến bài thơ của TÔ Đông Pha cư sĩ, nên chàng khẽ ngâm:

- Đại Giang Đông khứ Lan đào tận thiên cổ, phong lưu nhân vật . . .

Vừa ngâm tới đó, chàng đã nghe thấy có tiếng chân người lên lầu, nên chàng vội ngậm miệng lại ngay và nghĩ bụng:

Khuya như thế này còn ai lên Hoàng Hạc lầu này như thế? Hay là Đại Trí Thiền Sư vẫn chưa đi khỏi mà vẫn còn lẩn quẩn ở nơi đây chăng?

Chàng mong Đại Trí Thiền Sư tái xuất hiện, không phải là vì muốn lấy lại viên Đại Hoàn Đơn đâu, nhưng chàng lại mâu thuẫn ước ao lấy lại viên thuốc đó để lên núi Thiên Mụ tìm đường vào trong hang động bí mật để xem giai nhân đã hóa thành bộ xương trắng chưa? Nếu chưa thì mình sẽ dùng viên thuốc đó cứu nàng sống lại.

Chàng đang suy nghĩ và chỉ mong người đang lên đó là Đại Trí Thiền Sư, nhưng khi bóng người đó xuất hiện lại là Thúy Mi Yêu Nữ giả dạng Y Bích Kỳ. Tuy trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng chàng vẫn giả bộ làm không hay biết là nàng giả dạng trai và nàng đã bị mất trộm viên Đại Hoàn Đơn rồi, mà chàng chỉ mỉm cười hỏi:

- Y huynh, Thôi đại ca của đệ đâu? Sao không thấy đi cùng với huynh tới đây?

Lục Ỷ mỉm cười đáp:

- Thôi đại ca mới phát hiện hai vụ bí mật lớn, cần phải đích thân điều tra, tạm thời không đến đây gặp gỡ huynh được !

- Thôi đại ca của đệ phát hiện việc bí mật gì thế?

- Anh ấy phát hiện đại hội Vân Mộng Tam Kỳ hoàn toàn là một cuộc lừa đảo!

Tư Mã Ngạn nghe thấy nàng ta nói như thế, giật mình kinh hãi, vội hỏi lại :

- Một cuộc lừa đảo ư? Sao Y huynh với Thôi đại ca lại biết rõ như thế?

- Chúng tôi phát hiện Vân Mộng Tam Kỳ lấy Thiên Tâm Nhuyễn Giáp với Trú Nhan Đơn ra để hấp dẫn các nhân vật của võ lâm và chờ các người mang vật báu đến Tam Kỳ Thục ô, chúng mới ra tay cướp đoạt lấy hết những vật báu ấy đem đi !

Tư Mã Ngạn là người rất thông minh, nghe thấy Lục Ỷ nói như vậy hơi suy nghĩ một chút đã vỡ nhẽ, liền vội hỏi tiếp:

- Theo lời nói của Y huynh thì Vân Mộng Tam Kỳ thông đồng với Liễu Văn Tôn, giả dạng làm trò cướp giựt ấy để lấy hết vật báu của mọi người đem đi một chỗ, rồi chia nhau phải không?

- Cảnh huynh đoán đúng đấy!

- Chúng đã dự mưu cấu kết với nhau như vậy, tại sao Sầm Đại Hóa lại bị ám khí tẩm độc Văn Tôn giết hại như thế?

- chúng làm như thế để lừa dối mọi người, nhưng không lừa dối nổi tôi với Thôi đại ca đâu!

- Chẳng lẽ Sầm Đại Hóa lại chết giả chăng?

- Chúng tôi ở trên mặt hồ, ngẫu nhiên phát hiện Đại Hóa một mình bơi thuyền trốn đi xa, nên mới đoán biết được mưu mô của chúng.

- Ngoài vụ ấy ra, Thôi đại ca còn phát hiện sự bí mật gì nữa?

- Cảnh huynh còn nhớ tên Lạc Thiên Du so tài nội lực với huynh ở trên đài và thua hộp Bát Bửu Thần Nê cho huynh không?

Bỗng nghe đối phương nhắc đến Lạc Thiên Du, Tư Mã Ngạn thầm kinh hãi, liền gật đầu đáp:

- Có, đệ còn nhớ lắm! Y là một đại hán trung niên, trông mặt rất xấu xí.

- Mặt y không những không xấu xí mà mặt cũng không trung niên như Cảnh huynh đã trông thấy đâu! Sự thực y là một thiếu niên phong lưu tuấn tú và danh hiệu thực của y là Diệu Thủ Lang Quân Du Thiên Lạc.

Phần vì biết Minh Quế là Mã Không Quần giả dạng, thủ đoạn rất ác độc, hai là chàng đã chuyện trò với Thiên Lạc rồi, tất nhiên chàng phải lo âu hộ, nhưng bề ngoài vẫn làm như không hay biết gì cả và hỏi tiếp:

- Diệu Thủ Lang Quân? Với ngoại hiệu này, đương sự muốn tỏ ra mình là kẻ trộm Cắp đại tài chăng?

Lục Ỷ gật đầu, cười nhạt nói:

- Y chính là Đệ Nhất Thần Thâu của giang hồ, thừa dịp ngồi cùng bàn với đệ, y đã lấy trộm một vật rất quan trọng của đệ.

Tư Mã Ngạn đã biết đối phương mất viên Đại Hoàn Đơn rồi nhưng vẫn giả bộ hỏi tiếp:

- Ỷ huynh bị Thiên Lạc lấy trộm vật gì thế?

Lục Ỷ nghiến răng mím môi đáp:

- Đại Hoàn Đơn!

Tư Mã Ngạn giả bộ làm ra vẻ kinh ngạc, vội hỏi tiếp:

- Đại Hoàn Đơn ư? CÓ phải là môn thánh dược của Bách Thiệt Thiền Sư đã chế luyện năm xưa, và có thể cứu chữa được cho cả những người thoi thóp sắp chết, mà trên đời chỉ còn lại có một viên đấy không?

- Cảnh huynh nói rất đúng!

- Sở dĩ Thôi đại ca của huynh không tới đây phó ước được, một phần là vì còn phải đi điều tra xem bọn Vân Mộng Tam Kỳ ẩn núp ở đâu, và định chia tang vật với nhau như thế nào? Đồng thời, Thôi huynh còn phải theo dõi tung tích của Thiên Lạc nữa.

Nghe thấy Lục Ỷ nói thế, Tư Mã Ngạn mới biết Minh Quế và Bích Kỳ hai người vẫn chưa biết Thiên Lạc hiện đang ở VÕ Xương, nên chàng cũng yên tâm phần nào.

Chàng ngẫu nhiên nghĩ lại, vừa tức cười vừa nghĩ bụng:

"Minh Quế là anh em kết nghĩa với mình, còn Thiên Lạc chỉ là bạn mới quen biết thôi, không hiểu tại sao mình lại binh Thiên Lạc hơn như thế? " Lục Ỷ thấy Tư Mã Ngạn cứ ngẩn người ra suy nghĩ, liền ngạc nhiên hỏi :

- Cảnh huynh đang nghĩ gì thế?

Muốn phá tan nghi vấn của mình, Tư Mã Ngạn liền thành thực đáp:

- Không hiểu tại sao Y huynh lại có Đại Hoàn Đơn như thế?

Lục Ỷ bỗng kéo tay Tư Mã Ngạn, rồi hai người đi sát cánh nhau đến tựa lan can lầu.

Nàng nhìn xuống dưới sông vừa thủng thẳng nói :

- Cảnh huynh, tại sao đệ lấy được Đại Hoàn Đơn? Câu chuyện này dài lắm, mời huynh hãy ngồi xuống đây để đệ kể cho huynh nghe !

Tư Mã Ngạn đã nghe Thiên Lạc nói Bích Kỳ là nữ cải nam trang, bây giờ lại đi kề vai nhau như vậy, quả nhiên chàng đã ngửi thấy trong người của Bích Kỳ có mùi thơm tỏa ra thực, nên chàng cảm thấy hơi ngượng nghịu. Vì vậy, nhân lúc Lục Ỷ dùng tay áo phủi bụi trên mặt ghế, chàng liền rụt tay lại, và giả bộ làm như không biết gì, vội lui về phía sau một bước.

Lục Ỷ không biết Tư Mã Ngạn làm như thế là hữu ý, nên vừa ngồi xuống, nàng liền cười và nói tiếp:

- Viên Đại Hoàn Đơn ấy là của một người bạn đã tặng cho đệ.

- Đệ nghe Thôi đại ca nói, chủ nhân cũ của viên Đại Hoàn Đơn hình như là của U Minh Hậu Tư Đồ Lộ phải không? Rồi mười năm trước đây, nàng ta đã tặng cho một người bạn cũ ở Long Tựu .

- Thôi đại ca nói rất đúng! Tôi chính là người bạn cũ ở Long Tựu của Tư Đồ Lộ đấy!

Tư Mã Ngạn không ngờ đối phương lại thành thực nhận mình là bạn cũ ở Long Tựu như thế, nên chàng cố ý ngắm nhìn Lục Ỷ một hồi, rồi lắc đầu đáp:

- Không giống! Không giống!

- Tại sao Cảnh huynh lại bảo là không giống?

- Y huynh, nếu tiểu đệ ăn nói có điều gì sơ suất thì mong huynh nể mặt Thôi đại ca mà lượng thứ cho tiểu đệ nhé?

Lục Ỷ là người rất dâm đãng, lúc này thấy Mã Không Quần vắng mặt, có ý muốn lấy Tư Mã Ngạn để cho đỡ khát vọng, nên nàng mỉm cười đáp:

- Việc gì mà phải nể mặt y cơ chứ? Đệ nể mặt Cảnh huynh chả hơn là nể y hay sao?

CÓ việc thì huynh cứ nói thẳng ra đi, đệ quyết không trách cứ đâu !

- Theo sự nhận xét của tiểu đệ thì Y huynh không giống một thiếu niên anh tuấn mà lại giống một vị cân quốc hiệp nữ thì đúng hơn!

Tư Mã Ngạn can đảm lắm mới dám thốt ra câu đó, vì nhớ Thiên Lạc nói sai thì có phải là Bích Kỳ nổi giận, lúc ấy y khiển trách lại, chàng sẽ ngượng nghịu biết bao?

- CÓ phải Y huynh định khiển trách đệ đấy không?

Lục Ỷ lắc đầu nhạt, đáp:

- Cảnh huynh đã biết rõ tôi là nữ cải nam trang thì còn gọi tôi là Y huynh làm chi nữa? Cứ việc gọi tôi là Cơ cô nương có hay hơn không?

Tư Mã Ngạn thấy nàng ta đã nhìn nhận rồi nên mới yên tâm, liền mỉm cười hỏi tiếp:

- Thế ra Y huynh họ Cơ đấy?

Lục Ỷ cười vẻ rất dâm đãng, liếc nhìn Tư Mã Ngạn một cách tình tứ và đáp:

- Tôi họ Cơ tên là Lục ỷ, sao Cảnh huynh vẫn còn gọi tôi là Ỷ huynh như thế nữa?

Tại sao không gọi tôi là Cơ cô nương, hay là Ỷ muội có hơn không?

Tư Mã Ngạn đối với Đại Trí Thiền Sư và Du Thiên Lạc đã chịu cho hai người đó trông thấy bộ mặt thực của mình, vì một người là đắc đạo cao tăng, còn một người, ngoài vẻ phong lưu tao nhã ra, mặt lại còn rất chính khí nữa. Mã Không Quần giả dạng làm Thôi Minh Quế, lúc nào cũng lộ liễu sự hung tàn ác độc, tuy Tư Mã Ngạn đã trót kết nghĩa huynh đệ với y, nhưng lúc nào chàng vẫn phải đề phòng và không dám cho đối phương biết rõ bộ mặt thực của mình.

Bây giờ Cơ Lục Ỷ đã nhìn nhận sự thực rồi và còn cho chàng biết tên họ nữa, nếu tính theo tính quân tử thường ngày của Tư Mã Ngạn thì đáng lẽ chàng phải cởi mặt nạ ra, nói rõ lai lịch của mình cho Lục Ỷ biết mới phải, nhưng từ khi chàng nghe thấy Thiên Lạc nói Minh Quế là Mã Không Quần và Bích Kỳ là Lục Ỷ giả dạng, chàng có lòng đề phòng rồi. Hơn nữa, bây giờ chàng thấy thái độ dâm đãng của Lục Ỷ lại càng đáng ghét thêm .

Vì hai lẽ ấy mà chàng không muốn bộc lộ lai lịch của mình, và cũng không gọi đối phương là Ỷ muội, mà chỉ mỉm cười hỏi :

- Cơ cô nương đã là nữ nhi, sao lại là bạn cũ của Long Tựu, người yêu của Tư Đồ Lộ được?

- Mẹ tôi hiếm hoi, chỉ có một mình tôi thôi, cho nên bắt tôi cải nam trang từ hồi còn nhỏ, đến khi lớn lên vẫn ăn mặc như vậy. Tư Đồ Lộ muốn yêu tôi, cam tâm tình nguyện tặng viên Đại Hoàn Đơn thì tôi biết làm sao được?

- Tư Đồ Lộ đã yêu Cơ cô nương chỉ vì hư phụng giả hoàng (đàn ông giả tạo) khiến nàng ta không được toại nguyện, như thế đã là tội nghiệp rồi. Huống hồ nàng lại còn tặng viên thuốc hãn thế cho cô nương nữa. Theo ý tôi thì lúc ấy cô nương nói rõ sự thực và lấy viên thuốc ấy đi, như vậy cũng đủ làm cho nàng ta đau khổ Vô cùng rồi. Hà tất CÔ nương lại còn hủy bộ mặt đẹp của nàng ta như thế nữa?

Lục Ỷ kêu "ủa" một tiếng, rồi đưa mắt tống tình và õng ẹo nói tiếp:

- Cảnh huynh, ngày hôm nay tiểu muội dùng tên họ thực tương hội với huynh, sao huynh lại khiển trách tiểu muội quá nghiêm như thế? Chả lẽ Cảnh huynh có giao tình rất thâm hậu với Tư Đồ Lộ chăng?

Vì lúc này nghi vấn ở trong lòng càng nặng nề hơn trước, Tư Mã Ngạn lập tâm muốn dò xét rõ lai lịch của Minh Quế với Lục Ỷ hai người, nên chàng không dám giở mặt ngay vội, liền mỉm cười đáp:

- CÔ nương đoán lầm rồi. Chỉ có lần trước tôi đi với Thôi đại ca tới Bắc Mang Quỷ Phủ là mới gặp Tư Đồ Lộ lần đầu thôi . Như vậy tôi có tình tứ với nàng ta sao được? Sở dĩ tôi hỏi cô nương như vậy là muốn biết tại sao cô nương lại phá hủy bộ mặt đẹp của nàng ta đi đấy thôi?

- Cảnh huynh có nhớ hai câu thơ: "Mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu không? (từ xưa đến nay, bao giờ cũng vậy, người đẹp cũng như vị tướng có tên tuổi, không muốn để cho người đời trông thấy mình trong lúc tuổi già đầu bạc má nhăn).

- Hai câu thơ ấy liên can gì với việc hủy diện Tư Đồ Lộ của cô nương?

- Nếu tôi thay đổi mấy chữ trong hai câu thơ ấy thì Cảnh huynh sẽ hiểu rõ liền.

Nói tới đó, nàng khẽ ngâm:

"Mỹ nhân tự cổ như hàn kiệt, bất hứa nhân gian hữu tỷ luân." (Từ xưa đến nay bao giờ cũng vậy, người đẹp cũng như hào kiệt, không muốn trên đời có người đẹp hoặc tài bằng mình.) - ô! Thế ra Cơ cô nương không muốn có người đua sắc đẹp với mình đấy? Nhưng. . .

Chàng chưa nói dứt, Lục Ỷ đã xua tay và đỡ lời:

- Cảnh huynh đừng nói nữa! Tiểu muội đã biết huynh muốn nói gì rồi .

Tư Mã Ngạn ngạc nhiên hỏi:

- CÔ nương biết tôi định nói gì nào?

- Cảnh huynh, tuy Lục Ỷ tôi không thông minh như Sư Khoáng, nhưng nghe huyền ca cũng có thể biết được nhã ý. CÓ phải huynh định nói trên thế gian còn không biết bao nhiêu là mỹ nữ, dù tôi có hủy được sắc đẹp của Tư Đồ Lộ, nhưng không sao hủy được hết những sắc đẹp khác của thiên hạ phải không?

Thấy đối phương thông minh như vậy, Tư Mã Ngạn cũng phải kinh hãi thầm, nhưng chàng vẫn gật đầu đáp:

- CÔ nương thông minh thực, đoán không sai tí nào. Quả Cảnh Thiên Tâm tôi định nói như thế đấy!

- Tôi cũng biết muốn mình đẹp nhất thiên hạ còn khó hơn là dùng võ công xưng hùng xưng bá trên giang hồ nhiều . Nhưng dù sao trong phạm vi nho nhỏ, với năng lực của tôi, nếu hủy được một người đẹp nào như mình, là tôi nhận thấy mình đã thắng được một người. Như vậy tôi cũng hài lòng rồi.

- Cái gì là phạm vi nho nhỏ thế?

- Phạm vi nho nhỏ mà tiểu muội vừa nói là ám chỉ trong giới võ lâm, còn tiểu muội bất chấp những thiếu nữ thường tục khác, chỉ để ý đến các giai nhân tuyệt sắc trong giới giang hồ thôi, nên tiểu muội cho những người đó là thâm thù đại địch của mình.

Thấy thiếu nữ này thông minh như vậy Tư Mã Ngạn đã kinh hãi rồi, lại thấy nàng ta có thủ đoạn như thế, trong lòng càng kinh hãi thêm . Tuy vậy, chàng vẫn nói tiếp:

- Thiết nghĩ trong võ lâm những vị cận quốc anh hùng mà có thể được coi là tuyệt sắc giai nhân quả thực rất hiếm.

- Không hiếm đâu! Theo sự hiểu biết của tiểu muội, thì ngoài Tư Đồ Lộ ra, còn có ba người nữa.

- Ba người ấy là những ai thế?

- Ba người có thể gọi là tuyệt sắc giai nhân trong võ lâm là Vô Vi Tiên Tử Âu Dương Thúy, Ngọc Trác Hằng Nga Nhiếp Tiểu Băng và Đông Hải Long Nữ Ngải Tỷ Quân .